Mẫu Đơn Si Phong Hương Túy Tửu


Em nhm lẫn khi nếm thử, ai ngờ lại bị tên của anh lừa gạt, không thể tự kiềm chế.
.
Trên đường đi tới sân bay, Lục Yểu một mực hối lỗi, tất cả mọi chuyện làm sao có thể xảy ra?
Đúng, cô đang trên đưng tới sân bay.
Đây một buổi sáng vô cùng rối ren, ngay cả hành lý cô cũng không dám thu dọn, ngay cả nội y bị Lạc Cửu nằm đè lên cô cũng không dám rút ra, mặc quần áo ngoài vào luôn rồi chạy thẳng ra cửa, đi thẳng tới sân bay.
Được rồi, giờ cô đang ở trên không.
Lục Yểu cảm thấy mình cực kỳ rối loạn. Chưa bao giờ cô bị đạo đức của bản thân khiến mình phức tạp như bây giờ, trên thực tế, từ trước tới giờ cô rất chú ý giữ gìn phẩm hạnh đạo đức của mình.
Ngủ với một người đàn ông, không sao cả. Để Lạc Cửu qua đêm trên lưng mình, cũng không sao hết.
Nhưng người đàn ông qua đêm với cô lại là Lạc Cửu.
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lạc Thường:
“Lạc Thường, tôi đã qua đêm với em trai của anh. Chính là người em trai một nửa là thiên tài nấu rượu, nửa là người não thiếu nước. Giờ anh ấy đang ở nhà tôi, anh hãy đến đón anh ấy đi.

Cô gập di động lại.
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một tin:
“Anh nhớ mang theo một bộ quần áo cho anh ấy, quần áo của anh ấy bị xé rách rồi.
Tất nhiên cô sẽ không bấm thừa một câu “là do tôi xé”. Nhưng những lời này không nói cũng chẳng khác nói là bao.
Thế giới này thật điên cuồng, cô nghĩ.
Sáng sớm… hôm nay, thục nữ hiện đại, yêu tinh lục mẫu đơn Lục Yểu giống như con thỏ bị sói đói đuổi bắt, vội vàng chạy lên chuyến bay sớm nhất đi Tây An, chạy trối chết.
.
Cái mũi của hồ ly, không thể nghi ngờ gì nữa, cực kỳ nhạy c
Vừa thấy Lục Yểu, phản ứng đầu tiên của Hồng Tụ là hít mũi một cái, sau đó nghi ngờ hỏi:
-Ngày hôm qua….
Lục Yểu vội giao nộp vũ khí:
-Là, là, là ngày hôm qua ta ngủ với một người đàn ông, một người đàn ông vô cùng thuần khiết, ta là người phụ nữ bất lương, trơ tráo, mặt dạn mày dày, được chưa?!
Hồng Tụ im lặng rất lâu, mãi sau mới nói:
-Thật ra ta chỉ muốn hỏi, hôm qua ngươi đã tắm rửa hay chưa thôi?
Lục Yểu run rẩy.
Hồng Tụ ở trong một căn phòng nhỏ phía sau cửa hàng đồ cổ, giường là giường tầng bằng gỗ trong tiệm. Lục Yểu được Hồng Tụ cho ngủ ở tầng trên, vì thế cả đêm hai người đều có thể nghe rõ tiếng gỗ kẽo cà kẽo kẹt.
Cuối cùng thì Hồng Tụ không thể chịu được nữa, ngồi dậy trong bóng đêm.
-Lục mẫu đơn, cút xuống dưới cho ta!
Lục Yểu ấm ức, tủi thân đi xuống dưới.
-Hồng Tụ, hãy niệm tình ngày tháng lúc trước khi ta còn ở trong vườn hoa.

-Vườn hoa bị thiêu rồi, không còn nữa.
Hồng Tụ rất tàn nhẫn nhắc nhở cô.
-Không nhớ được sao, sau khi cải cách ruộng đất, vườn hoa đó đã bị thiêu cháy rồi.
-Năm Gia Tĩnh(1) mới bị thiêu cháy, thật là….
Lục Yểu nhỏ giọng sửa cho đúng.
Hồng Tụ vò
-Ta cũng không nhớ rõ lắm.
Lục Yểu thở dài:
-Sống được lâu như vậy cũng có ý nghĩa gì đâu, rất nhiều chuyện cũng không còn nhớ rõ nữa.
Hồng Tụ im lặng, một lát sau, sờ sờ đầu Lục Yểu trong bóng đêm.
-Ngươi nhớ được rất nhiều thứ. Như con người sẽ không nhớ rõ ngày mà con kiến dọn tổ dời đi, chúng ta cũng không nên nhớ rõ con người sinh – lão – bệnh – tử thế nào, chỉ cần nhớ rõ bản thân là được rồi.
Lục Yểu câu hiểu câu không.
Hồng Tụ tiếp tục sờ đầu cô, sau đó đánh một phát bật nguyên thần của cô ra ngoài, đánh cho cô hiện nguyên hình.
-Ngươi im lặng một lát cho ta. Tỷ tỷ đây buồn ngủ rồi.
Hồng Tụ đắp chăn nằm xuống, tiếng ngáy hồ ly vang lên rất nhanh.

Lục Yểu cuộn mình trong nguyên hình là cây hoa mẫu đơn, trong chốc lát cảm thấy không thích ứng được. Bản thể của cô những năm gần đây vẫn được Hồng Tụ giữ tại nơi này. Cuộc sống quá coi trọng vật chất có khi sẽ khiến cô quên mất, thật ra cô chỉ cần một vốc đất, một chút nước, một luồng ánh sáng mặt trời là có thể sống sót.
Ngày hôm sau, Hồng Tụ xới cô lên từ chậu hoa, cô chỉ chăm chăm nhìn các món ăn.
Hồng Tụ nhét vào miệng Lục Yểu một cái bánh bao, dúi hai mươi đồng vào tay cô:
-Đi mua chao đi.
-Ta đi một mình thôi á?
Lục Yểu khốn khổ hỏi. Tiệm bán chao của bà lão bán chao cách đây tận hai conđường.
Hồng Tụ vội vàng mở cửa tiệm, quét bụi, phủi bụi bám trên những đồ gốm sứ thời Tống trong quầy, giả vờ như không nghe
Hơi quá đáng rồi đó. Lục Yểu thầm nghĩ. Vì muốn thỏa mãn khao khát ăn uống của mình mà để cho tỷ muội đang thất tình trôi nổi ở bên ngoài.
Cô đếm đếm hai mươi đồng. Hơi quá đáng, tất cả đều là tiền xu, ngay cả phí dịch vụ lao động dư thừa cũng không cho cô nữa >”
(Chỗ này Hồng Tụ muốn nói bà bà háo sắc đó)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận