Mắt

Edit: Thiên Địa hội

__

Dư Thần Dật vừa tới thành phố xa lạ này không lâu.

Nhà anh ở một thành phố nhỏ, tuy không lạc hậu nhưng cũng chẳng thể nói là phồn hoa. Anh được tuyển thẳng vào đại học, vốn là định học xong rồi tốt nghiệp thì sẽ về quê, chẳng ngờ lại may mắn được giáo sư đề cử nên được một công ty nổi tiếng tuyển dụng.

Ban đầu Dư Thần Dật hơi do dự, nhưng gia đình khuyên anh rằng công việc ở mấy nơi này rất tốt, cơ hội phát triển cũng hơn ở quê nhiều lắm, vậy là sau khi đấu tranh nội tâm rất lâu, cuối cùng anh cũng bị thuyết phục.

Tuy trường học cũng ở thành phố lớn, nhưng dù sao cũng là tháp ngà, do vậy người ta cũng mà khó cảm nhận được rõ ràng trình độ giữa mình và bạn khác nhau thế nào, chỉ mãi đến khi ra ngoài rồi lăn xả vào xã hội, Dư Thần Dật mới cảm nhận được sự khác biệt này.

Nhịp sống ở thành phố lớn nhanh hơn nơi khác một chút, ngay cả công ty cũng vậy.

Đồng nghiệp đi tới đi lui, chân bước vội vàng, dù trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện, song rõ ràng cũng chẳng thèm để người khác vào mắt. Họ đều bận rộn với công việc của bản thân, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm ai nữa.

Ôm tài liệu đi ngang bàn làm việc của đồng nghiệp, Dư Thần Dật gật đầu cười coi như chào hỏi, sau đó lại không nhịn được mà thở dài.

Cuộc sống như vậy kì thực cũng chẳng có gì khiến anh phải khó chịu, nhưng vẫn hơi muộn phiền, dù ngay cả anh cũng chẳng biết mình đang phiền muộn điều gì.

Có lẽ là do cảm thấy hơi cô đơn. Bạn bè đại học đã một người một phương, ở đây anh chẳng có lấy một người quen thân để có thể thoải mái nói chuyện.

Dư Thần Dật vỗ vỗ mặt, cố gắng vực dậy tinh thần cho chính mình. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên máy tính, đã sắp tới giờ nghỉ trưa.

Từ trước đến nay anh không thích tách thời gian làm việc ra làm hai, vì thế tranh thủ kết thúc công việc đang làm. Lúc làm xong cũng vừa lúc tới giờ nghỉ, anh cầm điện thoại di động và ví tiền ra ngoài.

Các đồng nghiệp vô cùng mong chờ đến giờ cơm của công ty, vì công ty anh tiền nhiều như nước, đồ ăn hoa quả ở căng tin vừa nhiều vừa rẻ, thế nhưng Dư Thần Dật lại chẳng muốn đi chút nào.

Duy trì quan hệ tốt dù chỉ là ngoài mặt, đây là điều rất quan trọng trong giao tiếp xã hội. Nếu chạm mặt đồng nghiệp ở nhà ăn, tất cả mọi người sẽ lại phải đeo mặt nạ lên, không chừng còn lập cả nhóm ăn cơm. Có điều rất có thể sau đó lại chẳng ai có chuyện gì để nói với nhau, thế là cơm vốn phải ngon lại biến thành một bữa cơm ai nấy đều lúng túng.

Vì thế vào giờ nghỉ trưa, Dư Thần Dật muốn ra ngoài hít thở khí trời hơn.

Ai cũng có giới hạn của mình, không hoà nhập được thì cũng không cần cố chấp dấn sâu. Hôm nay cũng là một ngày như vậy, mọi việc vẫn thế chẳng cần gấp, dần dần rồi sẽ tốt hơn thôi mà.

Thuận theo tự nhiên, thế nào cũng sẽ kết bạn thành công.

Dư Thần Dật định tới cửa hàng tiện lợn mua cơm hộp cho qua bữa, chẳng ngờ vừa đi hết đường lớn, cổ tay lại bị ai đó kéo lại. Anh bị kéo đến mức người cũng xoay về phía sau, va mạnh vào lồng ngực đối phương.

Dư Thần Dật hơi lảo đảo, mũi bị đập đến mức đau nhức. Anh còn chưa kịp nhíu mày, đã nghe thấy người đang ôm mình nói: "Đã lâu không gặp."

Người quen à?

Dư Thần Dật hơi hoang mang ngẩng đầu, từ góc của anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của đối phương.

Anh hơi đẩy người kia ra, nhìn kỹ một chút khuôn mặt người ấy, nhận ra mình chẳng có ấn tượng nào cả.

Người này rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, khí chất ôn văn nhã nhặn, mặc một bộ âu phục màu xám tro, mấy sợi tóc con loà xoà trên trán cũng không ngăn được ánh mắt của hắn.

Ánh mắt hắn vô cùng chăm chú, rất sáng, tựa như có một vệt lửa thiêu đốt ở nơi sâu.

Dư Thần Dật nghĩ, nếu anh thật sự có từng quen người như vậy thì không lí nào lại không nhớ rõ, có khi là đối phương nhận nhầm người thôi.

Nhưng người kia lại chẳng có chút cảm giác "nhận nhầm người" nào, thậm chí còn nhìn chằm chằm Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật liêm đôi môi khô khốc, đành mở miệng nói: "Ngại quá, có phải là anh..."

Ánh mắt người nọ lập tức sáng lên, nở nụ một nụ cười. Ánh lửa ban nãy còn giấu tận nơi sâu, bấy giờ tràn ra ngoài, mang theo nhiệt độ nóng bỏng mà liếm láp Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật như thể bị bỏng, không nhịn được mà rụt cổ, cảm thấy mình bị nhìn đến mức yết hầu khô rát, song vẫn kiên trì mở miệng: "Có phải là anh... nhận lầm người không?"

Người kia ở gần anh quá, thậm chí Dư Thần Dật còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn ta.

Mà đối phương từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm mặt anh, khiến anh băn khoăn không biết trên mặt mình có dính phải cái gì không.

Dư Thần Dật không thoải mái lắm, bèn lui về sau hai bước. Anh quan sát nhanh đối phương rồi bảo: "Hình như tôi không quen anh?"

Sau khi nghe thấy câu ấy, người kia lập tức trở nên kinh ngạc. Trong chớp mắt, hắn ta cuộn tay thành nắm đấm, mà vì dùng sức quá mạnh nên khớp xương trắng bệch nổi lên, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn vô cùng rõ ràng.

Song động tác ấy cũng không kéo dài, có lẽ chỉ trong một cái chớp mắt, đôi tay đang nắm chặt kia lại buông lỏng lần nữa.

Dư Thần Dật chỉ nhìn lướt qua gân xanh vẫn chưa nhạt màu trên mu bàn tay của hắn, không để ý lắm.

Người kia ngoảnh mặt đi, Dư Thần Dật có thể nhìn thấy những lọn tóc rủ xuống của đối phương, song không sao thấy được biểu cảm trên khuôn mặt kia. Nhưng hai giây sau đó, hắn ta nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt là một nụ cười ấm áp.

"Em không nhầm mà." Hắn nở nụ cười tươi, giọng nói rất ôn hoà, ngữ điệu cũng dịu dàng, khi gọi tên anh, lại có một loại ý vị nào đó: "Anh là Dư Thần Dật phải không?"

"Hả? Tôi là..." Không ngờ không phải là nhận nhầm người, Dư Thần Dật hơi ngơ ngác, đột nhiên hơi xấu hổ.

Nhất thời anh cũng chẳng biết nên làm gì, vô thức sờ sờ mũi rồi nhìn kỹ thêm khuôn mặt hắn, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, đánh mở miệng hỏi: "Anh... anh tên gì vậy? Tôi không nhớ được, xin lỗi, ngại quá..."

"Không sao đâu!" Người kia như thể chẳng ngại điều chi, ánh nắng ấm áp buổi trưa đậu xuống người hắn, càng khiến hắn trông thêm dịu dàng.

Trên mặt hắn có bóng râm của lá cây bên đường, da thịt trắng noãn bị ánh nắng chiếu lên lại càng loá mắt hơn. Trong chốc lát, Dư Thần Dật không nhìn rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe hắn nói: "Em là Cố Châu Lâm, anh còn nhớ em không?"

Cố Châu Lâm? Hơi quen quen...

Dư Thần Dật nhìn đối phương, muốn gợi chút ký ức của bản thân từ người anh ta, song lại chẳng nhớ nổi điều gì.

Cố Châu Lâm vẫn mỉm cười, bước tới trước một bước, sau đó đột nhiên xoay người xích lại gần Dư Thần Dật, hơi xa so với khoảng cách hai người ôm lúc trước, nhưng khuôn mặt lại càng thêm cận kề.

Dư Thần Dật không nhịn được nhíu mày. Dáng vẻ Cố Châu Lâm rất đẹp, khí chất rất tốt, ánh mắt cũng dịu dàng, nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ khiến lưng anh như run lên.

Anh muốn lui về sau, nhưng lúc chuẩn bị cất bước lại bị lời nói của Cố Châu Lâm kéo lại.

Cố Châu Lâm nhỏ giọng nói với Dư Thần Dật: "Anh Thần Dật à, em là Tiểu Lâm đây mà."

Tiểu Lâm?

Hình như hơi quen quen... Dư Thần Dật nghĩ, hình như đây là một cái tên mà anh đã gọi rất nhiều lần...

Tiểu Lâm, Tiểu Lâm...

Dư Thần Dật lẩm nhẩm cái tên này hai lần, lúc còn chưa nghĩ ra gì khác thì người tên Cố Châu Lâm kia đột nhiên giữ chặt vạt áo anh, gọi: "Anh Thần Dật?"

Khi vạt áo bị kéo, hai mắt Dư Thần Dật cũng mở to, bỗng chốc cảm thấy động tác này vô cùng quen thuộc, xưng hô thế này cũng vô cùng gần gũi...

Cố Châu Lâm giật giật vạt áo Dư Thần Dật, đúng lúc này, hồi ức cuối cùng cũng phá vỡ sự chi phối của thời gian, bung nở trong não bộ Dư Thần Dật.

Là cậu bé nũng nịu thích khóc kia sao? Cái đuôi nho nhỏ luôn theo sau mông anh ngày ấy?

Dư Thần Dật lập tức ngạc nhiên đến độ hai mắt mở to, nhất thời cũng không đoái hoài tới khoảng cách có thể coi là thân mật giữa hai người nữa. Anh vô ý bắt lấy cổ tay Cố Châu Lâm đang nắm vạt áo mình: "Là em à, Tiểu Lâm?"

Dư Thần Dật vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, sau đó cũng hơi kinh ngạc: Cũng khó trách sao anh không nhận ra, Cố Châu Lâu thay đổi quá nhiều.

"Ừm, là em." Cố Châu Lâm nghe Dư Thần Dật gọi tên mình, nụ cười càng thêm xán lạn. Hắn hơi híp mắt, ánh mắt di chuyển từ mặt Dư Thần Dật xuống tới thân thể, rồi lại ôm anh vào ngực một lần nữa.

Ánh mắt hắn đúng là hơi kì lạ, nhưng xa cách đã lâu, tưởng rằng khó lòng gặp lại mà giờ đang ở ngay trước mắt, Dư Thần Dật cảm thấy cũng có thể hiểu được, kể cả chuyện lúc trước mình bị nhìn chằm chằm tới mức sống lưng lạnh toát cũng có thể giải thích.

Dù sao Cố Châu Lâm vô cùng dính người, nhất là chỉ thích theo anh như cái đuôi nhỏ thôi.

Chỉ không ngờ cái đuôi ấy giờ lại biến thành anh chàng đẹp trai dịu dàng, còn cao hơn mình cả nửa cái đầu.

"Anh còn nhớ rõ em..." Cố Châu Lâm ghé sát tai Dư Thần Dật mà nói, thanh âm rất nhỏ, tự như đang thở dài: "Anh còn nhớ rõ em... tốt quá... em đã về rồi..."

"Mừng em trở về." Dư Thần Dật vỗ vỗ lưng hắn, cũng không nhịn được mà mỉm cười: "Kì lạ thật, cứ như được về nhà ấy."

"Không kì đâu mà." Cố Châu Lâm cọ cọ cổ Dư Thần Dật, dáng vẻ nũng nịu hệt như cún con đi lạc lâu ngày giờ đã tìm được chủ nhân.

Tay hắn vẫn áp lên lưng Dư Thần Dật, kín đáo nói: "Đã lâu không gặp, em rất nhớ anh."

"Đã lâu không gặp." Sức của Cố Châu Lâm hơi lớn, eo Dư Thần Dật bị bóp có hơi đau, vậy là anh vỗ vỗ tay hắn: "Buông ra mau nào."

Dư Thần Dật nói vậy xong, Cố Châu Lâm lại càng ôm chặt anh hơn nữa, một tay ôm eo anh, một tay vuốt gáy anh.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt ấy mà thôi, Cố Châu Lâm bèn buông lỏng tay, rút ngón tay lướt nhẹ qua gáy Dư Thần Dật về, nhanh đến mức Dư Thần Dật còn ngỡ đó là ảo giác của mình.

Cố Châu Lâm thả tay rồi sửa sang lại quần áo xộc xệch vì cái ôm nọ. Ngón tay hắn lướt qua cổ áo, rồi trượt tới vạt áo, cuối cùng nắn vuốt đầu ngón tay mình,

Rõ là hắn chỉ đang chỉnh trang y phục, song ngón tay lại như đang vuốt ve tình nhân, khiến Dư Thần Dật không khỏi cảm khái, trưởng thành đến vậy rồi, quả nhiên làm gì cũng có chút khí chất.

"Không ngờ anh cũng ở đây." Cố Châu Lâm nhìn thoáng qua phía sau anh rồi chỉ tay: "Em đoán anh làm việc ở công ty kia đúng không? Nghỉ trưa nên ra ăn cơm à?"

Dư Thần Dật nhìn theo ngón tay hắn chỉ, đúng là công ty của anh thật.

"Em thông minh quá, đoán đúng rồi." Dư Thần Dật nhìn đồng hồ đeo tay: "Em cũng nghỉ trưa à? Đi ăn cùng không?"

"Được ạ." Cố Châu Lâm gật gật đầu, sau đó nói một danh sách các nhà hàng: "Anh Thần Dật đã ăn ở đó chưa? Nhà hàng đó nấu ngon lắm kìa."

"Chưa, anh vừa tới đây không lâu, hay em dẫn anh đi nhé?" Dư Thần Dật đi theo Cố Châu Lâm, lại rảnh rỗi trò chuyện: "Khi đó sao đột nhiên em lại chuyển đi thế? Anh còn đứng ở cửa nhà em đợi em mấy ngày liên đấy."

"À." Cố Châu Lâm nhìn Dư Thần Dật, ánh mắt không rõ chứa đựng cảm xúc gì, hắn đưa đầu lưỡi lướt qua hàm răng, nhìn lên đám mây đen ở phía bầu trời xa xa kia.

Hình như sắp đổ mưa, nhưng trời bên họ thì hẵng còn sáng.

Cố Châu Lâm cười: "Lúc ấy có chút chuyện, nhưng tất cả đều đã qua rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui