Máu của Olympus

Chương 42. Piper
CHA PIPER THƯỜNG NÓI rằng ở trong một sân bay không được tính là viếng thăm một thành phố. Piper cũng cảm thấy như vậy về những cống rãnh.
Từ cảng đến Acropolis, cô không thấy bất cứ thứ gì của Athens ngoại trừ những đường hầm tối tăm, mục nát. Người rắn dẫn họ đi qua tấm lưới sắt chắn bão ở bến cảng, thẳng đến hang ổ ở dưới lòng đất của họ, thứ mà có mùi của cá ương, nấm mốc và da rắn.
Bầu không khí thật làm khó để hát về mùa hè, vải bông và cuộc sống dễ dàng, nhưng Piper cứ tiếp tục. Nếu cô ngừng lại lâu hơn một hay hai phút, Kekrops và những tên bảo vệ của hắn bắt đầu kêu rít và trông giận dữ.
“Tớ không thích nơi này,” Annabeth lẩm lẩm. “Làm tớ nhớ lại khi tớ ở dưới Rome.”
Kekrops rít với tiếng cười. “Lãnh địa của bọn ta cổ xưa hơn nhiều. Cổ xưa hơn rất, rất nhiều.”
Annabeth nhét tay cô vào tay Percy, điều mà làm Piper cảm thấy chán nản. Cô ước Jason ở bên cô. Quái, cô thậm chí chấp nhận cả Leo… mặc dù có lẽ cô hắn không nắm tay cậu. Hai tay của Leo có xu hướng bốc cháy khi cậu lo lắng.
Giọng của Piper vang vọng trong đường hầm. Khi họ đi xa hơn vào hang ổ, nhiều người rắn tụ tập lại nghe cô hơn. Chẳng mấy chốc họ đã có một đám rước theo sau mình – hàng tá những người kép tất cả đều đung đưa và trượt đi.
Piper đã thực hiện lời tiên đoán của ông nội cô. Cô đã học bài hát của loài rắn – thứ mà hóa ra trở thành một bài hát nổi tiếng của George Gershwin từ 1935. Cho đến giờ cô thậm chí đã giữ vua rắn không cắn, giống như trong câu chuyện Cherokee. Vấn đề duy nhất với thần thoại đó: chiến binh người học bài hát của rắn phải hiến tế vợ mình cho sức mạnh. Piper không muốn hiến tế bất kì ai.
Lọ y sĩ dược vẫn được bọ trong miếng vải da dê của nó, cất trong túi thắt lưng của cô. Cô không có thời gian để hỏi ý kiến Jason và Leo trước khi cô rời đi. Cô phải hi vọng tất cả họ sẽ hội họp lại trên đỉnh đồi trước khi bất cứ ai cần thuốc. Nếu một trong số họ chết và cô không thể tới chỗ họ…
Chỉ cần tiếp tục hát, cô nói với bản thân.
Họ vượt qua những căn phòng bằng đá thô rải rác những khúc xương. Họ leo lên những sườn núi quá dốc và trơn trượt gần như không thể để giữ thăng bằng. Có lúc, họ vượt qua một hang động ấm với kích thước của một phòng tập thể dục với đầy trứng rắn, trên đầu đỉnh của chúng phủ những lớp sợi bạc như bột kim tuyến dính trong Giáng sinh.
Càng lúc càng nhiều người rắn gia nhập đoàn diễu hành của họ. Trượt phía sau cô, chúng nghe như một đội quân các cầu thủ bóng đá lê bước với giấy nhám trên gai giày của họ.
Piper sự hỏi có bao nhiêu người kép sống dưới đây. Hàng trăm, có lẽ hàng ngàn.
Cô nghĩ cô nghe được nhịp đập tim cô vang vọng qua các hành làng, trở nên càng lúc càng lớn hơn khi họ xuống càng sâu. Sau đó cô nhận ra sự kéo dài tiếng bùm ba-bùm ở quanh họ, vang lên qua tảng đá và không khí.
Ta thức giấc. Một giọng nói phụ nữa, rõ ràng như tiếng hát của Piper.
Annabeth đông cứng. “Ồ, điều đó không tốt.”
“Nó giống như Tartarus,” Percy nói, giọng cậu bực mình. “Cậu nhớ… nhịp tim của hắn. Khi hắn xuất hiện...”
“Đừng,” Annabeth nói. “Chỉ là đừng.”
“Xin lỗi.” Dưới ánh sáng của thanh kiếm của mình, gương mặt Percy giống một đàn đom đóm lớn – một vết mờ mờ lơ lửng thoáng qua của ánh sáng trong bóng tối.
Giọng nói của Gaia lại phát lên, lớn hơn. Cuối cùng.
Giọng hát của Piper ngập ngừng.
Nỗi sợ tràn qua cô, như nó làm ở đền thờ Sparta. Nhưng các vị thần Phobos và Deimos giờ là những người bạn cũ của cô. Cô để nỗi sợ hãi bùng cháy bên trong mình như nhiên liệu, làm giọng cô thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Cô hát cho người rắn, cho sự an toàn của bạn cô. Tại sao cũng không cho Gaia?
Cuối cùng họ tới được đỉnh của một sườn đồi dốc đứng, nơi lối đi kết thúc trong một bức màn xanh nhờn.
Kekrops đối mặt với các á thần. “Ngoài chỗ ngụy trang này là Acropolis. Các ngươi phải ở lại đây. Ta sẽ kiểm tra xem đường của các ngươi có thông thoáng không.”
“Đợi đã.” Piper quay sang ra lệnh cho đám người kép. “Chỉ có cái chết ở trên. Các ngươi sẽ an toàn hơn ở trong đường hầm. Nhanh trở lại đi. Quên rằng các ngươi đã gặp chúng ta. Hãy tự bảo vệ các ngươi.”
Sự sợ hãi của cô chuyển hoàn hảo vào giọng nói mê hoặc. Những người rắn, thậm chí cả bảo vệ, quay lại và trượt vào bóng tối, chỉ để lại tên vua.
“Kekrops,” Piper nói, “ông đang lên kế hoạch phản bộ chúng tôi ngay khi ông bước qua đống nhờn kia.”
“Phải,” ông đồng ý. “Ta sẽ thông báo cho những tên khổng lồ. Chúng sẽ tiêu diệt các ngươi.” Sau đó hắn rít lên. “Tại sao ta nói với ngươi điều đó?”
“Hãy lắng nghe nhịp tim của Gaia,” Piper giục. “Ông có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của bà, phải không?”
Kekrops do dự. Phần đuôi của quyền trượng của ông tỏa sáng lập lòa. “Ta có thể, phải. Bà ấy đang giận dữ.”
“Bà ta sẽ tiêu diệt mọi thứ,” Piper nói. “Bà ta sẽ khiến Acropolis biến thành một miệng núi lửa bốc khói. Athens – thành phố của ông – sẽ bị phá hủy hoàn toàn, người của ông theo cùng với nó. Ông tin tôi, phải không?”
“Ta... ta tin.”
“Bất kể sự căm ghét ông dành cho người phàm, cho á thần, cho Athena, chúng ta có cơ hội duy nhất để ngăn chặn Gaia. Vậy ông sẽ không phản bội chúng tôi. Vì chính ông, và người của ông, ông sẽ lẻn ra ngoài và đảm bảo đường thông thoáng. Ông sẽ không nói gì với những tên quái vật. Sau đó ông sẽ quay lại.”

“Đó là… điều ta sẽ làm.” Kekrops biến mất qua màng chất nhờn.
Annabeth lắc đầu ngạc nhiên. “Piper, điều đó thật không tưởng.”
“Chúng ta sẽ xem liệu nó có hiệu quả.” Piper ngồi xuống nền đá mát lạnh. Cô nhận ra cô cũng có lẽ nên nghỉ ngơi khi có thể.
Cả hai người kia ngồi xổm cạnh cô. Percy đưa cho cô một bi đông nước.
Cho đến khi cô uống một ngụm nước, Piper không nhận ra cổ họng cô khát như thế nào. “Cảm ơn.”
Percy gật đầu. “Em nghĩ là bùa chú sẽ kéo dài chứ?”
“Em không chắc,” cô thừa nhận. “Nếu Kekrops trở lại trong vòng hai phút với một đội quân khổng lồ, vậy thì không.”
Nhịp tim của Gaia vang vọng qua sàn nhà. Lạ thay, nó làm Piper nghĩ về đại dương – cách mà những con sóng đập vào những vách đá của Santa Monica ở nhà.
Cô tự hỏi bây giờ cha cô đang làm gì. Đã nửa đêm ở California. Có lẽ ông đang ngủ, hoặc tiến hành một cuộc phỏng vấn trên TV đêm khuya. Piper hi vọng ông ở nơi ưa thích của mình: cổng vòm ngoài phòng khách, ngắm trăng bên kia Đại Tây Dương, thưởng thức chút ít thời gian yên tĩnh. Piper muốn nghĩ rằng ông đang hạnh phúc và gồm cả bây giờ… phòng khi họ thất bại.
Cô nghĩ về những người bạn của mình ở cabin Aphrodite ở Trại Con Lai. Cô nghĩ về những họ hàng ở Oklahoma, điều mà thật ngớ ngẩn, bởi vì cô chưa bao giờ dành nhiều thời gian bên họ. Cô thậm chí không biết rõ họ. Bây giờ cô hối tiếc về điều đó.
Cô ước cô có nhiều cơ hội hơn trong cuộc sống, trân trọng nhiều thứ hơn. Cô sẽ luôn biết ơn gia đình của cô trên tàu Argo II – nhưng cô có rất nhiều những người bạn bè khác và những người họ hàng cô ước cô có thể nhìn thấy một lần cuối cùng.
“Mọi người có từng nghĩ về gia đình mình không?” cô hỏi.
Nó là một câu hỏi ngu ngốc, đặc biệt tại đỉnh điểm của một cuộc chiến. Piper nên tập trung vào cuộc tìm kiếm của họ, không làm phân tâm bạn bè mình.
Nhưng họ không khiển trách cô.
Cái nhìn chằm chằm của Percy trở nên không tập trung. Môi dưới cậu run run. “Mẹ anh… anh – anh chưa hề gặp bà từ khi Hera làm anh biến mất. Anh đã gọi cho bà từ Alaska. Anh đã đưa cho Huấn luyện viên Hedge vài lá thư để gửi cho bà. Anh…” Giọng cậu vỡ òa. “Bà ấy là tất cả anh có. Bà ấy và cha dượng anh, Paul.”
“Và Tyson,” Annabeth nhắc cậu. “Và Grover. Và...”
“Phải, dĩ nhiên,” Percy nói. “Cảm ơn. Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Piper có lẽ không nên cười, nhưng cô quá đầy những sự lo lắng và sầu muộn để giữ nó lại. “Còn chị thì sao, Annabeth?”
“Cha chị… mẹ kế chị và những đứa em kế.” Cô xoay lưỡi kiếm xương-drakon vào lòng mình. “Sau tất cả những gì chị trải qua năm qua, dường như có vẻ ngớ ngẩn rằng chị đã bực tức với họ quá lâu. Và những họ hàng của cha chị… chị chưa từng nghĩ về họ hằng năm trời. Chị có một người chú và em họ ở Boston.”
Percy trông sốc. “Cậu, với chiếc mũ Yankees? Cậu có một gia đình ở đất nước Bít Tất Đỏ?”
Annabeth cười gượng. “Tớ chưa bao giờ gặp họ. Cha tớ và chú tớ không thân thiết. Một vài chuyện kình địch cũ. Tớ không biết. Thật ngu ngốc nó làm mọi người chia cách.”
Piper gật đầu. Cô ước cô có quyền năng chữa lành của Asclepius. Cô ước cô có thể nhìn vào mọi người và nhìn thấy điều gì đang làm tổn thương họ, sau đó lôi ra toa thuốc của mình và làm mọi thứ tốt hơn. Nhưng cô đoán có một lý do Zeus khóa nhốt Asclepius trong đền thờ dưới đất của ông.
Một vài nỗi đau không nên được mong biến mất quá dễ dàng. Nó phải được giải quyết, thậm chí phải được nắm lấy. Nếu không có sự đau đớn của vài tháng qua, Piper sẽ không bao giờ tìm được những người bạn tốt nhất của mình, Hazel và Annabeth. Cô sẽ không bao giờ khám phá ra sự can đảm của bản thân. Cô chắc chắn sẽ không có gan hát những giai điệu vang bóng cho người rắn dưới Athens.
Ở phía trên đường hầm, tấm màn xanh lá cây gợn sóng.
Piper tóm lấy thanh kiếm và đứng dậy, chuẩn bị cho một đợt ồ ạt những con quái vật.
Nhưng Kekrops hiện ra một mình.
“Đường đi đã dọn,” ông nói. “Nhưng nhanh lên. Nghi lễ sắp hoàn thành rồi.”
Đẩy qua một lớp màn chất nhầy vui vẻ như Piper tưởng tượng.
Cô xuất hiện cảm giác như cô vừa lăn qua lỗ mũi của một tên khổng lồ. May mắn, không có chất bẩn nào dính lên cô, nhưng da cô vẫn ngứa ran với sự thay đổi đột ngột.
Percy, Annabeth và cô nhận thấy họ đang ở trong một cái hố lạnh, ẩm ướt mà dường như là phần móng của đền thờ. Tất cả quanh họ, mặt đất không bằng phẳng trải dài vào bóng tối dưới một trần nhà bằng đá thấp. Ngay trên đầu họ, một lỗ hổng hình chữ nhất được mở lên bầu trời. Piper có thể thấy phần rìa của bức tường và đỉnh của những cây cột, nhưng vẫn chưa có… quái vật.
Tấm màng cải trang đã đóng lại phía sau họ và hòa trộn vào mặt đất. Piper nhấn tay lên nó. Khu vực đó dường như trở thành đá rắn. Chúng sẽ không để lại đường mà họ đã đến.
Annabeth di tay theo vào dấu hiệu trên mặt đất – một hình dáng dấu chân quạ lởm chởm dài như một cơ thể người. Khu vực này sần sùi và trắng, giống như một mô sẹo đá. “Đây là nơi,” cô nói. “Percy, chúng là những dấu hiệu đinh ba của Poseidon.”
Chần chừ, Percy chạm vào những vết sẹo. “Ông ấy hẳn đã dùng cây đinh ba cỡ cực-cực-lớn.”

“Đây là nơi ông đập vào mặt đất,” Annabeth nói, “nơi ông làm một dòng nước muối xuất hiện khi ông có cuộc thi với mẹ tớ để bảo trợ Athens.”
“Vậy đây là nơi sự đua tài bắt đầu,” Percy nói.
“Phải.”
Percy kéo Annabeth lại gần và hôn cô… đủ dài để nó trở nên thực sự lúng túng cho Piper, mặc dù cô không nói gì. Cô nghĩ về luật lệ cũ của cabin Aphrodite: rằng để được công nhận là một đứa con gái của nữ thần tình yêu, bạn phải làm tan vỡ trái tim ai đó. Piper rất lâu trước đó đã quyết định thay đổi luật đó. Percy và Annabeth là một ví dụ hoàn hảo của tại sao. Bạn sẽ phải làm cho trái tim ai đó trọn vẹn; đó là một cuộc thử nghiệm tốt hơn nhiều.
Khi Percy lùi lại, Annabeth trông như một con cá hổn hển tìm không khí.
“Cuộc đua tài kết thúc ở đây,” Percy nói. “Tớ yêu cậu, Cô nàng Uyên bác.”
Annabeth thở dài nhẹ nhàng, như thể thứ gì đó trong xương sườn của cô đã tan ra.
Percy nhìn Piper. “Xin lỗi, anh phải làm điều đó.”
Piper cười toe. “Làm sao một đứa con gái của Aphrodite lại không phê chuẩn? Anh là một người bạn trai tuyệt vời.”
Annabeth tạo một tiếng rên rỉ, càu nhàu khác. “Ừm… dù sao. Chúng ta đang ở dưới Erechtheion. Nó là một đền thờ của Athena và Poseidon. Parthenon sẽ ở hướng đông nam theo đường chéo nơi này. Chúng ta sẽ cần lén lút xung quanh vành đai và phá hỏng nhiều vũ khí vây hãm nhất ta có thể, tạo một lối tiến vào cho Argo II.”
“Đó là ánh sáng ban ngày,” Piper nói. “Chúng ta sẽ đi như thế nào để không bị chú ý?”
Annabeth lướt nhìn lên bầu trời. “Đó là lý do tại sao chị có một kế hoạch với Frank và Hazel. Hi vọng… à. Nhìn kìa.”
Một con ong bay vèo trên đầu. Hơn hàng tá bay theo. Chúng bám quanh một cây cột, sau đó lượn lờ trên miệng vực.
“Mọi người nói xin chào với Frank,” Annabeth nói.
Piper vẫy. Đám mây ong bay vụt đi.
“Điều đó hoạt động như thế nào?” Percy hỏi. “Giống như… một con ong là một ngón tay? Hai con ong là hai mắt cậu ấy?”
“Tớ không biết,” Annabeth thừa nhận. “nhưng cậu ấy là người đi lại giữa chúng ta. Ngay khi cậu ấy nói với Hazel, cô ấy sẽ...”
“Gah!” Percy kêu ăng ẳng.
Annabeth giữ chặt tay mình trên miệng cậu ấy.
Điều mà trông lạ lùng, bởi vì đột nhiên mỗi người bọn họ đã biến thành một Người Đất to lớn vụng về, sáu cánh tay.
“Màn Sương của Hazel.” Giọng của Piper nghe có vẻ trầm và rời rạc. Cô nhìn xuống và nhận ra cô cũng vậy, bây giờ có một cơ thể Neanderthal đáng yêu – mái tóc xù ra, khố, hai cái chân ngắn mập mạp và bàn chân quá khổ. Nếu cô tập trung, cô có thể thấy hai cánh tay bình thường của mình, nhưng khi cô di chuyển chúng chúng gợn sóng như ảo ảnh, chia tách thành ba phần khác nhau của cánh tay Người Đất cơ bắp.
Percy nhăn nhó, điều mà trông thậm chí còn tệ hơn trên gương mặt mới xấu xí của cậu. “Chao ôi, Annabeth… tớ thực sự rất mừng là tớ đã hôn cậu trước khi cậu thay đổi.”
“Cảm ơn nhiều,” cô nói. “Chúng ta nên đi thôi. Tớ sẽ đi theo chiều kim đồng hồ quanh vành đai. Piper, em di chuyển ngược chiều kim đồng hồ. Percy, cậu lẻn vào giữa...”
“Chờ đã,” Percy nói. “Chúng ta đang đi ngay trên toàn bộ cái bẫy đổ máu hiến tế mà chúng ta đã được cảnh báo, và cậu thậm chí muốn chia chúng ta ra thêm?”
“Chúng ta sẽ bao trùm nhiều vùng đất hơn theo cách đó,” Annabeth nói. “Chúng ta phải nhanh lên. Tiếng cầu nguyện đó…”
Piper không chú ý nó cho đến lúc đó, nhưng bây giờ cô nghe thấy nó: một mục tiêu giả đáng ngại ở xa, giống như một trăm xe nâng hàng chạy không tải. Cô nhìn xuống mặt đất và chú ý những mẩu đá sỏi rung lên, chạy về phía đông nam, như thế kéo về phía Parthenon.
“Đúng,” Piper nói. “Chúng ta sẽ gặp lại ở ngai của tên khổng lồ.”
Đầu tiên nó thật dễ dàng.
Những con quái vật ở khắp mọi nơi – hàng trăm những con yêu tinh, Người Đất và Cyclops lang thang quanh đống tàn tích – nhưng hầu hết chúng tụ tập ở Parthenon, quan sát nghĩ lễ đang diễn ra. Piper đi tản bộ theo vách đá của Acropolis mà không bị thách thức.
Gần cái máy bắn đá gần nhất, ba tên Người Đất đang phơi mình trên những tảng đá. Piper đi thẳng đến chúng và mỉnh cười. “Xin chào.”
Trước khi chúng có thể tạo nên một tiếng động, cô cắt chúng ra với thanh kiếm của mình. Cả ba tên tan thành những đống xỉ. Cô chém dây lò xo của máy bắn đá để phá hỏng vũ khí, sau đó tiếp tục di chuyển.

Giờ cô đang tiến hành gây tổn thất. Cô phải làm thiệt hại hết sức có thể trước khi sự phá hoại bị phát hiện.
Cô đi men theo một đám Cyclops tuần tra. Cái máy bắn đá thứ hai được vây quanh bởi một trại những tên yêu tinh Laistrygonian[1] xăm mình, nhưng Piper cố gắng để tiến tới chỗ cỗ máy mà không gây ra nghi ngờ. Cô đánh rơi một lọ lửa Hy Lạp trên cái máy bắn đá. Với may mắn, ngay khi chúng cố gắng nâng cái súng cao su lên, nó sẽ phát nổ vào mặt chúng.
[1] Những tên quái vật khổng lồ ăn thịt ở phương bắc
Cô tiếp tục di chuyển. Những con quái vật sư tử đầu chim ngủ trên dãy cột của một ngôi đền cổ. Một nhóm những con empousai[2] đã rút lui vào một cái cổng vòng tối tăm và xuất hiện để ngủ, mái tóc bốc lửa của chúng nhấp nháy mờ mờ, những cái chân đồng của chúng lấp lánh. Hi vọng ánh nắng mặt trời sẽ làm chúng chậm chạp nếu họ phải chiến đấu.
[2] Là những con quái vật chịu sự điều khiển của Hecate, chúng hút máu người và hình tượng cơ bản cho những con ma cà rồng sau này.
Bất cứ khi nào có thể, Piper giết gọn những con quái vật đơn độc. Cô đi qua những nhóm đông hơn. Trong khi đó đám đông ở Parthenon trở nên đông hơn. Tiếng tụng kinh trở nên lớn hơn. Piper không thể thấy được điều gì đang xảy ra bên trong đống tàn tích – chỉ những cái đầu của hai mươi hay ba mươi tên khổng lồ đứng thành vòng tròn, lầm bầm và đung đưa, có lẽ đang làm phiên bản quái vật xấu xa của “Kumbayah[3]”.
[3] bài hát cầu nguyện được dùng trong các buổi lửa trại
Cô phá hỏng cái vũ khí vây hãm thứ ba bằng việc cưa sợi dây xoắn, điều mà có lẽ tạo cho Argo II một lối tiếp cận thông thoáng từ phía bắc.
Cô hi vọng Frank đang quan sát tiến trình của cô. Cô tự hỏi sẽ mất bao lâu để con tàu tới được.
Đột ngột, tiếng tụng kinh ngừng lại. Một tiếng BÙM vang vọng qua sườn đồi. Trong Parthenon, những tên khổng lồ gầm lên trong vinh quang. Tất cả xung quanh Piper, những con quái vật tràn về chỗ âm thanh của nghi lễ.
Điều đó không thể tốt được. Piper bị trộn lẫn vào một đám những Người Đất có mùi chua. Cô tiến lên những bật thang chính của đền thờ, sau đó trèo lên một khu vực dàn giáo bằng kim loại vì thế cô có thể nhìn trên những cái đầu của yêu tinh và Cylcops.
Khung cảnh của đống tàn tích suýt nữa làm cô khóc lớn.
Trước ngai của Porphyrion, hàng tá những con quái vật đứng trong một vòng tròn rộng, la hét và quơ vũ khí của chúng khi hai trong số chúng diễu hành quanh vòng tròn, khoe khoang những phần thưởng của chúng. Công chúa Periboia giữ cổ Annabeth như một con mèo hung dữ. Tên khổng lồ Enceladus có Percy được bọc trong nắm tay lớn của hắn.
Cả Annabeth và Percy đều đấu tranh vô vọng. Những kẻ bắt cóc họ trưng bày họ với tiếng cỗ vũ của đám quái vật, sau đó quay sang đối mặt với vua Porhyrion, kẻ ngồi trên cái ngai tạm bợ của mình, đôi mắt trắng của hắn lóe lên độc ác.
“Vừa đúng giờ!” tên vua khổng lồ gầm lên. “Máu của Olympus để làm thức tỉnh Mẹ Đất!”
Chương 43. Piper
PIPER QUAN SÁT TRONG KINH HÃI khi tên vua khổng lồ đứng lên với kích thước đầy đủ – gần như cao bằng những cây cột của đền thờ. Gương mặt hắn trông như Piper nhớ - xanh như mật, với một nụ cười mỉa mai méo mó, mái tóc màu tảo biển của hắn được bện với những thanh kiếm và rìu lấy từ các á thần đã chết.
Hắn lù lù xuất hiện cạnh những người bị bắt, nhìn họ quằn quại. “Chúng đến ngay khi ngươi đoán trước, Enceladus! Làm tốt lắm!”
Kẻ thù cũ của Piper cúi đầu, những bím tóc xương va chạm loảng xoảng trong những lọn tóc của hắn. “Chẳng khó khăn gì, thưa bệ hạ.”
Những phác họa ngọn lửa lóe sáng trên áo giáp của hắn. Ngọn giáo của hắn cháy với lửa tím. Hắn chỉ cần một cánh tay để giữ tù nhân của mình. Dù cho tất cả sức mạnh của Percy, dù mọi thứ cậu đã sống sót qua, cuối cùng cậu trở nên bất lực chống lại sức mạnh tuyệt đối của tên khổng lồ - và việc không thể tránh khỏi của lời tiên tri.
“Ta biết hai đứa này sẽ chỉ huy cuộc đột kích,” Enceladus tiếp tục. “Ta hiểu chúng nghĩ như thế nào. Athena và Poseidon… chúng chỉ như những đứa trẻ này! Cả hai bọn chúng đến đây để yêu sách thành phố này. Tính kiêu ngạo của chúng đã phản lại chúng!”
Bên kia tiếng gầm của đám đông, Piper có thể nghe vừa vặn suy nghĩ của bản thân, nhưng cô cứ lặp lại những lời của Enceladus: hai đứa này sẽ chỉ huy cuộc đột kích. Trái tim cô chạy đua.
Những tên khổng lồ đã mong đợi Percy và Annabeth. Chúng đã không mong chờ cô.
Chỉ một lần, là Piper McLean, con gái của Aphrodite, người mà không ai xem trọng, có lẽ sử dụng lợi thế của cô.
Annabeth cố gắng nói gì đó, nhưng tên nữ khổng lồ Periboia xách cổ cô lắc lắc. “Im miệng! Không phải cái lưỡi bạc lươn lẹo của ngươi!”
Tên công chúa lôi ra một con dao đi săn dài như thanh kiếm của Piper. “Để ta làm điều vinh dự này, Cha!”
“Chờ đã, Con gái.” Tên vua bước lùi lại. “Việc hiến tế phải được tiến hành một cách đúng đắn. Thoon, kẻ tiêu diệt những nữ thần Số Mệnh, bước ra đây!”
Tên khổng lồ xám nhăn nheo lê bước vào cuộc biểu diễn, cầm một con dao phay quá khổ. Hắn nhìn chăm chú đôi mắt trắng sữa vào Annabeth.
Percy hét lên. Ở đầu kia của Acropolis, cách khoảng một trăm mét, một mạch nước bắn lên bầu trời.
Vua Porphyrion cười lớn. “Ngươi phải làm tốt hơn thế, con trai của Poseidon. Ở đây mặt đất rất mạnh. Thậm chí cha ngươi sẽ không thể triệu hồi thêm một mạch nước muối nữa. Nhưng không phải lo ngại. Chất lỏng duy nhất ta cần từ ngươi chỉ là máu ngươi!”
Piper quét qua bầu trời tuyệt vọng. Tàu Argo II ở đâu?
Thoon quỳ xuống và chạm lưỡi dao của con dao phay của hắn cung kính trên mặt đất.
“Mẹ Gaia…” Giọng của hắn trầm một cách không tưởng, làm rung động đống tàn tích, khiến những giàn giáo kim loại âm vang dưới chân Piper. “Trong thời kì cổ đại, máu hòa trộn với đất của người để tạo nên sự sống. Bây giờ, hãy để máu của các á thần này trả lại đặc ân đó. Chúng tôi mang cho người sự thức tỉnh hoàn toàn. Chúng tôi chào đón bà chủ vĩnh cửu của chúng tôi!”
Không nghĩ ngợi gì, Piper nhảy xuống từ giàn giáo. Cô lướt trên đầu của đám Cyclops và yêu tinh, hạ cánh ở giữa sân và chen lấn đến vòng tròn những tên khổng lồ. Khi Thoon đứng lên dùng con dao phay của hắn, Piper đâm thanh kiếm của cô về phía trước. Cô cắt phăng tay Thoon từ cổ tay.
Tên khổng lồ già khóc thét lên. Con dao cùng cánh tay bị cắt rời nằm trong đống bụi dưới chân Piper. Cô cảm thấy Màn Sương cải trang của cô bốc cháy đến khi cô chỉ lại là Piper – một cô gái giữa một đội quân những tên khổng lồ, lưỡi dao đồng răng cưa của cô giống như một cái tăm xỉa răng so với những vũ khí to lớn của chúng.
“GÌ THẾ?” Porphyrion gầm vang. “Làm sao sinh vật yếu ớt, vô dụng này dám cắt ngang?”
Piper theo trực giác. Cô tấn công.
Những lợi thế của Piper: cô nhỏ con, cô nhanh nhẹn, và cô hoàn toàn mất trí. Cô lôi con dao Katoptris của mình ra và ném nó vào Enceladus, hi vọng cô sẽ không vô tình đánh trúng Percy. Cô xoay sang một bên mà không xác nhận kết quả, nhưng đánh giá từ tiếng tru đau đớn của tên khổng lồ, cô đã ngắm tốt.

Vài tên khổng lồ chạy đến chỗ cô cùng một lúc. Piper luồn lách giữa chân chúng và để chúng đấm vào đầu nhau.
Cô len lỏi qua đám đông, đâm mạnh thanh kiếm của mình vào những cái chân rồng mỗi khi có cơ hội và hét lên, “CHẠY! CHẠY ĐI!” để tạo nên sự rối loạn.
“KHÔNG! NGĂN CON BÉ!” Porphyrion hét lên. “GIẾT CÔ TA!”
Một cây giáo suýt nữa xiên qua cô. Piper thình lình đổi hướng và tiếp tục chạy. Nói chỉ giống như trò cướp cờ, cô nói với bản thân. Chỉ là đội kẻ thù đều cao chín mét.
Một thanh kiếm khổng lồ cắt qua đường đi của cô. So với sự tập luyện chăm chỉ của cô với Hazel, cú ném chậm chạp một cách lố bịch. Piper nhảy lên lưỡi kiếm và chạy đường chữ chi về phía Annabeth, người vẫn đang đá và quằn quại trong nắm tay của Periboia. Piper phải giải thoát bạn mình.
Không may, tên nữ khổng lồ dường như tham gia vào kế hoạch của cô.
“Ta nghĩ là không, á thần!” Periboia hét lên. “Đứa này phải đổ máu!”
Tên nữ khổng lồ giơ con dao của bà ta lên.
Piper hét lên với giọng nói mê hoặc: “TRƯỢT!”
Cùng lúc, Annabeth đá hai chân lên để biến mình thành một mục tiêu nhỏ hơn.
Con dao của Periboia sượt qua dưới chân Annabeth và đâm vào chính lòng bàn tay của tên nữ khổng lồ.
“ỐIII!”
Periboia thả Annabeth xuống – còn sống, nhưng không phải không bị tổn thương. Con dao đã rạch một vết cắt sâu vào phía sau đùi cô. Khi Annabeth lăn đi, máu của cô thấm vào mặt đất.
Máu của Olympus, Piper nghĩ với sự kinh hoàng.
Nhưng cô không thể làm bất cứ gì về việc đó. Cô phải giúp Annabeth.
Piper lao tới tấn công nữ khổng lồ. Lưỡi dao răng cưa của cô đột nhiên cảm thấy lạnh băng trong tay cô. Nữ khổng lồ ngạc nhiên nhìn xuống khi thanh kiếm của Boread đâm vào bụng mình. Băng giá lây lan trên áo giáp đồng của bà ta.
Piper rút mạnh thanh kiếm của mình ra. Nữ khổng lồ ngã về phía sau – bốc hơi trắng và đông đặc lại. Periboia đập vào mặt đất với một tiếng uỵch.
“Con gái ta!” Vua Porphyrion chĩa giáo và xông tới.
Nhưng Percy có những ý tưởng khác.
Enceladus đã thả cậu xuống… có lẽ bởi vì tên khổng lồ quá bận rộn với việc đi lảo đảo xung quanh với con dao của Piper gắn trên trán hắn, máu vàng thần thánh chảy xuống mắt hắn.
Percy không có vũ khí – có lẽ kiếm của cậu đã bị tịch thu hay thất lạc trong khi đánh nhau – nhưng cậu không để điều đó ngăn cản mình. Khi tên vua khổng lồ chạy về phía Piper, Percy tóm lấy đầu cây giáo của Porphyrion và ép nó xuống mặt đất. Động lượng của chính tên khổng lồ nâng hắn khỏi mặt đất theo một cú nhảy sào không chủ tâm và hắn ta trượt xuống trên lưng mình.
Trong khi đó Annabeth lê mình trên mặt đất. Piper chạy về phía cô. Cô đứng cạnh bạn mình, khua thanh kiếm tới lui để giữ những tên khổng lồ tránh xa. Hơi lạnh màu xanh da trời giờ cuộn quanh lưỡi kiếm của cô.
“Kẻ nào muốn trở thành Que kem tiếp theo?” cô hét lên, chuyển sự giận dữ sang giọng nói mê hoặc của cô. “Kẻ nào muốn trở lại Tartarus?”
Điều đó dường như đánh trúng thần kinh. Những tên khổng lồ lê bước không thoải mái, liếc nhìn cơ thể đông cứng của Periboia.
Và tại sao Piper không thể đe dọa chúng? Aphrodite là vị thần Olympus cổ xưa nhất, được sinh ra từ đại dương và máu của Ouranos. Bà còn cổ xưa hơn cả Poseidon hay Athena hay thậm chí Zeus. Và Piper là con gái bà.
Còn nhiều hơn thế, cô là một người nhà McLean. Cha cô đã đi lên từ tay trắng. Bây giờ ông được biết đến trên toàn thế giới. Nhà McLean không rút lui. Giống như tất cả Cherokee, họ biết cách chịu đựng nỗi đau, giữ vững niềm tự hào, và khi cần thiết, chống trả. Đây là lúc để chống trả.
Cách khoảng mười hai mét, Percy quỳ trên tên vua khổng lồ, cố gắng lôi ra một thanh kiếm từ những bím tóc của hắn. Nhưng Porphyrion không choáng váng như hắn giả vờ.
“Lũ ngu!” Porphytion vỗ ngược bàn tay Percy như một con ruồi phiền phức. Con trai của Poseidon bay đập vào một cái cột với một tiếng răng rắc kinh khủng.
Porphyrion đứng dậy. “Những á thần này không thể giết chúng ta! Chúng không có sự giúp đỡ của các vị thần. Hãy nhớ các ngươi là ai!”
Những tên khổng lồ tiến lại gần. Một tá những ngọn giáo chĩa vào ngực Piper.
Annabeth cố gắng đứng lên. Cô tìm được con dao đi săn của Periboia, nhưng cô chỉ có thể cố gắng đứng thẳng dậy, không thể chiến đấu được. Mỗi lần một giọt máu của cô chạm vào mặt đất nó sủi bọt, chuyển từ đỏ sang vàng.
Percy cố gắng đứng dậy, nhưng cậu rõ ràng bị choáng váng. Cậu sẽ không thể bảo vệ bản thân.
Lựa chọn duy nhất của Piper là giữ những tên khổng lồ tiếp tục tập trung lên mình.
“Vậy thì, lại đây!” cô hét lên. “Chính ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi nếu ta phải làm!”
Một mùi kim loại của cơn bão lấp đầy không khí. Tất cả những sợi lông trên cánh tay Piper dựng đứng.
“Vấn đề là,” một giọng nói từ phía trên vang lên, “cậu không phải.”
Trái tim Piper có thể nhảy khỏi cơ thể cô. Jason đứng trên đỉnh dãy cột gần nhất, thanh kiếm của cậu lóe vàng trong ánh nắng mặt trời. Frank đứng bên cạnh cậu, cung tên của cậu sẵn sàng. Hazel ngồi trên Arion, lồng lên và hý vang thách thức.
Với một vụ nổ đinh tai, một tia chớp nóng trắng uốn cong từ bầu trời, thẳng qua cơ thể Jason khi cậu nhảy, bọc trong tia chớp, tới tên vua khổng lồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận