Màu của Gió

Chương 22: Làm người tốt thật khó!
 
“ Gửi con gái yêu quý!
Mẹ không hi vọng ngày này sẽ xảy ra đến với con. Cô gái bé nhỏ, thiên thần của mẹ. Mẹ luôn hi vọng anh em con sống hạnh phúc, nhưng nếu một ngày con đọc bức thư này, có nghĩa mọi chuyện đúng như những gì mẹ đoán. Thật không may.
 Con gái à, mẹ biết mình không được nuôi dưỡng con, không có cơ hội nhìn con trưởng thành, một khi đã bước chân lên con thuyền định mệnh. Con sẽ biết những thứ mẹ luôn che giấu, ông con, anh con, tất cả mọi người. Mẹ chọn con, vì mẹ biết con sẽ là một cô gái thông minh, biết ẩn giấu bản thân thực sự, sức mạnh của cảm xúc là thứ mẹ biết sẽ là điểm mạnh của con.
 Khi con đọc bức thư này, hãy tin tưởng người mang nó đến, đó là người mẹ sắp đặt. Người sẽ bảo vệ con, cùng con tiến hành mọi việc hoặc không gì cả. Mọi quyết định ở con, mẹ sẽ không đặt gánh nặng lên vai con nếu con cảm thấy không đủ sức. Con có lựa chọn của riêng mình, bước tiếp hoặc dừng lại, tùy con. Mẹ luôn yêu con và các anh.”
-          Cô chủ.
-          ......
 
“Lựa chọn: bước tiếp hay dừng lại?”, hừ.
  -----------------------------------------------------------------------
 
Buổi chiều, ánh nắng vàng hắt bóng những hàng cây trải dài. Cảm giác ngày tàn, có chút tiếc nuối và cô đơn. Trên con đường lát gạch, lối cũ. Cô gái nhỏ, váy đen tiến từng bước thong thả, tay ôm hoa hồng màu trắng. Chiếc mũ vải màu nâu đính một chút viên đá, óng ánh trong sắc chiều. Đôi mắt nâu nhìn về phía trước.
 Bước chân chầm chậm rồi dừng hẳn. Đặt bó hoa lên mộ, cất chiếc mũ xuống. làn gió nhẹ nhàng thoáng qua, mang theo hương của những bó hương đang cháy dở. Tiến gần hơn về phía ngôi mộ, cẩn thận nhổ những cây cỏ đang bắt đầu nhú lên. Lấy ra chiếc khăn tay màu đen, lau nhẹ lên khuôn mặt trên tấm bia một cách cẩn thận. bàn tay nhẹ nhàng, nâng niu. Đôi mắt đầy yêu thương.
 “ Thiên Anh, em tới thăm anh đây. Anh có lạnh không? Cô đơn không? Có nhớ em không? Chắc là có nhỉ, em biết mà. Mọi chuyện em làm, anh đều biết. Em luôn nghĩ anh ngây thơ lắm cơ, nhưng lại không thể lừa nổi anh. Em đã bắt đầu kế hoạch của mình, nó diễn ra rất thuận lợi. em biết anh không thích, nhưng chỉ cần em không làm tổn thương chính mình là được phải không?
 Người ta nói, người tốt sẽ được lên thiên đường. như thế anh sẽ là thiên sứ bên em đúng không?
Anh sẽ là một thiên sứ đẹp trai nhất. Anh có biết em ghét anh thế nào không? Tại sao lại là em? Luôn là em? Anh có thể để em quyết định cơ mà, anh có thể đợi em cơ mà, tại sao nhẫn tâm với em thế? Em không muốn thêm một ai vì mình nữa, vì mình, bị tổn thương. Em đã nhẫn nhịn, đã chấp nhận bỏ qua quá khứ. Nhưng họ lại không nghĩ thế, họ muốn chúng ta trả nhiều hơn thế. Lòng tham con người quả là vô đáy. Anh biết không, em sẽ giữ lời hứa với anh, nhưng không phải là tất cả. Nơi đó anh nhất định phải hạnh phúc, đợi em nhé?”
 
 Gió mỗi lúc một mạnh hơn, cô gái vẫn ở đó, tâm tình thủ thỉ với bia mộ. Nơi đó, có một chàng trai cười rất ngọt ngào, như mang cả thế giới ở đó.
 
   *                                            *                                             *
Kim Vi đã kết thúc khóa học của mình, cô tiếp tục tham gia vào những hoạt động của công ty mà ông ngoại có chi nhánh ở Việt Nam, cơ hội học hỏi kinh doanh hay chỉ là vỏ bọc?
 Chiều chủ nhật, mưa.
Kim Vi yêu mưa, là yêu không phải thích. Đã bao lần Trần Long, Trần Minh, Thiên Anh, Tiểu Thu và ngay cả Hàn Phong cũng thắc mắc: Tại sao là yêu mà không phải thích?.  “ Không biết, chỉ đơn giản gọi nó là yêu”,Câu trả lời của Kim Vi khiến ọi người hết luôn hứng thú khai thác thêm.
  Cơn mưa không mang theo sấm chớp, chỉ là một cơn mưa, như những giọt nước mắt của trời, rơi xuống trong im lặng.
 Tan làm, Kim Vi nhìn trời. thật thích thú biết bao. Đã bao lâu cô không có dịp chơi dưới mưa. Chiếc xe chở cô về nhà. Khi gần tới nơi, cô muốn đi bộ nên cho xe về trước. Mang chiếc ô trong suốt ra, chiếc ô nhỏ luôn được mang theo. Ba lô mang sau lưng, cởi chiếc giày vải, xắn ống quần lên cao, ngang đầu gối. Tay trái cầm ô, tay phải xách giày, bước dưới mưa. Xoay chiếc ô trong mưa, những hạt mưa bắn ra xung quanh tạo thành vòng rất đẹp. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn nhà ai nghe rất vui tai. Đá tung những vũng nước nhỏ trên đường, mưa lướt qua chân mát lạnh. Vừa đi vừa hát vang một đoạn trong một bài hát nào đó mà cô không nhớ tên. Chỉ là bất chợt nhớ rồi hát.
  Điện thoại rung nhè nhẹ trong túi, dừng lại Kim Vi bắt máy.
-          Cô chủ, cô có đuôi.
-          ................
-          Tôi xử lý nhé?
-          Thôi, .............anh khỏi ra mặt.... Haiz, thật là .......mất hứng.
-          Cô chủ......
-          Anh cứ để đó cho tôi.
-          Vâng.
 Cúp máy, tâm trạng bỗng nhiên chán nản. Bức tranh buổi chiều tuyệt đẹp với mưa bỗng chốc bị xé toạc. Kim Vi nhấc đôi giày lên tiếp tục bước đi, cất tiếng hát, một bài hát buồn. mưa ngày một to, tiếng hát hòa vào mưa.
  Tiếng ô tô vang lên mỗi lúc một gần, khu này đang thi công, cách nhà cô một đoạn khá xa, cô cố ý đi đường khác để về nhà. Có 2 chiếc xe vây quanh cô. Bước tư trong xe ra, có tổng cộng 5 người đàn ông, mặt mày bặm trợn. Cửa xe dần hạ xuống, nhân vật chính xuất hiện.
-          Ô, anh họ, em lại tưởng bọn mất dạy nào?
-          Con ranh này, không biết hoàn cảnh của mình còn mạnh miệng
-          “ Hoàn cảnh của mình?”, hoàn cảnh của em làm sao cơ?
-          Mày đừng tưởng, bác cả không dám động vào mày lúc này, không có nghĩa là tao không dám.
-          ồ, khá khen cho lòng dũng cảm của anh họ.
-          Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà,... các anh em, hôm nay tùy các chú, miễn không giết người là được
-          Vâng.
-          ....
-          Chúc em họ may mắn!
-          Anh họ, đi cẩn thận.
 
 Chiếc xe đen khuất dần trong màn mưa. Bây giờ chỉ có cô gái mắt nâu và 5 gã đàn ông. Đặt chiếc ba lô xuống, đi giày vào chân. Tay trái cầm ô, hất cằm về phía 5 gã đàn ông, hỏi: “ Lên một lần hay từng đứa một?”
-          Hừm, với cô em không xinh xắn như em, không biết thân phận lại gây hận với anh cả. Thật là không may.
-          Hì, tính ra thì anh ta mới là người không biết thân phận, tự dưng kiếm tôi gây chuyện. Nếu như các anh muốn an toàn trở về thì nên đừng cản đường tôi đi, còn không...
-          Còn không thì sao?
-          ...gọi thêm người đi, bằng này không đủ?
-          Cái gì?
-          Có mỗi 5 người thì không đủ.
-          Ha ha, có nghe nhầm không? Cô em, đừng cứng giọng, ngoan ngoãn thì bọn ta sẽ mềm mỏng với em.
-          Haizzzzzzzzzz, thương lượng kết thúc. “Sắp 7 giờ rồi, nhanh về không lại mệt với anh hai”.
-          Anh em, lên.
 
20 phút sau, trên con đường nhựa, 5 gã đàn ông lúc nãy còn mạnh miệng, giờ đã nằm bẹp dí trên đường. Mặt mũi bầm dập, thở hổn hển, nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt hoảng sợ tới tột cùng.
“ Chỉ có một lần này thôi, lần sau, mọi chuyện sẽ không tốt đẹp vậy đâu”
 Kim Vi khẽ nhấc ba lô lên, người ướt gần hết, bước về nhà, bỏ lại sau lưng những ánh mắt với cảm giác khác nhau.
 Xa xa, người đàn ông mặc áo phông màu nâu, quần lửng màu đen, tay cầm chiếc ô đứng bên cạnh chiếc xe màu bạc. Ánh mắt anh đầy sự ngạc nhiên. Cô gái đó, cô gái mắt nâu đó, bảo bối của anh, tại sao lại khác như thế.
  Lo lắng em gái dầm mưa lâu sẽ ốm, Trần Minh đi đón. Nhưng kết quả anh lại được trông thấy cảnh tượng hoàn toàn bất ngờ như thế này. Kim Vi một mình đấu với 5 gã đàn ông to con, bặm trợn. Một mình, tay không. Nhìn cách di chuyển, cách đánh, Trần Minh nhận ra anh còn chưa hiểu được một phần nhỏ về Kim Vi, về những bí mật mà bảo bối của anh che giấu. Có thể bọn kia đã chủ quan khi coi thường một cô gái, và kết quả, không ai có thể trụ được, xem chừng Kim Vi đã học được không ít võ bảo vệ mình. Nhưng từ bao giờ thì Trần Minh hoàn toàn không biết.
....
 “ Ngốc nghếch hay cực kì thông minh? Liệu em có đúng là Kim Vi mà anh biết, sống cùng anh bao năm. Không,....... phải là Thiên Kim, ..........thực ra em đang muốn thực hiện điều gì? Liệu những gì anh làm còn ......chưa đủ cho em an tâm,......... rằng mình đã an toàn? Hay em sợ, những điều mà anh Long đã nói.......... Em đang cố bảo vệ những gì mà em yêu thương, và tự bảo vệ chính mình? Không cần ai khác?”
 
Rè....rè....rè.........
-          ......
-          Cô chủ. Cậu chủ cũng ở đó.
-          Tôi biết.
-          Vậy sao cô chủ...
-          Tôi muốn anh ấy biết
-          Cô chủ muốn thực hiện điều gì khác nữa à?
-          Không, chỉ đơn giản tôi muốn anh ấy chứng kiến, còn hơn là đi giải thích cho anh ấy
-          ........
-          Chuẩn bị gia đoạn tiếp theo đi, đùa như thế đủ rồi. lần này phải thẳng tay hơn mới được
-          Vâng, cô chủ.
 
“ Muốn làm người tốt quả thực đâu có dễ.”
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui