Thi cô nương, Mẫu Đơn kinh ngạc, đi về phía cửa phòng 1 bước liền nghe thấy một giọng nữ quen thuộc nói rằng: “Tập Vân tỷ tỷ, để ta vào gặp Yến vương phi đi. Ta và Yến vương phi là chỗ quen biết cũ, nghe nói mấy hôm nay Yến vương phi ăn uống không vô, nói không chừng ta đi vào còn có thể khuyên khuyên Yến vương phi.”
Mẫu Đơn giật mình, giọng nói này không phải của Thi Bảo Thu sao.
Tập Vân ở bên ngoài không lên tiếng, lại nghe Thi Bảo Thu nói: “Tập Vân tỷ tỷ, tỷ cứ để ta vào thăm Yến vương phi đi, xin tỷ đó, ta là một cô nương chẳng lẽ còn có thể đem Yến vương phi ra khỏi vương phủ hay sao?”
Qua một hồi, rốt cuộc Tập Vân nói: “Được rồi, vậy ngươi vào thăm Yến vương phi đi, nhưng đừng có ý nghĩ gì khác đấy.”
Tiếng bước chân dần tới gần, cửa phòng bị đẩy ra. Mẫu Đơn nhìn qua liền thấy thân hình gầy yếu của Thi Bảo Thu. Mẫu Đơn giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới sao Thi Bảo Thu lại ở trong Cảnh vương phủ. Thi Bảo Thu vừa vào phòng liền đóng cửa phòng lại, quay người nhìn Mẫu Đơn, đôi mắt hơi đỏ, nàng ấy lau mắt, nức nở nói: “Mẫu Đơn tỷ…”
Thẩm Mẫu Đơn tiến lên trước nắm tay Thi Bảo Thu, vội nói: “Bảo Thu, sao muội lại ở đây? Cảnh vương cưỡng ép, bắt muội về phải không?” Nàng nhớ rõ lúc trước cùng Bảo Thu đi An Dương, từng gặp được Cảnh vương ở giữa đường, lúc đó Cảnh vương hình như có hứng thú với Bảo Thu, chẳng lẽ bây giờ nàng ấy bị bắt ép tới đây sao?
Thi Bảo Thu lắc lắc đầu, mặc cho Mẫu Đơn kéo nàng ấy ngồi xuống, như nhớ lại chuyện đau lòng gì đó, nước mắt liền rơi xuống. Nàng ấy mặc kệ nước mắt rơi trên gò má, khóc một hồi rồi nói: “Từ lúc chia tay với Mẫu Đơn tỷ lần đó, mấy tháng sau, Dương Thạch công chúa liền dẫn người tìm tới nhà muội… sau đó… sau đó…” Nàng ấy rốt cuộc không nói tiếp được nữa, ôm mặt khóc nức nở. Sắc mặt Mẫu Đơn cũng hơi không tốt, hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thi Bảo Thu khóc được một lúc lại tiếp tục nói: “Cha mẹ của muội đều bị Dương Thạch công chúa hại chết, may mà lúc đó Cảnh vương ngay qua cứu muội một mạng, nếu không thì muội xém chút nữa bị Dương Thạch công chúa đánh chết…” Thi Bảo Thu nói nói, sắc mặt hiện lên vẻ hung ác: “Dương Thạch, ta nhất định bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu! Ta nhất định phải… nhất định phải tự tay giết chết ả… hu hu hu…”
Sắc mặt Mẫu Đơn hơi tái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thi Bảo Thu: “Được rồi, đừng khóc nữa, muội nhất định sẽ có cơ hội này thôi.”
Thi Bảo Thu lại khóc một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn. Đôi mắt đỏ hoe, nàng ấy lén lút quay đầu nhìn về ra ngoài cửa, lúc này mới thấp giọng nói: “Mẫu Đơn tỷ, muội nghe nói tỷ đã trở thành Yến vương phi, sao lại bị Cảnh vương bắt về đây vậy?”
Mẫu Đơn cười khổ, thấp giọng nói: “Yến vương không phải đã bắt đầu khai chiến với Tuyên đế rồi sao? Cảnh vương cảm thấy Yến vương có thể thắng được Tuyên đế trở thành… sau này.” Nàng cúi xuống: “Cho nên Cảnh vương muốn bắt ta để ép Yến vương, uy hiếp chàng từ bỏ ngôi vị đế vương sau này.”
Sắc mặt Thi Bảo Thu cũng thay đổi, nàng ấy hơi không thể tin nói: “Không… không đâu, Cảnh vương không phải là người như vậy…”
Mẫu Đơn vỗ vỗ nàng ấy, nói: “Không phải loại người như vậy, vậy muội cho rằng tại sao hắn bắt cóc tỷ tới Ca Châu? Mặc kệ như thế nào, Bảo Thu, tỷ muốn cầu xin muội giúp tỷ, giúp tỷ trốn khỏi Cảnh vương phủ. Tỷ không thể mặc Cảnh vương bắt tỷ qua đó để uy hiếp Yến vương được.”
Sắc mặt Thi Bảo Thu càng ngày càng tái nhợt. Nàng ấy nắm chặt tay, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ yên tâm. Muội nhất định sẽ cứu tỷ ra ngoài.”
Trong lòng Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên nhớ tới Thi Bảo Thu ở trong Cảnh vương phủ như vậy không phải là? Nàng nhìn Thi Bảo Thu nói: “Bảo Thu, bây giờ muội và Cảnh vương?”
Thi Bảo Thu cười khổ, lắc lắc đầu: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đừng hiểu lầm. Muội và Cảnh vương không có gì cả, bây giờ chẳng qua là sống nhờ ở Cảnh vương phủ, đúng rồi…” Thi Bảo Thu đang nói đột nhiên nhìn xuống bụng Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ, muội nghe Tập Vân tỷ tỷ nói tỷ có thai rồi? Bây giờ như thế nào rồi?”
“Vẫn rất tốt, lúc nãy đứa bé còn động đậy nữa…” Mẫu Đơn nhịn không được sờ sờ bụng, bắt đầu cười.
Hai người đang nói thì đột nhiên nghe thấy Tập Vân bên ngoài nói: “Thái hoàng thái phi, người không thể đi vào, Cảnh vương căn dặn…” Lời còn chưa nói xong thì một giọng nói nghiêm khắc cắt đứt lời của Tập Vân: “Hỗn xược, đường của bổn cung mà ngươi cũng dám cản à! Còn không mau cút ra!”
“Thái hoàng thái phi…”
Tiếp theo là tiếng cửa phòng bị đạp ra, Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu vừa nhìn đã thấy 2 bà tử ở ngoài cửa phòng, còn có thái hoàng thái phi ở phía sau.
2 lão bà tử đạp cửa phòng xong liền lui ra. Thái hoàng thái phi liền nghiêm mặt đi vào, thấy trong phòng có 2 nữ nhân. Bà ta cau mày nói với Thi Bảo Thu: “Còn không mau ra ngoài! Bổn cung có lời muốn nói với Yến vương phi.”
Sắc mặt Thi Bảo Thu tái nhợt, hiển nhiên là đã biết qua sự lợi hại của thái hoàng thái phi trong khoảng thời gian này. Nàng ấy xoay người liếc mắt ra hiệu với Mẫu Đơn, vỗ vỗ tay
//