Mặt Trời Và Mưa - Tôi Đã Yêu Như Thế Nào


Choàng mình tỉnh giấc. Với tay lấy điện thoại xem,1h sáng. Dù trời đêm rất lạnh nhưng lưng áo tôi vẫn ướt đẫm. Khẽ bước xuống lầu. Với tay lấy cốc nước, tự rót ình một ly nước đầy. Vừa mới đưa lên miệng chưa kịp uống thì nghe có tiếng động trên lầu. Nhíu mày, tôi ngửa cổ uống hết ly nước. Thu hai nắm tay lại. Với thêm con dao trong bếp cầm lên. Cố gắng bước lên lầu thật nhẹ sao cho không gây ra một tiếng động nào.
- ” Trộm? Nếu là trộm thật thì bữa nay mày đi ăn trộm mà không coi ngày rồi.” Tôi nói thầm.
Lăm lăm con dao làm bếp trong tay. Tôi vặn nhẹ nắm cửa bước vào trong phòng mình. Không có ai. Vậy tiếng động từ đâu phát ra nhỉ? Đứng trước phòng của hai chị em chị Huệ. Tôi vẫn chưa quyết được có nên vào hay không? Lỡ như không có trộm mà hai người đó tỉnh giấc. Thấy mình cầm dao bếp lại không hét toáng lên mới lạ. Lăn tăn một hồi tôi quyết định mở cửa vào xem trong phòng.
- ” Chậc. Lỡ may có trộm thật mà nó đang khống chế hai chị em họ thì sao. Thôi thì cẩn tắc vô áy náy. ” – Chắc hồi nhỏ hay uống sữa nuti nên trí tưởng tượng bay cao. Hì hì.
Nói rồi tôi cũng vặn tay nắm cửa. May mà không chốt trong. Cửa hơi hé ra. Hai chị em vẫn bình yên nằm trên giường. Yên tâm tôi mới đóng cửa lại, không quên khóa trong giùm hai người đó luôn.
- ” Quái. Phòng mình cũng không có. Phòng chị Huệ cũng không có. Vậy thì chắc không phải ăn trộm rồi. Không lẽ có thằng trộm nào khùng vào nhà mà không ăn cắp thứ gì. ” – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
- ” Mà nếu đã không phải trộm thì là gì? Không lẽ… ma. Nếu là ma thì… hì hì. Trước giờ chưa gặp lần nào. Nếu có diễm phúc gặp thì tốt quá. Cầu mong là ma nữ. Đã vậy phải là ma nữ đẹp. Mới không uổng công nãy giờ mình sục sạo khắp nhà ”
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi. Chứ tôi tin trên đời này làm quái gì có ma. Mà nếu có thì nó mà gặp mình thì cứ gọi là xác định . Nói rồi tôi cũng đi xuống dưới lầu xem lại cửa nẽo rồi mới lên lại phòng mình để ngủ. Mặc xác tiếng động khi nãy. Với tay cầm điện thoại định mở nhạc lên nghe cho dễ ngủ thì tin nhắn tới.
- Quái. Ai mà nhắn tin giờ này nhỉ. – Nói rồi tôi cũng mở tin nhắn ra xem.
” Anh ơi. Ngày mai nhớ đi dạy đó nhen. Nhớ hồi tối em nói gì không? Anh đừng hòng trốn. Trốn đâu em cũng tìm ra được hết á! Vậy nên đừng có mà giở trò đó nhen. Hihi ”
Đọc xong tin nhắn tôi lạnh sống lưng, vội vuốt mặt cho tỉnh. Sờ lên tay thì thấy da gà da cóc gì nỗi dựng hết ráo. Haizz.
Chúng ta cùng quay ngược lại thời gian buổi tối hôm trước. Xem chuyện gì xảy ra nhé!
* 5 tiếng trước *
- Hả. Sao lại là em?
- Ơ. Sao lại là anh?
- A, ờ…ờ. Anh…anh. – Tôi ú ớ.
- Anh làm sao? – Người phía đối diện cười mỉm chi. Bước tới sát tôi. Đưa tay vuốt lên má tôi. Nhắc lại một lần nữa.
- Anh làm sao nè?
- Anh…anh xin lỗi. Anh có việc gấp phải đi bây giờ. – Nói rồi tôi toan quay đầu lại chạy ra khỏi cửa. Nhưng sự đời mấy khi được như ta muốn. Cô “học trò” của tôi như biết trước ý định thì một tay kéo vai tôi lại. Một tay sập cửa cầm chìa khóa vặn hai vòng rồi rút chìa ra luôn. ( Cửa này là dạng cửa có tay nắm ngang. Có chìa khóa để chốt trong. Một khi chìa rời ổ rồi thì “nội bất xuất ngoại bất nhập” ). Tôi mặt mày méo xệch.
- Trả anh chìa khóa
- Ơ hay. Chìa khóa nào của anh mà anh đòi trả? – Vừa nói vừa cầm chìa khóa lúc lắc trước mặt mới căm chứ.
- Thôi cho anh mượn đi mà. Thật là anh vừa nhớ ra là mình có chuyện gấp lắm. Cần phải đi ngay bây giờ cho kịp. – Hic. Câu nói dối dở nhất mọi thời đại.
- Vậy à? Anh cần thì đến đây mà lấy. – Nói rồi kéo cổ áo ra. Thả chìa khóa vào trỏng luôn. Đã vậy còn kéo cổ áo ra dứ dứ trước mặt tôi. Trời đất ạ. Quả này thì có cho Đường Tăng đội mồ sống dậy thì còn phải bật máu mũi chứ đừng nói một kẻ phàm phu tục tử như tôi.
Quay mặt qua hướng khác để tránh nhìn thấy hai ngọn Phan-xi-păng trước mặt. Tôi mới lên tiếng.
- Thế bây giờ em muốn gì đây? – Tôi hơi mất bình tĩnh
- Ơ hay. Câu này phải do em hỏi mới đúng. Thế em hỏi anh. Anh tới đây làm gì?
- Anh…anh tới đây dạy. – Tôi đáp mà mặt xui lơ
- Vậy thì học thôi!
- Anh…anh không muốn dạy nữa. Anh muốn…thôi việc. – Tôi nói giọng lí nhí
- Thôi việc? Được thôi. Vậy thì anh đưa tiền đây.
- Ơ tiền gì?
- Tiền phá vỡ hợp đồng. Trong hợp đồng có nói rõ nếu anh phá vỡ hợp đồng trước thời hạn thì phải bồi thường thiệt hai 300% mức lương anh được nhận. Gia đình em trả anh 3tr/tháng. Vị chi là 9tr tất cả. – “Cô học trò” tuôn một tràng.- Ơ…anh…anh…
- Không có tiền?
- …!
- Vậy thì học thôi! – Vâng. Một lời nói ra. Tứ mã “phanh thây”, à nhầm “nan truy”. Tôi đành lết xác vào bàn. Cầu mong cho thời gian hôm nay trôi qua thật mau.
Lại nói về lai lịch bí ẩn “cô học trò” của tôi. Tại sao tôi lại sợ sệt khi gặp. Nói chuyện run như cầy sấy. Để giải thích cho chuyện này, tôi xin kể một câu chuyện khác. Đó là một câu chuyện của quá khứ ba năm trước.
* ba năm trước *
Vào một ngày cuối tháng 5. Tiết trời oi ả. Trời trong xanh cao vời vợi. Đâu đó tiếng ve đã râm ran khắp tán cây. Tôi nhìn ra cây phượng bên kia đường thì từng nhánh cây đung đưa trong gió. Dưới gốc cây bọn trẻ nô đùa, cầm những chùm hoa phượng đỏ rực chạy nhảy vui vẻ. Tôi vừa kết thúc kì thi của mình. Như vậy có nghĩa lại một mùa hè nữa đã đến. Đang miên man với dòng súc cảm dạt dào thì điện thoại reo.
- Đệt. Thằng ôn nào làm bố mất hứng. Mày không gọi thì có khi bố cho được một bài thơ toẹt vời rồi. – Tuy tức thì có tức nhưng tôi vẫn cầm điện thoại lên và nghe.
- A nô. Ai ở đầu dây ế ( Hồi đó không hiểu sao nhiễm cách nói chuyện ẹo ẹo của mấy thằng bạn. Giờ đỡ nhiều rồi )
- Đang làm gì thế? – Thằng Tùng bạn tôi lên tiếng ( Thằng này sau vì một số chuyện nên chuyển trường, không còn học lớp tôi nữa)
- Làm gì đâu. Dựa ban công ngắm cảnh thôi. – Tôi đáp
- Thi xong rồi. Tụi tao tính đi Mũi Né chơi dăm ngày. Mày vào không thì phát biểu hộ cái.- Nó đi thẳng vấn đề luôn
- Có bé Linh đi hông – Tôi bất chợt vặn nó
- Đệt. Biết ngay là nó hỏi câu này mà. Tụi mày lo chuẩn bị tiền chung kèo đi. – Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười hô hố. Chắc là bọn bạn tôi đang ngồi với nhau.
- Gì ế. Gì ế – Tôi nghe tiếng cười thì cũng tò mò.
- Hè hè. Không có gì. Bố biết trước sau gì con trai cũng hỏi câu này mà. Mày khỏi lo. Tao nói con Linh là mày đi. Thế là từ bữa đó tới nay nó cứ tíu tít luôn. Mày cứ yên tâm. – Thằng bạn vừa nói vừa cười đê tiện.
- Ờ hè hè. Lên lịch đi. Trước ngày đi thông báo tao phát. – Tôi nói rồi cúp máy.
Chắc đọc tới đây thì bắt đầu cảm thấy khúc mắt được cởi ra một chút rồi phải không mấy bạn. Nghe mình giải đáp nè. Số là bé Linh mà mình khăng khăng không muốn gặp mặt là em của thằng Tùng bạn mình. Bé này thì cách đây hai tháng Trong một lần được ông anh trời đánh dẫn đi chơi chung với đám tôi thì đứa nào cũng mồm chữ A mắt chữ O hết. Khỏi nói mấy bạn cũng hiểu nhan sắc của em tầm nào rồi. Hồi đó chưa gặp Ngân thì tôi coi em Linh cứ như là nữ hoàng sắc đẹp. Mắt to tròn đen láy, mũi cao, miệng nhỏ, đôi môi đỏ tự nhiên lúc nào cũng chúm chím. Nước da thì trắng thôi rồi. Dáng em Linh cũng bốc lửa với cả ẻm rất có khiếu ăn mặc làm tôn lên các đường cong gợi cảm. Nhìn cứ muốn xin mấy cuốn lịch về bóc ( Mô phật. Tội lỗi, tội lỗi.). Tôi định xáp vào hỏi han, sẵn tiện nói chuyện rồi tán em luôn. Nhưng mà tụi bạn cũng đâu có vừa, đứa nào cũng dành đi bên cạnh ẻm. Nào là đưa giỏ anh xách dùm cho. Nào là em mệt không? Rồi để anh lau mồ hôi cho em nhé. Thấy mấy thằng nó cứ xáp vô em xí xa xí xón. Tôi cũng biết thân mình ốm yếu không tranh đua được nên cũng tách ra đi lùi lại phía sau. Lạng quạng tụi nó điên lên ột thụi vào mồm thì chắc đổi thực đơn từ cơm qua cháo. Nhưng mà, đời đâu ai biết được chữ ngờ. Đang lững thững đi sau bọn bạn trời đánh thì em Linh tự nhiên đi thụt lại. Sóng bước cùng mình. Rồi hỏi han trò truyện bình thường, lại còn nhờ mình cầm giỏ cho ẻm nữa. Khỏi nói mình thấy vui cỡ nào. Còn bọn bạn thì thằng nào cũng giơ ngón giữa ra về phía tôi rồi lí nhí trong miệng. Tôi đoán chắc là tụi nó đang chửi mình. May có em Linh di cạnh chứ không nãy giờ chắc tôi nhừ xương với mấy thằng ôn dịch đó quá. Hôm ấy cả bọn kéo nhau đi công viên nước ĐS. Thằng nào thằng nấy cũng tỉ tê em chơi mấy trờ cảm giác mạnh như trượt ống đôi. Trượt phao đôi ( Mấy bố kiếm cớ ôm con nhỏ thì nói đại ra cho rồi. Bày đặt viện lí do ) Mình mặt mày hằm hằm. Thấy bọn bạn bu quanh em Linh cũng nản quá. Nghĩ thầm thôi kiếm trò gì chơi. Nãy giờ ngồi tăm tia mình thấy cái trò đu dây ra giữa hồ rồi rơi tự do xuống nước cũng hay ( Chả biết tên nó là gì ) Đang định rủ thằng Tùng thì bỗng có ai sau lưng gọi giật.
- Anh Tú!
- Hở? – Mình quay lại, ra là em Linh
- Anh đi đâu đó? Em chạy lại phía mình mặt mày hớn hở.
- À anh định chơi trò kia.
- Cái kia đó hả? – Em Linh nói rồi chỉ tay về phía xa xa
- Ừ nó đó. Mà sao? – Tôi hỏi mà mắt mới ngước lên nhìn em Linh. Chắc nãy giờ nhìn gì thì mấy bạn cũng biết rồi nhỉ. ( Dê cụ mẹ rồi )
- Cho em chơi chung nữa được hông? – Em Linh đề nghị
- Ơ. Còn bọn nó – Tôi nói rồi đầu hất về phía bọn bạn
- Thôi. Thích đi với anh hơn. – Em Linh nói rồi dắt tay mình kéo đi. Mình lúc này cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Mịa đang nằm mơ hả trời. Quay đầu lại nhìn bọn bạn thì một loạt các ngón tay giữa đưa lên. Hì hì. Kệ bay.
Hôm ấy đi với em chơi biết bao nhiêu trò. Chơi từng lượt có. Theo cặp có. Tất nhiên là cũng không tránh được chuyện va chạm ( Mấy lần suýt bật máu mũi. May là lấy tay bịt kịp )
Sau bữa đi chơi hôm ấy thì tôi thường xuyên qua nhà thằng Tùng. Hỏi han mấy câu với nó xong thì chở em Linh đi mất dạng. Lúc đó tôi cũng đoán là em Linh thích mình rồi. Sau mạnh dạn hỏi ẻm thì mới biết là mình đoán tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la. Tôi có hỏi em là sao lại thích tôi thì mới vỡ lẽ là lúc hội thao của trường. Lớp tôi may mắn lọt vào trận chung kết. Đó là trận đấu rất hay. Hai thằng trung vệ đô con bên tôi nhiều khi cũng bất lực mà để tiền đạo đối phương càn quét. Trận đó tôi bắt rất hay. Từ đầu trận đến cuối cùng cũng chỉ vào lưới nhặt bóng có một lần ( Quả đó nó hai đánh một chuyền qua chuyền lại muốn chóng mặt. ) May mà bên tôi gỡ lại được một bàn rồi cố thủ tới luân lưu ( Dù biết hèn nhưng cái đó là cực chẳng đã. Hic ) Và tất nhiên thì với tài năng xuất chúng của tôi thì đội bạn đành ngậm ngùi lãnh huy chương bạc. Sau trận đó thì em Linh cũng có hỏi thằng Tùng về tôi. Rồi đến đêm diễn văn nghệ 26/3 thì tôi cũng có tên trong danh sách. Tôi còn nhớ như in hôm diễn văn nghệ đó. Cả hội trường đang nhốn nháo. Bỗng trên sân khấu vang lên tiếng guitar réo rắt. Rồi một giọng nam trầm vang lên. Mọi người ai cũng im lặng lắng nghe. Cho đến khi bài hát kết thúc. Mãi gần phút sau khi tôi diễn xong. Cả hội trường vẫn im lặng. Tôi thầm nghĩ chắc quả này tạch rồi. Đang mãi suy nghĩ không biết khi nãy mình có hát sai khúc nào không thì bỗng bên dưới tiếng vỗ tay vang dội. Tất cả đồng loạt đứng lên. Còn có mấy em gái đá lông nheo với mình nữa. Lúc đó cảm giác vui sướng dâng trào, tôi khẽ chào mọi người rồi bước xuống ra sau cánh gà. Đâu biết rắng lúc đó trong đám con gái đang reo hò cổ vũ cho bài hát của tôi đang có mối người con gái đang hấp háy mắt, chạy ra sau cánh gà tìm mình. Nhưng lúc đó thì mình bị bọn bạn cùng lớp kéo đi rồi. Hic biết vậy lúc đó nán lại xem tí nữa. Thế là quen em sớm hơn chút rồi. ( Nãy giờ mình chém hơi nhiều, mấy bạn đọc thì tin một nữa thôi. Tại lâu quá cũng chẳng nhớ rõ )
Quay lại với chuyến đi Mũi Né. Vì vừa mới thi xong. Tôi cũng nhận kết quả khá tốt, chẳng phải thi lại môn nào cả. Lòng đầy phơi phới, chơi trò nào cũng nhiệt tình. Tất nhiên là trò nào tôi chơi thì em Linh mới chơi. Và có lẽ chuyến đi sẽ vui vẻ nếu không có chuyện sau đây xảy ra. Vào đêm đi chơi cuối cùng, sau một ngày tắm biển rượt nhau ì xèo, ăn cơm xong là tôi tót lên phòng nằm ngủ luôn. Đang ngon giấc thì nghe tiếng cộc cộc gõ cửa. Tưởng thằng bạn ở chung phòng với tôi đi chơi về ( Tụi nó ăn cơm xong thì kéo đi bar vì nghe nói gần khách sạn đang ở có bar nào mới mở thì phải. Bọn bạn rủ tôi đi nhưng tôi than mệt thế là lên phòng nằm đo giường luôn.)
- Cửa không khóa vô đi, bữa nay còn bày đặt gõ cửa – Tôi nói mà vẫn úp mặt vào gối
Khoảng nệm cạnh tôi bỗng chùng xuống. Chăn bị kéo một nửa. Thầm nghĩ chắc thằng bạn uống say nên thôi không làm phiền nó. Úp mặt vào gối ngủ tiếp. Một lát sau thì bỗng có hơi thở ấm nóng phà vào đều đều bên mang tai. Rồi một nụ hôn đặt ngay xuống má tôi. Không chịu được nữa, tôi đạp tung chăn ra mà gào lên
- Cái thằng ch* này. Đi uống say về rồi đổ bóng ra hả mạy?
- …!
- Ơ…ơ – Tôi nghệch mặt
- Hì, làm gì nóng dữ zạ? – “ Người trong chăn “ lên tiếng
- Em…em… nửa đêm nửa hôm vào phòng anh làm gì? – Mình lắp bắp
- Anh mời em vào mà! – Nói rồi em Linh xích mặt lại gần mình
- Anh…anh…- Tôi bắt đầu ú ớ
- Thong thả nào. Sẽ không sao đâu – Đệt! Nói hồi íu biết mình và em Linh ai kèo trên kèo dưới luôn. Có khi ai đi ngoài cửa nghe hiểu lầm tưởng mình bị em Linh rape không chừng _._
- Không. Anh chưa sẵn sàng. – Nói rồi mình kéo em Linh ra ngoài cửa rồi dắt em về phòng luôn ( Lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại làm vậy. Thôi ai bảo mình yếu mình nhận. Thằng nào bảo gay thì cứ gọi là xác định )
Từ hôm đi Mũi Né về, tôi đi chơi với em Linh thì vẫn đi. Nhưng tôi chẳng đá động gì đến chuyện đó cả. Nhưng mà càng đi chơi với em Linh thì tôi càng thấy tính tình của em rất kì cục. Đang vui vẻ đó, cười nói đó, tự nhiên chẳng hiểu chuyện gì lại nhè ra khóc. Làm tôi tốn biết bao nhiêu nước bọt mới dỗ nín được. Đã vậy em có tính chiếm hữu rất lớn. Đã quen ai rồi thì chỉ muốn người đó quan tâm mình thôi, chỉ cần nói chuyện với người khác một tí là em lại ghen bóng ghen gió mà giận dỗi. Sau một thời gian không chịu được tính tình của em tôi chủ động chia tay. Nhưng em nào có chịu, suốt ngày cứ bám lấy tôi xin lỗi này nọ. Nhưng tôi đã nói một là một. Buông ra rồi thì không bao giờ cầm lên lại. Mặc em năn nỉ ỉ ôi hứa hẹn sẽ sửa tính nết. Nhưng tôi vẫn một mực khăng khăng từ chối ( Lúc đó mới biết con người không ai hoàn hảo. Được cái này tất mất cái kia. ) Tới ngày đi học đại học tôi cũng chẳng báo cho em Linh. Tự mình khăn gói lên đường. Đổi luôn cả số điện thoại. Không quên nhắc thằng Tùng dám hé ra bất kì thông tin nào về tôi với em Linh thì tình bạn lập tức chấm dứt. Từ đó đến nay đã lâu rồi. Lúc trước có nghe thằng Tùng bảo nhà nó chuyển hộ khẩu ra SG sống luôn vì công việc của ba mẹ. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Trong tim cũng quên mất hình ảnh người con gái ấy rồi. Thế mà không biết trời xui đất khiến làm sao ngày hôm nay tôi lại gặp em Linh. Lại bị em trói chặt với cái hợp đồng gia sư chết tiệt ( Lúc trước nghe nói được trả lương cao nên ham hố kí luôn hợp đồng nửa năm. Giờ có hối cũng đã muộn màng. Hic )
* Hiện tại *
Ngó lên chiếc đồng hồ trên tường. Đã 9h rồi. Tôi vội vã thu gom tài liệu
- Chưa học xong mà anh. Chỉ em nốt bài này thôi. – Em Linh ôm tay tôi nài nỉ
- Thôi giờ anh mệt lắm! Để bữa sau anh chỉ cho. – Nói rồi tôi xách ba lô lên rồi ra mở cửa đi về. Vặn tay nắm cửa thì thấy kẹt cứng. Thôi quên em Linh khóa cửa nãy giờ mà.
- Em đưa anh chìa khóa – Tôi quay lại em Linh mặt mày méo xệch
- Ừ ha, em quên. Mà chân em tự nhiên đau quá. Hay anh tới đây lấy hộ em. – Nói rồi em Linh chỉ tay vào trong cổ áo mình.
- “ Đệt! Bộ giỡn sao. Có cho vàng cũng chả dám “
- Không lấy chìa khóa sao? Bộ tính đêm nay ngủ đây với em hả? – Em Linh cười gian xảo
- Em đừng đùa nữa! Thực là anh đang rất mệt, em đưa chìa khóa đây anh còn về. – Tôi xuống nước năn nỉ ẻm
- Thì em có cấm anh lấy chìa khóa đâu. Tại chân em tự nhiên bị đau chứ bộ. – Em Linh vẫn “ ngây thơ vô số tội “
Đang đau đầu không biết phải làm gì thì may thay mẹ em thấy lâu quá tôi vẫn chưa xuống thì mới lên hỏi. Em Linh đành đoạn mới ra mở cửa. Cửa vừa mở ra là tôi vội tung ra, chào vội mẹ em Linh một tiếng rồi phi xuống lấy xe dong thẳng. Lúc xuống cầu thang còn nghe em Linh liến thoắng
- Mẹ! Con thích anh gia sư này lắm! Mẹ giữ ảnh lại đi, khỏi cần tìm gia sư khác làm gì. Con chỉ học với ảnh thôi à!
- Ừ. Con gái mẹ nói được là được mà – Mẹ em thương con nhưng vô tình lại hại chết tôi. Hic.
Trên đường về nhà. Em có gọi điện cho tôi. Hỏi han đủ thứ, tôi cũng ậm ờ qua chuyện. Tắt máy xong. Tôi chỉ muốn hét lên cho thật to. Nhưng sợ người ta tưởng thằng hâm trốn trại thì khổ nên thôi. Mình biết em Linh là chúa gây chuyện, việc tới đây vẫn còn chưa xong đâu. Lỡ sau này em Linh tới trường tìm, rồi lại gặp em. Mình biết giải thích sao? Ôi đúng là… Tự nhiên ở đâu rước phải cục nợ. Đau hết cả đầu…
Ngoại truyện:
Ngồi trong xe phóng tầm mắt ra ngoài qua ô cửa kính. Các căn nhà san sát nhau cứ chạy qua vùn vụt. Trên đường, các đứa trẻ rượt nhau cười giỡn. Cái không khí sau mưa có lẽ trong lành lắm. Bầu trời quang đãng. Bỗng…
Tôi bắt gặp hình ảnh một cây phượng vỹ già bung các cành lá đâm ra khắp hướng. Cả một vùng như một ngọn lửa đỏ rực. Trên tán cây là một cậu học trò đang cố với tay lấy một chùm hoa phía xa. Có lẽ các tán cây sau mưa vẫn còn trơn lắm. Mặc dù cô bé bên dưới có lên tiếng nhắc nhở như thế nào thì cậu chàng nhất quyết cũng chẳng chịu leo xuống.
- Chắc là lại định lấy điểm trước mặt nàng đây mà. – Tôi buột miệng rồi lắc đầu mỉm cười.
Bao nhiêu kỉ niệm thời áo trắng bất giác ùa về. Tràn ngập cả đầu óc. Có những chuyện tôi tưởng chừng như đời này chẳng bao giờ nhớ lại nữa.
Ôi sao mà thèm cái cảm giác mỗi sáng đạp xe tới trường.
Nhớ cái trường tôi quá! Nhớ cả thầy cô, bè bạn. Nhớ những buổi chào cờ, nhớ những lúc cả đám kéo nhau đi khắp các nẻo đường mặc dù trời nóng như đổ lửa cốt chỉ để tìm được một quán nước mía. Rồi những buổi đi chơi xa, tuy mệt mà vui.
Lúc tựu trường ai cũng khóc, nhất là mấy đứa con gái. Làm bọn tôi cũng không kìm được mà khẽ sụt sùi.
Tao cũng nhớ tụi mày lắm mấy thằng khốn nạn à! Chỉ cần tao buồn là tụi mày lại bu vào hỏi thăm:
- Mày bị gì mà buồn?
- Con ki nhà tao mới chết.
- Ôi xời, tưởng gì? Thôi chuyện lỡ rồi. Chiều nay cúp tiết anh em mình tập trung quán bà hai. Vui lên đi nào! Cười một cái coi VIỆT NAM ơi!
- Hì hì.
Tôi cũng nhớ đến em. Mối tình ngây thơ tuổi học trò luôn là mối tình đẹp nhất. Em chia tay tôi trong một ngày hè. Trời cũng đổ mưa như hôm nay. Mặc tôi đứng đó dưới cơn mưa tầm tã. Em quay mặt đạp xe đi. Tôi cũng chẳng rõ cảm giác trong lòng đối với em là như thế nào? Có lẽ là một chút hận, một chút thương, một chút nhớ, pha lẫn một chút buồn bã. Tôi cũng không trách em. Lúc đó tính tôi vô tư, không ràng buộc em bằng ba tiếng ANH YÊU EM nên tôi cũng chẳng làm gì được. Có lẽ sau này gặp lại. Chúng ta có thể vào một quán cafe bất kì, ừ tính em thế mà! Rồi chúng mình hàn huyên tâm sự.
Ngày tôi đi học trong SG. Chúng bạn chẳng đứa nào đến tiễn tôi, chỉ dám gửi quà rồi nhờ anh tôi đưa hộ. Tôi biết mình mà thấy chúng đến thì sẽ khóc. Chúng nó cũng biết. Chẳng ai đến cả. Cho tới khi tôi lên xe rồi thì chẳng biết ở đâu lại chui ra một lũ dỡ hơi đằng sau xe mà vẫy tay. Mở điện thoại ra là vô vàn tin nhắn của lũ bạn trời đánh. Tôi khóc. Hic…
- Tới nơi rồi. Mọi người chuẩn bị đi! – Tiếng bác tài kéo tôi về thực tại.
Bước xuống xe. Đã lâu rồi không về quê. Nhớ quá. Chắc ôm mẹ một cái thật chặt, thật lâu quá. Sống mũi lại cay. Hic. Sắp nhè ra tới nơi rồi…
PhanThiết, ngày 17, tháng 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui