Trên bước đường đời của chúng ta. Biết nói như thế nào nhỉ? Có thể thấy rằng có vô vàn chông gai mà mọi người phải đối mặt, vượt qua nó để mà bước tiếp. Nếu những ai không dám, không có dũng khí để chiến đấu với khó khăn, thì thất bại là kết quả tất yếu. Cái tôi đang muốn nói tới đây rất đơn giản. Giống như khi chúng ta đang đi về phía trước. Gặp một ngã ba. Việc chọn một ngã rẽ để tiếp tục hay là dừng lại vì sợ mình sẽ chọn sai con đường. Tôi bây giờ cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự. Xu và em và tôi là cái ngã ba, mà tôi thì không bao giờ có khái niệm dừng lại. Bước tiếp là điều tất yếu. Nhưng vấn đề đặt ra là: Phải bước theo con đường nào?
Hai ngày qua tôi suy nghĩ lung lắm. Mai là chủ nhật rồi. Tôi bắt buộc phải chọn. Có lẽ là nhiều bạn sẽ đưa ra phương án là tôi sẽ dẫn em tới sinh nhật của Xu. Xin nói rằng đó là một điều quá ác độc đối với Xu lúc này. Rồi khi tôi dẫn em tới, ba mẹ hai sẽ nhìn tôi như một thằng phản bội con gái của họ mất. Rồi khi chuyện vỡ lỡ ra, đến tai ba tôi. Ông sẽ cạo đầu tôi nếu biết rằng tôi đã cho con dâu của ba ra rìa. Còn về phần tôi nếu làm thế thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi nhiều lắm. Đây không phải là tôi đa tình không dứt ra được, mà là sự quan tâm của một người bạn, một người anh trai đối với Xu. Mặc định là tôi đã chọn em rồi. Nhưng không có nghĩa tôi sẽ lấy một con dao cắt đứt những gì tôi và Xu đang có. Như thế thì Xu sẽ thấy hụt hẫng đến đổ gục mất. Chỉ vì một câu nói tha thứ của tôi mà em ấy ốm hết mấy ngày. Tôi không đành lòng khi bây giờ lại dắt một người con gái tới trước mặt Xu và bảo rằng đó là người yêu mình. Quá tàn nhẫn!
Tôi ngày nghĩ đêm lo. Biết thế thì chẳng dính tới gái làm gì cho cực cái thân. Cả 3 người tôi quen đều xinh đẹp cả đấy. Nhưng ôi thôi, ai ham thì chớ. Tôi chỉ cầu xin hai chữ bình yên thôi mà mãi chẳng được.
- Này cậu kia! Không học thì mời bước ra khỏi lớp. – Tiếng ông thầy hét vào micro vang vọng cả phòng học. Và chắc ai cũng biết ổng muốn nói tới ai rồi nhỉ?
- Em xin lỗi ạ. Em sẽ chú ý hơn. – Tôi cuống quýt đứng dậy.
- Ngồi xuống. – Ổng mặt mũi hằm hằm quay lên tiếp tục giảng.
Tôi lại thểu não ngồi xuống. Tay chống cằm, mắt nhìn lên bảng mà tâm hồn cứ phiêu diêu chốn nào.
- Cái thằng này. Mày dạo này làm sao thế hở? – Thằng bạn vỗ vai tôi hỏi.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt sầu thê lương. Sau đó chưng ra bộ mặt như thằng mới mất sổ gạo. Nó nhìn tôi lắc đầu rồi phán như thánh.
- Nhà mới có người mất hả? Xin chia buồn.
- Mất cái đầu mày. – Tôi đánh vào đầu nó một cái rõ đau.
- Không phải thì thôi. Sao mày lại đánh bố. – Nó ôm đầu la oai oái.
- Thắc mắc gì? Ý kiến mời ra phường. – Tôi giơ ngón giữa ra với nó.
Ngồi trong lớp học tôi cứ hết vẽ nhăng cuội vào tập rồi lại lấy điện thoại ra nghe nhạc, chẳng thèm chú ý tới cái bài giảng chán ngắt đang ra rỉ phía trên. Một lúc sau thì cũng hết giờ. Sinh viên túa ra khỏi cửa như ong vỡ tổ. Tôi cũng thu gom sách vở cho vào cặp. Đang định bước ra về thì em đã đứng trước mặt tôi tự lúc nào.
- Ôi giật mình. – Tôi nói rồi đưa tay lên ngực thở mạnh.
- Hì. Đồ nhát gan. – Em véo mũi tôi.
- Thế hôm nay lại chờ anh về. Ngọc đâu?
- Nó về trước có việc rồi. Hôm nay đi cùng em nhé, về một mình cũng chán. – Em cầm tay tôi lắc lắc như trẻ đồi quà.
- Giờ vẫn còn sớm. Hay là đi ăn kem nhé. – Tôi đề nghị.
Nghe tôi nói xong thì em tròn xoe mắt. Mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Em còn lấy tay đặt lên trán tôi như kiểm tra người ốm.
- Này em làm cái gì thế? – Tôi gạt tay em xuống rồi hỏi.
- Anh…anh bữa nay sao thế?
- Ơ. Sao là sao? – Tôi lấy làm khó hiểu.
- Mời ăn kem ý. Mọi lần năn nỉ gãy lưỡi anh mới đi. Bữa nay lại tốt bụng mời em ăn kem. – Em nói với giọng châm biếm.
- Ờ thì cứ xem như bữa nay tốt ngày đi. Mà thôi hỏi nhiều làm gì. Đi nhé.
- Lại còn không. Cứ nhắc tới kem là em chẳng nhịn được. – Em cười híp cả mắt. Nhìn đáng yêu vô cùng.
Tôi dắt tay em ra ngoài bãi gửi xe. Để xe tôi lại, tôi với em chở nhau đi bằng xe của em. Tới một quán kem mà hai đứa vẫn thường hay ăn. Tấp vào, giao xe cho bảo vệ. Hai đứa đi vào quán với biết bao cặp mắt nhìn theo. Tôi biết là nhìn tôi thì ít mà nhìn em thì nhiều. Tôi ban đầu thì cũng bực mình, nhưng sau này thì cũng quen dần. Với cả em không ngại thì tôi cũng chẳng cần phải chuyện bé xé to làm gì.
- Như cũ hả 2 em. – Chị chủ quán đon đả chạy ra tiếp chúng tôi.
- Dạ vâng. À chị cho em thêm một viên sầu riêng, một viên kiwi nữa nhé. – Em căn dặn ân cần.
Tôi lắc đầu trước cái máy nghiền kem đang ngồi trước mặt. Không hiểu sao em ăn cái gì cũng ít. Chỉ có kem thì cứ phải gọi là ăn bao nhiêu cũng không xuể. Tôi bình thường một viên kem ăn cũng không hết. Nhưng em thì ăn liên tục tới 4 5 cốc, mỗi cốc lại có 3 viên. Nếu có cuộc thi ăn kem thì chắc chắn tôi phải ghi danh cho em tham dự.
- Này em. Anh có chuyện muốn nói. – Tôi cầm tay em, nhìn sâu vào đôi mắt em. Cho thấy rằng việc tôi sắp nói sau đây rất chi là quan trọng.
- Em nghe đây. – Em cũng tạm ngưng cuộc chiến với mấy cốc kem mà nghe tôi nói.
- Về việc đi chơi tối chủ nhật này. – Tôi lấp lửng.
- Anh không đi được hả ?
- Thật ra. Bữa đó…bữa đó… Xu tổ chức sinh nhật. Anh… muốn dẫn em đi chơi, nhưng mà lại…, thành ra thì…, anh…anh, hay là… hay là anh dẫn em tới sinh nhật Xu nhé. – Tôi nói ra xong thì lấm lét nhìn em.
- Chủ nhật này? Tối ấy hả ?
- Ừ. Tối. Cho nên…
- Cho nên anh sợ đi sinh nhật một mình em sẽ ghen. Nhưng mà không đi không được chứ gì? – Ôi sao mà em thông minh thế không biết. Hồi đó mà em theo ngành bác sỹ tâm lý thì thể nào sau này cũng nổi tiếng.
- Sao em biết? – Tôi vẫn vờ vịt.
- Đồ ngốc. Tưởng ai cũng như anh sao? – Em cốc đầu tôi một cái.
- Ui da. – Tôi lấy tay xoa đầu.
- Rồi anh tính dẫn em theo thiệt đó hả? – Em nhìn tôi ái ngại.
- Anh nghĩ chỉ còn cách đó. – Tôi lắc đầu ngán ngẫm.
- Khờ ơi. Bữa đó anh cứ đi một mình đi. Không sao đâu.
- Em…em nói thật chứ? – Tôi như chưa tin vào tai mình.
- Hì. Anh tưởng em là cô người yêu khó tính sao? Anh cứ đi một mình. Chẳng sao cả. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
- Ôi em không biết anh vui như thế nào khi nghe em nói vậy đâu. – Tôi ôm chầm lấy em.
- Nào. Buông em ra, kì ghê. – Tôi quên mất là hai đứa đang ngồi trong quán kem.
- Xin lỗi anh quên mất. Hì hì. – Tôi gãi đầu gãi tai cười trừ.
Phải nói là em cực kì tâm lý. Tôi không ngờ một chuyện tôi chật vật mấy ngày mà em lại giải quyết rất gọn ghẽ. Càng ngày tôi càng thấy sự lựa chọn của bản thân là hoàn toàn chính xác. Em là mẫu người yêu lý tưởng mà tôi tìm kiếm bấy lâu. Cứ như là em sinh ra là để dành cho tôi vậy. Ít ra là cho tới lúc ấy.
Thế là tới tối chủ nhật tôi chỉ cần ngồi chờ tới giờ để tới dự sinh nhật. À quên còn quà nữa chứ. Một con gấu bông to đùng chính là món quà thích hợp nhất. Cuộc sống rốt cuộc lại là một màu hồng đối với tôi. Thế mà tôi cứ nghĩ con gái rắc rồi. Thật ra tôi không biết những người con gái khác ra sao. Nhưng mà phải công nhận một điều rằng: Em không phải là quá tuyệt vời sao?