Edit & Beta: Calcium
Suất diễn của diễn viên khách mời quả nhiên đúng như Việt Thanh dự đoán, chỉ cần quay hai ngày là xong, diễn viên nữ đóng vai vị hôn thê của cậu còn cần diễn thêm vài cảnh nữa nên Việt Thanh liền rời tổ phim trước.
Phó đạo diễn tự mình ra chào hỏi còn chuẩn bị tiễn cậu ra ngoài, vị phó đạo diễn trẻ tuổi này dù sao cũng chưa quay nhiều phim, trên mặt rõ ràng rối rắm không biết phải ứng phó thế nào.
Lo lắng bản thân đánh giá sai tình huống, không dám mở miệng bừa bãi.
Việt Thanh thấy vậy cũng không trách, thuận miệng uyển chuyển từ chối ý tốt của đối phương, ra khỏi chùa, tự mình lái xe trở về.
"Cái người Việt Thanh đó đã về rồi sao, em còn chưa được xem cậu ta đóng phim mà."
"Sao nào? Mê cậu ta rồi à?" Triệu ca cầm điếu thuốc, đá một cái vào mông cậu nhân viên đang ngồi xổm dưới đất, cố ý trêu.
"Không có, không có, có gì mà mê chứ, em chỉ là tò mò thôi." Cậu chàng liền đứng lên ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: "Triệu ca, vị mà hôm trước chúng ta thấy tay trong tay với Việt Thanh đúng thật là tổng tài tập đoàn Thẩm thị à?"
"Kia còn giả được sao, nhà sản xuất hôm đó giới thiệu với đạo diễn như vậy mà."
"Vậy ông chủ lớn này và Việt Thanh..." Cậu nhân viên nháy nháy mắt: "Là loại quan hệ đó sao?"
"Biết rồi thì giữ trong lòng đi, hôm nọ nghe biên kịch nói tôi cũng mới biết." Triệu ca cố tình hạ thấp thanh âm nói: "Ngay từ đầu đã có người truyền ra tin tức là Việt Thanh sớm bị bao dưỡng, nhưng sau đó sự nghiệp của cậu ta lại không có gì khởi sắc cả, lại vẫn giữ mối quan hệ với Thẩm tổng nhiều năm, nghe nói bên người Thẩm tổng không có người thứ hai, cho nên đều đồn thổi rằng hai người họ đang hẹn hò."
"Vậy sao Việt Thanh không mượn cơ hội này mà khiến mình nổi tiếng lên?" Cậu nhân viên tỏ ra rất khó hiểu.
"Cậu thì biết cái gì," Triệu ca nhả ra mấy vòng khói, tỏ vẻ cao thâm khó đoán, "Cái này gọi là thân ai chí nấy."
Cuối tuần đều phải lăn lộn ở phim trường, sáng thứ hai lúc Việt Thanh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Được ổ chăn bao chặt lấy, đặc biệt ấm áp, cậu liền chôn mặt sâu thêm một chút, cảm giác ấm áp này lập tức khiến Việt Thanh muốn ngủ tiếp.
"Thói quen ngày nào cũng mãi đến lúc ăn cơm trưa mới tỉnh này của em không tốt cho thân thể chút nào." Thẩm Quân bước vào phòng ngủ, mang theo một cỗ hương vị đường dấm.
"Ưm..." Việt Thanh nằm trong ổ chăn giãn người một chút, xoa xoa eo, nhìn về phía Thẩm Quân mơ hồ nói không rõ tiếng: "Không phải anh cũng không gọi em dậy sao?"
Thẩm Quân không đáp lời, anh ngồi xuống mép giường, nhìn bọc chăn của Việt Thanh có chút nghi hoặc, rồi từng chút từng chút dịch về phía cậu, đem trán dán lên mặt cậu, rồi đột nhiên quay đầu hôn lên, đầu lưỡi Thẩm Quân chạm chạm lên môi cậu, bướng bỉnh mà liếm tới liếm lui, hé miệng ngậm lấy môi Việt Thanh, lại giống như vừa cắn vừa hút vậy.
Việt Thanh cảm thấy miệng mình lúc này khẳng định có thể nhìn thấy tốc độ sưng lên bằng mắt thường, cậu hoảng loạn mà lấy chăn che chắn, ngăn cản thế tiến công của anh, che miệng hừ hừ: "Em còn chưa đánh răng đâu."
"Mau đứng dậy đánh răng, còn không dậy nổi thì hôm nay em đừng mong rời giường nữa."
Bá đạo tổng tài đã lên tiếng, Việt Thanh chỉ có thể ở trong ổ chăn quay cuồng vài cái rồi gian nan xuống giường.
Trên bàn ngoài phòng khách đã dọn sẵn đồ ăn, bọn họ rất nhiều ngày rồi không ăn chung một bàn thế này.
Việt Thanh ít nhiều có chút tưởng niệm, cậu thu dọn xong liền tiến vào phòng bếp, nhìn thấy Thẩm Quân đang mặc chiếc tạp dề mèo con mà trước đó fans tặng cho cậu, nhưng vẻ mặt anh thì lại nghiêm túc múc canh xương sườn từ trong nồi ra.
"Anh làm nhiều đồ ăn quá nha."
"Có một nửa là mua." Thẩm Quân chính trực trả lời, "Anh chỉ biết làm xương sườn thôi."
"Đưa em, đưa em." Việt Thanh tiếp nhận chén canh lớn từ tay Thẩm Quân, bưng đến phòng khách.
Ngoại trừ món sườn heo chua ngọt, canh khoai từ nấu xương sườn, còn lại trên bàn đều là món ăn gọi từ bên ngoài về: khoai tây sợi xào ớt chuông, bắp cải xào nước tương.
Việt Thanh trong lòng vui vẻ, không hổ là tổng tài lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vô cùng bình dân.
"Hôm nay anh không đến công ty sao?" Cơm nước xong, cùng nhau thu dọn chén đũa, Việt Thanh đột nhiên nhớ ra hỏi.
"Có, lát nữa anh mới đi, buổi tối ở nhà với em."
"Được."
Việt Thanh cười rộ lên, đôi mắt cong cong thành hình trăng non, thoạt nhìn có chút trẻ con.
25 tuổi vẫn có thể miễn cưỡng gọi là thanh thiếu niên, lại soái khí đáng yêu khiến các cô gái bất chấp tuổi tác đều mê muội.
Thẩm Quân xoa xoa mái tóc mềm mại của người yêu, nhẹ nhàng hôn lên, tạm biệt cậu: "Buổi tối gặp."
Thành phố N là một thành phố nổi tiếng trong việc phát triển ngành công nghiệp giải trí, cũng là địa bàn của công ty M&J – hang ổ nhóm Sixteen.
Mấy năm nay cá nhân các thành viên trong nhóm hoạt động dần phất lên, mỗi người một kiểu, nổi lên tùy người, vì thế mà đến các thành phố khác nhau phát triển sự nghiệp.
Ở lại N thị thật ra không còn mấy người, mà mấy người còn lại đa số đều hoạt động thường xuyên, có thể an tâm ở nhà nghỉ ngơi rất ít.
So ra thì Việt Thanh đúng là mờ nhạt, không có thông cáo báo chí, không có hoạt động tuyên truyền, ngoại trừ tham gia album của nhóm hàng năm thì công việc cá nhân của chỉ có 10 chương trình radio buổi đêm hàng tuần.
—–Tình ca thời gian của Việt Thanh—-
Đây là chương trình Việt Thanh bắt đầu làm từ thời còn là thực tập sinh, đơn giản là tâm sự chủ yếu về âm nhạc, nội dung như một, ngay từ đầu cũng không chuẩn bị để cậu làm lâu dài, chỉ là muốn tạo cơ hội cho thực tập sinh rèn luyện.
Từ đầu tưởng rằng Việt Thanh sẽ dần nổi tiếng, công tác nhiều hơn, chương trình này sẽ phải đổi tên, nhưng nội dung đơn giản như thế có thể giữ lại.
Không ngờ Việt Thanh một mực sống với chương trình này, từ lúc cậu 16 tuổi bắt đầu thì cũng đã chục năm rồi.
"Đây là thư fans gửi hôm nay." staff đưa mấy trang A4 đã qua sửa sang lại cho Việt Thanh.
Việt Thanh cúi đầu lật xem, những ID quen thuộc hiện ra, rất nhiều fans đều nghe nói cậu có vai diễn mới, kích động chúc mừng.
Việt Thanh chớp chớp mắt, tâm tình có hơi hơi trầm xuống.
Cho tới nay Sixteen tuy rằng nổi tiếng, lấy về không ít giải thưởng, nhưng số lượng người trong nhóm thực sự quá đông, thành viên người người đều có tài năng.
Từ lúc ra mắt tới nay, Việt Thanh đều là thái độ được chăng hay chớ, dựa vào giá trị nhan sắc mà hút fans.
Những fans mà nhiều năm như vậy vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến cậu thật sự khó có được, khiến cậu cũng từng nghĩ tới bằng bất cứ giá nào phải ganh đua một phen, kết quả liền lầm đường lạc lối.
Việt Thanh có đôi khi không nhịn được mà đau lòng cho các fans của mình, hâm mộ một idol không có tiền đồ như vậy, thật sự không dễ dàng.
Ít nhất chờ tới lúc rút lui cậu phải nói rõ ràng với fans của mình, trong lòng Việt Thanh suy nghĩ như vậy.
Một giờ thu chương trình bảo dài không dài mà ngắn cũng chẳng ngắn lắm, nói về mấy ca khúc lưu hành gần đây, lại nói thêm về việc có xuất hiện sao băng, rất nhanh liền kết thúc.
Việt Thanh lúc đầu còn cảm thấy thời gian quá dài sợ thừa, hiện tại loáng cái đã trôi qua, chính mình cụ thể nói những cái gì cũng không nhớ quá rõ, ngày mai chắc phải lên Weibo trộm đến trạm tử tìm tải về nghe lại.
Chào hỏi các staff xong, Việt Thanh dùng khăn quàng cổ bao quanh mũi miệng, đi đến bãi đỗ xe.
Tháng 11 ở thành phố N khi tạnh khi mưa, nhiệt độ không khí thay đổi liên tục, nhiệt độ buổi tối thấp đến đáng sợ, khăn quàng cổ này vẫn là Thẩm Quân trước khi ra ngoài treo trên túi đồ của Việt Thanh.
Trong lòng chợt thấy ấm áp, gia tăng tốc độ, rất nhanh liền nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen điệu thấp của Thẩm Quân, xa xa còn thấy tay trái của anh đang dựa ngoài cửa sổ nghe điện thoại.
Trong lòng cậu đột nhiên lóe lên ý tưởng, cậu thật cẩn thận vòng sau thân xe, cong lưng từ từ tiếp cận từ phía sau, đột nhiên bắt lấy cánh tay trái bên ngoài cửa sổ của anh.
"Oa!" Việt Thanh đùa dai quát lên một tiếng.
"Mau lên xe, lạnh." Thẩm Quân cầm lại tay Việt Thanh, kéo cậu đứng lên, tay phải dứt khoát cúp điện thoại.
"Sao anh lại không bị dọa chứ hả." Việt Thanh thấy không thú vị mà lầu bầu một tiếng, vòng trở lại ngồi bên ghế phó lái, lúc này mới thấy hành vi của mình thật sự có hơi ấu trĩ, xấu hổ lỗ tai đỏ lên một mảng.
Thẩm Quân nghiêng người yên lặng nhìn Việt Thanh, một câu cũng không nói.
"Anh còn làm gì thế, mau về thôi." Việt Thanh ngượng ngùng mà túm lấy tay áo Thẩm Quân, không dám nhìn mặt anh.
.
Truyện Phương Tây
"Gần đây hình như em càng dính anh hơn một chút thì phải." Trong chốc lát Thẩm Quân liền đưa ra kết luận, ngồi thẳng người khởi động xe.
"Nào....nào có.." Việt Thanh nghe xong sửng sốt, sau đó không khống chế được cả mặt đỏ rực, nhanh chóng cúi đầu vùi mặt vào khăn quàng cổ, hận không thể dùng khăn che hết cả mặt đi.
"Bên công ty em sắp tới hình như lại có hoạt động." Thẩm Quân nói.
"Hả?" Việt Thanh hé mắt qua nhìn lại hỏi, "Lại muốn ra bài mới à?"
"Ừ."
Từ sau khi bị Thẩm Quân bao dưỡng, hết thảy mọi công tác của Việt Thanh đều bị chuyển giao, đầu tiên là người đại diện cá nhân rời đi, mấy năm nay đều là người đại diện của nhóm lớn liên hệ với cậu.
Sau này liền bỏ qua cậu mà trực tiếp liên hệ với Thẩm Quân.
Trợ lý sinh hoạt của Thẩm Quân là Vương Thạch ngẫu nhiên sẽ kiêm thêm chức đại diện cá nhân của cậu, phụ trách sắp xếp hành trình cho cậu.
Nhưng các hoạt động thông cáo bên ngoài ở N thị rất lâu rồi Việt Thanh không tiếp nhận, không biết lần này quay mv cả nhóm có quay ở N thị không nữa.
"Chúng ta đến cửa hàng kia mua bữa khuya đi." Yên tĩnh một lát rồi Thẩm Quân mở miệng đề nghị nói.
"À được nha, canh dạ dày nấu tiêu của nhà họ khiến em nhớ mãi, mùa đông năm nào cũng đều phải uống đến vài thùng.
Em vừa rồi còn nhắc đến cửa hàng đó trong chương trình." Việt Thanh dường như nhớ ra gì đó mà đột nhiên cả kinh, "Em sẽ không nói ra tên của cửa hàng đó chứ?"
"Không có."
"Hả?"
"Em căn bản còn không nhớ tên của cửa hàng đó thì nói ra tên kiểu gì?" Thẩm Quân liếc mắt nhìn Việt Thanh một cái, đôi mắt mang theo ý cười.
Việt Thanh lay lay khăn quàng cổ của mình, che lại lỗ tai, nghiêng đầu nhìn thấy sườn mặt của anh, nhất thời ngây ngốc.
Ánh sáng ngoài cửa xe chiếu vào trong lướt qua khuôn mặt anh tuấn của anh, rõ ràng có chút vẻ lạnh băng cường ngạnh, nhưng trong mắt Việt Thanh lại tỏa ra một quầng sáng vàng kim, có cảm giác thật ấm áp.
Anh ấy thật là tốt.
Việt Thanh nghiêm túc trong lòng phát ra một thẻ người tốt.
Hơn nữa còn rất đẹp trai.
———————–.