Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc



Editor: Vanny

Trần Hoằng Văn bước vào phòng, sắc mặt hơi nghiêm trọng. Y bước mấy bước là tới bên cạnh điện hạ: “Điện hạ, thượng kinh truyền tin đến, hoàng thượng… băng hà rồi, yêu cầu điện hạ người lập tức khởi hành hồi kinh.”

Thẩm Mẫu Đơn cả kinh, ngụm thuốc ngậm trong miệng càng ngày càng đắng ngắt. Nàng nhìn sang điện hạ, vẻ mặt của điện hạ cũng bắt đầu hơi ngưng trọng. Hắn không nói lời nào, chỉ từng muỗng từng muỗng đút Thẩm Mẫu Đơn uống thuốc. Mẫu Đơn cũng không lên tiếng, từng muỗng từng muỗng uống lấy. Trần Hoằng Văn cũng không nói lời nào, im lặng lui ra ngoài.

Chén thuốc đắng cuối cùng cũng tới đáy. Vệ Lang Yến bưng một đĩa mứt táo từ bàn bên cạnh qua, lấy một viên đút vào miệng Thẩm Mẫu Đơn: “Ăn mứt táo để giảm bớt vị đắng trong miệng.”

Thẩm Mẫu Đơn nghe lời ngậm mứt táo vào trong miệng, vươn lưỡi ra không cẩn thận liếm phải ngón tay của tay của điện hạ. Sắc mặt của hắn trầm xuống, đôi mắt đen bừng sáng nhìn chằm chằm Thẩm Mẫu Đơn khiến trái tim nàng loạn nhịp. Không đợi nàng phản ứng, cả người điện hạ đã cúi xuống đè lên người nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Mứt táo vừa mới vào miệng cũng bị đầu lưỡi của điện hạ cuốn lấy rồi nuốt vào. Lưỡi của hắn ở trong miệng nàng lại bắt đầu khuấy đảo. Trong miệng hai người tràn ngập vị ngọt ngào của mứt táo, còn có thêm chút vị đắng mà lúc nãy lưu lại. Tới khi đầu óc nàng lại bắt đầu có chút mê mẩn, lúc này điện hạ mới buông nàng ra, thở hổn hển, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng: “Hoàng thượng băng hà. Ta phải hồi kinh rồi. Chặng đường sau này có thể rất khó đi, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh ta chứ?”

Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được sắp rơi nước mắt. Nàng cố nén sự chua xót trong mắt, gật gật đầu, chủ động ôm lấy cổ điện hạ, hôn môi của hắn, khàn giọng nói: “Sẽ, bất kể lúc nào thiếp cũng sẽ mãi ở bên điện hạ?”

Vẻ mặt nghiêm túc của điện hạ cuối cùng cũng có chút ý cười, lại cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng. Hai người lại triền miên một hồi, lúc tách ra thì hô hấp của cả hai đều có chút hỗn loạn, điện hạ khàn giọng nói: “Bây giờ ta phải khởi hành hồi kinh rồi. Nàng cố gắng nghỉ ngơi ở trong vương phủ. Nghỉ đủ rồi nếu muốn về Thẩm gia thì gọi người đưa nàng về. Tần Niệm Hương ở lại bên cạnh nàng, nhớ kỹ lúc nào cũng phải dẫn theo Niệm Hương. Có Niệm Hương theo nàng, ta cũng yên tâm một chút. Chuyện hứa hôn của chúng ta trước mắt đừng để cho người ngoài biết. Tình hình sau này sẽ có chút khác biệt, ta sợ để cho người có lòng biết được mối quan hệ giữa nàng và ta, Thẩm gia các nàng sẽ gặp nguy hiểm, đã nhớ kỹ chưa.”

Mẫu Đơn hiểu ý của hắn, gật gật đầu. Hoàng thượng băng hà, lại chỉ có một hoàng tử duy nhất là thái tử, chỉ có thể là thái tử kế vị. Bản tính của tên thái tử này như thế nào thì mấy vị thân vương đều biết rõ. Lần này về thượng kinh chỉ sợ lại là một màn tranh đấu, nàng chỉ trông mong hắn có thể bình bình an an.

Cuối cùng Vệ Lang Yến cũng rời khỏi, lúc đi dù không nỡ nhưng cũng hết cách. Tới khi cả căn phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Mẫu Đơn, cả người nàng đều không còn hơi sức, mệt mỏi tựa vào cái gối ở sau lưng.

Lúc điện hạ đi dẫn theo cả tiểu thế tử Vệ Tử An. Vương phủ to như vậy chỉ còn lại một mình Thẩm Mẫu Đơn. Vương phủ không có điện hạ quả thật nàng ở có chút không quen, ngày hôm sau liền gọi phu xe của vương phủ đưa nàng và Niệm Hương về Thẩm gia.

Vừa về tới Thẩm gia, Thẩm Thiên Nguyên không có nhà chỉ có Thẩm hoán một mình ở nhà. Thấy Mẫu Đơn về, lập tức từ trong nhà chạy ra: “Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.”

“A Hoán, sao vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Mẫu Đơn giật mình còn tưởng trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hoán kéo Thẩm Mẫu Đơn vào phòng, kể hết những chuyện mấy ngày nay cho Thẩm Mẫu Đơn nghe. Mấy ngày trước, gã sai vặt đột nhiên thông báo rằng có một vị phu nhân họ Trần tới cửa thăm viếng, lão phu nhân có chút không hiểu ra sao nhưng cũng như cũ mời người vào. Tới khi Trần phu nhân nói rõ thân phận và mục đích tới đây, lão phu nhân liền có chút hồ đồ rồi, không phải Mẫu Đơn và điện hạ có quan hệ với nhau sao? Sao lại có vị quan phu nhân tới cửa cầu hôn?

Kết quả đợi tới khi Trần phu nhân thuật lại sự việc, nói là thay điện hạ tới cửa cầu hôn khiến lão phu nhân kinh hãi thiếu chút nữa là ngất đi, qua nửa ngày mới hoàn hồn, run giọng nói: “Phu nhân, phu nhân nói… phu nhân nói là tới đây cầu hôn cho ai?”

Trần phu nhân cười nói: “Lão phu nhân chẳng lẽ còn tưởng nghe lầm sao. Ta là tới đây cầu hôn cho Yến Vương điện hạ, muốn cưới tứ cô nương của Thẩm gia.” Vừa dứt lời liền đem miếng ngọc bội có khắc chữ “Yến” ra: “Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, điện hạ còn chưa chuẩn bị sính lễ, chỉ giao cái này cho ta, nói rằng lấy cái này thay thế cho sính lễ cầu hôn.”

Lão phu nhân sợ run mà tiếp nhận miếng ngọc bội từ trong tay của Trần phu nhân, cho dù bà không hiểu chuyện trên quan trường đi chăng nữa thì 

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui