Hệ thống: Bạn xin gia nhập đội ngũ của Vũ Nhiên.
Hệ thống: Lời thỉnh câu của bạn không được để ý.
Nhấn mở danh sách bạn tốt, phát hiện Vũ Nhiên lại lần nữa đi vào chiến trường, rõ ràng là theo Hoa Khai Nhược Tương Y lập tổ đội.
Bạn nói với Vũ Nhiên: . . .
Vốn đã chuẩn bị tốt mấy câu hỏi sắc bén, kết quả đánh tới một nửa lại bị cô xóa đi, cuối cùng cũng chỉ là mọt dòng dấu chấm ửng. Một hồi lấu sau, đối phương mới trả lời, giọng điệu giống như là đang tức giận.
< Bạn Tốt> Vũ Nhiên nói với bạn: Làm sao còn không đi ngủ vậy hả? 11 giờ đêm rồi đấy!
Bạn nói với Vũ Nhiên: Anh không phải nói đã ngủ ròi sao, cuối cùng là cũng online mà.
< Bạn Tốt > Vũ Nhiên nói với bạn: Đúng thế, tôi sẽ ngủ, chính là còn chưa ngủ thôi.
Bạn nói với Vũ Nhiên: Cút.
< Bạn Tốt > Vũ Nhiên nói với bạn: ha ha ha, ghen đi, cô đang ghen đúng không? Cô nam quả nữ chung sống một đội, đêm khuya nhân tĩnh nguyệt hắc phong cao, quả là thích hợp làm chuyện xuất quỹ.
Tô Lạc nôn khan, cái gì gọi là xuất quỹ, quả là thích hợp làm chuyện xuất quỹ!
< Bạn Tốt > Vũ Nhiên nói với bạn: Giúp đi bản sao, hai lần chiến trường mà thôi, lão bà, anh nhất định sẽ thủ thân như ngọc, nếu cô ấy dám cường, anh nhất định sẽ hai tay che ngực, hô to, ngươi không cần lại đây!
Tô Lạc: “. . . . . .”
Đúng lúc này, di động Tô Lạc vang lên, là điện thoại của Linh Dực.
Cô kinh ngạc tiếp , đột nhiên nghe đến bên kia truyền đến Linh Dực Vua giọng điệu dịu dàng lại đầy sủng nịch, “11 giờ, nên ngủ.”
Cùng lúc đó, trong trò chơi nói chuyện riêng lại đinh vang lên.
< Bạn Tốt > Vũ Nhiên nói với bạn: Muốn cùng nhau ngủ sao? Nếu không cô trèo cửa sổ đi ra, tôi ở dưới tiếp? ( đỏ mặt )
Bạn nói với Vũ Nhiên: cút!
Tô Lạc mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng bám nút thoát trò chơi, sau dó rửa mặt lăn trong chăn hai vòng, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Linh Dực lúc nãy chính là cố ý kích cô, làm hại cô giống như bị lửa thiêu mông vội vàng logout, bà nó, bị lừa rồi!
Buổi sáng 6 giờ 30, chuông điện thoại di động giống như chuông đòi mạng vang lên. Linh Dực nói là đã ở dưới lầu rồi, làm cho Tô Lạc nhanh chóng rửa mặt xuất phát, nếu xuống chậm thì . . ., ừm, ở trong trò chơi phát thế giới thông báo 100 lần, nội dung cụ thể là Vũ Nhiên, anh là trái tim của em, anh là gan của em, anh là ba phần tư sinh mệnh em; cùng với em nhớ anh, em mỗi ngày đều nhớ anh, mở mắt nhắm mắt đều là anh; hai câu cuối vô hạn lặp lại, thương hải tang điền mãi mãi không thay đổi. . . . . .
Tuy rằng những lời này này là dùng hình thức tin nhắn gửi tới, Tô Lạc vẫn cảm thấy da gà rơi trên đất. Cô xoay người từ trên giường nhảy xuống, lấy vận tốc ánh sáng đem chính mình thu thập xong xuất môn, chạy vội xuống dưới lầu liền nhìn đến Linh Dực đang chờ dưới tàng cây.
Đêm qua có mưa, sáng sớm vẫn còn ẩm ướt. Trong sân trường không khí vô cùng trong lành, trên lá cây còn có hạt nước trong suốt, như là cảm giác được tầm mắt của Tô Lạc, Linh Dực bỗng nhiên quay đầu, hướng cô mỉm cười.
Tô Lạc cười đến vẻ mặt sáng lạn nghênh đón, sau đó rất bình tĩnh đạp cây một cước, sau đó nhanh chóng nhảy sang một bên.
Vì thế, Linh Dực bị nước đong trên lá cây xối toàn thân ướt đẫm.
Cho anh buổi tối trộm người, cho anh sáng tinh mơ trang khốc, hứ. . . . . .
Tô Lạc liếc mắt, “Đi a, chạy bộ!”
Dứt lời cô chạy chậm vê phía sân thể dục, một lát sau Linh Dực theo kịp cùng cô song song chạy, Tô Lạc liếc trộm liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn giờ phút này trên tóc có một Tinh điểm Thủy Châu, bộ quần áo thể thao màu trắng cũng là ướt một mảng lớn, thoạt nhìn cỏ vẻ hơi chật vật, lấy tính cách của Linh Dực trong trò chơi, nhất định sẽ nhảy dựng lên xù lông, nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không nói, thấy Tô Lạc nhìn hắn còn đáp lại một nụ cười thánh mẫu, làm cho Tô Lạc cảm thấy hai người này kỳ thật không phải một người cảm giác càng thêm mãnh liệt, vì thế xoắn xuýt trong lòng, cả người cũng không tự giác cách hắn ở xa tới một thước khoảng cách.
Sau đó, Linh Dực cười càng sáng lạn . Hắn hơi hơi nghiêng đầu, bày ra một tư thế hêt sức mê người, “Cô sợ tôi?”
Tô Lạc cười hai tiếng lắc đầu liên tục, “Không có a, làm sao có thể!”
Linh Dực tiếp tục nói: “Vậy chạy xa như thế làm gì?”
“Ha ha. . . . . .” Tô Lạc còn muốn tiếp tục giả ngu, đã bị hắn đưa tay kéo lại.
T T. . . . . .
Hắn thế nhưng không biết liêm sỉ đưa cánh đặt lên vai cô!
Hắn thế nhưng nhìn chằm chằm cô!
Đây là muốn làm sao a?
Tô Lạc lập tức cảm thấy tim đập như nổi trống, lúc này hai người đứng ở ven đường, Linh Dực một tay vòng lấy cổ Tô Lạc, tay kia thì chậm rãi . . . . . .
Tô Lạc trợn mắt nhìn, người này rốt cuộc muốn làm gì?
Sau đó liền nhìn đến Linh Dực đưa tay lên nắm lấy nhánh cây trên đỉnh đầu, rung mạnh.
Hắn cười vô cùng tao nhã, “Một người vui không bằng mọi người vui.”
Bà nó, Tô Lạc lệ rơi đầy mặt. . . . . .
Cô hôm nay mặc T-shirt trắng bằng vải bông được không! Cái này, hình tượng trong trò chơi cùng ngoài trò chơi miễn cưỡng là trùng lên, có thù tất báo a!
Mùa hè quần áo cũng nhanh khô, chạy bộ xong liền đi ăn sáng, sau đó tự học, sau đó là ăn trưa, sau đó tiếp tục tự học, một ngày thời gian vội vàng trôi qua, mặc dù Tô Lạc không hỏi bài, Linh Dực đều tự xem sách của mình làm chuyện của mình, nhưng Tô Lạc đột nhiên cảm giác, có một người như thế ở bên cạnh, cảm giác cũng rất không sai.
Buổi tối trở về Tô Lạc đầu tiên là tắm rửa, kết quả bởi vì bạn cùng phòng đã trở lại một người, hỗ trợ thu dọn đồ đạc xong mới vào trò chơi thì dã khá muộn. Mà Linh Dực thấy cô login, lập tức pt cô.
Tô Lạc có chút vừa lòng, nhận mời sau phát hiện trong đội ngũ không có người khác, càng cảm thấy tâm tình thư thái, như tắm gió xuân nha ~
Linh Dực ở trong đội ngũ rống: “Lão bà, mau lại đây đánh nhau!”
T T. . . . . .
Anh không thể phong hoa tuyết nguyệt một chút sao, tại sao khi nào thì lão tử login, anh đều không thể mời tôi đi U châu nhìn phong cảnh a, o(>” Ngồi Nghe Tiếng Gió nói với bạn: Bản nhân?
Bạn nói với Ngồi Nghe Tiếng Gió: >-. -