Mặt Trời Trong Tim Anh


Chúng Thanh Phong vẫn chưa chịu buông tha cho Trương Mỹ Vân: "Thế rượu thuốc thì sao?"
"Em nói rồi còn gì, rượu đó giúp anh bồi bổ sức khỏe.

"
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong nhưng lại quay đi ngay vì ánh mắt quá nóng bỏng của anh.

Cô cảm thấy mình như bị thiêu đốt trong đó.

"Cụ thể là bổ cho bộ phận nào trên cơ thể?"
Trương Mỹ Vân choáng váng vì câu hỏi đó của Chúng Thanh Phong.

Cô biết anh đã đoán ra ý đồ của mình và Lại Minh Nguyệt.

Thế nhưng đâm lao thì phải theo lao, không thể mới bị bắt thóp vài câu đã dễ dàng thú nhận như vậy được.

Nhất định phải kiên cường tới cùng.

Trương Mỹ Vân tự động viên bản thân: "Cố lên Trương Mỹ Vân, mày làm được mà.

"
Một lần nữa, Trương Mỹ Vân nói dối về công dụng thật sự của thứ rượu thuốc cô đã cho anh uống: "Tất nhiên là bổ toàn thân rồi.

Anh hỏi gì mà kì vậy?"
Chúng Thanh Phong chà sát cánh tay mình trên tay Trương Mỹ Vân theo bản năng.

Cô khẽ run lên.

"Anh lại tưởng rượu đó chỉ bổ cho một bộ phận nào đấy trên cơ thể thôi chứ"
"Sao có thể như vậy được, bổ thì phải bổ đều chứ! "
"Nhưng anh lại cảm thấy có một chỗ đặc biệt có tác dụng ngay và luôn đấy.

"
Thanh Phong nói thì thầm như hơi thở, nghe thật quyến rũ, mê hoặc.

"Vậy à? Thế chắc là rượu có tác dụng từ từ.

Lát sẽ lan ra toàn thân thôi.

Anh đừng sốt ruột.

"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân cười hỏi: "Em không định hỏi xem rượu thuốc đó đã có tác dụng với bộ phận nào trên người anh à?"
"Tác dụng tới bộ phận nào thì cũng tốt mà.

Phải không anh?"
"Phải rồi!"
Trương Mỹ Vân dân cảm thấy sự nguy hiểm trong câu nói của Chúng Thanh Phong.

Cô không thể tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với anh được.

Vì người thua chắc chắn sẽ là cô.

Phải thoát ra khỏi tình trạng bất lợi này ngay lập tức.

Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ.

"Em! em hơi lạnh.

Em đi thay bộ đồ khác rồi mình tiếp tục bàn về vấn đề này nhé.

"
Trương Mỹ Vân nói lảng sang chuyện khác.

Trương Mỹ Vân vòng tay quanh hai cánh tay, rồi nhanh chóng chuồn đi.

Nhưng chỉ vài giây sau đó cô kịp nhận ra mình đã đứng gọn trong vòng tay vững chãi của anh rồi.

"Anh có cách giúp em ấm lên mà không cần phải thay đồ.

"
Chúng Thanh Phong nhìn xuống và thấy những lọn tóc mềm mại của Trương Mỹ Vân xõa ra trên gáy cô.

Anh gân như rên lớn một tiếng.

Anh đã có phản ứng kể từ khi anh đẩy cô vào lòng của mình.

Thậm chí cả trước đó, nếu tính đến lúc cái chăn trượt xuống khỏi người Trương Mỹ Vân và anh nhìn thấy cô mỏng manh, quyến rũ.

Nhưng thay vì bớt căng thẳng đi, nó trở nên tệ hơn, và nếu cô sát vào anh thêm chút nữa sẽ dễ dàng nhận ra khóa quần jean của anh không bằng phẳng chút nào cả.

Không nghi ngờ gì nữa, món giá xào, rượu thuốc và cô trong chiếc váy ren gợi cảm đã khuấy động anh.

Và anh nghĩ rằng đây là lúc anh phải làm một cái gì đó.

"Nói cho anh biết, em muốn gì từ anh, Mỹ Vân?"
Trương Mỹ Vân cứng đờ người.

Cô không thể nào trực tiếp nói với anh suy nghĩ của mình.

Không thể hỏi anh vì sao anh không đoái hoài gì tới cô.

Thật lòng cô vừa muốn biết câu trả lời, nhưng cũng lại vừa sợ nghe được câu trả lời từ anh.

"Em! em! không muốn gì cả!
"Thật không?"
Chúng Thanh Phong cười và bắt đầu dùng ngón tay của mình lướt nó chạy tới chạy lui trên cổ áo Trương Mỹ Vân.

Làn da trên ngực cô siết chặt lại, và đầu ngực cô cứng lên đáp lại anh.

Cô ghét phản ứng lại với những gì rõ ràng đã bị anh tính toán một cách chi li đầy đủ.

Không có gì phải thắc mắc nữa, anh có một cái tôi thật lớn, anh có lẽ có thể khuấy động một phụ nữ ngay cả trong giấc ngủ.

"Anh! anh đang làm gì vậy?"
"Em biết mà Mỹ Vân.

"
Chúng Thanh Phong nhẹ nhàng xoay người Trương Mỹ Vân lại, đối diện với mình.

Đầu anh nghiêng xuống và môi anh chạm vào cô.

Đôi môi cô thật mềm mại và ấm áp, hơi hé ra, gân như không chạm vào.

Mắt cô vô thức nhäm lại.

Cô cảm thấy như thể cô được chạm vào bởi một chiếc lông chim và tự hỏi làm thế nào một người mạnh mẽ như anh lại có thể chạm vào dịu dàng đến thế.

Chúng Thanh Phong tiếp tục trêu đùa Trương Mỹ Vân với miệng của mình.

Chà sát một cách tối thiểu nhất, đụng chạm nhẹ nhàng nhất.

Các giác quan của cô như bị cuốn đi.

Cô muốn nhiều hơn nữa và cô nhón chân lên, nghiêng miệng mình trên miệng anh khiến nụ hôn sâu hơn.

Anh hơi lùi lại.

Một cái chạm nhẹ nữa.

Một tia lửa lóe lên giữa họ.

Cô ngả vào anh một lần nữa, và anh nhấm nháp môi dưới của cô.

Anh thưởng cho sự ngoan ngoän của cô bằng cách khép môi mình trên môi cô và nhẹ nhàng lần theo vành môi cô bằng đầu lưỡi mình.

Cô rên lên khe khẽ.

Nếu anh chú tâm nhiều thế này chỉ với một nụ hôn đơn giản, anh sẽ làm gì nếu cô để cho anh nhận được hết phần còn lại của mình? Trương Mỹ Vân không thể kìm chế bản thân mình nữa, và một lần nữa cô nhón chân lên.

Sự nhẹ nhàng trêu ngươi biến mất, và anh nhận lấy một cách đầy sở hữu tất cả những gì cô đề nghị.

Tay anh khóa chặt tay cô phía sau lưng.

Anh chỉ có thể sử dụng miệng mình trên miệng cô, và anh sử dụng nó thật tuyệt, lấp đây cô với lưỡi anh và dựa vào cô để cô có thể cảm nhận được niềm đam mê của anh.

Cô ép cơ thể mình vào anh và lạc mất mình vào trong cách hôn hoàn toàn mới lạ.

Một sự hòa hợp gợi tình hơn bất cứ hành động tình dục nào cô đã trải qua.

Cô dịch chuyển cơ thể mình vào anh, sử dụng nó như thể cô là một con rắn, chà sát ngực và bụng, đùi và hông.

Cơ thể cô bùng cháy lên với sự rộn ràng của tất cả mọi thứ cô đã bỏ lỡ.

Và trong niềm đam mê của mình, cô có một cái nhìn mơ hồ thoáng qua về việc mọi chuyện sẽ như thế nào nếu cơ thể hai người quấn lấy nhau? Đúng lúc đó, điện thoại của Chúng Thanh Phong rung lên bần bật trong túi quần.

Anh tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, đầy say mê với Trương Mỹ Vân, và lờ đi cho tới khi điện thoại ngừng rung.

Trương Mỹ Vân nghe thấy một tiếng rên rỉ, nhưng lần này nó không phải đến từ cô.

Nó khàn khàn, như bị bóp nghẹt, và cấp bách.

Tay cô đột nhiên tự do, trong khi tay anh trên đùi cô, trượt xuống phía dưới váy ngủ của cô.

Điện thoại của Chúng Thanh Phong tiếp tục rung lên trong túi quần.

Khốn kiếp! Anh lầm rầm chửi thề.

Không biết kẻ phá đám nào lại gọi cho anh vào đúng lúc này? Trương Mỹ Vân buông Chúng Thanh Phong ra.

Đôi môi cô mọng lên vì nụ hôn sâu với anh trước đó.

"Anh! nghe điện thoại đi.

Chắc có việc gấp nên người †a mới gọi liên tục.

"
Chúng Thanh Phong nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Anh lấy điện thoại, gạt nút nghe.

"Hãy nói thông tin gì thật sự đắt giá vào.

Nếu không thì cầu trời đi là vừa"
Chúng Thanh Phong nghiến răng cảnh báo.

Không biết người ở đầu dây bên kia nói điều gì nhưng Chúng Thanh Phong sững sờ.

Anh đáp: "Anh biết rồi! Anh đến ngay.

"
Tắt điện thoại, Chúng Thanh Phong quay sang thông báo với Trương Mỹ Vân: "Anh có việc gấp phải xử lý ngay.

Đợi anh nhé!"
Chúng Thanh Phong hôn vội lên má Trương Mỹ Vân.

Cô còn chưa kịp hỏi điều gì thì anh đã rời khỏi phòng nhanh như một cơn gió.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui