Trở về nhà thì đã cũng đã khá trưa rồi. Chị Huệ đang nấu ăn đằng sau bếp. Tôi chào chị rồi cẩt đồ ra sau.
- Này. Tắm đi rồi ăn luôn, chị nấu gần xong rồi! – Chị Huệ trong bếp nói vọng ra.
- Dạ thôi chắc em ngủ luôn. Chiều đi đá bóng rồi. – Tôi đáp
- Chiều đá bóng thì càng cần phải ăn. Cấm có cãi, chị cắt cơm mày bây giờ. – Chị Hụê đe dọa. Trời đất ơi cắt cơm tôi biết ăn ở đâu.
- Dạ dạ. – Tôi hết hồn đi tắm rồi ngồi luôn vào bàn.
Hic mới nãy mới ăn một bụng đồ ăn. Giờ còn ăn nữa chỗ đâu mà chứa đây. Bao tử ơi thôi cố chịu đựng. Thà “căng” một lần để không bị “xẹp” về sau. Cố ăn lấy hai bát cho cố lệ, tôi đứng dậy lên phòng nằm ngủ. Do có lẽ hôm nay đi chơi mệt nên vừa đặt mình xuống giường là tôi ngủ ngay. Đang say giấc nồng thì bỗng có một bàn tay đánh bộp bộp vào má tôi.
- Dậy, dậy.
- Ớ ớ… để em ngủ… – Tôi cứ tưởng chị Hụê nên lại dúi mặt vào gối ngủ tiếp.
Dường như cái người đó thấy sử dụng cách nhẹ nhàng đánh thức tôi là điều không thể. Nên người đó giơ chân ra đạp tôi một cái lọt xuống giường luôn
~~- Móa thằng nào thế, thích chết hả? – Tôi bực mình hét lên.
- Mày biết mấy giờ rồi không hả? Mày tin hai đứa tao giết mày luôn không?
Tôi ngóc đầu lên thì thấy thằng Hưng với thằng Lân đang đỏ mặt tía tai nhìn tôi. Chắc lúc nãy gọi điện cho tôi mà không được, nên mới xót ruột tới gọi tôi đây mà.
- Ờ hai đứa bay hả?
- Chứ mày tưởng ai hả thằng quỉ? – Thằng Lân quát
- Ừ chờ tao chút. Nóng dữ. – Tôi lao vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Rồi xách cái túi đựng giày, tất, găng tay với bộ đồ thủ môn vào.
Xong đâu đấy thì tôi cùng hai thằng bạn xuống nhà dắt xe ra chuẩn bị cho trận đấu trước mắt. Ba chúng tôi tới nơi thì đã thấy thầy phụ trách đọc diễn văn khai mạc giải đấu. Lao vội vào nhà vệ sinh thay bộ đồ thể thao, rồi ra đứng chung với đội hình lớp tôi. Nhìn lên khán đài thì đã thấy em đang ngồi gần với mấy con yêu tinh bạn em. Thấy tôi nhìn thì em đưa tay vẫy vẫy, tôi cũng mỉm cười chào lại. Đưa mắt đảo một vòng thì tôi thấy em Linh cũng đang ngồi chung với thằng Tùng. Em Linh hôm nay muốn áp đảo tinh thần khán giả hay sao mà giữa trời nắng mà chơi nguyên một cái áo thun bó sát, cộng với cái váy không thể ngắn hơn nữa. Làm mấy cái thằng trai làng đi xem đá bóng mà cứ địa qua em Linh suốt.
- Và để mở màn ôn bóng đá nam của đại hội năm nay. Là trận đấu hứa hẹn rất kịch tính của hai lớp…
Tiếng cha MC oang oang khắp cả sân vận động. Tôi chả quan tâm lắm, lúc ấy trừ thằng Hưng đội trưởng phải đến chỗ trọng tài tung xu chọn sân thì toàn bộ đội bóng đang khởi động. Tôi để ý thấy bên lớp kia thì toàn gương mặt quen thuộc. Không biết mấy ông ấy năm nay có khá hơn tí nào không. Mà hình như tướng cha nào cha đó nhìn đô con thấy sợ. Cái đội bóng gì cầu thủ toàn dân tập GYM thì phải. Thằng Hưng sau khi quay về thì quây anh em lại một vòng tròn để hội ý.
- Bên mình được giao bóng trước. Thằng Quang với thằng Sang coi sao phối hợp với nhau như đã tập. Còn tuyến thủ cứ chơi như bình thường. Trận này không khó lắm đâu, nhưng cũng không nên khinh thường địch thủ, đá chắc chắn vào.
- Xùy xùy, nói nhiều, mọi lần mày có bà tám thế này đâu. – Tôi lên tiếng
- Kệ tao, ý kiến gì? Thắc mắc mời ra phường. – Nó nói xong thì giơ ngón giữa ra với tôi.
- Được rồi, quyết định vậy đi. Anh em tất thắng. Dô nào.
- Dô…quyết thắng.
Bóng vừa được giao thì lớp tôi đã tràn lên ồ ạt. Như tôi đã nói từ trước, mấy cha này tướng đô con nhưng kĩ thuật chẳng có. Chỉ có cái mã thôi. Thế là mới đầu mấy chả cứ chơi theo cái kiểu chém đinh chặt sắt. Thằng Quang với thằng Sang cứ chuyền qua chuyền lại, thế là mấy chả cứ theo bóng chạy vòng vòng quanh sân. Tôi với thằng Hưng ở dưới nhìn mà cứ cười ha hả. Để mặc cho tuyến trên hành xác mấy ông anh lớp bên.
- Nhìn cứ như bọn con nít đá banh với nhau ấy. – Tôi bình phẩm.
- Hà hà, mấy bọn nó cũng ác, cứ vờn vờn trước mặt thằng gôn. – Thằng Hưng tiếp lời.
Rồi đúng như tôi dự đoán. Dàn lực sĩ đội bạn sau một hồi bị lớp tôi quần một hồi thì ông nào ông đó mệt phờ râu, chẳng còn chạy theo bóng nữa mà chỉ dồn về tập trung trước mặt thủ môn cố thủ. Đã nửa thời gian hiệp một trôi qua mà lớp tôi vẫn chưa ghi bàn. Thằng Hưng bắt đầu sốt ruột.
- Mấy cái thằng tiền đạo làm ăn kiểu gì thế hả? Bọn mày có muốn đá nữa không?
- Móa mày ngon lên đây mà đá. Xe buýt hai tầng nà cha nội.
- Giỡn cho lắm vào rồi giờ than. Hết hiệp mà chưa ghi bàn thì biết tay tao. – Thằng Hưng chốt một câu xanh rờn.
Cứ quần thào nhau trước cầu môn. Bóng hết chuyền qua bên này rồi lại tới bên kia. Nhưng mà đội bạn quyết tâm thủ hòa. Dồn hết cả tám người xuống thủ. Gần hết hiệp rồi mà tỷ số vẫn là không đều. Bỗng tiếng còi vang lên.
- Số 4 phạm lỗi. Đội TCNH được hưởng một quả đá phạt. – Trọng tài chỉ tay vào chổ mà thằng Quang đang nằm lăn lộn dưới sân. Không biết mấy cha kia làm gì nó mà ông thần ôm mặt gào rú như bị cắt tiết.
- Mày lên đi Hưng. – Tôi vỗ vai thằng đội trưởng.
Nó hiểu ý gật đầu. Bước qua phần sân đội bạn. Thì thầm vào tai thằng Sang và một thằng nữa cái gì đó rồi cả ba gật đầu. Thằng Quang nãy giờ cũng đã đứng dậy được. Cha nội thì ra là giả bộ, tay chân có thấy bị sao đâu mà mới nãy quằn quại thấy ghê.
Chuẩn bị cho quả đá phạt. Thằng Sang đang đứng trước bóng, thằng Hưng lùi lại về phía sau chếch về bên phải. Trước mặt là mấy cha hộ pháp đội bạn đứng vào vị trí hàng rào. Tôi xoa xoa tay vào nhau nhìn đồng hồ trên bàn của MC đang ngồi. Chắc xong quả này thì cũng hết giờ.
Sau hiệu lệnh của trọng tài. Thằng Sang chạy đà rồi khẽ cong chân lên sút. Hàng rào đối phương thấy thế thì nhảy lên. Nhưng không, nó đẩy bóng nhẹ cho thằng Hưng lúc này cũng đang đà băng lên. Người sút mới là Hưng đội trưởng. Bóng lao như xé gió vụt qua chân hàng rào, bay về phía góc xa khung thành trước sự bất lực của thủ môn đội bạn. Hic nếu là tôi thì chắc cũng bó tay trước quả này. Bị che mắt mất tiêu còn đâu. Thế là mấy cu cậu ôm nhau mà hò hét ầm ĩ. Phù, cò vốn rồi hiệp hai chắc đỡ hơn. Tiếng còi của trọng tài cũng vang lên báo hiệu kết thúc hiệp một.
- Hề hề, tụi bay thấy cú sút thần sầu của tao chưa. – Thằng Hưng bỏ chai nước khoáng xuống rồi vênh mặt lên khoe khoang.
- Muỗi! – Tôi vẫy tay với nó.
- Không có tao làm chim mồi mày sút được à? – Thằng Sang chêm vào.
- Tao không bị phạm lỗi thì mày cơ hội bước qua vạch giữa sân còn chưa có nữa chứ đừng nói là sút. – Thằng Quang cũng không bõ lỡ.
Thế là bạn Hưng nhà ta tiu nghĩu như mèo cụp tai. Bàn mở tỉ số của nó giống như là điều tất yếu vậy. Được thì không sao, nhưng mà không được thì có mà bị chửi té tát.
Nửa tiếng giải lao cũng trôi qua. Cả đội lại lao vào sân chiến đấu. Đã có bàn dẫn rồi thì đội bạn chắc chắn chẳng thể nào phòng thủ chặt được nửa. Đến lúc tôi trổ tài rồi.
- Này hiệp này hơi mệt đó. – Thằng Hưng vỗ vai tôi.
- Ờ. – Tôi đáp gọn lỏn, gì chứ cái này tôi biết. Mà chả sợ, hàng thủ lớp tôi không phải muốn là xuyên thủng được.
Nó cũng tin tưởng tôi nên cũng chẳng nói gì nửa. Nhìn về phía em giơ dấu chiến thắng. Em thấy thế thì cười rồi cũng giơ ngón cái ra với tôi. Thế là mấy con yêu tinh được dịp phá lên chọc ghẹo.
- Ôi chàng, nàng hạnh phúc quá. Tao ghen tỵ mày ơi.
- Anh Tú ơi cứ bình tĩnh mà đá. Ngân sẽ luôn ở nơi đây ủng hộ anh.
Thế là toàn trường có dịp quay lại nhìn em, rồi lại nhìn tôi. Ôi thôi rồi, phen này tự nhiên được lăng xê làm diễn viên mà không mất gì. Tôi với em không hẹn mà cùng đỏ mặt. Tôi chạy vào sân. Còn em thì lấy tay che mặt.
- Sướng thế con. Đá bóng mà có cả một bầy đi cổ vũ. – Thằng Hưng cười đểu.
- Bầy bầy cái con khỉ. Em tao mà mày ví như con gì hay sao mà bầy với lũ. – Tôi cự nó.
- Ờ, thôi lo đá.
Đúng như những gì tôi quan ngại. Hiệp hai này đội bạn ngay từ đầu đã dồn lên mong tìm kiếm bàn gỡ. Nhưng mà mấy ông này bảo đi đẩy tạ thì được. Đá bóng chả có xíu kĩ thuật nào cả. Chuyền cứ loạn xà ngầu lên cả lên. Khi bị vây chặt thì cứ đè bóng mà sút đại bất kể khoảng cách. Và cũng vì đội hình bị kéo giãn. Nên hàng thủ đối phương đã lộ ra những điểm yếu. Lớp tôi cướp được bóng thì tổ chức phản công nhanh rất sắc bén. Từ từ tỉ số không còn là 1-0 nữa. Mà dần dần nâng lên 2-0, rồi 3-0, 4-0. Đội bạn thấy đã không còn cơ hội nữa thì buông xuôi. Cứ chạy lên chạy xuống cho có lệ. Kết thúc trận đấu là tỷ số 7-0 nghiêng về phía đội tôi. Một trận mở màn hòan hảo.
- Đá hay lắm. – Đội trưởng bên kia bắt tay thằng Hưng.
Rồi từng thành viên hai đội bắt tay nhau trong tiếng vỗ tay của khán giả. Tôi lại quay về phía em thì thấy em không còn ngồi ở chỗ cũ nửa. Quái, đi đâu rồi kìa? Rồi bỗng dưng có bàn tay ai đó đang bịt mắt tôi từ đằng sau.
- Này em nghịch quá đấy! – Tôi nói rồi gỡ bàn tay ấy ra rồi quay ra sau nở nụ cười.
- Ơ em à Linh? – Tôi hoảng hồn.
Rồi em Linh chẳng để ý tới câu hỏi của tôi. Em ấy ôm chằm lấy tôi rồi cười tươi như hoa.
- Anh đá hay quá! – Câu này bảo đảm là nịnh. Hôm nay tôi toàn đứng không. Có được bắt quả nào ra hồn đâu.
- Ừ. – Nói rồi tôi đẩy em Linh ra xa.
Em Linh vừa rời ra thì bóng dáng quen thuộc của em xuất hiện. Gương mặt thiên thần lúc mới nãy bây giờ đang được thay vào là một con quỉ satan chính hiệu. Tôi bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Trời đất ơi! Rõ ràng là tình ngay lý gian mà! Tôi chạy vụt đến bên cạnh em. Trưng ra nụ cười đẹp hết cỡ thợ mộc.
- Em thấy anh đá hay không?
- Đi mà hỏi cái người kia kìa. Tui không biết. – Rồi. Giận chắc rồi.
- Hic, oan anh mà. Là Linh nó bịt mắt anh từ phía sau. Anh cứ ngỡ là em. – Tôi líu ríu giải thích.
- Không biết. Con trai tụi anh ai cũng thế. – Ê, ê cái này là vơ đũa cả nắm nghen.
- Đâu nào. Oan thật mà. – Tôi nói rồi cầm tay em lên mà xoa xoa.
- Hừ. Tạm tin. Lần sau mà còn để em nhìn thấy thì coi chừng anh. – Em cuối cùng cũng bỏ qua cho tôi.
- Yes sir, madam. Bảo đảm sẽ không có lần sau. – Tôi đưa tay lên chào kiểu quân đội, em thấy thế thì bật cười.
Nãy giờ em Linh thấy tôi với em tình tứ thì có vẻ giận lắm. Thằng Tùng biết ý thì kéo em nó đi. Tôi cũng chẳng muốn dây vào lâu. Em mà giận lần nữa chắc chết.
- Ủa mấy nhỏ đi với em đâu? – Tôi đổi chủ đề nói chuyện.
- Mấy đứa than trời nóng nên kéo ra quán trà sữa gần trường hết rồi. Giờ em cũng định ra đó. Anh đi không?
- Thôi. Ngấn mấy con yêu đó lắm. – Tôi lè lưỡi. Nhưng lý do chính là tôi còn phải tới nói chuyện với Vân.
- Ừ thôi anh về đi. Em ra với bọn nó chút rồi về luôn. – Em chắc cũng biết tôi không thích mấy nhỏ bạn em lắm nên cũng tin.
Sau khi chen lấn muốn tắt thở thì tôi cũng tới được nhà tắm của trường. Tắm rửa sơ sơ rồi thay bộ đồ lúc đi đã mang theo. Xong xuôi tôi gọi cho nhỏ Vân.
- Này đang ở đâu thế?
- Chỗ cũ. Mà sao ông gọi tui ra mà giờ này còn chưa thấy đâu? – Nhỏ Vân nói giọng tức tối.
- Ờ xin lỗi. Bữa nay đá bóng trong trường. – Tôi thanh minh.
- Thôi tới nhanh đi. Tui tưởng bữa nay ông cho leo cây rồi chứ!
- Rồi rồi.
Tôi cúp máy rồi lao ra bãi lấy xe rồi phóng tới quán café. Vào trong thì đã thấy nhỏ Vân đang ngồi ở cái bàn hôm qua. Vẫn là ly sinh tố bơ đã vơi nửa. Nhỏ Vân đang ngồi gác chân một chân lên nhắn tin khí thế. Tôi gọi phục vụ một lon bò húc rồi ngồi xuống trước mặt nhỏ.
- Ê ê, nhắn tin với ai mà cười ghê thế?
- Ôi giật mình! Quỉ! Tới khi nào thế? – Nhỏ Vân hoảng hồn xém rớt cái điện thoại xuống đất luôn ^^
- Chà! Chắc thường ngày làm chuyện mờ ám nên bây giờ có tật giật mình phải không? – Tôi chọc.
- Này! Tui là tui đường hoàng lắm nhé! Không phải cái đồ ba lăng nhăng như ông đâu! – Hic, trình chém gió của nhỏ này lâu giờ vẫn chưa bị thui chột. Bị chọc cỡ nào cũng bật lại được hết.
- Thôi thôi cho xin. Giờ vào vấn đề chính. – Tôi tự nhiên nghiêm giọng làm nhỏ Vân cũng im bặt.
- …!
- Ê làm gì mà nghệch mặt ra như tượng thế? – Tôi huơ huơ tay trước mặt nhỏ.
- Ông… muốn biết gì? – Nhỏ Vân nghiêm giọng.
- Ừ tại sao Xu với Long chia tay? – Tôi bắt đầu hỏi.
- Thì tại Xu thấy ông đã không còn bận tâm tới nó nữa thì nó chủ động chia tay thôi, nó đâu có tình cảm với Long. – Nhỏ Vân đáp.
- Nếu chỉ đơn giản thế thì tại sao khi tên Long tới nhà Xu thăm bệnh thì Xu lại tỏ thái độ gay gắt với hắn ta thế? – Tôi tiếp tục hỏi.
- Ơ hắn ta tới nhà Xu hả? – Rồi nhỏ Vân bặm môi lại ra chiều suy nghĩ.
- Tui biết là có chuyện. Nói mau! – Tôi gây áp lực.
- Ông…ông hứa là nghe xong là phải bình tĩnh nhen. – Nhỏ Vân nhìn tôi ái ngại.
- Rồi. – Tôi thấy thế thì cũng nghiêm giọng.
- Chuyện này thật ra nên bắt đầu kể lúc 3 năm trước. Lúc ấy tên Long học SG được mấy tháng thì vô tình gặp lại cái Xu. Ban đầu Xu nó tưởng tên Long cũng chỉ muốn rủ đi uống nước này nọ. Với cả hắn ta bảo chỉ còn xem cái Xu là em gái thôi.
- Ừ. Tiếp.
- Rồi đến một ngày hắn ta rủ Xu đi sinh nhật bạn hắn. Hôm ấy Xu uống khá nhiều. Rồi Xu nó nhắn tin bảo tui đưa về. Nhưng mà tới nơi thì mấy người ở đó bảo là Long đã đưa Xu về trước rồi… – Nói tới đây giọng nhỏ Vân bỗng trùng xuống.
- Ừ, sao nữa.
- Tui thấy thế thì gọi điện cho anh tui rồi chạy theo con đường mà mấy người trong đám sinh nhật chỉ. Chạy một hồi thì cũng gặp tên Long đang dựng xe một bên vỉa hè. Hình như cái Xu nhậu say rồi lại gặp gió nên nôn thốc nôn tháo.
Nghe tới đây thì tôi cũng hiểu được sơ sơ rồi. Gì chứ đã say mà cứ lao xe chạy vòng vòng cho gió lùa thì thể nào cũng bị lã người đi. Sau đó dễ bề “hành động”
- Lúc ấy thì ông anh tui cũng đi tới rồi. Tui bảo từ từ xem tên Long làm gì. Nếu chỉ là chở Xu về nhà thì không sao, tui sẽ để yên.
- Nhưng… – Tôi mớm lời
- Nhưng hắn ta lại lủi xe vào một cái hotel gần đó. – Rồi nhỏ Vân dừng lại dò xét tôi.
- Quân khốn nạn! – Tôi tức tối.
- Ừ. Rồi tui mới cùng ông anh xông vào cái hotel cứu con nhỏ ra. Tên Long lúc ấy hình như cũng uống rượu ngà ngà rồi. Còn con Xu thì nằm trên giường, mấy cái cúc áo phía trên mở ra cả.
Tôi nghe tới đây thì máu nóng chảy rần rần. Trước giờ ghét nhất là thằng nào giở trò kiểu này. Đã mang tiếng con người mà lại đi làm những hành động của con vật.
- Tui biết ông giờ đang nghĩ gì. Sau lần đó con Xu cũng khóc hết mấy ngày. Tên Long gọi điện xin lỗi rối rít, bảo là do say rượu nên không làm chủ được bản thân.
- Tui hiểu rồi. – Nghe nãy giờ mà tôi ong hết cả đầu. Thật không ngờ tên Long này là loại người như vậy.
Nghe nhỏ Vân kể mà tôi thấy thương Xu quá. Cái cảm giác tội lỗi bỗng dưng ùa vào tràn ngập trong lòng. Xu đã phải chịu khổ nhiều quá rồi. Vì tôi mà em ấy mới gặp phải tên Long khốn nạn. Bỗng dưng cái lựa chọn của tôi bị lay động dữ dội. Không biết bỏ Xu chọn em có phải là sự lựa chọn sáng suốt hay không đây?