Máu Của Bầu Trời


Hải An nhìn vết thương trên chân của mình đã được băng bó rất cẩn thận, cậu gật đầu với thiếu nữ bày tỏ sự biết ơn.
Cục lông nói rằng mọi người sẽ an toàn trong mười giờ tới và cậu cần phải đi xử lý cái thứ kia trong khoảng thời gian đó.
Hải An nhớ lại những thông tin mà cục lông đỏ đã đề cập.

Thứ biến dị kia không thể di chuyển được, nó chỉ có thể sử dụng những cái rễ cây để lôi con mồi về tổ.
Thứ mà Hải An đang nhắc đến có khả năng là một thực vật biến dị.

Nó đã ăn sạch sẽ những con thú hoang trong ngọn núi này.

Ngoài ra nó còn trồng những nụ hoa ký sinh trên cây cối trong khu vực để kiểm soát và hút chất dinh dưỡng.
Mười giờ là khoảng thời gian để những nụ hoa ký sinh có thể mọc lại.

Hải An cần nhanh chóng hồi phục và lên kế hoạch giết thứ biến dị đó.
Cả nhóm đều đang kiệt sức nhưng may mắn là ngoài Hải An thì không có ai bị thương.

Căn lều được dựng lại một cách tạm bợ.

Mọi người rúc sát vào nhau như những con chim mắc mưa.
Sương mù vẫn dày đạc, Hải An chậm rãi cảm nhận sự lạnh lẽo của sương mù qua làn da.
Khu rừng chỉ cung cấp cho cục lông đỏ về những đặc điểm của thứ thực vật biến dị mà không nói rõ về hình dáng của cái tổ hay môi trường xung quanh.

Cả điểm yếu cũng không biết.

Hải An không thể lập kế hoạch với số lượng thông tin ít ỏi như thế này.
Cậu nhớ về những kiến thức mà bản thân đã học từ mẹ.

Mặc dù thứ đó là một thực vật biến dị nhưng chắc chắn nó sẽ có ít hoặc nhiều các đặc điểm giống với những loại hoa ăn thịt trong tự nhiên.
Tổ của thứ đó có lẽ sẽ là một khu đầm lầy.

Khả năng lớn là đầm lầy cây thân gỗ với cấu trúc đất mềm, địa hình lõm, nước ngập cao, đất khô xen lẫn với đất ướt.
Hải An cau mày, cậu không thể chạy vô địa hình đầm lầy đó để đánh thẳng mặt nó được.

Lén lút tiếp cận cũng không phải cách vì nó có mắt ở khắp nơi.
Phóng hoả là một cách không khả thi vì Hải An cần xác và máu của thứ biến dị đó.
Ngoài đốt cháy mọi thứ thì liệu còn cách nào khác?
Hải An lướt mắt quanh khu vực cắm trại, cậu đừng mắt ở một chiếc balo hồng nhỏ.


Hải An biết chiếc balo này, đó là chiếc balo mà cậu đã mang giúp thiếu nữ kia khi cô kiệt sức.
Đồ đạc linh tinh nằm rải rác xung quanh chiếc balo.

Có vẻ như vừa nãy thiếu nữ đã lật tung mọi thứ chỉ để tìm dụng cụ và vải sạch băng bó vết thương cho cậu.
Hải An cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ranh mãnh, cậu đã thấy một món đồ vật bị lộ một góc nhỏ đang nằm trong chiếc balo.
——————————
Ba mươi bảy…
Ba mươi tám…
/Rắc… Rắc/
Ba mươi chín…
Đó là số lượng nụ hoa ký sinh mà Hải An đã phá huỷ kể từ khi cậu bước chân vào làn sương mù này.
Hải An đã dành ra hai tiếng để nghỉ ngơi và hồi phục.

Đù cơ thể chưa đạt đến trạng thái tốt nhất.

Nhưng cậu có thể sử dụng được một phần lớn sức lực.

Vết thương ở đùi của Hải An giờ đã ngừng chảy máu.
Hải An lại chẻ đôi một nhánh rễ khác.

Thanh đoản kiếm nhảy múa trong không gian đầy sương mù.

Cậu trai trẻ đã rời khỏi khu vực của nhóm mà không nói quá nhiều.
Hải An không thích phiền phức và giải thích một vấn đề nào đó chính là chuyện mà cậu cho là phiền phức nhất.

Thay vì phải tạo ra mớ rắc rối trong lúc giải thích thì Hải An sẽ chọn cách không nói hoặc nói mập mờ để lấp liếm cho qua
May mắn là mọi người không ai quá tinh ý.

Họ đã nhanh chóng tìm kiếm và đưa cho Hải An một vài dụng cụ mà cậu có thể cần.
Hải An với cục lông đỏ trong đầu, theo một cách nào đó thì tổ hợp này khá kỳ lạ.

Nhưng không thể phủ nhận độ ăn ý và hiệu suất của cả hai.
Cục lông đỏ chỉ việc nói ra một cái vị trí cụ thể và Hải An sẽ lo những vấn đề còn lại.

Chưa từng có những thắc mắc dư thừa cũng chưa từng nói ra những lời vô nghĩa.

Kỳ lạ là thế.


Bình thường cả hai chỉ cần nói ba câu thì sẽ cãi bảy câu.

Vậy mà bây giờ lại hành động ăn khớp như một thể.
[Còn 30m nữa.]
Câu nhắc nhở của cục lông đỏ vang lên trong đầu.

Hải An đang nấp sau một thân cây lớn.

Cậu vừa dọn dẹp tất cả nụ hoa ký sinh trong khu vực này.

Hải An nheo mắt nhìn về nơi những nhánh cây không ngừng bò ra.
‘Tại sao vẫn chưa thấy? Là do chưa đủ gần?’
Hải An thầm hỏi chính mình.

Cậu trai trẻ đã vạch ra những trường hợp xấu nhất có thể.

Và thứ mà cậu cho là đáng lý sẽ xuất hiện lại vẫn chưa thấy đâu.

Hải An tiếp tục tiến tới theo chỉ dẫn của cục lông.

Những nhánh rễ khô đứt gãy rải rác trên con đường mà Hải An đi qua.
Ngay khi tiến vào phạm vi 10m, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng
[Này! Cẩn thận bên trái!]
Cục lông hét lên khiến Hải An giật mình.

Các giác quan của cậu nhanh chóng đẩy đến mức tối đa, Hải An cố gắng né tránh thứ đang phóng tới.
Một rễ cây? Nhìn không giống lắm.

Cái thứ vừa xuất hiện và đang không ngừng tấn công Hải An mang một màu đỏ sặc sỡ, trái ngược hoàn toàn với các nhánh rễ cây ảm đạm và tầm thường, nó linh hoạt và dẻo dai hơn.

Thay vì nói nó là rễ cây thì nhìn nó giống với một dây leo được đính đầy lông gai.
‘Đây rồi!’
Đây là thứ mà Hải An đang chờ đợi.

Với những kiến thức học từ mẹ, Hải An nắm chắc suy đoán rằng cây ăn thịt biến dị còn có một bộ phận săn mồi khác chưa xuất hiện.

Những nhánh rễ khô sần sùi là phương tiện để cây ăn thịt săn mồi nhưng không phải là vũ khí chính của nó.

Càng không phải là một phần của cơ thể nó.

Vậy nên thứ thực vật kia đã không ngại điều khiển những nhánh rễ xông lên dù chúng bị cắt hay bị đốt liên tục.
Những nhánh dây leo to hơn một bắp chân trước mặt này mới là hàng thật.
Hải An có thể thấy chất nhờn đang không ngừng bài tiết ra trên những đầu lông gai.

Đó là chất làm kết dính và tê liệt con mồi.
Hải An liếc nhìn xung quanh.

Cậu đang cố gắng tìm kiếm vị trí của những nhánh dây leo khác.

Chúng đang ẩn nấp trong sương mù và chờ đợi sơ hở của cậu.
Có hai tiếng sột soạt nhẹ ở bên phải.

Một chút ánh đỏ ở bên trái.

Và một cái đã xuất hiện ngay trước mặt.

Vậy là có ít nhất bốn nhánh dây leo.
[Sau lưng có một, khoảng cách xa hơn những cái khác.]
Năm nhánh!
Hải An tặc lưỡi khó chịu.
Nhánh dây leo trước mặt bắt đầu lao tới.

Hải An lách người né tránh và vung kiếm.

Không giống với những cái rễ cây cứng cáp, thứ dây leo này mềm dẻo hơn nhiều.

Hải An lại không thể dùng tay vì bề mặt dây leo có chất tê liệt.
Thanh đoản kiếm chém hụt.

Ba nhánh dây leo còn lại cũng nhanh chóng xông đến.

Một nhánh sượt nhẹ qua mu bàn tay của Hải An.

Mu bàn tay truyền đến từng cơn ớn lạnh.

Hải An nhanh chóng chùi thứ nhớt dính trên mu bàn tay đi.

Cậu lao tới nhánh dây leo gần mình nhất.


Nhưng đoản kiếm lúc này lại không hề có nhiều tác dụng.

Sát thương nó tạo ra rất nhỏ.
Hải An lách người sau một thân cây lớn, cậu đang cố gắng câu cho mình chút thời gian.
Cậu trai trẻ gỡ một lọ thuỷ tinh bên hông ra.

Bên trong lọ thuỷ tinh là chất đốt.

Đầu lọ được bịt kín bằng nút vải đã thấm cồn y tế.

Đây là một “Chai cháy” đơn giản mà Hải An đã chuẩn bị dựa trên những vật liệu có sẵn trong nhóm.
Hải An đốt miếng vải đang bịt kín nắp chai, ảnh lửa bập bùng nhưng cậu lại không hề chú ý đến ngọn lửa đang toả ra đó.

Cậu đang tập trung các giác quan của mình để xác định vị trí và khoảng cách của nhánh dây leo.
[Tới.]
Cục lông lên tiếng thông báo và Hải An ném chai cháy.

Chai cháy được ném chuẩn xác lên một nhánh dây leo.

Lớp thuỷ tinh không bị bể mà ngược lại nó đính chặt trong chất nhờn của những đầu lông gai.
Không bể cũng không sao, ít ra nó đã an toàn đến đích.

Hai nhánh cây cùng lúc lao đến, Hải An lụm vài cục đá nhỏ và ném về phía vị trí có lọ thuỷ tinh.
Bể,… Chai cháy bể, chất đốt trong lọ thuỷ tinh văng ra ngoài, bao phủ một điện tích lớn.

Đồng thời, chất đốt nhanh chóng bắt lửa từ miếng vải ở nắp chai và tạo thành một quần lửa lớn bao trùm phần lớn nhánh dây leo.
Nhánh dây leo bắt đầu vùng vẫy điên cuồng trong sương mù.

Hải An có thể thấy rằng thứ thực vật biến dị kia đang đau đớn.

Nỗi đau đó là thứ mà những nhánh rễ cây khô ban đầu không thể tạo ra.
Nhánh dây leo với ngọn lửa đang cháy mãnh liệt, nó xớt tung không gian, dù ít nhưng ngọn lửa cũng bị văng sang những nhánh dây leo khác.
Hải An chậm rãi bước tới nơi có các thân cây bị ngọn lửa vạ lây.

Cậu dùng lòng bàn tay dập lửa, dù đau đớn nhưng Hải An bắt buộc phải làm thế.

Nếu không thì khu rừng này sẽ có nguy cơ gặp hỏa hoạn.
Nhánh dây leo bắt lửa đã lui về sâu trong đầm lầy.

Những nhánh khác vẫn tiếp tục điên cuồng tấn công.
Hải An mỉm cười, cậu lại giật đứt hai chai cháy trong số sáu chai đang treo bên hông.
[…]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận