Trước khi tia ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng thì Sở Trạm đã tỉnh.
Nàng giống tiên đế đều là Hoàng đế chăm chỉ, lâm triều này nọ, trên cơ bản chưa từng miễn lần nào, cho nên dần dần cũng tập thành thói quen dậy sớm, hôm nay cũng giống ngày thường, vừa đến đầu giờ Mẹo Sở Trạm đã mở mắt.
Lúc này mặt trời chưa mọc, trong phòng cũng còn rất tối, Sở Trạm chớp chớp hai mắt cảm thấy thân thể có chút mỏi mệt, nhất thời cũng không phản ứng được chính mình đang ở đâu.
Sau một lúc trợn mắt mới phát hiện nơi này không phải tẩm cung của mình.
Trong lòng kinh hoảng, Sở Trạm theo bản năng nhớ đến thân mình, vừa mới động thì ngoài ý muốn phát hiện có người đang đè năng trên vai phải.
Chuyện ngoài ý muốn này lại dọa Sở Trạm nhảy dựng, thân thể theo bản năng đông cứng lại.
Bất quá chờ ý thức thanh tỉnh, ký ức tối hôm qua cũng nháy mắt trở về, thân thể vừa đông cứng nháy mắt thả lỏng.
Người bên cạnh bởi vì động tác vừa rồi của Sở Trạm hơi hơi giật giật, Sở Trạm quay đầu nhìn vừa vặn thấy gương mặt xinh đẹp, còn có cái miệng chúm chím, đúng là ngoài ý muốn khả ái, Sở Trạm nhìn mà khóe miệng nhịn không được liền giơ lên thành một đường cong dịu dàng.
Ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt Diệp Tư Vũ hồi lâu, thoáng dời xuống lại thấy mấy cái ấn ký màu hồng đầy ái mụi tràn ngập trên cổ.
Nhớ đến đủ chuyện hôm qua, Sở Trạm nhịn không được đỏ mặt, nhưng đáy lòng thỏa mãn là không giả được.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt Diệp Tư Vũ, kết quả mẫu hậu đại nhân không chỉ không tỉnh, còn rất bất mãn cau mày, tự động chôn đầu vào trong lòng nàng, còn thuận tiện cọ cọ, sau đó liền thực thỏa mãn tiếp tục ngủ.
Sở Trạm vốn định rời giường thấy Diệp Tư Vũ như vậy liền luyến tiếc dậy, tính tính ngày mới phát hiện, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ.
Nghĩ đến Phùng Cảnh cũng đã dự tính rồi mới hạ thủ, nếu không tội danh để lầm triều chính có thể rất lớn, hắn cũng không muốn nữ nhi của mình gánh trên lưng một cái bêu danh như vậy đi.
Bất quá ngẫm lại đêm qua đột nhiên mất tích, Sở Trạm cũng không biết Tiểu Lộ Tử kia có làm ồn ào hay không.
Vì thế nghĩ nghĩ vẫn lo lắng, lưu luyến nhìn chằm chằm người trong lòng hồi lâu, Sở Trạm nhẹ nhàng dời đi đầu của Diệp Tư Vũ, đêm qua đại khái làm nàng mệt, nàng động mạnh như vậy Diệp Tư Vũ cũng chưa tỉnh, vẫn ngủ say sưa như cũ.
Xuống giường, nhìn đến đầy đất là y phục hỗn loạn, trong đầu theo bản năng xuất hiện tình cảnh đêm qua.
Mặt Sở Trạm lại đỏ, nàng cũng bất chấp thân thể trần truồng, nhanh chóng nhặt lên quần áo mặc hôm qua mặc lên lần nữa, cũng cẩn thận nhặt lên quần áo của Diệp Tư Vũ đặt sang một bên.
Cuối cùng trở lại bên giường nhìn nhìn cái người vẫn đang ngủ say như cũ, nhẹ nhàng hôn trán nàng, như thế mới nhẹ chân nhẹ tay mở cửa ra ngoài.
Ngày nghỉ không cần lâm triều, không chỉ có vương công đại thần cùng Hoàng đế, mà phần lớn cung nhân trong cung cũng thả lỏng rất nhiều.
Bên này lại là lãnh cung, Sở Trạm trèo tường ra ngoài đi được một quãng đường dài cũng chưa thấy có người, bất quá như vậy cũng hợp tâm ý của nàng.
Vội vàng chạy về Cảnh Thần Cung, ngoài ý muốn Cảnh Thần Cung cũng chưa loạn thành một đoàn.
Sở Trạm không biết Tiểu Lộ Tử về nói thế nào, nên tránh mọi người trực tiếp đi tìm Vương công công, vì thế nàng rốt cục gặp được người bối rối đầu tiên trong toàn bộ Cảnh Thần Cung.
Sở Trạm hôm qua trắng đêm chưa về, Vương công công hiển nhiên sốt ruột đến độ tóc trên đầu sắp trắng hết.
Lúc Sở Trạm về, nhìn thấy chính là Vương công công nóng ruột nóng gan đi lòng vòng trong phòng, thuận tiện quở trách Tiểu Lộ Tử.
Không giống những người khác, Vương công công thân là nội thị Sở Trạm tín nhiệm nhất, tự nhiên biết được sự tồn tại của ám vệ.
Đêm qua Sở Trạm không lưu lại lời gì đã không thấy tăm hơi bóng dáng, sau đó lại một đêm không về, hắn tuy không lo an nguy của Sở Trạm, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được sốt ruột, Bất quá cũng chính vì trong lòng rõ ràng Sở Trạm không có việc gì, cho nên hắn mới để Tiểu Lộ Tử giấu giếm sự thật Sở Trạm biến mất.
"Người được phái đi U Ảnh Các đã về chưa?" Vương công công đi quanh trong phòng mấy vòng, sau đó quay đầu hỏi Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử vẻ mặt ủy khuất, nhưng cũng biết chính mình có lỗi, nghe hỏi vội vàng trả lời, "Công công, hiện tại còn sớm, người bên U Ảnh Các vẫn chưa dậy.
Ngài cũng biết vị chủ tử kia quan trọng thế nào với bệ hạ rồi, các nô tài thật sự không dám quấy rầy a.
Lý công công lại chưa dậy, thị vệ ngoài cửa cũng nói không nhìn thấy bệ hạ..."
Thở dài, Vương công công vung tay lên ngăn lại lời Tiểu Lộ Tử chuẩn bị nói.
Nghĩ tới nghĩ lui trong hoàng cung này trừ U Ảnh Các ra Sở Trạm cũng không còn chỗ để đi rồi, đi lại vài vòng trong phòng, Vương công công đang chuẩn bị tự mình đi đến bên ngoài U Ảnh Các chờ, đã thấy cái người khiến mình lo lắng một đêm đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Sửng sốt một lúc, Vương công công vội vàng nghênh đón, một bên quan sát Sở Trạm từ trên xuống dưới, một bên nói, "Chủ tử của ta, ngài đi đâu vậy a? Sao lại không nói với chúng nô tài một tiếng vậy, chúng nô tài đều lo lắng gần chết."
Cũng chỉ có Vương công công nhìn Sở Trạm lớn lên từ nhỏ mới dám dùng loại ngữ khí oán giận này nói chuyện với Sở Trạm, Sở Trạm nghe xong cũng không giận, ngược lại xấu hổ lấy tay sở sờ cái mũi nói, "Đêm qua...!Đêm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chưa kịp nói với ngươi, làm hại công công lo lắng thay trẫm giấu giếm, về sau sẽ không như vậy."
Tiểu Lộ Tử bên cạnh đều đã cúi thấp, hận không thể khiến sự tồn tại của mình biến mất.
Hắn cũng không ngốc, Hoàng đế thân thiết với Vương công công mới nói chuyện như vậy, hắn không có khả năng này liền càng không dám làm càn, ngay cả những lời này hắn cũng không nên nghe.
Phải biết rằng, vị Hoàng đế trẻ tuổi này tuy rằng đăng cơ không lâu, nhưng tuyệt đối sát phạt rõ ràng, hắn nghe nói trong triều có không ít đại thần đều vì đủ loại nguyên nhân bị chém đầu.
Hắn là một nô tài nho nhỏ, vẫn nên thu mình là tốt nhất.
Cũng may lúc này cũng thực không có ai để ý đến Tiểu Lộ Tử.
Vương công công nghe Sở Trạm giải thích trong lòng nháy mắt nhẹ nhàng, mặc dù là người cũ bên cạnh Sở Trạm, nhưng cũng không dám cậy lớn mà lên mặt, nhắc nhở hai câu coi như xong, nói thêm gì nữa sợ không tốt.
Vì thế đơn giản nói thêm hai câu, coi như qua chuyện này.
Nếu ngay cả người của Cảnh Thần Cung cũng không kinh động, Sở Trạm liền yên tâm.
Nàng cười ha ha mấy tiếng, lấy lòng nói, "Công công, trẫm còn có việc phải rời khỏi, sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, ngài giúp ta chắn chắn đi." Nói xong dừng một chút, giống như nhớ tới gì đó, "Mặt khác, giờ Thân thay trẫm tuyên Lại bộ Thượng thư vào cung, chờ ở Ngự Thư phòng."
Hoàng đế đã nói vậy, Vương công công còn có thể nói gì? Tự nhiên vẫn là cung kính đáp ứng.
Chỉ là tiểu Hoàng đế này biến mất cũng nhanh thật, vừa phân phó xong đã không thấy bóng dáng.
*************************************************************
Lúc Diệp Tư Vũ tỉnh lại phát hiện chính mình chôn trong lồng ngực ấp áp, trong lòng kinh hoảng một lúc mới phát hiện mùi hương trên người người nọ thập phần quen thuộc.
Nàng chớp chớp mắt, rốt cục nhớ tới trận hỗn loạn đêm qua, có chút xấu hổ muốn từ trong lòng đối phương thoát ra, ai biết thân mình vừa động, nơi nào đó truyền đến cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Trên mặt mới đầu là trắng sau đó đỏ lên, Diệp Tư Vũ cũng không động, ngược lại lừa mình dối người đêm đầu lui vào lòng Sở Trạm, không nhúc nhích.
Sở Trạm sáng sớm đã thức một lần, hơn nữa cũng không có thói quen ngủ nướng, lúc này cũng không ngủ sâu.
Lúc đầu nàng trở về chỉ muốn tiếp tục cùng nàng, thuận tiện cẩn thận xem mỹ nhân, nhưng ai biết vừa tới gần Diệp Tư Vũ, trong không khí tràn ngập mùi hương dụ hoặc, lại khiến Sở Trạm ngủ tiếp.
Chỉ là lần này ngủ cũng không trầm, Diệp Tư Vũ tỉnh dậy động một chút, nàng liền tỉnh.
Biết Diệp Tư Vũ hôm nay đối mặt nàng tất nhiên sẽ có chút xấu hổ, Sở Trạm cũng không mở mắt ra, bất quá lập tức động tác của Diệp Tư Vũ lại làm nàng cảm thấy buồn cười.
Một người ngày thường bình tĩnh như vậy, lúc này thế nhưng như một con đà điểu chôn đầu lòng mình lừa mình dối người.
Nàng vụng trộm mở mắt ra nhìn, thậm chí thấy được lỗ tai đỏ ửng của đối phương.
Cẩn thận điều tiết hô hấp, tận lực khiến đối phương không phát giác mình đã tỉnh.
Sở Trạm híp mắt vụng trộm quan sát nàng, Diệp Tư Vũ thế nhưng vẫn chôn đầu bất động.
Có chút buồn cười lại có chút thất vọng, tay của Sở Trạm vẫn đang vòng bên hông Diệp Tư Vũ, dưới tay là da thịt trơn mềm của nàng, xúc cảm làm người ta nhịn không được muốn cẩn thận cảm thụ.
Làm bộ như lơ đãng, nhẹ nhàng chuyện động tay, vừa vặn lướt qua nơi mẫn cảm bên hông của đối phương, Sở Trạm rõ ràng cảm nhận được thân mình Diệp Tư Vũ nhẹ nhàng run rẩy, vậy mà cái kẻ đang giả trang đà điểu kia vẫn giả chết không động chút nào.
Nhìn Diệp Tư Vũ như vây, Sở Trạm nhịn không được thở dài.
Tối hôm qua mặc dù Diệp Tư Vũ đồng ý, nhưng hiện tại nàng biểu hiện như vậy khiến Sở Trạm nghĩ nhiều.
Hay là, lúc ấy nàng bất đắc dĩ mới miễn cưỡng nói vậy? Kỳ thực nàng cũng không muốn nhanh chóng tiếp nhận mình đi?
Nghĩ vậy khiến trong lòng Sở Trạm càng không thoải mái, nhìn nhìn người giả trang đà điều không biết muốn giả đến khi nào, Sở Trạm không thể tiếp tục giả ngủ nổi nữa.
Nàng mở mắt ra, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay, cảm nhận thân thể người trong khuỷu tay càng căng thẳng.
Bất đắc dĩ vỗ vỗ đối phương trấn an, Sở Trạm nhẹ giọng nói, "Vũ, ra, đừng để mình bị ngợp."
Cảm nhận Diệp Tư Vũ chần chờ một chút, bất quá đúng là vẫn nghe lời lộ mặt ra, chính là nàng không dám nhìn Sở Trạm, ánh mắt vẫn luôn né tránh.
Xem gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng cũng biết, Diệp Tư Vũ đây là hiếm khi thẹn thùng, hơn nữa thẹn thùng đến cực điểm.
Phát hiện này khiến Sở Trạm rốt cục thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng cười cười, cố ý lấn người qua hít một hơi thật sâu bên tai Diệp Tư Vũ, khoang mũi nhất thời tràn ngập hương vị của Diệp Tư Vũ, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thả lỏng, mà trái ngược với nàng, thân thể Diệp Tư Vũ càng căng thẳng hơn.
Sở Trạm cũng không vì Diệp Tư Vũ không thấy tự nhiên mà bỏ qua nàng, ngược lại còn lấn qua dùng càm cọ cọ bả vai của nàng, nhẹ nhàng nói, "Vũ, chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn.
Chỉ cần ngươi không rời xa, ta sẽ không buông bỏ."
Lời Sở Trạm nói là thật, từ trước đến nay đều là như thế.
Diệp Tư Vũ đương nhiên tin lời của nàng, câu hứa hẹn bình thường này tuy rằng nói ra ở nơi không đàng hoàng như trên giường, nhưng làm cho người nghe cảm thấy an lòng.
Nàng di chuyển ánh mắt đặt trên người Sở Trạm, ngay lập tức chạm đến ánh mắt thâm tình của đối phương.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Sở Trạm dùng ánh mắt như thế nhìn Diệp Tư Vũ, nhưng Diệp Tư Vũ chạm đến ánh mắt thâm tình ấy liền ngẩn ngơ.
Sở Trạm thấy thế cười cười, đột nhiên nâng tay vuốt tóc trên mặt Diệp Tư Vũ, nhẹ giọng nói bên tai nàng, "Vũ, ngươi đã không còn là Hoàng hậu của phụ hoàng, không bằng làm Hoàng hậu của ta đi."
Diệp Tư Vũ cuối cùng khôi phục bình thường, cái tay đặt bên hông Sở Trạm nhẹ nhàng véo một cái.
Đợi đến khi Sở Trạm nhịn không được nhăn mặt, nàng mới thả lỏng lực đạo, thuận tiện thưởng đối phương một ánh mắt xem thường, "Ngươi tưởng bán trời không mời Thiên Lôi à, ta cũng không muốn làm họa quốc yêu cơ, cái bêu danh đó ta đảm đương không nổi."
Sở Trạm nhớ đến lời nói chiều hôm qua, gượng cười hai tiếng sau lại cảm thấy không cam lòng, vì thế đem thân thể mềm mại trong lòng ôm chặt thêm hai phần.
Chu chu miệng nói, "Nhưng ngươi giờ đã là người của ta, ta cũng không thể cứ thế nhìn người tiếp tục sống ở lãnh cung a.
Huống chi..." Nói đến đây, thanh âm Sở Trạm nhỏ vài phần, bất quá Diệp Tư Vũ nghe rõ, "Huống chi hiện tại người còn mang danh phận nữ nhân của phụ hoàng."
Theo lời nói của Sở Trạm nghe ra được mùi chua, Diệp Tư Vũ vốn định chê cười nàng hai câu, bất quá ngẫm lại sự thật quả là như thế.
Ngăn cách giữa hai người bọn họ còn nhiều lắm, bỏ qua khúc mắc, các nàng còn có trở ngại về thân phận cùng địa vị.
Cho dù trong mắt thế nhân Sở Trạm là nam tử, có thể danh chính ngôn thuận cưới vợ, nhưng trong mắt bọn họ các nàng còn là mẫu tử, vĩnh viễn không có khả năng ở chung một chỗ.
Cái đề tài này có chút nặng nề, Sở Trạm vừa than thở xong còn có chút hối hận.
Cản thận nhìn một chút sắc mặt Diệp Tư Vũ.
quả nhiên thấy biểu cảm của nàng ngưng trọng, nghĩ lại thấy trong cuộc sống không nên làm đối phương không vui, vì thế Sở Trạm lại thay bộ mặt cười hì hì nói, "Được rồi, hôm qua ta đã nói sẽ nghĩ một biện pháp vẹn toàn, Vũ, ngươi cũng đừng lo lắng.
Nhớ kỹ, nhất định phải tin tương năng lực của phu quân nhà ngươi nha."
( Công nhận bạn Trạm càng ngày càng lưu manh)
Nghe được Sở Trạm tự xưng như thế, mặt Diệp Tư Vũ quả nhiên đỏ hồng, chân cũng không khách khí đạp Sở Trạm một cước, "Cái gì phu quân? Tiểu quỷ thối muốn ăn đánh rồi." Bất quá vừa xong sắc mặt của nàng liền thay đổi, cũng do nàng nhất thời quên tình huống, động tác quá mạnh, lúc này nơi nào đó lại khó chịu.
Mặc dù là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, bất quá vừa thấy biểu cảm của Diệp Tư Vũ thay đổi, Sở Trạm liền cũng đoán được chút ít.
Chân một phát bắt được chân của Diệp Tư Vũ, cũng không dám khởi sắc tâm, cẩn thận thả trở về, sau đó cái tay mò đến bụng đối phương nhẹ nhàng xoa, một bên ôn nhu nói, "Khó chịu? Ta giúp ngươi xoa xoa nha."
Sắc mặt Diệp Tư Vũ đỏ lên, nâng tay muốn từ chối, nhưng cũng cảm giác được đối phương thật tình dịu dàng thương tiếc.
Vi thế tay vừa nâng lên liền thả xuống, nghĩ nghỉ, lại đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi nói, "Chỉ lần này thôi, lần sau không được lấy lý do viện cớ gì nữa."
Lời nói không đầu không đuôi Sở Trạm cũng nghe hiểu, trên mặt nhịn không được đỏ hồng, ánh mắt dao động gật đầu, sau đó cúi đầu thành thật giúp Diệp Tư Vũ xoa bụng.
Suy nghĩ của tác giả: Quyết định viết như thế thôi, thịt cá gì đó, ta viết không được, viết xong cảm thấy quái dị thế nào ấy.....