Chương 08: Gặp mặt!
Nắng lên. Ấm áp. Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Sáng sớm, Trần Long và Trần Minh cùng cô em giá bé bỏng cùng ăn sáng. Ngôi nhà nhỏ, trong một con phố yên tĩnh. Thiên Kim 4 tuổi, má phúng phính. Ngay từ bé đã là đứa trẻ ngoan, rất ít khóc, không hay nũng nịu, đặc biệt là rất ít khi thấy cười. Dù có chuyện gì vui, cũng chỉ là một nụ cười nhẹ thoáng qua.
- Hôm nay chúng ta cần tới một nơi, ăn xong em chuẩn bị cho Thiên Kim nhé? Anh bảo người mang xe tới.
Cậu bé mặc áo phông da trời, lau khóe miệng cho cô em gái, ánh mắt trìu mến, yêu thương. Không nói gì, nhưng những gì anh trai nói cậu đều nghe thấy. Sau khi cho cô em gái ăn xong, bế lên tầng 2, căn phòng cửa màu đỏ có vòng hoa tím. Thay quần áo cho cô em gái, bộ váy màu xanh dương. “ Hôm nay, em sẽ gặp bố đấy, à...anh trai của em nữa chứ? Thiên Kim của anh ạ.”. mỉm cười xoa cái đầu đang lắc lư, Trần Minh thấy 1 cảm giác bất an, liệu quyết định của anh trai và mình có đúng không? Nhưng dù sao, cũng không thể giấu đi cô em gái này mãi được. Bây giờ anh đã có đủ tự tin bảo vệ cho em gái, bằng cả tính mạng của bản thân.
- Lát nữa chúng ta sẽ đi gặp người quen, Thiên Kim phải ngoan, nghe lời anh, biết chưa?
- Vâng, anh Minh! :)
- Ngoan.
.............................
Chiếc xe dừng chân tại tòa biệt thự cổ kính. Trong sân vườn đang có mấy đứa trẻ con đang chơi, bên chiếc bàn đá. Người phụ nữ mặc váy màu tím đang ngắm nhìn những đứa trẻ và uống trà.
- Chờ chúng tôi ở đây? Chúng tôi vào 1 chút rồi ra thôi.
- Vâng, cậu chủ.
Bước ra khỏi xe, bấm chuông và chờ đợi. Người gác cổng ngạc nhiên khi nhìn thấy 3 người đang đứng ở cổng. 2 con người bao nhiêu năm qua vẫn tìm kiếm, nay trở về quả rất lạ lùng. Giật mình sững sờ, nhanh chân chạy vào nhà, một lúc sau mới ra mở cổng.
Đặt những bước chân vào căn biệt thự, cả 2 anh em mang 2 tâm trạng khác nhau. Cô bé con trên tay cậu bé, vẫn giương đôi mắt nâu to, tròn nhìn những cảnh vật xung quanh. Căn biệt thự nhỏ quá so với nhà của cô.>.<
Bước vào căn nhà, một khoảng không gian lạnh lẽo bao trùm. ở đó có rất nhiều người, một dãy những tên mặc đồ đen có vẻ không có thiện cảm, người gác cổng khép nép đứng bên cô hầu gái trẻ tuổi, ánh mắt cũng bàng hoàng khi nhìn thấy 2 đứa con trai. Ánh mắt đặc biệt nhìn vào cô gái vẫn trên tay cậu bé mái tóc màu nâu. Giống, quả thực rất giống.
- “Khách tới nhà mà không mời ngồi sao ông Trần?” Trần Long lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
- “Khách, bọn mày mà xứng đáng được gọi là khách sao?”
Trên bộ bàn ghế sô pha, có 4 người đang ngồi, 1 người đàn ông, thương trường làm cho khuôn mặt trở nên chai sạn hơn bao giờ hết. 1 cậu bé con đang quay lưng về phía 3 anh em, 1 cô bé tầm 16, 17 tuổi, người phụ nữ trông sắc sảo, đanh đá vừa mới cất tiếng.
Mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Khi cả 3 càng ngày càng tiến lại gần bộ bàn ghế, ánh mắt của người phụ nữ từ tức giận, chán ghét, tới sững sờ.
Nhìn nét mặt của người phụ nữ ấy, Trần Minh thấy thích thú. Nhưng mục tiêu đâu chỉ có thế. Đây mới chỉ là màn mở đầu.
Người đàn ông vẫn ngồi im trên ghế, ánh mắt nhìn xoáy vào cô bé mắt nâu. Hết nhìn cô bé rồi lại nhìn cậu bé con trước mặt mình. “ Thì ra là thế, cô thật ghê gớm, Trần Vi”.
- Thiên Anh, con về phòng cùng chị đi.
- Vâng.
Cậu bé con đứng lên, xoay người. Khi ánh mắt cậu chạm vào cô bé trên tay cậu con trai. Lại sững sờ, giống nhau đến thế. Cô bé con đó, rất giống cậu. Định hỏi nhưng ý của bố không thể cãi lại, cậu bước chậm rãi về phòng mình. Cô gái trẻ cũng bước đi. 2 anh em Long – Minh, không khách khí, ngồi vào vị trí đã để trống, đối diện với 2 con ác quỷ đội lốt người trước mặt mình.
- Hôm nay tới nộp mạng, nhân tiện mang cho tôi món quà quý như thế sao?
- Nộp mạng? Quà? Ha ha ha ha ha....... Trần Minh cười thích thú, nhưng sao lạnh lẽo tới thế.
Ông hoang tưởng sao?
- Mày? .........đặt chân vào nhà này, mày nghĩ còn sống sót quay về?
- “Ông Trần, cẩn thận sức khỏe già yếu, chúng tôi tới đây mà không có chuẩn bị gì sau bao nhiêu năm, ông nghĩ ai cũng ngu ngốc đi vào chỗ chết thế sao?” Trần Long thong thả nói, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
- “Bọn trẻ ranh, bọn mày nghĩ đơn giản quá đấy?”, người phụ nữ mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào 3 anh em
- ..........
- “Ông chủ, có điện thoại khẩn?”
- Chuyện gì?.............................cái gì?
- Anh cả, có chuyện gì thế?
- Bọn mày giỏi lắm, chuẩn bị rất tốt. Ngày xưa thật ngu ngốc khi không tìm hiểu rõ về con đàn bà xấu xa đó, hừm, quả không đơn giản.
- Có trách cũng trách chính mình thôi. Cũng chỉ là 1 chút quà ra mắt. Chúng ta rồi còn gặp lại nhiều mà.
- Con bé đó.........là..........
- “À, suýt quên. Thiên Kim, đây là 2 người rất xấu. Em tuyệt đối không được tiếp xúc với họ khi không có 2 anh, nhớ chưa?” Trần Long nhìn cô em gái, con đường này một khi đã đi thì không thể quay lại.
Ánh mắt nâu giao động, cái nhìn xoáy sâu vào 2 con người trước mắt mình và khắc sâu.
Còn quá sớm cho 1 đứa trẻ nhận thức sự thật tàn nhẫn, nhưng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là một điều nên làm.
- Hôm nay tới đây thôi, chúng tôi sẽ còn quay lại. Ngày mới tốt lành.
Bước ra khỏi căn biệt thự, không gian như mở ra. Ngoài sân, những đứa trẻ vẫn đang chơi, người phụ nữ ấy vẫn nhàn nhã thưởng thức trà. Dường như những gì xảy ra trong căn biệt thự không hề liên quan tới mình.
Khi bóng của những người lạ đã biến mắt sau cánh cổng cao. Trên tầng 2, ánh mắt nâu vẫn nhìn theo, thắc mắc.
“Chính thức, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là Trần Kim Vi. Tên mẹ trong tên em, anh mong em sẽ mạnh mẽ như mẹ, sẽ sống cuộc sống tốt, sống cho cả mẹ nhé. Bé con của anh”.
Trần Long nhìn cô em gái, luôn bên cạnh Trần Minh. Dường như Trần Minh rất ít khi xa Thiên Kim, và con bé cũng rất hay im lặng bên cạnh như thế. Mặc dù có những lúc hiếu động thái quá, nhưng bên cạnh Trần Minh, con bé thường tỏ ra rất yên tĩnh. Thật khó hiểu. Quay đầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài. “Sắp tới sẽ mệt mỏi lắm đây. Haizzzzzzzzzzzzzz”