Diệp Thành Cửu bị bắt, người thắng cuối cùng của trận đoạt cung này là Sở Hoàng, cũng chỉ có thể là Sở Hoàng.
Đó là một người đáng sợ, hắn hầu như tính kế tất cả mọi người, bao gồm Ngô Vương được sủng vô cùng đắc ý, Nhạc Vương tuổi nhỏ háo thắng, ngay cả lão hồ ly Diệp Thành Cửu.
Hắn thấy được con người vốn tính tham lam, cho nên hắn lợi dụng vị trí kia đặt một cái bẫy chờ tất cả rơi vào.
Sau khi thất bại Diệp Thành Cửu từ lâu đã buông xuống sự ẩn nhận thường ngày, giờ khắc này thêm một ít kiên cường.
Dưới ánh mắt không tốt lành của Sở Hoàng, Diệp Thành Cửu đứng thẳng lưng, cũng không có bất kỳ ý muốn cầu xin nào, ngoại trừ bộ dáng 'được làm vua thua làm giặc'.
Sở Hoàng cười một tiếng, tuy rằng gương mặt bệnh tật không giấu được vẻ tái nhợt nhưng tinh thần của hắn ngược lại rất tốt, dường như lời Thái y nói hắn không thể qua khỏi hoàn toàn khác với thực tế.
Hắn hung ác nhìn Diệp Thành Cửu thật lâu mới nói, "Đại tướng quân a, ngươi có biết trẫm chờ ngày này bao nhiêu năm rồi không?"
Diệp Thành Cửu hừ nhẹ mà không đáp, mặc dù hắn không nói lời nào nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng.
Từ xưa đến nay Sở Hoàng cực lực chèn ép Diệp gia, chỉ là Diệp Thành Cửu quá giảo hoạt, tuy Sở Hoàng không ngừng chèn ép nhưng tuyệt đối không đến mức một kích trí mạng, cho nên Diệp gia vẫn vững chắc như cũ.
Hiển nhiên, Sở Hoàng cũng không cần Diệp Thành Cửu trả lời, hắn cười cười, "Bắt đầu từ lúc trẫm đăng cơ, trẫm liền hiểu rõ thiên hạ này triều đình này là của trẫm, trẫm muốn nắm chắc nhất định phải loại trừ những chướng ngại vật trước mặt.
Mà Diệp gia, lại là chướng ngại vật lớn nhất chắn trước mặt trẫm, trẫm muốn loại bỏ các ngươi lại không loại bỏ được dễ dàng, cho nên chỉ có thể lựa chọn loại từng chút một.
Nhưng những năm qua, Diệp gia vẫn trụ vững như cũ, trẫm không thể không cưới một Hoàng hậu họ Diệp."
Nói đến Hoàng hậu, trong mắt Sở Hoàng che giấu không được phẫn nộ.
Chỉ nhìn thái độ của hắn đối với Diệp Tư Vũ những năm qua Sở Trạm cũng có thể hiểu rõ, Sở Hoàng không cam lòng cưới vị Hoàng hậu này, thế nhưng Diệp gia vẫn còn đó, cho nên hắn chỉ có thể dùng cách này để trút giận.
Không liên quan đến Diệp Tư Vũ, chỉ bởi vì nàng họ Diệp, phụ thân của nàng là Diệp Thành Cửu.
Hoàng đế ẩn nhẫn bởi vì hắn cần diệt trừ Diệp gia, Diệp Thành Cửu ẩn nhẫn bởi vì hắn không chỉ muốn bảo vệ Diệp gia càng muốn tiến thêm một bước.
Sở Trạm ở bên cạnh thấy rõ ràng, trước đó Diệp Thành Cửu nhiễu loạn một trận xem ra chỉ là một trò đùa, nhưng nếu để hắn thành công, kết quả sẽ khác biệt rất nhiều.
Giang sơn Sở quốc này, rất có thể không bao lâu sau sẽ đổi thành họ Diệp.
Diệp Thành Cửu vừa có bản lĩnh lại có quân quyền, nhưng thủ hạ của hắn cùng quân đội đều bị Sở Hoàng dời khỏi Sở kinh, hơn nữa càng ngày càng xa.
Quân đội trong kinh hiện tại một chút cũng không dính dáng đến Diệp gia, hắn không thể chỉ dựa vào tử sĩ khống chế Hoàng đế, càng tuyệt đối không thể mạo hiểm nhắm mắt mặc kệ trú quân trong kinh tiêu diệt mà mưu triều soán vị.
Hắn nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, một bên tận lực huỷ hoại danh tiếng của Sở Trạm đồng thời dùng Diệp Tư Vũ kiềm chế nàng, một bên để nàng ngồi lên hoàng vị.
Trong suy nghĩ của Diệp Thành Cửu, Sở Trạm là một người vô cùng cảm tính, còn nơi mà nàng thể hiện sự cảm tính của mình chính là trước mặt nữ nhi của hắn.
Đây là một nhược điểm trí mạng, cũng là cơ hội của hắn, chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn, đến khi tiểu Hoàng đế đăng cơ đều sẽ mặc cho hắn xử lý, trăm dặm giang sơn này đều dễ dàng bị hắn nắm trong tay.
Chỉ tiếc tất cả tựa hồ đều là hắn nhất sương tình nguyện, hắn quá tin tưởng trực giác cùng quyết định của bản thân, cho nên cuối cùng hắn thất bại.
Tuyên ngôn của người chiến thắng vẫn còn tiếp diễn, chỉ là nụ cười trên mặt Sở Hoàng càng ngày càng rực rỡ cũng càng ngày càng lạnh lùng, "Nhìn đi, đại tướng quân của chúng ta.
Trẫm dùng nửa cuộc đời để đấu với ngươi, dù là công kích công khai hay âm thầm ngươi đều có bản lĩnh tránh thoát.
Hiện tại trẫm đã bệnh tình nguy kịch, không cần thái y nói trẫm cũng biết bản thân không còn nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng để trẫm đợi được ngày này.
Diệp gia vẫn bị diệt trước mắt trẫm."
Sắc mặt Diệp Thành Cửu thật khó xem, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không nói qua một câu.
Hắn lẳng lặng đứng đó, nghe Sở Hoàng nói vài câu lại ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trạm, đôi mắt trong trẻo kia đặc biệt kiên định.
Hắn không biết đấy là biểu trưng cho cái gì, nhưng người trước mắt này không thể nghi ngờ là người dễ đối phó như hắn tưởng, đúng là hắn quá mức tự tin thậm chí tự phụ.
Lúc này toàn bộ hoàng cung đã hoàn toàn an ổn như cũ, vô luận là Ngự Lâm quan hay Vũ Lâm vệ đều đã trở về vị trí của mình.
Hai nhóm quân này hôm nay náo loạn một trận, một nhóm bị Diệp Thành Cửu thu mua, một nhóm vì Nhạc Vương bán mạng, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đã là phản tặc, nhưng trong lòng Sở Trạm biết rõ, tất cả đều là do Sở Hoàng sắp xếp, mà sự trung thành của hai nhóm quân này đối với Hoàng đế là không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, thế sự vô thường, một số ít người bị bắt giữ, tám phần mười là khó thoát tội chết.
Mà những người khác đã trở về đơn vị cũ, có mấy trăm Ngự Lâm quân ở lại thu thập chiến trường bên ngoài Long Đằng điện, từng thùng từng thùng nước rửa trôi vết máu trên đất, một chậu hoa được mang đến dùng che giấu vết tích chiến đấu.
Trong không khí vẫn còn nhàn nhạt mùi máu tươi vẫn chưa tán hết, vậy mà Long Đằng điện đã nhanh chóng trở về bộ dạng lỗng lẫy khi xưa.
Giống như nơi đây căn bản chưa từng phát sinh bất kỳ tranh đấu nào, cũng chưa từng có nhiều người bị thuương thậm chí chết đi như vậy.
Sở Trạm chưa từng nâng mắt nhìn lần nào, để mặc nơi đây trở về nguyên trạng.
Tử sĩ của Diệp Thành Cửu hầu như toàn bộ chết trận, Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ thương vong cũng không ít, hơn nữa đại đa số chính là chết trong tay người một nhà.
Sở Trạm có chút không hiểu, cho dù là bày mưu tính kế, Sở Hoàng sao có thể nhẫn tâm nhìn những thị vệ này chém giết lẫn nhau như vậy? Thật là quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung mà.
Kẻ chiến thắng luôn thích tuyên cáo mình thắng, nhưng nói thế nào cũng phải kết thúc, Sở Hoàng nói xong rốt cuộc chuyển ánh mắt, nhìn về phía Sở Trạm từ đầu đến cuối giả làm người tàn hình hạ thấp sự hiện diện của mình đến mức thấp nhất.
Hắn nhìn Sở Trạm cúi đầu đứng một bên, ý vị sâu xa hỏi, "Hoàng nhi, ngươi nói xem tội mưu nghịch phải xử như thế nào vậy?"
Tuy rằng ngoài ý muốn bị gọi lên, nhưng Sở Trạm hầu như không chút do dự mở miệng đáp, "Hồi bẩm phụ hoàng, tội mưu nghịch theo luật thì phải tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội." Thật ra theo đúng luật thì liên lụy đến cửu tộc, bất quá nếu như vậy thì vô luận thế nào Diệp Tư Vũ cũng trốn không thoát, thậm chí dưỡng tử trên danh nghĩa của Diệp Tư Vũ cũng có thể bị liên lụy, cho nên nàng mới nói như vậy.
Sở Hoàng đương nhiên biết luật, cũng đoán được suy nghĩ cẩn thận này của Sở Trạm, nhưng không nói thêm gì.
Đúng theo suy nghĩ của Sở Trạm, nếu liên lụy đến cửu tộc nàng cũng sẽ bị liên lụy theo, bốn nhi tử đã trưởng thành của Sở Hoàng đã có hai người bị loại bỏ, còn lại hai người hắn hết lần này đến lần khác xem trọng người trước mắt này, cho nên không thể không buông tha dễ dàng.
Có thể nói là nể mặt Sở Trạm, thân bằng quyết thuộc gần xa của Diệp gia rốt cuộc tránh được một kiếp nạn.
Bất quá Sở Hoàng cũng có suy nghĩ của chính mình, Diệp gia tuy rằng đã bại, nhưng hắn vẫn không thể mở to mắt nhìn người thừa kế mà hắn xem trọng nhất dính dáng không rõ ràng đến bọn họ.
Cho dù Diệp Tư Vũ đã là Hoàng hậu trên danh nghĩa, tương lai danh tiếng cũng không có khả năng lưu lại, nhưng hắn vẫn không muốn Diệp gia có cơ hội hồi sinh.
Nghe xong lời Sở Trạm, chỉ thấy Sở Hoàng gật đầu, hướng đại tổng quản bên người nói, "Truyền chỉ theo ý của Tấn Vương đi, để kinh đô Phủ doãn và Ngự Lâm quân đến Diệp gia bắt người, ba ngày sau tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội."
Sở Hoàng hời hợt nói, hắn không quan tâm Diệp Thành Cửu phản ứng thế nào, lại càng không quan tâm có bắt trọn Diệp gia hay không.
Một Hoàng đế tâm tư sâu xa như vậy, từ khi bắt đầu bày mưu tính kết thì Diệp phủ cũng đã toàn bộ nằm trong lòng bàn tay, không có khả năng thoát khỏi.
Nghe xong ý chỉ của Sở Hoàng, cho dù Diệp Thành Cửu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng nhịn không được co giật cơ mặt.
Cả đời này của hắn vô luận là trên chiến trường hay trong triều, không biết trãi qua bao nhiêu canh bạc, lần này cũng giống vậy.
Điều duy nhất khác biệt chính là trước đây hắn đều thắng, mà lần này lại thua thảm hại, tổn thất chính là toàn bộ tính mệnh của người nhà.
Sở Hoàng rất có hứng thú nhìn sắc mặt Diệp Thành Cửu thay đổi, trong lúc chờ tổng quản đi truyền chỉ thì hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành Cửu hồi lâu, sau đó nói, "Tuy là tịch thu tài sản Diệp gia giết kẻ phạm tội, nhưng đại tướng quân thì khác.
Ngươi là đối thủ cả đời của trẫm, phố chợ tầm thường không phải là nơi thích hợp với ngươi, trẫm cũng không muốn để đao phủ chém đầu của ngươi."
Diệp Thành Cửu nghe vậy giương mắt liếc nhìn Sở Hoàng, tuy biết rõ Sở Hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng hắn vẫn muốn biết rốt cuộc ý tứ thật sự của Sở Hoàng là gì.
Sở Hoàng cười cười, không tiếp tục nói đến trọng tâm vấn đề, chỉ là hướng Sở Trạm vẫy vẫy tay.
Sở Trạm thấy thế lập tức tiến lên vài bước đi đến bên giường của Sở Hoàng, cung kính hỏi, "Phụ hoàng có gì phân phó?"
Sở Hoàng nhàn nhạt cười, không hiểu sao nụ cười kia khiến Sở Trạm cảm thấy bất an.
Nàng đã đoán được hẳn là Sở Hoàng đã biết chuyện nàng đêm hôm đến phủ Trấn Quốc công, nhưng hiện tại hắn không có ý muốn vạch trần, cũng không biết vị Hoàng đế này rốt cuộc suy nghĩ gì.
Đang lúc lòng đầy bất an thì Sở Hoàng hỏi một vấn đề, "Hoàng nhi, ngươi nói xem, muốn làm một minh quân thì phải làm như thế nào?"
Vấn đề vừa được nêu ra, trong đầu Sở Trạm nhất thời đầy dấu chấm hỏi, trên trán cũng khống chế không được mà toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng không rõ hiện tại Sở Hoàng hỏi vậy là có ý gì, bất quá không thể không trả lời, cho nên nàng suy nghĩ một chút mới đáp, "Minh quân là cần chính yêu dân, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng."
Ngược lại Sở Hoàng từ chối cho ý kiến chỉ cười.
Trước khi Sở Trạm thả lõng, hắn lắc đầu nói, "Cần chính yêu dân, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng đương nhiên quan trọng, nhưng làm một đế vương, không quả quyết cũng không phải là chuyện tốt." Dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Sở Trạm đột nhiên sắc bén rất nhiều, "Muốn làm một minh quân, không thể thiếu sát phạt quyết đoán."
Sở Hoàng nói không sai, hắn vốn là từ loạn trong giặc ngoài đi đến hôm nay, hiện tại còn có thể an ổn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, quả không thể thiếu sát phạt quyết đoán.
Sở Trạm nghe xong tự nhiên xác nhận, lòng có chút ngầm bất an.
Sở Hoàng thấy nàng thành thật thuận theo, thế nhưng lại lộ ra bộ dáng tươi cười thâm thúy nói, "Vậy theo ý hoàng nhi, hiện tại có phải lúc nên sát phạt quyết đoán không?"
Lời Sở Hoàng nói đầy ẩn ý, Sở Trạm đương nhiên không thể nói không phải, vì vậy đáp, "Diệp Thành Cửu phạm tội mưu nghịch, tất nhiên cần xử trí theo luật.
Phụ hoàng anh minh, đương nhiên cần sát phạt quyết đoán."
Sở Hoàng nghiêm nghị gật đầu nói, "Hoàng nhi nói đúng.
Diệp đại tướng quân phạm tội mưu nghịch, không thể tha thứ, chỉ là trẫm không muốn đại tướng quân bị mang đến đầu đường phố chợ, bị trảm trước mặt bách tích toàn thành.
Hoàng nhi nếu cũng hiểu được sát phạt quyết đoán là gì, như vậy, việc sát phạt hôm nay, không bằng giao cho hoàng nhi xử trí thế nào?"
Sở Trạm nghe xong sắc mặt có chút trắng bệch, trầm mặc nửa ngày cũng không đáp.
Nàng từng lên chiến trường giết địch, đương nhiên sẽ dám giết người, nhưng hôm nay người này...người này là phụ thân của Diệp Tư Vũ a!
Trong đầu nháy mắt trống rỗng.
Sở Trạm biết Sở Hoàng muốn để nàng giết Diệp Thành Cửu, nàng cùng Diệp Thành Cửu không thân cận bao nhiêu, hạ thủ cũng không là gì.
Chỉ là nàng hiểu, chuyện này nhất định sẽ không giấu được, đại khái một canh giờ là Diệp Tư Vũ sẽ biết nàng giết phụ thân của nàng, như vậy sau này nàng nên đối mặt Diệp Tư Vũ thế nào đây?
Sở Trạm không thể tưởng được phản ứng của Diệp Tư Vũ sau khi biết chuyện, càng không thể tưởng được sau này nàng và Diệp Tư Vũ sẽ tiếp tục sống chung ra sao.
Sắc mặt nàng trắng bệch đứng một chổ, bên tai là giọng nói thúc giục của Sở Hoàng, "Hoàng nhi a, ngươi cũng đã từng ra sa trường giết địch, hiện tại bất quá để ngươi xử quyết một tội thần, có gì do dự sao?"
Đương nhiên có! Trong lòng Sở Trạm rõ ràng, cũng không có khả năng nói ra lý do, nhưng trừ lý do đó ra nàng căn bản không có lý do khác để từ chối.
Có thể vì trước đây nàng âm thầm qua lại quá thân thiết với Diệp Thành Cửu, Sở Hoàng nghi ngờ nàng cũng có khả năng sẽ trừ bỏ nàng, nàng còn có người cần nàng bảo vệ, cho nên nàng không thể mạo hiểm như vậy.
Nghĩ thế, ánh mắt mê mang của Sở Trạm nhất thời trong vắt như trước, cảm xúc trên mặt cũng trở nên quyết tuyệt.
Sở Trạm vô cùng có hứng thú nhìn nàng biến sắc, không thể nói hắn có thể đoán được tất cả suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng tóm lại cũng đoán được bảy tám phần.
Hắn cũng không sốt ruột, chỉ phất phất tay, một người trong mấy người mặc đồ đen che mặt đi ra, sau đó đưa cho Sở Trạm một thanh trường kiếm sắc bén.
Luyện võ nhiều năm, cho dù hiện tại tâm trạng chưa ổn định, nhưng trường kiếm trong tay vẫn bất động.
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, cau mày nhìn Diệp Thành Cửu.
Vẻ mặt của lão già kia thế nhưng rất thờ ơ, đối với hắn mà nói, hiện tại chết trong tay Sở Trạm còn tốt hơn bị mang đến phố chợ để người lăng nhục, cho nên hắn nhìn kiếm trong tay Sở Trạm với bộ dáng hiên ngang chịu chết.
Cắn răng, Sở Trạm tiến lên hai bước, mới vừa giơ kiếm lên, Sở Hoàng lại đột nhiên gọi ngừng.
Hắn vẫy vẫy tay về phía hắc y nhân, người nọ đi qua khom lưng nghe hắn phân phó, sau đó đáp 'vâng' liền nhanh chóng rời tẩm cung.
Thanh âm Sở Hoàng rất nhỏ, Sở Trạm cũng không nghe được hắn nói gì với hắc y nhân, nhưng trực giác nói cho nàng biết đó không phải là chuyện tốt gì.
Vị Hoàng đế này, vị phụ thân này, cho đến bây giờ chưa làm chuyện gì Sở Trạm cho là tốt, bất quá chỉ giỏi lợi dụng thôi, chưa bao giờ thành thật.
Tuy nhiên nếu Sở Hoàng kêu dừng, nàng cũng không động, chỉ là cầm kiếm đứng một bên chờ mệnh lệnh kế tiếp của hắn.
Hắc y nhân ra ngoài cũng không lâu, rất nhanh đã trở lại.
Bộ dáng của hắc y nhân hoàn toàn giống như thích khách, nhưng kỳ lạ là không có bất kỳ ai hiểu lầm, im lặng đi rồi im lặng về, Ngự Lâm quân bên ngoài thế nhưng cho đi, Long Túc doanh cũng không nói gì thêm.
Khi trở về hai tay hắc y nhân trống trơn, vẫn là bộ dáng trước khi ra ngoài.
Sở Trạm nhịn không được quan sát hắn kỹ một chút, đương nhiên cũng không nhìn ra điểm kỳ lạ nào, bất quá trong lòng cũng đoán được thân phận của những người này-ám vệ của Hoàng gia.
Một đám người trong truyền thuyết chỉ nghe mệnh lệnh của Hoàng đế, võ nghệ của bọn họ cao cường, nhưng hầu như không nhiều người biết sự tồn tại của bọn họ, càng không có người gặp qua bọn họ.
Hắc y nhân đi đến bên cạnh Sở Hoàng bẩm báo gì đó, sau đó Sở Hoàng gật đầu, thanh âm thế nhưng lại lớn hơn chút, "Nếu đã mang đến, ngươi trực tiếp cho nàng vào đi."
Hắc y nhân vâng một tiếng sau đó ra cửa, dẫn một người vào.
Người mà giờ phút này Sở Trạm tuyệt đối không muốn thấy nhất-Diệp Tư Vũ.
Suy nghĩ của tác giả: Mẫu hậu lên sân khấu, màn kịch này càng hấp dẫn..