Máu của Olympus

Chương 5. Reyna
LAO XUỐNG - ĐÁNH BOM MỘT NGỌN NÚI LỬA không có trong xô danh sách của Reyna.
Khung cảnh đầu tiên cô nhìn thấy của miền nam nước Ý là từ một trăm năm mươi mét trên không trung. Về hướng tây, dọc theo đường lưỡi liềm của vịnh Naples, ánh đèn của những thành phố đang ngủ lấp lánh trong trước bình minh u ám. Ba trăm mét phía dưới cô, một miệng núi lửa rộng một phẩy năm ki-lô-mét há miệng trên đỉnh núi, đám hơi trắng bốc lên từ trung tâm.
Sự mất phương hướng của Reyna mất một lát để lắng xuống. Việc di chuyển bóng tối làm cô lảo đảo và nôn mửa, như thể cô bị kéo ra từ nước lạnh của phòng tắm nước lạnh sang phòng tắm hơi ở phòng tắm La Mã.
Sau đó cô nhận ra cô đang lơ lửng giữa không trung. Trọng lượng trở lại, và cô bắt đầu rơi.
“Nico!” cô hét lên.
“Sáo của thần Pan!” Gleeson Hedge nguyền rủa.
“Whaaaaa!” Nico vụt đi, suýt nữa trượt khỏi nắm tay của Reyna. Cô giữ chặt và tóm cổ áo của Huấn luyện viên Hedge khi ông bắt đầu đổ nhào. Nếu họ chia ra bây giờ, họ sẽ chết.
Họ lao thẳng xuống núi lửa bởi vì món hành lý lớn nhất của họ - bức tượng Athena Parthenos cao mười hai mét – trượt theo sau họ, buộc vào bộ yên trên lưng Nico như một cái dù không mấy hiệu quả.
“Vesuvius ở phía dưới chúng ta!” Reyna hét lên trong gió. “Nico, dịch chuyển[1] chúng ta ra khỏi đây!”
[1] Nguyên văn teleport có nghĩa là dịch chuyển qua không gian hay khoảng cách ngay lập tức.
Đôi mắt cậu hoang dại và không tập trung. Mái tóc đen mềm của cậu đập vào mặt cậu như một con quạ bị bắn khỏi bầu trời. “Em... em không thể! Không có sức!”
Huấn luyện viên Hedge kêu be be. “Tin vắn[2], nhóc! Dê không thể bay! Kéo chúng ta ra khỏi đây hoặc chúng ta sẽ bị dẹp lép thành một Athena Partenos trứng tráng!”
[2] Nguyên văn news flash, một thông tin quan trọng được phát sóng riêng thường làm gián đoạn những chương trình khác.
Reyna cố gắng suy nghĩ. Cô có thể chấp nhận cái chết nếu cô phải chết, nhưng nếu Athena Parthenos bị tiêu hủy cuộc tìm kiếm của họ sẽ thất bại. Reyna không thể chấp nhận điều đó.
“Nico, di chuyển bóng tối,” cô ra lệnh. “Chị sẽ cho em mượn sức mạnh của chị.”
Cậu nhìn cô ngây người. “Làm sao...”
“Làm đi!”
Cô nắm chặt tay cậu. Biểu tượng đuốc-và-lửa của Bellona trên cánh tay cô trở nên nóng đau đớn, như thể là nó đang thiêu đốt da cô lần đầu tiên.
Nico thở hổn hển. Màu sắc trở lại trên gương mặt cậu. Chỉ trước khi họ chạm phải hơi nóng của núi lửa, họ trôi vào bóng đêm.
Không khí trở nên lạnh lẽo. Tiếng gió được thay thế bởi một hỗn hợp những giọng thì thầm bằng hàng ngàn thứ tiếng. Bên trong cơ thể Reyna cảm giác như một chiếc thuyền buồm khổng lồ - những giọt xi-rô lạnh chảy trên đá bào – món yêu thích của cô từ thời thơ ấu ở Viejo San Juan.
Cô tự hỏi tại sao ký ức đó xuất hiện lúc này, khi cô đang trên bờ vực của cái chết. Sau đó tầm nhìn của cô rõ ràng. Hai chân cô đặt lên đất rắn.
Bầu trời phương đông đã bắt đầu sáng lên. Trong một khoảnh khắc Reyna nghĩ là cô đã trở lại Rome Mới. Những cột Doric xếp thành một cánh cổng với kích thước của một viên kim cương bóng chày. Trước mặt cô, một thần đồng áng bằng đồng đứng giữa một vòi phun nước trũng được trang trí với gạch khảm.
Hoa tử vi và hoa hồng nở rộ ở khu vườn bên cạnh. Những cây cọ và thông vươn lên bầu trời. Những lối đi rải đá cuội dẫn đến cái sân theo vài hướng – những con đường thẳng, song song theo cấu trúc xây dựng La Mã, những tảng đá hiên nhà thấp với những cột trụ mái vòm.
Reyna quay lại. Phía sau cô, bức tượng Athena Parthenos đứng thẳng và nguyên vẹn, nổi trội trong sân như một món đồ trang trí cho bãi cỏ quá khổ lố bịch. Vị thần đồng áng nhỏ trong vòi phun nước với hai tay giơ lên, đối mặt với Athena, vì vậy ông ta trông có vẻ co rúm lại vì sợ hãi người mới đến.
Trên đường chân trời, núi Vesuvius hiện lờ mờ - một cái bóng tối, cong cong bây giờ cách xa khoảng vài ki-lô-mét. Những cột khói dày cuộn lên từ đỉnh núi.
“Chúng ta đang ở Pompeii,” Reyna nhận ra.
“Ồ, không tốt,” Nico nói, và cậu ngay lập tức đổ sụp xuống.
“Ôi!” Huấn luyện viên Hedge tóm được cậu trước khi cậu đập xuống mặt đất. Thần rừng đỡ cậu dựa vào chân của Athena và gỡ bộ yên cương buộc cậu với bức tượng.
Đầu gối Reyna khuỵu xuống. Cô đã chờ vài phản ứng dữ dội; nó xảy ra mỗi khi cô chia sẻ sức mạnh của mình. Nhưng cô không lường trước được Nico di Angelo đau đớn đến vậy. Cô ngồi xuống một cách nặng nề, cố gắng để tỉnh táo.
Những vị thần của La Mã. Nếu đây chỉ là một phần của nỗi đau đớn của Nico… làm sao cậu ấy có thể gánh vác được?
Cô cố gắng điều hòa hơi thở trong khi Huấn luyện viên Hedge lục lọi trong những món đồ cắm trại của mình. Xung quanh đôi giày của Nico, những tảng đá nứt ra. Bóng tối dường như lan tỏa nhanh hơn giống như một khẩu súng ngắn đầy mực phát nổ, như là cơ thể Nico đang cố gắng trục xuất tất cả những bóng ma cậu vừa đi qua.
Ngày hôm qua còn tồi tệ hơn: toàn bộ một cánh đồng những bộ xương khô khốc mọc lên từ mặt đất. Reyna không nghi ngờ điều đó sẽ lại xảy ra.
“Uống một chút đi.” Cô đưa cho cậu một bi-đông nước kì lân – bột sừng kì lân trộn với nước thánh từ sông Tiểu Tiber. Họ đã thấy nó hiệu nghiệm với Nico hơn rượu tiên, giúp tẩy rửa sự mệt mỏi và bóng tối khỏi cơ thể của cậu mà ít nguy hiểm hơn việc tự bốc cháy.
Nico nuốt xuống. Cậu vẫn trông rất tồi tệ. Da cậu xanh xao. Hai má cậu hóp xuống. Treo bên hông cậu, cây quyền trượng của Dioclethian tỏa ánh sáng màu tím giận dữ, giống như một vết thâm tím phóng xạ.
Cậu nghiên cứu Reyna. “Chị đã làm như thế nào… sự dâng trào năng lượng đó?”
Reyna nhìn sang cánh tay mình. Vết xăm vẫn còn bỏng rát như sáp nóng: biểu tượng của Bellona, SPQR, với bốn gạch cho bốn năm phục vụ. “Chị không thích nói về điều đó,” cô nói, “nhưng đó là sức mạnh từ mẹ chị. Chị có thể truyền sức mạnh cho người khác.”
Huấn luyện viên Hedge ngước nhìn khỏi cái ba lô của mình. “Thật chứ? Tại sao cô chưa bao giờ treo ta lên, cô gái La Mã? Ta muốn siêu-cơ bắp!”
Reyna cau mày. “Nó không hoạt động như thế, Huấn luyện viên. Tôi chỉ có thể làm việc đó trong những tình huống sinh tử, và sẽ hữu ích hơn trong một nhóm đông. Khi tôi chỉ huy quân đội, tôi có thể chia sẻ bất cứ thứ gì tôi có – sức mạnh, cam đảm, sức chịu đựng – được nhân lên với số lượng áp lực của tôi.”
Nico cong mày. “Có ích cho một pháp quan La Mã.”
Reyna không trả lời. Cô không thích nói về sức mạnh của mình chính vì lý do này. Cô không muốn những á thần dưới sự chỉ huy của cô nghĩ rằng cô đang điều khiển họ, hoặc rằng cô trở thành một người chỉ huy bởi cô có vài phép thuật đặc biệt. Cô chỉ có thể chia sẻ năng lực cô đã có, và cô không thể giúp bất cứ ai không xứng đáng trở thành một anh hùng.
Huấn luyện viên Hedge càu nhàu. “Quá tệ. Siêu-cơ bắp sẽ rất tuyệt.” Ông trở lại sắp xếp cái ba lô của mình, hình như nó có một nguồn cung cấp không đáy những đồ dùng nấu ăn, thiết bị bảo hộ, và những dụng cụ thể thao linh tinh.
Nico hớp một ngụm nước kì lân nữa. Đôi mắt cậu trĩu xuống kiệt sức, nhưng Reyna có thể nói cậu đang cố gắng để tỉnh táo.
“Giờ chị lưỡng lự,” cậu nhận thấy. “Khi chị dùng sức mạnh của chị… chị có nhận được thứ như, ừm, phản hồi từ em?”
“Nó không phải là ngoại cảm,” cô đáp. “Nó thậm chí không phải là một liên kết tương giao. Chỉ là… một đợt sóng kiệt sức tạm thời. Những xúc cảm ban đầu. Sự đau đớn của em ảnh hưởng đến chị. Chị nhận lấy một ít gánh nặng của em.”
Biểu hiện của Nico trở nên cảnh giác.
Cậu xoay chiếc nhẫn bạc hình đầu lâu trên ngón tay cậu, cùng với cách Reyna làm với chiếc nhẫn bạc của cô khi cô đang suy nghĩ. Việc chia sẻ một thói quen với con trai của Hades làm cô lo lắng.
Cô cảm thấy đau đớn hơn từ Nico bởi sự kết nối nhanh chóng của họ hơn là sự đau đớn cô nhận được từ toàn bộ quân đoàn của mình trong suốt trận chiến chống lại người khổng lồ Polybotes. Nó làm cô kiệt quệ hơn cả lần cuối cùng cô dùng sức mạnh của mình, để cứu con pegasus Scipio của cô trong suốt chuyến hành trình qua Đại Tây Dương.
Cô cố gắng loại bỏ ký ức đó. Người bạn có cánh dũng cảm của cô chết vì chất độc, miệng nó nằm trong lòng cô, nhìn cô một cách tin tưởng khi cô giơ con dao găm của mình lên và kết thúc sự đau đớn của nó… Ôi các vị thần, không. Cô không thể day đi day lại điều đó hoặc nó sẽ làm cô tan nát.
Nhưng nỗi đau cô cảm nhận từ Nico sâu sắc hơn nhiều.
“Em nên nghỉ ngơi,” cô bảo cậu. “Sau hai cú nhảy, mặc dù với một chút ít giúp đỡ… em may mắn khi vẫn còn sống. Chúng ta sẽ cần em sẵn sàng lần nữa trước khi màn đêm buông xuống.”
Cô cảm thấy tồi tệ khi yêu cầu cậu làm những việc quá bất khả thi. Không may, cô đã có rất nhiều sự tập luyện đẩy các á thần ra ngoài giới hạn của họ.
Nico nghiến chặt quai hàm và gật đầu. “Giờ thì chúng ta bị dính lại chỗ này.” Cậu liếc qua đống đổ nát. “Nhưng Pompeii là nơi cuối cùng em chọn để hạ cánh. Nơi này đầy rẫy những vong hồn[3].”
“Vượn cáo[4]?” Huấn luyện viên Hedge có vẻ đang làm cái gì đó như lưới từ dây diều, một cái vợt quần vợt và một con dao săn bắt. “Ý cậu là những con vật ồn ào xù lông dễ thương…”
[3] Nguyên văn lemures.
[4] Nguyên văn lemurs.
“Không.” Nico có vẻ bực mình, giống như cậu đã nghe câu hỏi đó rất nhiều lần. “Những hồn ma lang thang. Những con ma không thân thiện. Tất cả các thành phố La Mã đều có chúng, nhưng ở Pompeii...”
“Toàn bộ thành phố đã bị xóa sổ,” Reyna nhớ lại. “Vào năm 79 Trước Công Nguyên, Vesusvius đã phun trào và vùi lấp thị trấn trong tro tàn.”
Nico gật đầu. “Một thảm kịch như thế tạo nên rất nhiều linh hồn giận dữ.”
Huấn luyện viên Hedge nhìn về ngọn núi lửa đằng xa. “Nó đang bốc khói. Đó có phải dấu hiệu xấu không?”
“Tôi... tôi không chắc.” Nico chọc vào một cái lỗ trên đầu gối của chiếc quần jeans đen của cậu. “Những thần núi, các ourae, có thể cảm nhận những đứa con của Hades. Có thể đó là lý do chúng ta bị kéo khỏi đường đi. Linh hồn của Vesuvius có lẽ đã cố giết chúng ta. Nhưng em nghi ngờ ngọn núi có thể làm hại chúng ta từ khoảng xa như này. Việc thực hiện một vụ phun trào hoàn toàn sẽ mất rất lâu. Mối đe dọa ngay giờ là tất cả những gì quanh chúng ta.”
Gáy của Reyna ngứa ran.
Cô đã lớn lên quen thuộc với những Thần giữ nhà, những linh hồn thân thiện tại Trại Jupiter, nhưng mặc dù chúng làm cô cảm thấy lo lắng. Chúng không hiểu về không gian cá nhân. Thỉnh thoảng chúng đi xuyên qua cô, để cô lại với cảm giác chóng mặt. Việc ở lại Pompeii làm Reyna có cùng cảm giác, như là toàn bộ thành phố là một con ma to lớn đã nuốt trọn cô.
Cô không thể nói với những người bạn của mình cô sợ những con ma nhiều như thế nào, hay tại sao cô sợ chúng. Toàn bộ lý do cô và chị gái cô đã phải bỏ chạy khỏi San Juan những năm trước đó… bí mật đó phải được giữ đến chết.
“Em có thể giữ chúng không đến gần được không?” cô hỏi.
Nico lật ngược lòng bàn tay. “Em vừa gửi tin nhắn: Tránh xa. Nhưng khi em ngủ nó sẽ không hiệu quả lắm.”
Huấn luyện viên Hedge vỗ nhẹ cái vợt-quần-vợt-dao tạm thời của mình. “Đừng lo, nhóc. Ta sẽ lập một vành đai với chuông báo động và cạm bẫy. Hơn nữa, ta sẽ trông nom cậu mọi lúc với gậy bóng chày của mình.”
Điều đó có vẻ như không trấn an Nico, nhưng đôi mắt cậu đã nhắm một nửa. “Được rồi. Nhưng… nhẹ nhàng một chút. Chúng ta không muốn một Albania khác.”
“Không,” Reyna đồng ý.
Kinh nghiệm di chuyển bóng tối đầu tiên cùng nhau của họ vào hai ngày trước đã là một sự thất bại hoàn toàn, có thể là phần đáng hổ thẹn nhất trong sự nghiệp lâu dài của Reyna. Có lẽ một ngày nào đó, nếu họ sống sót, họ sẽ nhìn lại nó và cười, nhưng không phải bây giờ. Ba người bọn họ đã đồng ý không bao giờ nói về nó. Điều gì đã xảy ra ở Albania sẽ ở lại Albania.
Huấn luyện viên Hedge nhìn có vẻ tổn thương. “Tốt, sao cũng được. Nghỉ ngơi đi, nhóc. Chúng ta để cậu phục hồi.”
“Được rồi,” Nico dịu lại. “Có lẽ một chút…” Cậu cố gắng cởi chiếc áo khoác phi công[5] của mình ra và xếp nó thành một cái gối trước khi cậu đổ nhào xuống và bắt đầu ngáy.
[5] Nguyên văn aviator jacket.
Reyna ngạc nhiên bởi cậu bé trông thanh thản làm sao. Những lo lắng biến mất. Gương mặt cậu biến thành thiên thần một cách kì lạ… giống như họ của cậu, di Angelo. Cô gần như có thể tin rằng cậu chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, không phải là con trai của Hades người đã bị kéo ra khỏi khoảng thời gian những năm 1940 và buộc phải chịu đựng nhiều bi kịch và nguy hiểm hơn hầu hết các á thần phải chịu trong một cuộc đời.
Khi Nico đến Trại Jupiter, Reyna không tin tưởng cậu. Cô cảm thấy chẳng có gì với câu chuyện của cậu hơn là một đại sứ của cha cậu, Pluto. Bây giờ, đương nhiên, cô biết sự thật. Cậu là một á thần Hy Lạp – người đầu tiên sống trong ký ức, có lẽ là người đầu tiên từng, qua lại giữa hai trại La Mã và Hy Lạp mà không nói cho trại nào biết sự tồn tại của trại kia.
Lạ thay, điều đó làm Reyna tin tưởng Nico hơn.
Chắc chắn, cậu không phải là một người La Mã. Cậu chưa bao giờ đi săn với Lupa hoặc chịu đựng sự huấn luyện tàn bạo của quân đoàn. Nhưng Nico đã chứng minh bản thân ở những khía cạnh khác. Cậu đã giữ bí mật của hai trại vì những lý do tốt nhất, bởi vì cậu sợ một cuộc chiến. Cậu đã cô độc lao xuống Tartarus, tình nguyện, đi tìm Cửa Tử. Cậu đã bị những tên khổng lồ bắt giữ và giam cầm. Cậu đã chỉ huy thủy thủ tàu Argo II đi qua Nhà của Hades… và giờ đây đã chấp nhận một cuộc tìm kiếm kinh khủng khác: liều lĩnh để mang bức tượng Athena Parthenos trở về Trại Con Lai.
Tiến độ của cuộc hành trình chậm đến bực mình. Họ chỉ có thể di chuyển bóng tối vài trăm ki-lô-mét mỗi đêm, nghỉ ngơi trong ngày để Nico phục hồi, nhưng mặc dù điều đó đòi hỏi nhiều khả năng chịu đựng từ Nico hơn Reyna cho là có thể.
Cậu mang quá nhiều nỗi buồn và cô đơn, rất nhiều nỗi buồn khổ. Cậu vẫn đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu. Cậu thật kiên trì. Reyna tôn trọng điều đó. Cô hiểu điều đó.
Cô chưa bao giờ là một người nhạy cảm, nhưng cô có một mong muốn kì lạ nhất là choàng cái áo choàng của cô lên hai vai Nico và giấu cậu trong đó. Cô tự thầm quở trách bản thân mình. Cậu ấy là một người bạn, không phải là em trai của cô. Cậu sẽ không đánh giá cao hành động đó.
“Này.” Huấn luyện viên Hedge làm gián đoạn những suy nghĩ của cô. “Cô cũng cần ngủ. Ta sẽ canh gác ca đầu và nấu một ít thức ăn. Những con ma đó sẽ không quá nguy hiểm bây giờ bởi vì mặt trời đang lên.”
Reyna không nhận ra ánh sáng đang trở nên như thế nào. Những đám mây hồng và ngọc lam đan xen phía chân trời phương đông. Thần đồng áng nhỏ ném một cái bóng qua vòi phun nước khô.
“Tôi đã đọc về nơi này,” Reyna nhận ra. “Nó là một trong những biệt thự được bảo quản tốt nhất ở Pompeii. Họ gọi nó là Nhà của Thần Đồng Áng.”
Gleeson nhìn chằm chằm bức tượng chán ghét. “Đúng, chà, hôm nay nó là Nhà của Thần Rừng.”
Reyna cố nở một nụ cười. Cô đang bắt đầu coi trọng những điểm khác nhau giữ thần rừng và thần đồng áng. Nếu cô từng ngủ cạnh một thần đồng áng trong lúc làm nhiệm vụ, cô sẽ thức dậy với đồ đạc bị đánh cắp, một đôi ria mép được vẽ trên mặt cô và gã thần đồng áng đã đi xa. Huấn luyện viên Hedge thì khác – hầu như tốt khác, mặc dù ông có một mỗi ám ảnh không tốt cho sức khỏe với nghệ thuật chiến tranh và gậy bóng chày.
“Được rồi,” cô đồng ý. “Ông gác ca đầu. Tôi sẽ để Aurum và Argentum làm nhiệm vụ canh gác với ông.”
Hedge trông như ông muốn phản kháng, nhưng Reyna huýt sáo mạnh. Hai con chó săn kim loại hiện ra từ đống đổ nát, chạy về phía cô theo hai hướng khác nhau. Mặc dù sau rất nhiều năm, Reyna không biết chúng đến từ đâu hay chúng đi đâu khi cô giải tán chúng, nhưng gặp chúng làm tinh thần cô nâng lên.
Hedge thông giọng. “Cô chắc chúng không phải là Dalmatian[6]? Chúng trông như Dalmatian.”
[6] Giống chó lông trắng đốm đen.
“Chúng là chó săn, Huấn luyện viên.” Reyna không biết tại sao Hedge sợ Dalmatian như vậy, nhưng giờ cô quá mệt mỏi để hỏi.
“Aurum, Argentum, canh gác cho bọn ta khi ta ngủ. Hãy vâng lời Gleeson Hedge.”
Hai con chó đi vòng trong sân, giữ khoảng cách với bức tượng Athena Parthenos, tỏ ra thù hận với mọi thứ La Mã.
Bản thân Reyna đã quen với việc đó, và cô khá chắc bức tượng không đánh giá cao việc được chuyển tới giữa một thành phố La Mã cổ đại.
Cô nằm xuống và kéo chiếc áo choàng tím qua người. Những ngón tay cô nắm chặt cái túi nhỏ trên thắc lưng của cô, nơi cô giữ đồng tiền bạc Annabeth đã đưa cho cô trước khi họ tách ra ở Epirus.
Nó là một dấu hiệu mà mọi việc có thể thay đổi, Annabeth đã nói với cô. Dấu hiệu của Athena giờ là của cậu. Có lẽ đồng tiền sẽ mang lại may mắn cho cậu.
Reyna không chắc liệu may mắn đó sẽ tốt hay xấu.
Cô nhìn lại thần đồng áng bằng đồng co rúm lại lần cuối trước bình minh và bức tượng Athena Parthenos. Sau đó nhắm mắt và chìm vào trong những giấc mơ.
Chương 6. Reyna
HẦU NHƯ MỌI LÚC, Reyna có thể kiểm soát những cơn ác mộng của mình. Cô đã tập luyện đầu óc của mình để bắt đầu mọi giấc mơ tại nơi yêu thích của cô – Vườn của Bacchus trên ngọn đồi cao nhất ở Rome Mới. Cô cảm thấy an toàn và yên bình ở đó. Khi những cảnh mộng xâm chiếm giấc ngủ của cô – như chúng luôn làm với các á thần – cô có thể ngăn chặn chúng bằng cách tưởng tượng chúng là hình ảnh phản chiếu từ vòi phun nước của khu vườn. Điều này cho phép cô ngủ yên tĩnh và tránh việc thức dậy vào sáng hôm sau với mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, tối nay cô không may mắn vậy.
Giấc mơ bắt đầu rất tốt. Cô đứng trong vườn vào một buổi chiều ấm áp, những lùm cây nặng trĩu với những chùm hoa kim ngân nở rộ. Giữa vòi phun nước, bức tượng nhỏ của Bacchus phun nước vào bồn.
Những mái vòm vàng và mái ngói đỏ của Rome Mới trải dài phía dưới cô. Nửa dặm về phía tây mọc thêm những thành trì của Trại Jupiter. Ngoài kia, dòng sông Tiểu Tiber uốn lượn hiền hòa quanh thung lũng, chảy theo rìa đồi Berkeley, mờ sương và lấp lánh ánh vàng dưới ánh sáng mùa hè.
Reyna cầm một ly sô-cô-la nóng, thức uống ưa thích của cô.
Cô thở hắt ra hài lòng. Nơi này xứng đáng được bảo vệ - cho bản thân cô, cho những người bạn của cô, cho tất cả các á thần. Bốn năm của cô ở Trại Jupiter không mấy dễ dàng, nhưng đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của Reyna.
Chân trời đột ngột đen kịt. Reyna nghĩ có lẽ là một cơn bão. Sau đó cô nhận ra một đợt sóng dòng đất mùn đen đang cuộn lên đồi, lộn lớp da của mặt đất ra ngoài, không để lại thứ gì phía sau.
Reyna khiếp sợ khi nhìn thấy dòng đất vươn tới rìa thung lũng. Thần Terminus duy trì một hàng rào ma thuật quanh trại, nhưng nó chỉ làm chậm lại sự tàn phá trong một khoảnh khắc. Ánh sáng tím phun lên như thủy tinh vỡ, và dòng đất tràn ra, cắt nhỏ cây cối, phá hủy những con đường, xóa sạch Tiểu Tiber khỏi bản đồ.
Nó chỉ là một cảnh mộng, Reyna nghĩ. Mình có thể kiểm soát nó.
Cô cố gắng thay đổi giấc mơ. Cô tưởng tượng rằng sự phá hủy chỉ là một hình ảnh phản chiếu của vòi phun nước, một hình ảnh video vô hại, nhưng cơn ác mộng tiếp tục với phạm vi đầy đủ sống động hơn.
Mặt đất nuốt Cánh đồng của Mars, làm tắc nghẽn mọi tuyến phòng thủ và hào của trò chơi chiến tranh. Cống nước của thành phố đổ sụp như một khối hộp đồ chơi của trẻ em xếp thành hàng. Trại Jupiter cũng sụp đổ - những đài quan sát đổ ầm xuống, những bức tường và trại lính rã ra. Những tiếng kêu la của các á thần chìm trong im lặng, và mặt đất di chuyển.
Một tiếng nấc trong cổ họng Reyna. Những ngôi mộ và đài tưởng niệm tỏa sáng trên Đồi Đền thờ vỡ vụn. Đại hý trường và trường đua ngựa bị quét sạch. Dòng đất mùn vươn tới đường biên Pomerian và gầm gừ thẳng vào thành phố. Các gia đình chạy ra nơi công cộng. Trẻ em khóc thét trong kinh hoàng.
Viện Nguyên Lão nổ tung. Những biệt thự và khu vườn biến mất như mặt đất đang được cày xới. Dòng đất vươn lên trên đồi về phía Khu Vườn của Bacchus - dư ảnh cuối cùng về thế giới của Reyna.
Ngươi không bảo vệ bọn chúng, Reyna Ramírez Arellano. Một giọng phụ nữ phát ra từ bóng tối. Trại của ngươi sẽ bị hủy diệt. Cuộc tìm kiếm của ngươi là một việc bất khả thi. Thợ săn của ta sẽ đến vì ngươi.
Reyna lao vút ra khỏi rào chắn khu vườn. Cô chạy đến vòi phun nước của Bacchus và nắm chặt vành bồn, nhìn vào mặt nước tuyệt vọng. Cô muốn cơn ác mộng này trở thành một ảo ảnh vô hại.
ẦM.
Bồn nước vỡ làm hai, bị tách ra bởi một mũi tên có kích thước của một cái cào. Reyna phẫn nộ nhìn phần lông-quạ, mũi tên sơn đỏ, vàng và đen như một con rắn san hô, đầu sắt Stygian đâm vào bụng cô.
Cô tìm kiếm qua đôi mắt mờ đi vì đau. Ở rìa khu vườn, một bóng đen tiến lại gần - bóng của một người đàn ông với đôi mắt sánh lên như một cái đèn pha thu nhỏ, làm Reyna lóa mắt. Cô nghe tiếng cọ xát của sắt với da thuộc khi hắn ta kéo một mũi trên khác ra từ ống tên của hắn.
Sau đó giấc mơ của cô thay đổi.
Khu vườn và tên thợ săn biến mất, cùng với mũi tên trên bụng Reyna.
Cô thấy mình trong một vườn nho bỏ hoang. Trải dài trước mặt cô, những cánh đồng nho chết treo thành hàng trên những lưới gỗ, giống như những bộ xương xẩu thu nhỏ. Phía xa cuối cánh đồng là một ngôi nhà gỗ tuyết tùng với một cổng vòm bao xung quanh. Ngoài ra, đất liền đổ ra biển.
Reyna nhận ra nơi này: nhà máy rượu Goldsith ở phía bắc bờ biển Long Island. Những tổ trinh sát của cô đã đóng quân ở đó như một căn cứ trước cho một cuộc tấn công của quân đoàn vào Trại Con Lai.
Cô đã ra lệnh cho bộ phận chính của quân đoàn ở lại Manhattan đến khi cô ra lệnh khác, nhưng rõ ràng Octavian đã không nghe lệnh của cô.
Toàn bộ Quân đoàn Mười Hai đã cắm trại ở hầu hết các cánh đồng phía bắc. Họ đào xới với sự chính xác quân sự thông thường của mình – những hào sâu ba mét và đắp những bức tường đất xung quanh, một đài quan sát trên mỗi góc được trang bị máy ném đá. Bên trong, lều được sắp xếp theo hàng trắng và đỏ ngăn nắp. Cờ của năm đội quân phấp phới trong gió.
Cảnh tượng của quân đoàn lẽ ra nên nâng tinh thần của Reyna lên. Đó chỉ là một nhóm nhỏ, gần hai trăm á thần, nhưng họ được huấn luyện và tổ chức tốt. Nếu Julius Caesar hồi sinh, ông sẽ không lo lắng gì công nhận nhóm người của Reyna là những chiến binh xứng đáng của La Mã.
Nhưng họ không có việc gì phải ở quá gần Trại Con Lai. Sự không phục tùng của Octavian làm Reyna siết chặt hai bàn tay. Cậu ta có ý định khiêu khích người Hy Lạp, hi vọng có đánh nhau.
Cảnh mộng giấc mơ của cô hướng về ngọn đuốc một nhà dân, nơi Octavian ngồi trên một cái ghế mạ vàng trông đáng ngờ như một cái ngai vàng. Cùng với chiếc áo thượng nghị sĩ viền tím, huy hiệu sĩ quan và con dao tiên tri của cậu ta, cậu giờ nhận một vinh dự mới: một miếng vải trắng phủ trên đầu cậu, chứng minh cậu ta là Đức Giáo Hoàng, thầy tế lễ cho các vị thần.
Reyna muốn bóp cổ cậu ta. Không á thần nào sống trong ký ức đã từng nhận tước hiệu Đức Giáo Hoàng. Bằng việc làm đó, Octavian đã nâng mình lên gần như đến cấp độ của hoàng đế.
Bên phải cậu ta, những báo cáo và bản đồ được trải ra trên một cái bàn thấp. Bên trái cậu ta, một bàn thờ cẩm thạch chất đống trái cây và vàng tế lễ, không nghi ngờ gì là dành cho các vị thần. Nhưng với Reyna nó trông như một bàn tế Octavian dành cho bản thân mình.
Bên cạnh cậu ta, người mang con đại bàng của quân đoàn, Jacop, đứng nghiêm, đổ mồ hôi trong chiếc áo choàng da sư tử của cậu ta khi cậu giữ cây quyền trượng với cờ hiệu con đại bàng vàng của quân đoàn Mười Hai.
Octavian đứng giữa một nhóm khán giả. Một người mặc quần jeans và một cái áo nhàu nát quỳ dưới cầu thang. Sĩ quan đồng liêu của Octavian của Đội quân thứ Nhất, Mike Kahale, đứng khoanh tay một bên, nhìn trừng trừng rõ ràng không hài lòng.
“Chà, giờ.” Octavian nhìn lướt qua một mẩu giấy da dê. “Tôi thấy cậu là một người thừa kế, một hậu duệ của Orcus.”
Người trong chiếc áo nhàu nát nhìn lên, và Reyna nín thở. Bryce Lawrence. Cô nhận ra mái tóc nâu giẻ lau, cái mũi gãy, đôi mắt xanh hung dữ và tự mãn, nụ cười méo mó của cậu ta.
“Vâng, thưa chúa tể,” Bryce đáp.
“Ồ, tôi không phải là một chúa tể.” Đôi mắt Octavian nheo lại. “Chỉ là một sĩ quan, một thầy bói và một thầy tế khiêm tốn làm tốt hết sức để phục vụ các vị thần. Tôi hiểu cậu bị đuổi khỏi quân đoàn vì… à, những vấn đề kỉ luật.”
Reyna cố gắng hét lên, nhưng cô không thể thốt lên tiếng. Octavian biết rất rõ tại sao Bryce bị đuổi. Rất giống tổ tiên thần thánh của mình, Orcus, vị thần trừng phạt của âm phủ, Bryce hoàn toàn không hề ăn năn. Kẻ hơi tâm thần chỉ vừa sống sót qua bài kiểm tra với Lupa, nhưng ngay khi cậu ta đến Trại Jupiter cậu ta đã chứng minh là không thể rèn luyện. Cậu ta đã thử đốt một con mèo cho vui. Cậu ta đâm một con ngựa và để nó chạy tán loạn quanh chợ. Cậu ta còn bị nghi ngờ phá hoại một máy ném đá và làm sĩ quan của cậu ta bị giết trong trò chơi chiến tranh.
Nếu Reyna có thể chứng minh điều đó, hình phạt của Bryce sẽ là cái chết. Nhưng bởi vì bằng chứng chỉ là gián tiếp, và bởi vì gia đình Bryce giàu có và quyền lực với rất nhiều ảnh hưởng tới Rome Mới, cậu ta nhận được bản án nhẹ hơn là trục xuất.
“Vâng, Giáo Hoàng,” Bryce nói nhát gừng. “Nhưng, nếu tôi có thể, những lời buộc tội đó đã không được chứng minh. Tôi là một người La Mã trung thành.”
Mike Kahale trông như là đang rất cố gắng để không nôn ra.
Octavian mỉm cười. “Tôi tin vào những cơ hội thứ hai. Cậu đã đáp trả lại lời kêu gọi tuyển binh của tôi. Cậu có những phẩm chất phù hợp và thư đề cử. Cậu có đảm bảo tuân theo mệnh lệnh của tôi và phục vụ quân đoàn không?”
“Hoàn toàn,” Bryce đáp.
“Vậy cậu được phục hồi kiểm tra[1],” Octavian nói, “đến khi cậu chứng minh bản thân trong chiến đấu.”
[1] Nguyên văn probatio, là vị trí thấp nhất và mới nhất xếp hạng thành viên của Trại Jupiter.
Cậu ta chỉ vào Mike, người lấy cái túi của mình và lôi ra một sợi dây da gắn thẻ kiểm tra. Cậu ta treo sợi dây quanh cổ Bryce.
“Báo lại với Đội quân thứ Năm,” Octavian nói. “Họ có thể dùng người mới, có tiền đồ. Nếu sĩ quan Dakota của cậu có bất kì vấn đề gì với điều đó, nói cậu ta đến nói chuyện với tôi.”
Bryce mỉm cười như thể cậu ta vừa được giao một con dao sắc. “Rất sẵn lòng.”
“Và, Bryce này.” Gương mặt Octavian trông gần giống ma cà rồng dưới khăn choàng của cậu ta – đôi mắt cậu ta quá sắc nhọn, hai má cậu ta quá hốc hác, môi cậu ta quá mỏng và không có màu sắc gì. “Tuy nhiên dù cho gia đình Lawrence mang đến cho quân đoàn nhiều tiền, quyền lực và uy tín như thế nào, nhớ rằng gia đình tôi mang lại nhiều hơn. Đích thân tôi đảm bảo cho cậu, cũng như tôi đang đảm bảo cho những tân binh khác của chúng ta. Hãy tuân theo lệnh của tôi, và cậu sẽ thăng cấp nhanh chóng. Tôi sẽ sớm có một công việc nho nhỏ cho cậu – một cơ hội để chứng minh giá trị của cậu. Nhưng chống đối tôi và tôi sẽ không nhân từ như Reyna. Cậu hiểu chứ?”
Nụ cười của Bryce nhạt đi. Cậu ta trông như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu ta thay đổi suy nghĩ. Cậu gật đầu.
“Tốt,” Octavian nói. “Cậu cũng cắt tóc đi. Trông cậu như là một trong những tên Hy Lạp cặn bã đó. Giải tán.”
“Sau khi Bryce rời đi, Mike Kahale lắc đầu. “Giờ là hai tá rồi.”
“Bạn của tôi, đó là tin tốt,” Octavian bảo đảm với cậu ta. “Chúng ta cần thêm sức mạnh.”
“Kẻ giết người. Trộm cắp. Phản bội.”
“Những á thần trung thành,” Octavian nói, “những người nợ vị trí của họ với tôi.”
Mike quắc mắt giận dữ. Từ khi gặp cậu ta, cô chưa bao giờ hiểu tại sao mọi người gọi là cơ bắp súng,nhưng hai cánh tay Mike to như những thùng súng ba-zô-ca. Cậu ta có những nét thô, một nước da màu quả hạnh nướng, tóc màu mã não và đôi mắt đen đầy tự hào, giống như những vị vua của Hawaii cũ. Cô không chắc làm sao một cầu thủ phòng ngự cấp ba từ Hilo có một người mẹ là Venus, nhưng không ai trong quân đoàn thương tiếc cho cậu về vấn đề đó – không từ khi họ thấy cậu ta nghiền đá với tay không.
Giáo hoàng tự-chỉ-định đứng dậy và vươn vai. “Đừng lo, bạn cũ. Những đội quân bao vây của chúng ta đã vây quanh trại Hy Lạp. Những con đại bàng của chúng ta hoàn toàn có ưu thế trên không. Những người Hy Lạp sẽ không đi đâu cả đến khi chúng ta sẵn sàng tấn công. Trong mười một ngày, tất cả lực lượng của tôi sẽ sắp đặt đâu vào đấy. Những bất ngờ nho nhỏ của tôi sẽ được chuẩn bị. Vào mùng một tháng Tám, lễ hội Hi Vọng, trại Hy Lạp sẽ sụp đổ.”
“Nhưng Reyna đã nói...”
“Chúng ta đã thông qua điều này.” Octavian đẩy nhẹ con dao găm bằng sắt của cậu ta khỏi thắt lưng và ném nó lên bàn, nơi nó đâm qua một tấm bản đồ của Trại Con Lai. “Reyna đã để mất vị trí của cô ta. Cô ta đi đến những vùng đất cổ xưa, điều đó chống lại luật.”
“Nhưng Mẹ Đất...”
“... đang khuấy động bởi vì cuộc chiến giữa hai trại Hy Lạp và La Mã, đúng? Các vị thần bị mất năng lực, đúng? Và cậu giải quyết vấn đề đó như thế nào, Mike? Chúng ta loại bỏ sự phân chia. Chúng ta quét sạch người Hy Lạp. Chúng ta trả các vị thần lại biểu hiện đúng đắn của họ như người La Mã. Một khi các vị thần khôi phục toàn bộ quyền năng của họ, Gaia sẽ không dám trở dậy. Bà ta sẽ chìm lại vào giấc ngủ của mình. Chúng ta những á thần sẽ mạnh mẽ và hợp nhất, như chúng ta trong những ngày cũ của đế chế. Ngoài ra, ngày đầu tiên của tháng Tám nhiều hứa hẹn nhất – tháng đặt theo tên tổ tiên của tôi Augustus. Và cậu biết ông ấy thống nhất người La Mã như thế nào không?”
“Ông ấy chiếm hữu quyền lực và trở thành hoàng đế,” Mike ầm ầm.
Octavian đẩy ý kiến qua một bên, “Vô lý. Ông ấy đã cứu La Mã bằng việc trở thành Công dân Đầu tiên. Ông ấy muốn hòa bình và thịnh vượng, không phải quyền lực! Hãy tin tôi, Mike, tôi chỉ làm theo ví dụ của ông. Tôi sẽ cứu Rome Mới và, khi tôi làm được, tôi sẽ nhớ những người bạn của mình.”
Mike di chuyển cơ thể to lớn của cậu. “Cậu nghe có vẻ chắc chắn. Món quà tiên tri của cậu...”
Octavian nắm tay cảnh báo. Cậu ta nhìn vào Jacob người mang con đại bàng, vẫn đứng nghiêm sau cậu.
“Jacob, cậu được giải tán. Tại sao cậu không đi đánh bóng con đại bàng hay gì đó nhỉ?”
Đôi vai Jacob hạ xuống khuây khỏa. “Vâng, Thầy bói. Ý tôi là Sĩ quan. Ý tôi là Giáo hoàng! Ý tôi là...”
“Đi đi.”
“Tôi sẽ đi.”
Khi Jacob khập khiễng đi khỏi, gương mặt của Octavian phủ mây. “Mike, tôi đã nói với cậu đừng nói về, à, vấn đề của tôi. Nhưng để trả lời cho câu hỏi của cậu: không, dường như vẫn có vài sự can thiệp với món quà thông thường của Apollo với tôi.” Cậu tức tối nhìn đám gấu bông bị cắt xẻ nằm một đống tại một góc ngọn đuốc. “Tôi không thể thấy tương lai. Có lẽ Nhà tiên tri sai lầm ở Trại Con Lai đang thực hiện ma thuật gì đó. Nhưng như tôi đã nói với cậu từ trước, tuyệt đối tự tin, Apollo rõ ràng đã nói chuyện với tôi vào năm ngoái ở Trại Jupiter! Ngài ấy chúc phúc cho nỗ lực của tôi. Ngài ấy hứa tôi sẽ được nhớ đến như người giải cứu những người La Mã.”
Octavian dang hai tay ra, để lộ hình xăm cây đàn hạc của cậu, biểu tượng của tổ tiên thần thánh của cậu ta. Bảy vạch chỉ ra cho biết những năm phục vụ của cậu – nhiều hơn bất cứ sĩ quan chủ tọa nào, gồm cả Reyna.
“Đừng bao giờ sợ hãi, Mike. Chúng ta sẽ nghiền nát đám Hy Lạp. Chúng ta sẽ ngăn chặn Gaia và tay sai của bà ta. Sau đó chúng ta sẽ bắt lấy con quái vật mình chim đám Hy Lạp đang che giấu – kẻ nhớ được những cuốn sách Sibylline của chúng ta – và chúng ta sẽ buộc nó nói cho chúng ta biết những kiến thức của tổ tiên chúng ta. Khi điều đó xảy ra, tôi chắc chắn Apollo sẽ khôi phục món quà tiên tri của tôi. Trại Jupiter sẽ trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Chúng ta sẽ thống trị tương lai.”
Sự cau có của Mike không hề giảm bớt, nhưng cậu giơ nắm tay lên chào. “Cậu là ông chủ.”
“Đúng, tôi là ông chủ.” Octavian kéo con dao của cậu từ trên bàn. “Giờ, hãy đi kiểm tra hai tên người lùn cậu bắt được. Tôi muốn chúng thực sự kinh hãi trước khi tôi thẩm vấn chúng lại và gửi chúng xuống Tartarus.”
Cảnh mộng mờ đi.
“Này, tỉnh dậy.” Đôi mắt Reyna từ từ mở ra. Gleeson Hedge đang ngả người vào cô, lắc vai cô. “Chúng ta gặp rắc rối.”
Giọng điệu nghiêm trọng của ông làm máu cô chuyển động.
“Gì vậy?” Cô cố ngồi dậy. “Ma? Quái vật?”
Hedge nhăn nhó. “Tệ hơn. Du khách.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui