Mắt

Nửa người trên của Dư Thần Dật nằm sấp trên người Cố Châu Lâm, tầm mắt của Cố Châu Lâm bị chặn lại ở phía trên, hắn không nhìn thấy được động tác của Dư Thần Dật nhưng lại có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Dư Thần Dật vang lên bên tai cùng với tiếng nhóp nhép cách đó không xa truyền tới.

“Anh ơi….. Anh…..” Cố Châu Lâm nuốt nước bọt, hắn chỉ thuận miệng đòi “thưởng”, vốn dĩ không ngờ Dư Thần Dật thật sự sẽ làm tới mức này, toàn thân hắn có chút ngây ngốc, hệt như một đứa trẻ bất ngờ nhận được viên kẹo vốn tưởng rằng không bao giờ mình có được, chỉ biết ngây người ôm chặt thắt lưng của Dư Thần Dật.

“Hửm?” Dư Thần Dật khẽ thở hổn hển một tiếng, giọng nói mang theo ý cười, hỏi: “Sao vậy?”

“Em….” Một lát sau Cố Châu Lâm mới hoàn hồn lại, cánh tay đang ôm cả eo Dư Thần Dật chợt siết chặt lại, hắn liếm lên đôi môi khô khốc của mình, “Em muốn nhìn, anh…..anh xoay qua cho em nhìn đi.”

Hắn bày tỏ lời thỉnh cầu xong, giọng điệu quả thật chân thành đáng tin cậy, không ngờ Dư Thần Dật lại hoàn toàn không có ý nghe lời xoay người qua, ngược lại anh còn hôn nhẹ vào sau vành tai hắn, âm thanh đứt quãng nói: “Không được, bây giờ em phải nghe….. nghe lời…..”

Nụ hôn phía sau vành tai của Dư Thần Dật hệt như trực tiếp hôn vào trái tim hắn, bàn tay ban đầu còn muốn đè Dư Thần Dật lên xuống của Cố Châu Lâm đột nhiên dừng lại, một câu nói kia như quăng cho hắn một lớp gông xiềng, khiến hắn bất giác cúi đầu nghe lời, bản năng của hắn cảm thấy chỉ cần hắn nghe lời, Dư Thần Dật sẽ càng cho hắn…… sự vui sướng mà hắn muốn.

Nhận ra hành động đang cố kiềm chế bản thân của Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật cười cười, tiếng cười mềm mại hòa cùng tiếng thở dốc, vừa biếng nhác vừa mê người.

Cố Châu Lâm chỉ cảm thấy bên tai mình toàn là âm thanh tràn ngập hơi thở của Dư Thần Dật, một dòng máu nóng chảy thẳng lên đầu hắn, hắn sắp chịu không nổi nữa, trong đầu óc đều chứa đầy những ảo tưởng về động tác ngón tay của Dư Thần Dật, nhưng hắn vẫn theo bản năng nghe lời Dư Thần Dật, vẫn không nhúc nhích mặc cho Dư Thần Dật tự mình “làm việc”.


Không biết trôi qua bao lâu, hình như Cố Châu Lâm nghe thấy âm thanh ngón tay rút ra, sau đó Dư Thần Dật nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, “Tiểu Lâm ngoan quá, phần thưởng của anh có thể tiếp tục.”

Ngón tay của Dư Thần Dật ướt sũng, anh từ trên cao nhìn xuống một cái, chậm rãi vươn ngón tay dính đầy phần nước dính nhớp lau hết lên người Cố Châu Lâm, hình như lau xong anh vẫn cảm thấy chưa đủ, đầu ngón tay dọc theo quần áo di chuyển lên trên, gõ gõ lên cằm của Cố Châu Lâm một cái rồi tiếp tục di chuyển lên môi đối phương.

“Tiểu Lâm.” Anh rũ mắt nhìn chằm chằm Cố Châu Lâm, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương, giọng nói cực kỳ mềm mại nhưng lại giống như đang ra lệnh cho đối phương, “Hé miệng.”

Cố Châu Lâm giật mình sửng sốt vài giây rồi lập tức nghe lời mở miệng ra, ngón tay của Dư Thần Dật liền lần theo cánh môi hé ra của Cố Châu Lâm tiến vào bên trong, “Giúp anh liếm sạch đi.”

Ánh mắt của Cố Châu Lâm nhìn chòng chọc vào Dư Thần Dật đang ngồi trên người mình, hắn nhìn khóe môi của Dư Thần Dật cong lên thành một nụ cười ám muội, chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị Dư Thần Dật câu đi mất, hắn mê mụi nhìn Dư Thần Dật cưỡi trên người hắn, trong mắt đều là sự si mê và tình yêu cuồng nhiệt, hắn nghe lời liếm sạch sẽ chất lỏng dính nhớp trên ngón tay Dư Thần Dật, lại vừa âu yếm dùng đầu lưỡi hôn lên ngón tay đối phương.

Dư Thần Dật nửa híp mắt lại, chờ đến khi Cố Châu Lâm cầm lấy tay anh hôn lên từng ngón tay xong anh mới rút trở về, mỉm cười xinh đẹp chuyển động ngồi xuống.

〜 ( ̄▽ ̄〜): Lại là tui, đường phân cách đêyyyy!!!!!

Dư Thần Dật căn bản không biết bản thân mình vì sao lại mất đi ý thức, chờ khi anh bị Cố Châu Lâm nhỏ giọng đánh thức thì đã là trưa ngày hôm sau.


Anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Cố Châu Lâm lo lắng nhìn anh, đợi xong khi anh tỉnh lại mới khẽ nói: “Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp, nếu không em sợ cơ thể anh không chịu nổi.”

Dư Thần Dật hé miệng ra, cảm thấy cổ họng mình như mất nước, may thay đúng lúc Cố Châu Lâm đưa một ly nước qua anh mới có thể tiếp tục nói chuyện, “Không ngủ nữa, ngủ nhiều sẽ nhức đầu…..Em nấu gì ăn đấy?”

“Cháo thịt bằm trứng muối, lấy trứng muối ra rồi, anh ăn trước một chút cho dễ tiêu hóa.” Cố Châu Lâm nói, “Anh có thể xuống giường được không? Ăn ở trong phòng hay ra phòng khách ăn?”

Dư Thần Dật muốn để cho Cố Châu Lâm đỡ mình lên, nhưng vừa mới chạm vào eo liền lập tức bị đau đến nhe răng trợn mắt, anh dứt khoát nói: “Ăn trong phòng đi.”

Anh nói xong lại vô cùng tự nhiên giang hai tay hướng về phía Cố Châu Lâm, vô cùng ỷ lại nói: “Em ôm anh đi đánh răng trước đi, chân đau đi không nổi.”

Cố Châu Lâm không nói hai lời liền xoay người bế Dư Thần Dật lên, chờ sau khi Dư Thần Dật rửa mặt xong thì ôm người về lại phòng ngủ, Dư Thần Dật mỉm cười nhéo Cố Châu Lâm một cái, giống như đang nói đùa: “Tiểu Lâm ngoan quá, sau này vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh như này được không?”

Động tác đặt bàn lên giường cho Dư Thần Dật khựng lại một chút, Cố Châu Lâm im lặng suy nghĩ vài giây rồi mới nhìn sang Dư Thần Dật, cúi đầu hôn Dư Thần Dật một cái, “Nếu anh muốn như vậy thì em sẽ cố hết sức nghe lời anh.”

Cố hết sức nghe lời, cũng có nghĩa là sẽ không có ý ngoan ngoãn nghe lời mãi.


Biểu cảm của Dư Thần Dật không có thay đổi gì, anh vẫn nhìn Cố Châu Lâm, chờ khi Cố Châu Lâm ra khỏi phòng để đi múc cháo cho anh, nụ cười trên mặt anh mới dần hạ xuống.

Dư Thần Dật chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay gõ gõ lên cằm của mình, ánh mắt nặng nề.

Vốn dĩ anh định đợi sau khi Cố Châu Lâm đồng ý sẽ lập tức hỏi kỹ những chuyện lúc nhỏ trước khi hắn rời đi một chút.

Dư Thần Dật lấy điện thoại dưới gối ra, thuần thục chuyển đổi tài khoản, quả nhiên nhìn thấy một email chưa đọc.

Nếu Cố Châu Lâm không nói, vậy thì anh tự mình tìm hiểu là được.

Ánh mắt Dư Thần Dật lóe lên, trong lòng thầm nói: Em nghĩ rằng anh phải bỏ biết bao nhiêu công sức mới có thể đi tới đây không?

Anh nhấn mở email chưa đọc kia ra, trực tiếp kéo xuống cuối, nhìn thấy một tệp đính kèm, Dư Thần Dật không chút do dự nhấn tải xuống, nhưng trong quá trình chờ tải xuống lại có chút thất thần.

Người gửi email này cho anh là một người bạn anh chưa bao giờ gặp mặt mà anh quen hồi học đại học.

Lúc ấy Dư Thần Dật như con ruồi nhặng đi khắp nơi nhờ người giúp mình điều tra tin tức của Cố Châu Lâm, không chỉ không có tiến triển gì mà thậm chí còn bị người ta lừa tiền, cuối cùng trong một diễn đàn vàng thau lẫn lộn quen được đối phương.


Lúc ấy Dư Thần Dật đã định bỏ cuộc nhưng trong lòng vẫn nghẹn chấp niệm, cuối cùng vẫn là đối phương trong vòng bạn bè gửi tin nhắn cho anh bảo có thể giúp anh điều tra một chút.

Dư Thần Dật không biết đối phương có phải kẻ lừa đảo hay không, nhưng anh đã bị lừa nhiều như vậy rồi, cũng không khác gì mấy lần trước nên đã nói hết những gì mình nhớ cho đối phương, chuyện chẳng có tác dụng gì cũng nói luôn cho đối phương nghe, không ngờ rằng đối phương thật sự giúp anh đi điều tra ra.

Sau đó anh lại phải mất một thời gian rất dài mới có thể bước từng bước đến bên cạnh Cố Châu Lâm.

Anh đã bắt được người từng đột nhiên biến mất khỏi anh, nhưng vẫn không biết được nguyên nhân như trước.

Điện thoại “đinh” lên một tiếng, thông báo đã hoàn thành tải xuống file đính kèm.

Dư Thần Dật vừa định nhấn mở, Cố Châu Lâm liền bưng cháo đẩy mở cửa ra.

Anh trở tay để điện thoại về lại trên giường, ngẩng đầu mỉm cười với Cố Châu Lâm, “Em ăn chưa?”

“Ăn rồi, nhưng em ngồi đây xem anh ăn hết đã.” Cố Châu Lâm ngồi xuống phía đối diện Dư Thần Dật, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh anh, nói tiếp: “Cẩn thận nóng đấy, em không biết lúc nào anh mới dậy nên vẫn luôn hâm trong nồi, có lẽ vẫn còn rất nóng đấy.”

Dư Thần Dật gật đầu: “Ừm, không sao đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận