Tiếng nói vang vọng bên tai cô ta giọng nói này cô ta đãy từng nghe, Linh Chi quay lại, cất bất giác giật mình, ú ớ không nên lời:
“Cháu…cháu chào bác!”
“Được rồi vào kia rồi nói chuyện…”
Ông Dũng cười cười rồi đưa cánh tay mập mạp đẩy vào tấm lưng trần trắng nõn của cô, rồi nháy mắt cho nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến vào căn phòng trên tầng hai, chỉ thấy ý cười trên môi người phục vụ thâm sâu và đắc ý.
Căn phòng rộng lớn khoảng 100 mét vuông được thiết trang nhã và sang trọng đèn chùm pha lê, sôpha da tự nhiên, sàn nhà lót bừng gỗ quý hiếm,… đây chắc hẳn căn phòng dành cho khách Vip của quán này.
“Cháu ngồi đi!”
Linh Chi còn đang ngơ ngác ngắm nhìn kiến trúc ở đây thì giọng nói phảng phất bên tai cô ta, tấm lưng bị một lực đẩy đi về phía trước, bàn tay thô mập trên vai đang mon men lại gần cổ cô ta.
“Bác…bác hẹn cháu có chuyện gì không ạ?”
Cô ta lắp bắp nhìn ông tay đang mỉm cười ngồi vào ghế bên cạnh. Tay vâm vê điếu thuốc lá đầu lọc hạng sang đưa tay lên miệng rồi hạ xuống quay mặt sang cô ta:
“Cháu không phiền chứ?”
“Dạ không sao!”
Ông ta châm lửa phì phò châm thuốc nhã ra từng làn khói trắng, cử chỉ hành động rất tao nhã.
“Cháu hẳn muốn biết tôi gọi cháu đến đây làm gì chứ?”
“Vâng…ạ”
Ý cười trên môi ông ta càng thâm sâu.
“Cháu đã đọc tờ giấy tôi đưa chưa?” Ông ta liếc nhìn ả cái nhìn đầy vẻ them thuồng ánh mắt trần tục.
“Dạ…Cháu…Ý bác…là…”
“Không vòng võ nữa ý tôi muốn mời cháu đến đây cũng chỉ là muốn tốt cho cháu thôi, cháu không thấy đêm qua cô nhóc tên Lam kia xuất hiện cũng làm tập trung mọi sự chú ý lên mẹ con cháu sao? Cháu chưa đọc bài báo sáng nay à... tựa đề “Bữa tiệc hỗn loạn của tập đoàn Hoàng Gia” cháu chưa xem lũ nhà báo “bình phẩm” như thế nào về cháu sao? Họ hết lời ca ngợi cô ta còn cháu thì sao họ lại phỉ nhổ…hừm tôi nghĩ chắc mẹ cháu không vui vẻ gì mấy!”
Ông ta vừa nói vừa dõi ánh mắt quan sát ả ta, đúng như dự định cô ta tức giận đến run người, ánh mắt như muốn giết người, tay nắm chắc cốc nước trong tay theo từng đợt run sợ mà lay động mạnh đến mặt nước.
“Hừ con nhỏ đáng ghét, cô ta cũng là cái loại không có mẹ lại dám lên mặt với tôi sao, mẹ kiếp mày…mày phải trả giá!” Cô ả thì thầm trong miệng.
Ông ta làm bộ mặt nghiêm túc, “cá đã cắn câu” chỉ cần đã kích tinh thần cô ta là ổn…
“Tôi cũng để ý cháu rất thích con trai ta?” Ngưng mộ vài giây ông ta liêc nhìn không mặt hơi ửng hòng của cô ta rồi hớn hở nói tiếp.
“Thằng bé ngày xưa còn thân thiết với cháu vậy mà bây giờ lại toàn tâm toàn ý để mắt đến con bé kia…”
Thái độ cô ta biến sắc rõ rang gương mặt hồng hồng bây giờ đỏ lự ánh mắt hằng lên những tia máu.
“Cô ta đáng chết…”
“Tôi nói cho cháu nghe cuộc đời thì phải gành lấy không được nhu nhược, đừng để người ta trèo đầu cưỡi cổ mình!”
Cô ả nãy giờ nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh, cô ta đã tức giận đến cực điểm.
“Ta nghĩ ta có thể giúp cháu…”
Mắt Linh Chi sáng lên, không ngờ hôm nay cô ta được gặp 1 người cùng chí hướng với mình vừa muốn giúp cô ta nữa chứ!
“Bác hãy giúp cháu và mẹ cháu, cháu muốn công bằng, con nhỏ đó chỉ ngồi không cũng có được tất cả cháu muốn những thứ của côn ta phải là của cháu!”
“Được được”
Ngưng vài giây ông ta nói tiếp.
“Cháu có đồng ý hợp tác với tôi không?” Ông tuy đã biết chắc chắn câu trả lời của cô ta nhưng ông vẫn phải tạo lòng tin với cô ta.
“Cháu xin nghe!”
Ông ta mỉm cươi hài lòng cuối đầu thì thầm.
“Ta biết tính thằng bé con ta nó không thích bị trói buộc nhưng nó là đứa có tiền đồ sẽ luôn biết cách chịu trách nhiệm việc mình đã gây ra… cháu cũng đã hiểu rồi chứ hôm qua thái độ của ông bà con Lam không tốt ý nào so với nó, cháu biết mình phải làm gì chưa?
Còn về gia tài của ba cháu, cháu chắc cùng nghe về việc hợp tác mở rộng chi nhánh của ta và ba cháu, cháu nếu nhờ mẹ cháu huy động cổ phần và tiền đầu tư khoảng lợi nhuận chắc chắn không nhỏ đâu!”
Chỉ biết sau khi ông Dũng nói khóe môi đỏ mọng của cô ta nhếch lên một đường cong sảo quyệt.
“Cốc cốc”
Người phục vụ lúc nãy đẩy cửa bước vào, trên tay là khay thức ăn, một chai rượu hạng sang và hai chiếc kia thủy tinh.
Người phục vụ nháy mắt cho ông rồi cầm chiếc ly đặt xuống bên cạnh cô ta, rượu đỏ rót vào li đẹp mắt đến lạ thường.
“Chúc mừng sự hợp tác của chúng ta! Nâng li”
Hai người cùng uống rượu, cô ta hưng phấn uống hết ly này đến ly khác ông Dũng chỉ nhìn rồi nhếch mép, từ gương mặt cô ta nhìn xuống phía dưới một đoạn.
“Quaí lạ sao chóng măht vậy nè!”
“Cháu uông nhìn rồi để ta đưa cháu về, phục vụ đâu?” Ông vờ giọng gọi, người thanh niên lúc nãy chạy vào nhưng không đưa cô ta ra khỏi đây mà đưa đến một căn phòng khác, để cô ta “ngả lưng” trên gường lớn nghỉ ngơi.
Anh phục vụ mỉm cười cầm số tiền ông khách sộp này vừa đưa cho mình thiết nghĩ “đúng là loại đàn bà lẳng lơ, chiều khách cho tốt!” rôi mất hút tại hành lang.
“Oái…Hôm nay thật là chán mà!” Cô ái nhỏ đưa tay che cái ngáp dài rồi lại nhỏ giọng than thở.
“Hương à, cậu lúc nào cũng chán cả…” Lam ngồi bên cạnh đưa tay lật trag sách mỉm cười khẻ nói.
“Bà đừng có nói nữa, mau kiếm gì chơi đi! Suốt ngày ở nhà cũng rất chán nha… Âý hôm nay cậu kiếm đâu ra cuốn sổ này vậy! Màu đen nữa chứ xấu quá đi”- Hương bĩu môi nhìn cuốn sổ đã cũ trên tay Lam.
“Cậu nói nữa tôi nhét cuốn sổ và miệng cậu đấy! Đây thật ra là nhật kí của tôi lâu lắm rồi hình như không viết, tôi đang xem lại ngày xưa mình đã làm gì?”
Hương tròn mắt nhìn cô nhỏ đưa tay ôm lấy chiếc gối nhỏ màu trắng mềm mại trên sôpha, chõ đầu nhìn vào cuốn sổ.
“Thế ngày xưa bà làm gì, nhớ lại chưa!”
“Tôi…Khi xưa có lẻ rất thích từ “vô cảm” thấy trang nào cũng viết cả…”
Lam im lặng rồi mỉm cười nhẹ trả lời.
“Xì, chắc bà lại nghĩ vẩn vơ rồi! Đâu đưa tui xem…”
Thiên Hương giật cuốn sổ tay từ trên tay Lam giưo từng trang sổ xem xét rồi cuối đầu gật gù…
“Ừm…ừm…Ấy có trang này ai viết chữ mà xấu vậy” =.=
“Hửm….đưa tôi xem nào…Cái này tôi không nhớ mình viết khi nào…”- Lam nghi ngờ rôi đưa tay viột nhẹ long Lux cô có vẻ đăm chiêu.
“Hay là do cha Phong nghịch sổ của bà…chữ chả vừa xấu sau này làm bác sĩ chắc bệnh nhân chết hết…” =…=
Tiếng trầm vọng từ trên cầu thang đi xuống, làm nhỏ Hương giật cả mình.
“Nói gì đó!”
“Tôi nói anh nghịch…ưm ưm” Lam đưa tay nhanh bịt miệng nhỏ lại. Quay sang Phong bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình Lam vội cụp mi dấu cuốn sổ ra sau lưng.
“ Không có gì đâu, con nhỏ này…”
“Anh nghi lắm nha!Có gì dấu anh hả?”
“Tôi không có!”
Hắn nhìn cô chăm chăm, cái nhìn dịu dàng và đầy yêu thương.
“Ba người có muốn đi chơi không?” Tiếng cậu từ ngoài vào trong, cậu hôm nay ăn mặc đơn giản quần jean áo thun, giày thể thao.
“Anh hai, đi đâu ạ?” Lam nhanh chóng vụt dậy chạy đến bên Thiên Anh.
“Công viên đi, anh mới thấy ở đó có mấy trò chơi cảm giác mạnh nên rất muốn 4 chúng ta cùng đi.
“Được” Hăn thấy nét vui trên mặt Lam cũng vui vẻ tham gia.
“Mọi người đi đi, tui không đi đâu!” Giọng Hương cỏ vẻ buồn, cô cúi đầu vuốt lông Lux, chỉ là cô muốn tránh mặt cậu thôi mà.
“Cậu đi chung đi, nếu cậu không đi tôi không đi!”
“Cô ấy không đi tôi cũng không đi!”
“Hai đứa mày không đi thì tao ở nhà!”
Cả ba người đều bày bộ mặt thất vọng mong cô cùng đi.
“Thôi được rồi!”