Mẫu Hậu Theo Ta Đi FULL


Lâu ngày gặp lại, Diệp phu nhân tự nhiên là cùng nữ nhi có rất nhiều chuyện muốn nói.

Còn Diệp Tư Vũ, trong cung này ngoại trừ Sở Trạm cùng cung nữ Xảo Vân bên người ra thì cũng không cùng người nào khác trò chuyện, mẫu thân tới tự nhiên là nói nhiều hơn một chút.

Mà một lần trò chuyện này, hai người nói đến qua buổi trưa, cho tới buổi chiều.

Đến khi nhận ra thì đã đến lúc dùng bữa tối.
Diệp phu nhân bình thường cũng đến thăm Diệp Tư Vũ, bất qua mỗi lần đều chỉ cùng Diệp Tư Vũ dùng bữa trưa, đến buổi chiều thì xuất cung.

Thế nhưng lần này Diệp phu nhân bị bệnh mấy tháng, rốt cuộc cũng tốt lên.

Diệp Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời ý thức được tuổi của mẫu thân cũng đã cao, cũng không biết nàng còn có bao nhiêu thời gian có thể ở bên cạnh bầu bạn cùng nàng.

Vì vậy do dự một lúc liền quyết định để Diệp phu nhân dùng bữa tối xong mới đi.
Diệp Tư Vũ là con gái út, phụ thân nàng đã hơn sáu mươi tuổi.

Anh trai nàng lớn hơn nàng gần hai mươi tuổi, cháu của nàng cũng lớn tuổi hơn nàng.

Bởi vì lớn tuổi mới sinh được một nữ nhi, cho nên Diệp phu nhân sủng ái yêu thương nàng như bảo bối.

Ngay cả Diệp Thành Cửu cũng chưa từng khiển trách qua nữ nhi.


Ngoại trừ vì lợi ích gia tộc mà bị ép gả nhập hoàng gia ra thì mỗi ngày trôi qua Diệp Tư Vũ ở nhà sống vô cùng tốt.
Vì vậy, khó có được hôm nay Diệp Tư Vũ mở miệng giữ người lại.

Diệp phu nhân tuy rằng nghĩ có chút không thích hợp nhưng do dự một chút vận đáp ứng.

Cho Diệp Tư Vũ phân phó người dùng bữa sớm, sau đó ly khai trước khi cửa cung đóng thì đại khái cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Diệp Tư Vũ thấy mẫu thân đồng ý lưu lại lâu một chút bồi bản thân tự nhiên vô cùng hài lòng, vội vã nghe theo lời mẫu thân mà làm.

Chỉ là chưa đợi cung nhân đem bữa tối chuẩn bị tốt, nhị điện hạ đã biến mất một ngày một đêm đột nhiên đến thăm.
Kỳ thật Diệp Tư Vũ cũng quên, cho dù mấy ngày Sở Trạm biến mất không thấy thân ảnh thì bữa tối cũng sẽ chạy đến Phượng Nghi cung báo cáo, thuận tiện dùng cơm.

Đây là thói quen nhiều năm qua, bao gồm nhóm cung nhân ở Cảnh Thần cung, cũng đã có thói quen không cần chuẩn bị bữa tối cho chủ tử nhà mình.

Lại càng không chờ chủ tử dùng xong bữa tối mới tới lượt bọn họ.
Diệp phu nhân trước nay chưa từng lưu lại dùng bữa tối, hơn nữa cũng vì mấy tháng nay không đến, nên quy tắc gì cũng phá bỏ, cho nên lúc Sở Trạm đến căn bản không nghĩ lại gặp Diệp phu nhân ở chỗ này.
Khi nàng đang nhanh chân, vẻ mặt xán lạn cười hô "Mẫu hậu" đi vào đại điện liền thấy Diệp phu nhân đang ngồi bên cạnh kéo tay Diệp Tư Vũ nhẹ giọng nói gì đó.
Tươi cười trên mặt nhất thời có chút lúng túng.

Sống trong cung nhiều năm như vậy, ngoại trừ đối mặt với Diệp Tư Vũ thì Sở Trạm cũng không quen dùng biểu tình như vậy đối đãi bất kỳ người nào khác.

Nàng tự mình tạo thành thói quen mang mặt nạ ôn hòa hoặc lạnh lùng, dáng vẻ thành thật rực rỡ như vậy không nên thuộc về một Hoàng tử bị thất sủng.

Hai tiếng 'mẫu hậu' kia liền kinh động hai nữ nhân đang nói chuyện phím trong đại điện, trên mặt cũng theo thói quen mang theo ý cười sủng nịnh.

Nhưng thật ra Diệp phu nhân hầu như chưa từng gặp qua Sở Trạm, lúc nàng từ trang phục của nàng cùng cách xưng hô với Diệp Tư Vũ mà suy đoán người đến là ai thì nhất thời trên mặt cũng xuất hiện lúng túng.
Sở Trạm xấu hổ cười nói, "Ta...Ta không biết Diệp phu nhân đã tới.

Không làm phiền các người đi?"
Diệp Tư Vũ còn chưa kịp nói, Diệp phu nhân liền đứng dậy bắt đầu hành lễ với Sở Trạm, "Thần phụ*(thần trong thần tử, phụ trong phụ nữ) tham kiến nhị Hoàng tử, điện hạ thiên tuế." Nói rồi liền muốn quỳ xuống.
Sở Trạm cả kinh vội vã tiến lên vài bước đưa tay đỡ nàng, "Diệp phu nhân không cần đa lễ.

Ngài là mậu thân của mẫu hậu.

Đương nhiên là trưởng bối của Sở Trạm, chi lễ của trưởng bối Sở Trạm không nhận được."
Đối diện Sở Trạm, Diệp phu nhân dườn hư tương đối thành thật.

Cũng không nghĩ vì hai câu nói của Sở Trạm mà bỏ đi lễ tiết, một bên chuẩn bị tiếp tục hành lễ, một bên nói, "Điện hạ là quân, thần phụ là thần, quân thần chi lễ* (lễ nghi giữa bề trên và bề tôi) không thể bỏ."
Sở Trạm lần đầu gặp Diệp phu nhân, không nghĩ nàng cố chấp như vậy, nhất thời không biết phải làm sao với Diệp phu nhân.

Tay đang đỡ Diệp phu nhân không dám tự tiện buông ra, nàng vội vàng ngẫng đầu lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn Diệp Tư Vũ đang ngồi bên cạnh xin giúp đỡ.
Diệp Tư Vũ biết tâm tư Diệp phu nhân.


Nói gì thì Sở Trạm cũng không phải con nàng sinh ra, mà là con nuôi trên danh nghĩa.

Diệp phu nhân đối nàng cũng không hoàn toàn yên tâm, chỉ sợ đi sai một bước sẽ đem đến hậu quả không tốt.

Nàng là Trấn Quốc công phu nhân, cả đời đều cẩn thận.

Hiện tại đối mặt vị hoàng tử có thân phận đặc biệt thì đương càng không dám có sai sót.
Đương nhiên, đây chỉ là do Diệp phu nhân lo lắng.

Đối với người khác, Sở Trạm có thễ sẽ có tâm tư, nhưng khi đối mặt Diệp Tư Vũ, nàng hoàn toàn là thực tâm đối đãi, chưa từng mảy may lợi dụng hay lừa dối.

Thân phận Diệp phu nhân là mẫu thân của Diệp Tư Vũ, nàng yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên sẽ không khó xử.

Còn hơn cả Diệp phu nhân đối nàng, nàng còn không dám đối xử không tốt với Diệp phu nhân.
Trong ba người thì Diệp Tư Vũ hiểu rõ nhất, liếc mắt nhìn ra tâm tư hai người kia lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Sở Trạm, vội vàng cười nâng mẫu thân dậy, nói, "Mẫu thân không cần như vậy, Trạm nhi cũng không phải người ngoài, sẽ không vì cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn mà trách tội.

Ngày đối xử với nữ nhi như thế nào thì cũng đối với nàng như vậy đi."
Lời này rơi vào tai hai người thế nhưng lại mang hai nghĩa khác nhau.

Sở Trạm nghe xong vui vẻ cười tươi, trong lòng âm thầm đồng ý lời của nàng*(chổ này chắc là bạn Trạm nghĩ bạn Vũ cũng có suy nghĩ giống mình).

Diệp phu nhân nghe xong lời này, chân mày bất giác nâng lên, lại thấy bộ dáng của Sở Trạm như vậy, trong lòng nhất thời sinh ra thật nhiều ý nghĩ.

Chỉ là nàng cũng không tiếp tục nhiều lời, nghe nữ nhi nói xong cũng đứng lên ngồi trở lại ghế.
Có Diệp phu nhân, Sở Trạm nghĩ ở lại cũng có chút xấu hổ, nhưng vừa đến lại đi tựa hồ càng thất lễ.


Len lén liếc mắt nhìn Diệp Tư Vũ, thì thấy nàng vẫn cùng mẫu thân nói chuyện, không có để ý đến nàng.

Điều này đồng thời làm nàng mơ hồ cảm thấy mất mác, cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh.
Mẫu thân cùng nữ nhi đã xuất giá nói cái gì? Cũng chỉ là mấy chuyện nhà linh tinh này nọ.

Hơn nữa còn có sự tồn tại của một hoàng tử là Sở Trạm, Diệp phu nhân càng cẩn thận lời nói hơn.

Hầu như mỗi một câu đều suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói.
Điều này làm cho Sở Trạm thấy không chút thú vị, ngồi bên cạnh một lúc liền định mượn cớ bỏ cáo từ.

Nhưng ai biết được, nàng vừa mở miệng, còn chưa nói gì, thì Diệp Tư Vũ đang ngồi đưa lưng lại với nàng giống như có một con mắt ở sau lưng, đúng lúc quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng một cái, mở miệng chặn lại lời của nàng, "Bữa tối lập tức được dọn lên, Trạm nhi cùng chúng ta dùng bữa đi."
Diệp Tư Vũ mở miệng giữ người, Sở Trạm từ trước tới nay chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu của nàng tự nhiên sẽ không tiếp tục muốn đi.

Đem lời muốn nói nuốt ngược trở vào, Sở Trạm tại nơi từ trước tới nay vẫn luôn làm cho nàng thả lõng nhất lại cảm thấy không được tự nhiên.
Diệp phu nhân yên lặng đem hành động của hai người đều xem vào trong mắt.

Tuy rằng đối với chuyện Sở Trạm nghe lời là ngoài ý muốn nhưng hành động của hai người cũng khiến thần sắc trong mắt nànng càng thêm sâu đậm hơn.
Lộ ra vẻ mặt từ ai như cũ, nàng tiếp tục cùng Diệp Tư Vũ nói vấn đề mà Sở Trạm cho là nhàm chán.

Diệp phu nhân từ trước tới nay là người khôn khéo, trong lòng kỳ thực đã bắt đầu âm thầm tính toán.

Không biết một hồi có nên hay không tìm một chút thời gian nói chuyện riêng với nữ nhi.
Suy nghĩ của tác giả: Sở Trạm lần đầu tiên gặp mặt mẹ vợ, lần này gặp tuyệt đối là thất bại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận