Vĩnh Hạ mở mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên giường, tay của cô vẫn nắm chặt lấy tay của Minh Bảo, Vĩnh Hạ gượng người ngồi dậy, Minh Bảo cũng giật mình tỉnh giấc ngay sau đó.
“Cô đã đỡ hơn chưa?”
Vĩnh Hạ gật đầu nói:" Tôi cảm thấy ổn hơn rất nhiều rồi, đã làm phiền anh rồi.
"
Minh Bảo đứng lên khỏi giường.
“Để tôi bảo giúp việc làm gì đó cho cô ăn, cả buổi chiều hôm qua cô đã có thứ gì trong bụng đâu.
”
Vĩnh Hạ vẫn còn ám ảnh những chuyện đã xảy ra cô vẫn ngồi thất thần trên giường không trả lời Minh Bảo.
“Ăn sáng xong tôi sẽ đưa cô về Ngự Cảnh chắc chắn Lâm Ngạo đang lo lắng cho cô lắm.
”
Vĩnh Hạ nhếch mép cười đau khổ.
“Anh đang nói đùa với tôi có đúng không, người đàn ông đó hoàn toàn không có trái tim, anh ta sẽ không lo lắng cho tôi đâu.
”
Minh Bảo cũng chẳng biết nói gì thêm vì anh cũng thừa biết giữ hai người họ đã có một mối thù rất lớn, Lâm Ngạo chỉ lợi dụng tình yêu của Vĩnh Hạ để đạt được mục đích cuối cùng, nhưng rồi vẫn không chịu buông tha cho cô, để cô phải chịu những đả kích vô cùng đau lòng.
“Nhà chỉ có đồ nam thôi vì tôi…” - Minh Bảo ngại ngùng giải thích.
Vĩnh Hạ không muốn làm phiền anh, ở đây cả đêm đã đủ rồi, cô không muốn khiến cho Minh Bảo phải chịu những phiền phức của mình.
“Không cần đâu, tôi sẽ mặc lại quần áo cũ, cám ơn anh đã cho tôi ở lại đây một đêm, khi nào có cơ hội tôi sẽ báo đáp anh.
”
Minh Bảo thở ra một hơi nói: “Cô đừng nói đến những chuyện báo đáp nữa có được không, chỉ là tình cờ nếu sao này cô phải gặp rắc rối gì nữa tôi vẫn sẽ đứng ra giúp đỡ cho cô.
”
Hai người cùng ngồi vào bàn ăn, ăn được một lúc thì Vĩnh Hạ không muốn ăn nữa, cô bước ra khỏi bàn đi về phía sau Minh Bảo, đưa tay ra chủ động ôm lấy anh từ phía sau.
“Cám ơn vì tất cả.
”
Cái ôm thoáng qua cũng đã đủ khiến trái tim của Minh Bảo đập loạn nhịp, anh không nghĩ một ngày nảo đó bản thân sẽ đem lòng yêu Vĩnh Hạ nhưng dường như anh không thể nào thổn thức vì người phụ nữ này.
Cô buông anh ra rồi đi một mạch lên phòng thay ra bộ quần áo bị dính máu ngày hôm qua, Vĩnh Hạ nhìn những vệt máu đôi mắt đen đầy sâu thẩm lại tiếp tục kéo một màn nước mờ nhoà, cô phải tiếp tục bước đi ngày nào chưa tìm ra được bằng chứng cô sẽ không bao giờ từ bỏ.
Vĩnh Hạ bước xuống nhà với một tâm trạng khó đoán, không một ai có thể biết cô đang nghĩ gì ngoại trừ Lâm Ngạo, hắn biết Vĩnh Hạ sẽ trả thù mình nhưng vẫn muốn giữ cô ở bên cạnh, hắn làm như vậy là vì cái gì tất cả chỉ gói gọn trong bốn từ “không thể buông bỏ”.
Tình yêu khiến cho con người cảm thấy rất hạnh phúc khi được nếm trải mật ngọt và những lời đường mật hứa hẹn yêu thương ở bên cạnh nhau cùng nhau đi đến hết cuộc đời này.
Nhưng cuộc sống lại là những thử thách khiến cho yêu hoá thành hận thù, từ trên những tần mây bay lơ lửng không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ yêu và yêu, bỗng nhiên một ngày nào đó lại rơi xuống vực thẩm không đáy, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến những toan tính hận thù, trở mặt lợi dụng nhau.
Quản gia vội vàng chạy vào báo lại với Lâm Ngạo.
“Cô Vĩnh Hạ đã quay về rồi.
”
Hắn liền phản ứng mạnh đứng lên vội vàng đi đến chỗ của Vĩnh Hạ, nhìn thấy cô nhếch nhác quần áo còn dính những vệt máu đỏ đã khô, Lâm Ngạo tiến đến đưa tay giữ vai của Vĩnh Hạ lại.
“Suốt cả ngày hôm qua cô đã đi đâu?”
Gương mặt không ngủ của Lâm Ngạo có vài phần mệt mỏi, râu đã mọc chi chít trên cằm, hắn có hỏi như thế nào thì Vĩnh Hạ vẫn không trả lời, đột nhiên cô cảm thấy phía trước vô cùng mơ hồ đôi mắt bây giờ là một màu đen, Vĩnh Hạ đã ngất lịm trong lòng của Lâm Ngạo, hắn vội vàng bế cô vào nhà gọi cho bác sĩ riêng đến để kiểm tra sức khỏe cho Vĩnh Hạ.
Lâm Ngạo vẫn phải điều tra mọi chuyện để biết tối qua cô đã ở đâu tại sao hắn tìm kiếm cô khắp nơi vẫn không thể nào tìm thấy, lúc ôm Vĩnh Hạ vào lòng Lâm Ngạo có thể ngữi thấy mùi hương của Minh Bảo, hắn không nghĩ cô sẽ đến đó, nhưng bây Vĩnh Hạ chẳng còn một người thân nào thì cô có thể đi đâu được chứ, Lâm Ngạo bắt đầu hoài nghi, nơi mà hắn không bao giờ nghĩ đến lại là nơi mà Vĩnh Hạ đã ở.
Lâm Ngạo cầm điện thoại lên gọi điện cho Minh Bảo, anh biết hắn đang muốn dò xét mình, nhưng anh không muốn Vĩnh Hạ phải chịu sự giày vò của Lâm Ngạo nên đã nói dối.
“Cậu gọi tôi có việc gì không?”
Giọng nói của Lâm Ngạo truyền qua điện thoại rất lạnh lùng.
“Ngày hôm qua Vĩnh Hạ có ở chỗ của cậu không?”
Minh Bảo từ trước đến nay không giỏi việc nói dối nhưng để che giấu cho Vĩnh Hạ anh đã nói dối với Lâm Ngạo.
“Không.
”
Trong câu trả lời của anh đã có lời giải đáp, cách nói chuyện ngập ngừng không giống như thường ngày, Lâm Ngạo và Minh Bảo đã làm bạn của nhau bao nhiêu năm làm sao mà hắn không nhận ra bạn của mình đang nói dối.
“Cậu chắc chứ, theo tôi nhận thấy bây giờ cậu đã thay đổi quá nhiều, kể cả việc nói dối.
”
Minh Bảo vội vàng giải thích với Lâm Ngạo.
“Không phải như thế…”
Hắn không nghe thêm bất cứ lời nói nào của Minh Bảo nữa lập tức tắt máy.
“Tút tút…”
Âm thanh bình thường lại vô cùng nặng nề với Minh Bảo, anh lại bắt đầu lo lắng cho Vĩnh Hạ.
.