Chương 9: Bí mật giấu ở trong sách
An Ninh đi rồi, trạm tiếp theo của cô là trang thứ nhất trong sách: Ô Trấn, vùng sông nước Giang Nam.
Bình An đích thân đưa cô lên xe lửa. Sau lần thổ lộ đó, giữa hai người dường như lại quay về tình trạng ngại ngùng.
An Ninh không nói gì cả, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Thế nhưng lúc Bình An thu xếp xong hành lý của cô chuẩn bị xuống xe, cô lại lặng lẽ giữ chặt tay anh, khuôn mặt đỏ ửng nói: "Một mình đi du lịch luôn là giấc mơ của tớ, tớ sẽ theo quyển sách ảnh mà cậu tặng cho tớ, đi đến từng nơi xinh đẹp của Trung Quốc, trạm cuối cùng là Thiên Đàn ở Bắc Kinh, đến lúc đó cậu còn ở đây không?"
"Sẽ! Đương nhiên tớ sẽ còn ở đây!" Bất chấp có bao nhiêu người đang nhìn, Bình An kéo cô vào trong lòng mình, anh vui mừng sắp không nói ra lời.
Lúc xe lửa chậm rãi khởi động, hai người cách cửa xe vẫy tay tạm biệt.
An Ninh biết, bọn họ không phải chia tay, mà là đến gần nhau.
Hiện tại cô đã có số di động của anh, có email của anh, quan trọng nhất là có lời hứa hẹn của anh.
Cô sẽ để tâm thưởng thức mỗi cảnh sắc, sau đó viết lại nỗi nhớ nhung về anh trong sách.
Cô kẹp hai tấm ảnh trong sách, một tấm là ảnh chụp chung khi bọn họ đến bức tường hồi âm, một tấm là cô tìm thấy nó kẹp trong trang giấy lúc lật sách.
Người chụp ảnh là Bình An, vai chính là An Ninh.
Lúc đó bọn họ học lớp 11, lần đó An Ninh bị ba mẹ dở hơi của mình chọc giận, bọn họ lại dám đọc lén nhật ký của cô!
Trước kia cô có thể không quan tâm, nhưng quyển nhật ký này viết đầy Bình An đó!
Vừa thẹn lại giận, cô đuổi theo ba mẹ ra cửa nhà. Một nhà ba người chơi đánh du kích ở công viên dưới lầu, mà ngay phía sau, có một thiếu niên ngồi ở đình nghỉ mát trong công viên, đang hí hoáy với chiếc máy ảnh mới mua trong tay.
Lúc chọn cảnh xung quanh, bóng dáng của cô gái đập vào tầm mắt. Lần đầu tiên anh trông thấy bộ dáng hoạt bát của cô, cười đến mức không kiêng nể gì, nói chuyện rất lớn tiếng, làm cho mọi người đi theo bên cạnh cô đều mỉm cười.
Vì thế anh cầm máy ảnh, nhắm ngay cô gái, rồi nhấn nút chụp.
-Hết-