Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Editor: Vanny

Nói thật, dung mạo người này quá giống với mẫu thân trong ký ức của Mẫu Đơn nên nàng hơi bị ảnh hưởng, thấy bà ấy khổ sở cầu xin hồi lâu mà phu xe đó không chịu đồng ý. Mẫu Đơn nhịn không được khẽ thở dài, đi qua, nàng nhẹ giọng nói: “Thẩm à, vừa may xe ngựa bọn ta thuê có dư nhiều chỗ. Hay là thẩm đưa cây trâm này cho ta, sau đó theo Thẩm gia chúng ta đi cùng một chiếc xe ngựa được không?”

Phụ nhân quay ngoắt đầu, nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt vừa cảm kích vừa xấu hổ. Bà ấy cuống quýt gật đầu, hơi e ngại đưa cây trâm trên tay cho Mẫu Đơn. Nàng cười cười với bà ấy, nhận lấy cây trâm từ tay bà ấy.

Xe ngựa mà Thẩm gia thuê vốn dư chỗ, thêm một mình phụ nhân này vào cũng không tính là nhiều. Tới khi dẫn phụ nhân đang thấp thỏm không yên này tới bên cạnh đoàn xe, người của Thẩm gia cũng không ai có ý kiến gì, chỉ cười cười với phụ nhân kia. Mẫu Đơn sợ bà ấy không được tự nhiên, nhỏ giọng nói với phụ nhân: “Lát nữa thẩm ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta là được rồi.”

Phụ nhân khép nép gật gật đầu, theo Mẫu Đơn lên xe. Trên xe cũng coi như rộng rãi, mà lần này về Mẫu Đơn chỉ dẫn theo một mình Niệm Hương, chỉ có ba người các nàng ngồi trên xe ngựa. Phụ nhân kia cực kỳ lo lắng, sắc mặt vàng vọt, lại có chút đỏ. Bà ấy cẩn thận nhìn Mãu Đơn, nói cảm ơn lần nữa: “Cô nương, thật sự rất cảm ơn cô nương. Tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên của cô nương .”

Mẫu Đơn cười nói: “Ta là Thẩm thị Mẫu Đơn, thẩm cứ gọi ta là Mẫu Đơn là được.”

Phụ nhân gật gật đầu, cũng nói tên họ của mình cho Mẫu Đơn, chỉ nói mình tên Đào Uyển Nương, những chuyện khác liên quan đến phu quân của bà ấy thì bà ấy không nói.

Chốc lát sau, đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân tới gọi Mẫu Đơn qua gặp. Mẫu Đơn lên xe ngựa của lão phu nhân. Lão phu nhân cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Nghe nói con mời phụ nhân ở trên thuyền lên xe ngựa của con?” Mẫu Đơn ngồi đối diện lão phu nhân, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn và mái tóc hoa râm của lão phu nhân, khẽ gật đầu: “Con thấy bà ấy rất đáng thương nên mới kêu bà ấy lên ngồi chung xe ngựa với con.”

Lão phu nhân nhịn không được cười cười, mở to mắt xem xét Mẫu Đơn: “Tốt xấu gì ta cũng là tổ mẫu của con, biết rõ con là người như thế nào. Tính tình con từ nhỏ đã rất tốt. Lúc mẫu thân con qua đời thì con đã rất hiểu chuyện, khóc lóc mấy ngày, phụ thân con dỗ thế nào cũng không được, trước mắt dáng vẻ phụ nhân này quá giống mẫu thân con, khó trách con lại như vậy. Vậy cũng không sao, chuyện ta muốn nói với con là phụ nhân này đã có gia đình chưa? Nếu như chưa có thì chi bằng cứ giữ lại. Tuổi tác phụ thân con cũng cao rồi. Sau khi mẫu thân con qua đời, nó vì tỷ đệ hai con cũng chưa tái hôn, bây giờ khó khăn lắm mới gặp được người giống mẫu thân con như vậy, chi bằng giữ lại để hầu hạ cho ông ấy. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, tới khi các con thành gia lập nghiệp, một mình ông ấy cô đơn lẻ bóng…”

Bây giờ lão phu nhân cũng nghĩ thông rồi. Mấy năm nay bà ta đối với tam phòng không ra gì, nhưng tam phòng vẫn không có oán hận gì cả, đối với bà ta vẫn hiếu thảo như cũ. Bà ta cũng coi như nhìn thấu rồi.

Mẫu Đơn cũng biết rõ đạo lý này. Nàng cũng đau lòng cho phụ thân của mình. Sau này nàng và A Hoán trưởng thành rồi, kết hôn xong thì phụ thân cũng già rồi, bên cạnh không thể không có ai hầu hạ, nhưng: “Tổ mẫu, vị thẩm này đã có gia đình rồi.”

Lão phu nhân thở dài: “Vậy cũng hết cách. Sau khi về Bình Lăng phải tìm một vợ kế cho phụ thân con rồi. Con và A Hoán không có ý kiến gì chứ?”

Mẫu đơn cười nói: “Chỉ cần là người tốt thì dĩ nhiên là không có ý kiến rồi.” Quả thật nàng hy vọng phụ thân có thể tìm được người bầu bạn nửa đời sau, nhưng điều kiện tiên quyết là tính tình nữ tử đó phải tốt, không phải là loại người điên đảo thị phi.

Lão phu nhân vẫy vẫy tay: “Được rồi, con mau quay về đi, sắp khởi hành rồi.”

Suốt quãng đường còn lại, Mẫu đơn ngồi cùng với Uyển Nương trên một chiếc xe ngựa. Uyển Nương này không nói nhiều, ngày thường ở trên xe ngựa chỉ nhìn xa xăm phong cảnh thoáng qua bên ngoài xe.

Xe ngựa chạy mấy ngày cuối cùng cũng tới cổng lớn của thành Bình Lăng. Lúc này vừa qua buổi trưa, cổng thành vẫn chưa đóng. Xe ngựa chạy một mạch vào trong thành Bình Lăng. Vừa vào trong thành Uyển Nương liền xuống xe ngựa, nói tiếng cảm ơn với Mẫu Đơn lần nữa.

Người của Thẩm gia đều về tới Thẩm phủ. Lần này về còn có người của nhị phòng. Sau khi về tới nơi liền sắp xếp cho nhị phòng một căn viện. Mọi người cả đường mệt nhọc chỉ sai nhà bếp tuỳ tiện chuẩn bị vài món ăn rồi nghỉ ngơi sớm.

Cả đường không có sự quấy rối của Vệ Lang Yến. Mẫu Đơn sống rất thoải mái. Lần này về nàng nhịn không được có chút lo lắng, sợ nửa đêm điện hạ lại lẻn vào khuê phòng của nàng.

Quả nhiên sau khi rửa mặt chải đầu xong, lên giường ngủ tới lúc mơ mơ màng màng thì phát hiện có người nằm xuống bên cạnh, hơi thở nam tính quen thuộc bao quanh nàng khiến nàng nhịn không được hơi an tâm, lại cảm thấy như vậy không đúng. Nhưng thật sự quá buồn ngủ rồi, ngay cả xoay người cũng không muốn nhúc nhích, mặc cho nam nhân ở phía sau ôm lấy nàng, ở trong lòng hắn chầm chậm ngủ thiếp đi.

Ban đêm ngủ quá ngon, sáng sớm ngày hôm sau Mẫu Đơn dậy rất sớm. Sắc trời bên ngoài vẫn còn âm u là nàng tỉnh rồi, cử động cơ thể, phát hiện mình bị giam trong vòng tay mạnh mẽ. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn dung nhan hơi mơ hồ của nam nhân phía sau. Dường như hắn đang nhắm mắt, tiếng hít thở rất đều đặn.

Hình như phát hiện nàng đã tỉnh, nam nhân cũng mở mắt theo, cúi đầu hôn lên má nàng: “Sao không ngủ thêm một lúc nữa? Đi tàu xe mệt mỏi nàng ngủ thêm một lát đi.”

Từ lâu Mẫu Đơn đã không bối rối nữa, từ từ lắc đầu: “Thiếp không mệt.” Nàng ngập ngừng một hồi, lựa chọn câu từ, từ từ nói: “Điện hạ, thiếp muốn nói… dù sao chúng ta vẫn chưa thành thân. Sau này điện hạ có thể đừng…”

Vệ Lang Yến ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói hơi khàn: “Ta chỉ nhớ nàng thôi, muốn ôm nàng một chút. Mấy hôm trước sau khi từ Lâm Hoài thúc ngựa gấp gáp trở về vẫn luôn bận rộn chuyện khác. Tối hôm qua mới rảnh liền muốn qua đây ôm nàng. Nàng cứ yên tâm, ta biết nàng đang lo lắng điều gì, sau này sẽ không phóng túng nữa. Ta sẽ đợi tới ngày chúng ta thành thân.” Hắn cũng sẽ đẩy nhanh tốc độ sắp xếp tất cả.

Mẫu Đơn cũng hơi đau lòng cho hắn, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng mặc cho hắn ôm. Qua hồi lâu, mới nghe hắn nói: “Qua mấy ngày nữa có thể Tưởng hầu phủ sẽ xảy ra chuyện. Nàng bảo đại bá phụ nên ít qua lại với người của Tưởng hầu phủ. Mấy ngày này nếu có người của Tưởng hầu phủ đưa thiếp mời tới thì đều từ chối hết.”

Tưởng hầu phủ? Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, không khỏi hỏi: "Là điện hạ muốn diệt trừ bọn họ sao? Bọn họ là người của thái hậu?"

Vệ Lang Yến cười nhẹ một tiếng, lại hôn một cái vào sau tai nàng: “Mẫu Đơn của ta quả là thông minh, vừa nói cái là hiểu liền.”

Mẫu Đơn đỏ mặt. Mặc dù nàng không nhớ rõ rốt cuộc người nào đứng về phía thái tử, nhưng trên địa bàn của điện hạ. Điện hạ muốn đụng vào hầu phủ, hiển nhiên là bọn họ ngược phe với điện hạ, không khó mà đoán, Tưởng hầu phủ chắc chắn là người của thái hậu thôi.

Đều là người trên quan trường, bình thường đều sẽ hay lui tới, nhưng Tưởng hầu phủ ở vị trí cao như vậy, đối với sự tác động của các thế lực xung quanh nhất định sẽ vạn phần chú ý. Điện hạ muốn đụng tới bọn họ. Bọn họ chắc hẳn sẽ phát hiện ra, chỉ sợ sẽ lập tức bắt đầu hành động.

Mẫu Đơn biết đại bá, phụ thân và nhị đường ca đều là người chốn quan trường, nhất định phải nhắc nhở bọn họ mới được, đặc biệt là đại bá. Kiếp trước đại bá chọn sai chiến tuyến làm hại tới Thẩm gia cũng bị lụn bại theo. Tuy hiện tại kiếp này đại bá đứng về phía điện hạ, nhưng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huông bất ngờ.

Qua một hồi điện hạ lại buồn bực nói: “Mấy ngày nay ta đều hơi bận, có thể sẽ không qua đây. Nàng cố gắng nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, đừng bận tâm tới trang viên kia của nàng nữa. Nếu nàng thích trang viên, ta tặng cho nàng là được rồi.”

Mẫu Đơn buồn bực nói: “Điện hạ, trang viên của thiếp là để kiếm tiền mà.” Mặc dù số ngân lượng kiếm được đối với điện hạ mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng đó đều là tâm ý của nàng.

Vệ Lang Yến nhịn không được chế giễu nàng hai câu, cuối cùng thấy tới lúc phải đi rồi lúc này mới đi khỏi. Tới khi điện hạ đi rồi, Mẫu Đơn lập tức rời giường, sau khi ăn sáng xong liền đi gặp lão phu nhân và lão thái gia, nói hết một lần chuyện điện hạ muốn động Tưởng hầu phủ. Trong lòng lão phu nhân đã hiểu, gật gật đầu: “Ta biết rồi, một lát ta sẽ nhắc nhở đại bá và đường ca của con.”

Tới tối, sau khi Thẩm Thiên Nguyên đã trở về, Mẫu Đơn cũng nhắc nhở ông. Thẩm Thiên Nguyên nói: “Cha biết rồi, hèn chi mấy bữa nay cha luôn cảm thấy có điều gì đó bất an. Người của hầu phủ cũng thường xuyên đưa thiệp mời cho không ít quan viên.”

Chuyện này còn chưa giải quyết xong, kết quả chưa tới hai ngày bỗng nhiên truyền đến một tin chấn động. Đương kim hoàng đế - Tuyên đế muốn mở rộng hậu cung. Nữ nhi của các quan viên từ thất phẩm trở lên mà chưa có hôn phối đều phải nhập cung tuyển tú, mỗi gia tộc không may chỉ cần đưa một người vào cung là được.

Mẫu Đơn nghe tin này xong liền chết lặng. Bỗng nhớ lại chuyện này năm đó cũng đã xảy ra, chẳng qua lúc đó Thẩm gia đã hoàn toàn sa sút. Đại bá chẳng qua chỉ là quan viên cửu phẩm, chuyện này đương nhiên không rơi xuống đầu bọn họ rồi. Nhưng lần này thì khác, Thẩm gia đều đạt tiêu chuẩn này rồi, cho nên sẽ có khả năng chọn một trong số mấy nữ tử chưa có hôn phối vào cung tuyển tú. Người chưa có hôn phối ở Thẩm gia chỉ có nàng, Nhạn Dung và Phương Lan thôi.

Mặc dù nàng và điện hạ đã đính hôn, nhưng cũng chỉ là mới đính hôn thôi, người ngoài vốn không hề biết. Nhạn Dung đã nhìn trúng Trì đại ca. Tính cách của Phương Lan lại càng không thích hợp tiến cung, huống chi không lâu nữa đại cuộc của thiên hạ sẽ biến đổi, nữ nhi Thẩm gia không thể tiến cung! Ít nhất là nữ nhi chi này của Thẩm gia bọn họ không thể tiến cung. Nhưng chi này của các nàng và chi bên đó sớm đã chia ra, dựa theo quy tắc thì coi như là hai nhà rồi. Hai nhà đều phải chọn nữ nhi để nhập cung tuyển tú.

Mặc dù tuyển tú nhưng cũng không nhất định bị chọn trúng, nhưng nếu vạn nhất, không được, Thẩm gia chi này của bọn họ tuyệt đối không thể nhập cung tuyển tú.

Mẫu Đơn không chậm trễ nữa, lập tức ngồi xe ngựa tới vương phủ, lại được quản gia thông báo là Yến Vương điện hạ đã đi từ sáng sớm, giờ vẫn chưa trở lại.

Mẫu Đơn ngồi trên ghế dựa chạm khắc hoa văn bốn góc ở trong sảnh, nhịn không được xoa xoa trán, lại nhìn quản gia cung kính khom lưng ở đối diện, lại hỏi: “Vậy có biết điện hạ khi nào quay về không?”

Quản gia đáp: “Cái này lão nô cũng không biết nữa, nếu không thì Thẩm cô nương đợi ở đây được không? Thế tử Tử An cũng ở trong phủ, nghe nói cô nương đến, lát nữa có thể sẽ tới đây, hay là Thẩm cô nương cứ chơi với tiểu thế tử trước, nói không chừng điện hạ sẽ quay về nhanh thôi.”

Cũng chỉ có thể như thế thôi, hơn nữa cũng khá lâu rồi nàng không gặp Tử An, không khỏi gật đầu, liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tử An từ bên ngoài truyền vào: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ tới rồi à, ta rất nhớ tỷ.”

Hết chương 85.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui