Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Editor: Vanny

Mặc dù ý thức của Thẩm Mẫu Đơn có chút mơ hồ nhưng vẫn biết rõ nam nhân trước mắt này là ai. Nàng thèm muốn hương vị và nhiệt độ trên người hắn, nhịn không được càng muốn nhiều hơn. Tới khi hắn thả nàng xuống giường, cơ thể cao lớn của hắn đè nặng xuống người nàng, Thẩm Mẫu Đơn rên nhẹ một tiếng. Có trời mới biết nàng muốn ôm lấy nam nhân trước mắt mà cầu xin sự hoan ái của hắn biết nhường nào, nhưng mà đây là lần đầu tiên của hai người, lại phải nảy sinh dưới tình huống này, nàng không muốn cũng không đồng ý. Nàng hi vọng lần đầu tiên của hai người không phải như thế này.

Thẩm Mẫu Đơn dùng sức cắn đầu lưỡi, nhịn xuống sự khô nóng trong người, ham muốn tê dại càng ngày càng tăng lên. Đôi mắt đầy dục vọng nhìn nam tử cao lớn đang đè trên người nàng, gương mặt hơi mơ hồ, nàng lắc lắc đầu nói: “Điện… điện hạ…, thiếp… thiếp có thể chịu được. Thiếp… không muốn dưới tình huống này…” Nàng rốt cuộc không nói tiếp được nữa, ý thức dần mơ hồ, sự khô nóng toàn thân khiến nàng nhịn không được vặn vẹo cơ thể.

Trong lúc mơ hồ, nàng dường như nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của điện hạ ở bên tai: “Đừng cố nhịn nữa, nàng nhịn không nổi đâu. Niệm Hương nói nàng đã ngâm nước lạnh một canh giờ rồi. Mẫu Đơn, toàn bộ cứ giao hết cho ta, tất cả đều có ta.”

“Điện hạ… Thiếp có thể nhịn được mà.” Chỉ cần có ý chí kiên cường là có thể nhịn được thôi, nàng không muốn vào lúc này… nhưng mà thực sự rất khó chịu. Trước mắt là người nam nhân mà mình yêu thương, nàng thật sự rất muốn ôm lấy hắn, quấn quýt lấy hắn, cùng hắn hoan ái một trận, nhưng mà nàng nhất định phải nhịn xuống.

Trong phút chốc, động tác của nam tử cao lớn trên người nàng bỗng dừng lại, hình như sờ vào trong người nàng, không biết lấy ra cái gì, lại đột nhiên rời khỏi người nàng. Trong lúc mơ hồ, Thẩm Mẫu Đơn chỉ tưởng rằng hắn tôn trọng ý kiến của nàng, trong lòng chợt thả lỏng, nhưng mà cơ thể nàng càng ngày càng khó chịu, lại nhịn không được thở gấp mấy tiếng, giơ tay kéo quần áo trên người mình.

Vệ Lang Yến thầm mắng một câu, nhịn xuống sự kích động dâng trào và dục vọng cuồn cuộn, cố kiềm chế rời khỏi cơ thể nàng, sải bước đi ra ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt gọi Trần Hoằng Văn qua đây.

Trần Hoằng Văn vừa tới liền trông thấy dáng vẻ gắt gỏng do dục vọng không được thoả mãn kia của điện hạ nhà mình, nhịn không được cảm giác có chút buồn cười, lại thầm cảm thấy kỳ lạ. Vào lúc này sao điện hạ không vào trong đi còn chạy ra đây làm gì? Trong lúc còn đang nghi hoặc, y liền nghe thấy giọng nói đang cố nén dục vọng của điện hạ: “Hoằng Văn, phiền ngươi mời Trần phu nhân tới giúp một chuyện, giúp bổn vương tới Thẩm phủ cầu hôn, trao đổi thiếp canh của bổn vương và Mẫu Đơn, định hôn sự.”

Trần Hoằng Văn quả thật không ngờ điện hạ tới giờ phút này vẫn còn bận tâm tới Thẩm cô nương trước tiên, sợ nàng thiệt thòi. Y hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Vâng, điện hạ. Thuộc hạ lập tức đi mời mẫu thân thuộc hạ đi lo liệu chuyện này.”

Vệ Lang Yến đưa cho y miếng ngọc bội khắc chữa “Yến” mà lúc nãy hắn lấy từ trong người Thẩm Mẫu Đơn ra, nói: “Thời gian có chút cấp bách, sính lễ thì không cần chuẩn bị rồi, lấy cái này làm sính lễ là được rồi.”

Trần Hoằng Văn nhận lấy ngọc bội, lui xuống.

Lúc này Vệ Lang Yến mới xoay người đi vào phòng, phát hiện nữ tử trên tấm chăn lụa bởi vì nhịn không được sự khô nóng khô nóng trên người nên đã tự mình cởi quần áo trên người xuống, lộ ra cái yếm màu xanh biếc bên trong nổi bật trên cơ thể ửng hồng của nàng càng làm mê hoặc lòng người, ngay cả váy và quần lót cũng tụt xuống tới cẳng chân. Cảnh xuân tươi đẹp như vậy thì làm sao một nam nhân có thể nhịn được đây. Hắn sải bước đi qua, cởi xuống tất cả trói buộc, để lộ ra cơ thể cường tráng khoẻ khoắn và mạnh mẽ, lại cởi sạch những thứ còn lại trên người nàng, cũng không có bất kỳ do dự nào, cả người nằm xuống, sợ nàng lại chống cự, nhịn không được nhỏ nhẹ nói ở bên tai nàng: “Mẫu Đơn, đừng lo lắng nữa. Ta đã nhờ Trần phu nhân qua Thẩm phủ cầu hôn rồi. Bây giờ quan hệ của chúng ta là phu thê chưa cưới rồi, đừng sợ nữa, tất cả cứ giao cho ta, được không?”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy những lời của hắn như vậy. Trái tim càng ngày càng khó chịu, đã tới nước này rồi mà bản thân hắn còn cố kiềm chế để căn dặn người tới Thẩm phủ cầu hôn, chỉ vì sợ nàng tủi thân. Nàng sao có thể không cảm động chứ, nàng cũng không phản kháng nữa, nâng cánh tay trắng như bạch ngọc ôm lấy cổ hắn, đôi môi nóng bỏng cũng áp lên.

~~~diendannnnleequuydon~~~diiiiiieeeeendannnleeeeequuyddooon~~~dlqđ~~~~~~

Sáng hôm sau, lúc Thẩm Mẫu Đơn tỉnh lại thì trời đã sáng bừng. Nàng dường như vẫn còn chút mơ hồ, chưa phản ứng kịp rốt cuộc mình đang ở nơi nào. Đập vào mắt là màn lụa màu xanh da trời, tầng tầng lớp lớp, cơ thể hình như cũng bị người ta ôm lấy. Nàng hơi quay đầu liền nhìn thấy lồng ngực cường tráng rắn chắc của nam nhân. Lúc này mới hơi hoàn hồn, rốt cuộc nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, chỗ đó sưng đỏ đau xót đã nói cho nàng biết giấc mộng xuân hôm qua của nàng là thật rồi. Vậy là nàng đã làm chuyện đó với điện hạ suốt cả buổi chiều và buổi tối hôm qua, chỉ hốt hoảng nhớ tới chuyện bản thân cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nỉ non cầu xin điện hạ rồi sau đó ngất đi.

Nam nhân bên cạnh cũng đã mở mắt, xoay người một cái liền đè nàng dưới thân, lồng ngực rắn chắc đè lên vòng ngực mềm mại, khiến Mẫu Đơn cảm thấy hơi áp bách, tới khi nàng phát hiện cái vật to lớn ở bụng dưới của hắn lại thức tỉnh, doạ nàng tới mức sắc mặt trắng bệch, vội cậu xin điện hạ: “Điện hạ… đừng mà, thiếp… thiếp đau lắm.” Chỗ đó quả thật rất đau, làm sao có thể tiếp nhận đòi hỏi của hắn được.

Vệ Lang Yến cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng, khàn giọng nói: “Yên tâm, bây giờ không chạm vào nàng đâu.” Nói xong đã xoay người xuống giường.

Dù cho hai người đã có hành động thân mật như vậy nhưng khi nhìn thấy cơ thể cao lớn trần trụi của hắn đứng ở trước mặt nàng, Mẫu Đơn vẫn không nhịn được đỏ bừng mặt, hơi nghiêng đầu không dám nhìn cơ thể cao lớn cùng cái vật to lớn giữa hai chân. Trong lúc nàng đang xấu hổ, hắn lại đột nhiên ôm nàng lên đi về hướng cửa hông ở bên cạnh. Mẫu Đơn nhịn không được bắt lấy cánh tay hắn, đỏ mặt nói: “Điện hạ, chàng đi đâu thế?” Hai người vẫn còn đang khoả thân đấy.

Vệ Lang Yến cúi đầu hôn nàng một chút, không nói lời nào, lúc tới cửa hông bên cạnh thì một chân đạp cửa ra. Thẩm Mẫu Đơn nhìn vào bên trong, lúc này mới phát hiện thì ra phòng này là phòng tắm lớn thông với căn phòng. Toàn bộ nền của phòng tắm được lát bằng những khối gạch xanh lớn, bồn tắm thì được lát bằng đá cẩm thạch, bên trong là hơi nóng mờ mịt.

Vệ Lang Yến ôm nàng tới bên cạnh bồn tắm rồi bước xuống bồn, nhẹ nhàng thả nàng vào trong bồn, một tay vẫn ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi trong lòng hắn. Cánh tay còn lại thì kéo một cái khăn bông ở bên cạnh lau người giúp nàng.

Tỉ mỉ tắm rửa cho nàng, lúc rửa tới thân dưới, bàn tay nhẹ nhàng xoa chỗ đó, càng thêm cẩn thận rửa sạch cả bên trong. Bị hắn xoa như vậy, Thẩm Mẫu Đơn lại nhịn không được cơ thể mềm nhũn, cả người tựa sát vào người hắn. Cái đó của hắn cũng đang chống vào mông nàng. Thẩm mẫu Đơn nhịn không được thở dốc mấy tiếng. Lúc đang muốn nói cái gì đó, một tay của hắn đã ôm eo nàng nhấc lên, đặt cái đó vào ngay chỗ đó của nàng, đâm thẳng vào.

Mỗi lần ra vào đều mang theo dòng nước ấm áp, Mẫu Đơn khi nào thì được nếm qua cảm giác như vậy chứ, cả người nàng đều mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn ở sau lưng nàng dùng sức ra vào, đôi tay cũng không nhàn rỗi, phủ lên bầu ngực của nàng, bắt đầu vuốt ve xoa nắn, cuối cùng lại càng tuỳ ý vân vê nhũ hoa đã cương cứng của nàng, làm cho nàng càng rên rỉ dữ dội hơn. Triền miên kéo dài hơn một canh giờ, tới lúc hắn tắm rửa sạch sẽ cho nàng, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi ôm nàng về phòng thì đã gần trưa.

Mẫu Đơn đã đói tới mức đầu váng mắt hoa từ lâu, cơ thể bủn rủn không thôi, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.

Vệ Lang Yến sai người đem thức ăn vào, vừa ôm nàng vừa đút từng miếng từng miếng cho nàng. Mẫu Đơn chống cự hai lần, hắn lại càng khăng khăng làm như vậy, cuối cùng chỉ đành tuỳ ý hắn.

Ăn hết một chén cháo thịt và mấy miếng điểm tâm, lại ăn thêm không ít đồ ăn, Thẩm Mẫu Đơn đã no rồi, người đã có chút sức lực, lại nhớ tới mình cả đêm hôm qua không về nhà. Trong lòng có chút thấp thỏm, xin từ biệt điện hạ, định đi về.

Vệ Lang Yến lại càng không thả người, ôm nàng về lại giường, nói: “Bây giờ nàng đi nổi sao?”

“Điện hạ…” Mẫu Đơn bị những lời của hắn làm cho đỏ mặt: “Điện hạ, cả đêm qua thiếp không về nhà rồi. Thiếp sợ phụ thân và A Hoán lo lắng.”

Vệ Lang Yến nói: “Đừng lo, ta đã phái người đi nói với Thẩm tam lão gia rồi, nói rằng Tử An bị bệnh làm loạn muốn gặp nàng, nên nàng phải ở lại vương phủ vài hôm.”

Thẩm Mẫu Đơn không nói lời nào nữa, nhìn đôi mắt đen sâu thẵm mang theo ý cười của hắn, nhịp tim đập nhanh vài cái. Tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhớ y nguyên lời hắn nói với mình hôm qua rằng hắn đã sai người qua Thẩm phủ cầu hôn rồi, bây giờ chắc hẳn canh thiếp cũng đã trao đổi rồi. Hiện tại bọn họ đã là đôi phu thê chưa cưới.

Trong lòng nàng có chút ngọt ngào, cũng có chút cay đắng, nhìn đôi mắt hàm chứa ý cười của hắn, trong lòng nàng nghĩ: "Chỉ cần chàng đối xử tốt với thiếp, thiếp sẽ cố gắng để theo kịp bước chân của chàng, đứng ở bên cạnh chàng, dù cho sóng to gió lớn thế nào thiếp cũng sẽ vượt qua."

Lúc xảy ra chuyện đó ngày hôm qua, nàng hoàn toàn không giấu giếm Vệ Lang Yến. Nếu nàng đã thừa nhận hắn thì ở trước mặt hắn biểu hiện ra bản tính thật sự của mình nàng cũng thấy không sao cả. Nàng chính là người như vậy, không giống như các tiểu thư khuê các khác. Nàng dám đâm người, dám ném một nữ nhân lên giường nam nhân. Nàng là người có thù tất báo, nàng là người như thế, vậy bây giờ trong lòng hắn sẽ có cảm tưởng gì? Nàng nằm trên giường nghĩ ngợi một hồi, buồn bực cất giọng nói: “Điện hạ, mấy ngày trước thiếp đã đâm người khác.”

Vệ Lang Yến hiểu ý nàng, cười nói: “Bọn chúng đáng bị đâm, giết luôn bọn chúng cũng không quá đáng.”

Thẩm Mẫu Đơn lại buồn bực nói: “Thiếp còn ném một cô nương lên giường nam nhân nữa.”

Vệ Lang Yến cúi đầu hôn nàng: “Đáng đời cô nương ta, muốn hại nàng.”

Thẩm Mẫu Đơn nhìn hắn: “Điện hạ không cảm thấy thiếp đáng sợ sao?”

Đột nhiên Vệ Lang Yến phá lên cười, dung mạo anh tuấn lạnh lùng bởi vì cười lớn bất thình lình như thế mà trở nên dịu dàng không ít. Hắn ôm mạnh nàng vào lòng: “Đương nhiên không thấy nàng đáng sợ rồi. Ta thích nàng như thế. Đối với những người muốn hại nàng thì không cần hạ thủ lưu tình. Nếu như không xử lý được thì cứ nói với ta, ta giải quyết giúp nàng, có biết chưa? Chỉ cần nhớ rõ một điều là không được để mình chịu thiệt, tất cả đã có ta.”

Hắn quả nhiên vẫn thích mình như vậy dù mình có như thế nào đi chăng nữa. Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn vui mừng khôn xiết, nhịn không được đáp lại hắn, vươn tay ôm lất hắn, gật gật đầu: “Thiếp đã nhớ kỹ lời điện hạ nói rồi, tất cả đều có điện hạ.”

Vệ Lang Yến nhìn nét mặt tươi cười của nàng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta sao cảm thấy nàng đáng sợ được chứ. Nàng rõ ràng đáng yêu thế này cơ mà, không giống với bất kỳ nữ nhân nào khác cả, có thể tìm được nàng là chuyện may mắn nhất trong đời ta rồi."

Hai người đang thắm thiết thì vang lên tiếng của Trần Hoằng Văn ở bên ngoài: “Điện hạ, Du thị Dung Châu cầu kiến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui