Mắt

Buổi sáng của ngày nghỉ trông có vẻ nhàn nhã hơn ngày đi làm một tí, cửa sổ đóng chặt chặn lại tiếng huyên náo của xe cộ và tiếng trò chuyện bên ngoài, nhưng rèm cửa lại không thể che đi ánh mặt trời buổi sáng sớm.

Ánh mặt trời tinh nghịch len lỏi tìm kiếm khe hở vẫn chưa kéo kỹ của tấm rèm, linh hoạt tiến vào trong phòng nhìn lén.

Trên giường là một chàng thanh niên đang nằm ngủ say, ánh mặt trời sáng rực màu vàng kim chiếu rọi lên gương mặt nhẵn bóng xinh đẹp của anh, phủ lên hàng lông mi cong dài một tầng ánh sáng ấm áp, dưới ánh mặt trời ấm áp, ngay cả những lông tơ thật nhỏ trên gương mặt anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, trái lại còn có vài phần chọc người khác muốn thương yêu.

Hình như ngay cả mặt trời cũng đặc biệt thích anh, ánh mặt trời rực rỡ hôn lên gương mặt và phần da thịt lộ ra bên ngoài của anh, nhưng người đang chìm trong giấc ngủ say lại hoàn toàn không thích sự “sủng ái” này.

Anh nhíu nhíu mày lại, giống như bị ánh sáng quấy rầy, trong lúc mơ ngủ khó chịu mà lầm bầm vài tiếng, lông mi khẽ rung lên hai lần, vô thức kéo tấm chăn bị mình đá đến thắt lưng lên, duỗi một cái chân khác ra bên ngoài chân, ôm chăn chầm chậm trở mình, tấm chăn cọ cọ trên đùi anh vài cái.

Nhưng hơn mười giây sau, mí mắt anh giật giật, mơ màng mở mắt ra.

Dư Thần Dật còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt đều là hơi nước, anh mơ màng mở to mắt ra, lại chuyển động chân dưới — đau quá đi.

Phần thịt bên trong bắp đùi vừa đau vừa nhức, giống như hậu quả của việc vận động quá sức cả ngày đạp xe đạp hồi đại học vậy, nhưng đạp xe đạp cũng không thể làm cho da anh trở nên đau rát ngay cả khi ma sát vào chăn bông mềm mại được.

Dư Thần Dật có chút không phân biệt nổi mình đang nằm mơ hay là thật, anh nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng làm mình tỉnh táo một lát rồi mới buông chăn bông bị kẹp ở giữa bắp đùi ra, chống giường chậm rãi ngồi dậy.


Bây giờ thời tiết có chút nóng, nhưng khi Dư Thần Dật ngủ có thói quen đắp chăn, nên anh đã đổi sang quần đùi từ lâu.

Bây giờ anh mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, khi anh lăn qua lăn lại xoay người, ống quần vốn dĩ dài tới đầu gối bị anh cuốn lên tới bắp đùi, cho nên Dư Thần Dật chỉ cần cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy tình trạng thê thảm của bắp đùi mình.

Da thịt ở bắp đùi bởi vì không bị ánh mặt trời chiếu đến nên trông có vẻ vô cùng trắng nõn bây giờ lại vừa đỏ vừa sưng, phần thịt ở đùi trong tương đối mỏng manh, dưới tình huống như thế càng thêm dọa người, thậm chí trên làn da còn nổi lên một ít tơ máu đỏ, giống như làn da đều mỏng hơn vài phần, như là có thể vỡ ra ngay lập tức.

Đại não vốn dĩ còn đang mơ màng của Dư Thần Dật lập tức tỉnh táo lại ngay.

Đôi chân mày xinh đẹp cau lại, sắc mặt Dư Thần Dật có chút mờ mịt, dù cho thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân là cho đùi trong biến thành thế này.

Anh vươn tay nhẹ nhàng sờ lên vết sưng đỏ nhưng lại bị đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, tình huống bây giờ đã không thể sử dụng lý do bị muỗi đốt hoặc dị ứng để giải thích nữa.

Dư Thần Dật chống tay lên mép giường, từ từ di chuyển cái đùi đau nhức của mình đi xuống giường, vô thức nhìn lại trên giường, nhưng khi anh nhìn thấy thứ gì đó trên giường, đôi mắt bỗng nhiên trợn to.

Ga giường là vừa mới thay thành một cái sạch sẽ vào hai hôm trước, mùi nước giặt còn chưa bay đi hết, nhưng bây giờ trên ga giường lại có hai giọt chất lỏng màu trắng sệt.

Dư Thần Dật theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn quần mình, khô mát mà, cái gì cũng không có.

Anh ngây ngốc xoay đầu nhìn lại trên giường, chỗ chất lỏng đó nằm ở phía trên, có lẽ là vị trí ngực của anh khi nằm xuống….

Cho dù nửa đêm anh có mộng du tự mình đi rửa sạch cũng không thể nhiễu xuống cái chỗ đó được…. Điều đó là hoàn toàn không có khả năng.

Da đầu Dư Thần Dật lập tức run lên, một loại cảm giác khủng hoảng lập tức bao lấy anh.

Anh bất giác lùi về sau hai bước, mu bàn tay đụng vào tấm rèm, tấm rèm bị động tác của anh làm lệch qua một bên, ánh sáng chói lọi của mặt trời chiếu vào trong phòng.

Anh hít thở dồn dập, nương theo ánh sáng mặt trời nhìn một vòng khắp căn phòng, sau đó ánh mắt rơi xuống miếng bìa các tông nhỏ nằm trên sàn nhà, đồng tử anh co lại, đầu ngón tay lạnh run, trái tim bỗng nhiên như ngừng đập.


Có người đã vào phòng của anh, sau khi anh ngủ còn mở ngăn kéo anh chuyên đựng quần lót của anh ra.

Tất cả những chuyện không đúng xảy ra trong khoảng thời gian trước ngay lúc này liền mạnh mẽ tràn vào đầu anh, cuối cùng anh cũng có được lời giải thích.

Bàn chải đánh răng bị ướt là do có người đã dùng qua.

Dấu vết xanh tím trên người anh là do có người cố ý để lại.

Mà cánh tay đau nhức, cái miệng sưng tấy như bị xé rách, mùi vị ở sâu trong cổ họng, thậm chí là đùi trong sưng đỏ bây giờ của anh……

Không cần nói cũng biết.

Lúc này nhiệt độ sáng sớm hơn 20 độ, sau lưng anh còn bị ánh mặt trời chiếu vào, nhưng trong chớp mắt anh lại cảm thấy mình như rơi vào vết nứt trong băng lạnh, anh bị đông lạnh đến cả người run rẩy, các khớp xương ở tứ chi phát đau, cơ thể cứng ngắc, thái dương đau nhói.

Anh há miệng thở dốc, muốn hét lên, nhưng âm thanh như bị nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có vài tiếng thở khó khăn tràn ra khỏi cổ họng.

Dư Thần Dật từ từ trượt xuống sàn nhà, anh ôm hai tay run rẩy, đầu óc nhất thời trống rỗng, căn bản không nghĩ ra mình nên làm cái gì.

Anh ngây ngốc nhìn chiếc giường trước mặt mình, hình ảnh nửa đêm người kia leo lên giường, lăn qua lộn lại vuốt ve dâm loạn cơ thể mình không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Dư Thần Dật nôn khan một tiếng, ánh mắt bất tri bất giác đã ướt sũng, anh muốn rời khỏi căn phòng ngập tràn mùi vị hỗn tạp, nhưng anh không đứng dậy nổi, chỉ đành ngọ nguậy bò ra bên ngoài.


Không khí trong phòng tiến vào mũi anh, nhưng anh lại cảm thấy mình không hít thở được, tay chân anh như nhũn ra, loạng choạng bò ra bên ngoài, tựa như trong phòng có ai đó đang đuổi theo anh, chỉ cần anh ở lại muộn vài giây sẽ lập tức bị con quái vật không nhìn thấy ngoạm cổ mình, vĩnh viễn bị nhốt lại trong đó.

Dư Thần Dật bò một đường ra phòng khách, sau khi rời khỏi căn phòng đó anh mới tìm lại được cách hô hấp, tay chân vất vả lắm mới có được chút lực, anh dùng lực mở cửa sổ sát đất của ban công ra, âm thanh náo nhiệt của đường cái tiến vào trong nhà, một lúc lâu sau cơ thể anh cuối cùng cũng cảm nhận được một ít hơi ấm.

Sau khi hoàn hồn lại, anh muốn gọi điện cho Cố Châu Lâm trước nhưng điện thoại anh bỏ trong phòng ngủ, anh rõ ràng biết trong phòng ngủ không có ai cả nhưng vẫn không dám bước vào bên trong.

Dư Thần Dật ngơ ngác ngồi trong phòng khách ôm lấy chính mình, trong lòng hỗn loạn, ánh mắt nhìn về phía anh của người bị bắt trong cục cảnh sát lại hiện lên trong lòng anh, Dư Thần Dật rùng mình một cái, trong tình huống hoảng sợ, dây thần kinh của anh lại nhạy bén hơn ngày thường gấp trăm lần, cuối cùng anh cũng biết cái không đúng mà mình vẫn luôn không thể trả lời được là cái gì.

Khi người bị bắt trong cục cảnh sát nhìn anh, ánh mắt chỉ có ác ý và tò mò, không giống như ánh mắt như hình với bóng lúc trước.

Cuồng nhiệt, nóng bỏng, say mê, ánh mắt đó dường như vĩnh viễn khóa trên người anh, một chút ác ý cũng không có, chỉ có…..một tình yêu khiến cho người khác phải sợ hãi.

Trong lòng Dư Thần Dật phát lạnh, đúng ngay lúc này, anh cảm nhận được…..tầm mắt kia lại xuất hiện…..

Mà Dư Thần Dật lại đang ngồi ở…..phòng khách trong chính nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận