Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ


Hai người bước vào bên trong cửa hàng với sự tiếp đón chu đáo của nhân viên, Lâm Ngạo đi đến ghế dành cho khách đặt biệt để ngồi, hắn bảo nhân mang tất cả những mặt hàng mớ nhất ra đưa cho Vĩnh Hạ thử, từ nảy để giờ cô hơi hoang mang không biết ý định Lâm Ngạo đưa mình đến đây để làm gì, nhưng khi nhân viên mang trang phục ra Vĩnh Hạ mới biết là hắn muốn mua quần áo cho cô.
Nhân viên đưa đến trước mặt cô một chiếc váy mà vàng nhạt trong vô cùng bắt mắt, Vĩnh Hạ không có hứng thú nhìn chiếc váy cô không cần những thứ mà Lâm Ngạo tặng cho mình, đối với Vĩnh Hạ lúc này tất cả những việc hắn làm cho cô điều có mục đích cả.
“Tôi không cần những thứ này.” – Vĩnh Hạ quay sang nói với Lâm Ngạo.
Hắn đưa mắt liếc nhìn Vĩnh Hạ gương mặt đầy khó chịu khi cô không vâng lời mình.
“Tôi không muốn món đồ chơi đi bên cạnh mình nhìn trông rẻ mạc, cứ nhận lấy.”
Vĩnh Hạ không thể nào nghe lột vào tai những lời nói mỉa mai của Lâm Ngạo.
“Tôi không muốn nhận.” – cô hơi lớn tiếng vì cảm thấy Lâm Ngạo đang khinh thường mình hắn không thể nào nói chuyện đàng hoàn với cô được dùng chỉ là một câu.

Vĩnh Hạ vẫn không đón nhận chiếc váy từ tay cùa nhân viên, cô luôn thích thách thức sự kiên nhẫn của Lâm Ngạo, đột nhiên hắn đứng thẳng dậy tiến nhanh về phía Vĩnh Hạ, giật lấy chiếc váy trong tay nhân viên rồi kéo cô đi vào phòng thay đồ.
Vĩnh Hạ lúc này mới biết sợ là gì, Lâm ngạo đóng sầm cánh cửa phòng thử đồ khiến cho Vĩnh Hạ giật mình, hắn ép cô vào góc tường cả cơ thể phũ lên người Vĩnh Hạ, cô có thể cảm nhận được hơi thở và mùi hương quen thuộc trên người hắn.
“Lúc nào cũng muốn chọc giận tôi, dạo gần đây tôi không đụng vào cô thì cô lại muốn làm loạn có đúng không.”
Vĩnh Hạ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện bằng ánh mắt chán ghét.
“Tôi không dám làm điều đó.”
Lâm Ngạo dường như đã thật sự bị cô chọc giận, hắn mạnh tay xé toạc chiếc váy mà Vĩnh Hạ đang mặc trên người, hành động của Lâm Ngạo khiến cho cô sợ hãi, cơ thể cô đã lộ ra gần hết trước mặc của hắn, Lâm Ngạo đưa chiếc váy của cửa hàng đến cho Vĩnh Hạ, gằn giọng nói.

“Mặc vào.”
Vĩnh Hạ chỉ biết cắn răng nghe theo lời của hắn, cô mặc chiếc váy vào rồi đưa tay kéo khóa ở dưới lưng, nhưng vẫn không với tới, đôi mắt của Lâm Ngạo vô cùng sâu thẳm, đột nhiên Lâm Ngạo quay người Vĩnh Hạ lại để cô đối diện với tường rồi đưa tay giúp cô khéo khóa váy, mỗi lần tay của hắn chạm vào da thịt của Vĩnh Hạ, cô lại rùng mình vì cơ thể của cô khá nhạy cảm, bản tính của Vĩnh Hạ vô cùng bướng bỉnh, cô càng như thế thì càng chọc giận Lâm Ngạo.
Hắn dán chặt đôi mắt lên bờ lưng trắng mịn của Vĩnh Hạ, rồi đưa tay vén mái tóc của cô sang một bên, đột nhiên cảm giám có thứ gì đó chạm vào người của mình, Vĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn lại, Lâm Ngạo đang vùi đầu hôn lên hổm cổ của cô, hành động này của hắn khiến cho Vĩnh Hạ hoảng sợ, cô cố nhít người sang một bên để né tránh, nhưng đã bị bàn tay to lớn của hắn túm lấy vòng eo rồi ôm chặt.

Đôi môi của hắn đang di chuyển trên cổ của Vĩnh Hạ khiến cho cô run rẩy.
“Ở đây không tiện đâu, xin anh giữ chừng mực.”
Lâm Ngạo lại càng táo bạo hơn hắn đưa tay luồng vào chiếc váy của Vĩnh Hạ, khiến cho cô sợ hãi đưa tay túm lấy bàn tay đang làm loạn.
“Tôi xin anh đấy.”
Nghe được sự cầu xin của Vĩnh Hạ, Lâm Ngạo mới thỏa mãn buông cô ra, chân của Vĩnh Hạ không thể nào đứng vững được nữa cô cố chống tay vào tường làm điểm tựa.

Hai người cùng đi ra ngoài nhưng chỉ có một mình Vĩnh Hạ là người ngượng ngùng gương mặt của cô ửng đỏ vì sợ những ánh nhìn của nhân viên, còn Lâm Ngạo lại xem như chẳng có chuyện gì xảy ra khí chất của hắn vẫn lạnh lùng sải bước đi, ra lệnh cho nhân viên thanh toán hết quần áo trong cửa hàng, Vĩnh Hạ hơi bất ngờ vì hắn chi tiền mua quần áo cho cô nhiều đến như thế.
Hắn không những mua rất nhiều quần áo cho cô, còn bảo đầu bếp làm cho cô rất nhiều thức ăn để tẩm bỏ cho sức khỏe của Vĩnh Hạ, nhưng cô luôn do dự đề phòng vì sự đối đãi này.

Vĩnh Hạ chỉ ăn hoa loa rồi đi vội lên phòng sống trong Ngự Cảnh như một chiếc lòng không được tự do thoải mái luôn luôn có người dám sát cô mọi lúc mọi nơi khiến cho cô vô cùng khó chịu.
vĩnh Hạ đang nằm trên giường cô vẫn chưa ngủ, nhưng nghe được tiếng mở cửa đi vào Vĩnh Hạ có thể đoán được đó là Lâm Ngạo, chậm rãi nhưng lại khiến cho người khác lo lắng đến khó tả, cô cố gắng nhắm nghiền đôi mắt lại giải vờ là mình đang ngủ, nhưng cô lại vô tình nắm chặt lấy ga giường vì sợ hãi.

Vĩnh Hạ nhắm mắt một lúc rất lâu nhưng không có một động tĩnh nào cô cứ nghĩ là Lâm Ngạo đã rời đi, nên vô thức mở hờ đôi mắt ra, đột nhiên giọng nói vang lên khiến cho Vĩnh Hạ giật mình.
"Cô giả vờ cũng giỏi thật đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui