Chùm sáng tựa như một con đường mòn dẫn từ hành lang tới thẳng trong phòng.
Chung Tư Gia lắc lư cơ thể, chậm rãi bước ra dọc theo chùm sáng, con dao gọt trái cây cắm trên cổ cũng lung lay theo như đang đi trên thảm đỏ.
Tất nhiên Từ Đồ Nhiên không có ý định ngoan ngoãn đứng chờ cậu ta đi tới.
Cô lùi lại một bước, quét mắt một vòng rồi nhanh chóng khóa chặt cái đèn khẩn cấp gần mình nhất — Gọi là “đèn khẩn cấp” nhưng thực chất chẳng thể nhìn ra được từ bề ngoài.
Lúc không sáng nó hệt như một vật trang trí tường, sáng lên thì lại như một con mắt đang mở…
May mà không ngụy trang quá khó tìm.
Từ Đồ Nhiên bỗng nhảy lên, vung nắm đấm vào cái đèn đó.
Ai ngờ chân còn chưa nhấc được lên khỏi mặt đất đã bị siết chặt.
Có thứ gì đó chộp lấy cô rồi ghì mạnh xuống.
Từ Đồ Nhiên mất trớn, ngã thẳng ra đất.
Quả nhiên là những thứ như xúc tu rất đáng ghét mà.
Từ Đồ Nhiên chậc một tiếng ra chiều mất kiên nhẫn, ra sức kéo xúc tu đang bám trên cổ chân mình ra.
Khoảng thời gian dây dưa này đã đủ để Chung Tư Gia nghênh ngang đi tới gót chân cô rồi.
“Lúc nãy mày đâm tao vui lắm nhỉ?” Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Từ Đồ Nhiên, không hề che giấu ác ý trong mắt.
Từ Đồ Nhiên: …
Cô nhớ lại cách lựa lời đàm phán ban nãy của Cố Thần Phong, cố gắng vận dụng: “Đừng kích động, có gì thì nói cho rõ thôi mà.
Tôi cũng chẳng muốn chuyện thành ra thế này đâu, Cố Tiểu Nhã đã từng nói rồi, tức giận cũng không giải quyết được gì…”
“…” Khuôn mặt của Chung Tư Gia lập tức trở nên méo mó.
Gì thế này, có thể qua loa hơn nữa được không? Dù tao chắc chắn sẽ không nghe lời mày, nhưng mày cũng đâu cần phải chép y chang lời thoại để lừa tao chứ?
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, vẫn giữ thiết lập nhân vật của mình rất tốt.
Các xúc tu vươn ra sau hình dáng mờ nhạt như thể đã sẵn sàng cấu xé cơ thể cô ra thành tám mảnh.
— Nhưng đúng lúc này, dưới lầu chợt có một âm thanh va chạm vang lên.
Trong tiếng loảng xoảng có cả tiếng “ầm ầm ầm” liên hồi, mãi không dứt.
Từ Đồ Nhiên khẽ giật mình.
Cô chưa từng nghe qua âm thanh va chạm trước, nhưng âm thanh đánh thứ gì đó ở đằng sau thì lại rất quen tai.
Chính là tiếng tủ sắt bị va chạm!
Có chuyện gì vậy?
Trái tim Từ Đồ Nhiên khẽ hẫng một nhịp, cô bình tĩnh lại, đá mạnh một cú vào Chung Tư Gia — Kẻ đang phân tâm vì âm thanh mà nhất thời không phòng bị, cậu ta bị cô đạp té ngửa ra đất.
Nhưng chân phải của Từ Đồ Nhiên cũng bị đau.
Cô không rảnh mà quan tâm, chỉ đứng dậy chạy tới cầu thang, chưa chạy được mấy bữa đã thấy một bóng người quen thuộc đi tới.
“Từ Đồ Nhiên! Tôi tới giúp cậu đây!” Lớp phó thể thao nói, giơ chậu hoa lớn trên tay lên bày ra tư thế ném tạ.
Cái chậu hoa lớn tới đáng sợ, bên ngoài bị nứt để lộ ra một màu xanh lá quỷ dị.
Từ Đồ Nhiên lập tức hiểu được ý của lớp phó thể thao nên bèn nói: “Đưa cho tôi! Cậu đừng có đụng cậu ta!”
Lớp phó thể thao: …?!
Dù không hiểu lý do tại sao Từ Đồ Nhiên lại bảo dừng nhưng cậu ta vẫn rất nghe lời, thu tay lại rồi đưa chậu hoa cho Từ Đồ Nhiên.
Từ Đồ Nhiên nhận được chậu hoa, dứt khoát xoay người ném thẳng vào sau gáy của Chung Tư Gia!
Vì sợ khả năng phản đòn của Chung Tư Gia nên lần này cô đã cố gắng không dùng sức nhiều, nhưng kể cả thế thì cái chậu hoa đã phình tới cực độ cũng vỡ tan tành.
Một cục màu xanh lá xuyên qua lớp mảnh vỡ rồi rơi vào đầu Chung Tư Gia, những ngọn cây như xúc tu lập tức nhúc nhích trên đầu cậu ta, chui vào như giun!
Đó là đám cỏ mà trước đó lớp phó thể thao đã nôn vào chậu hoa — Từ Đồ Nhiên bỗng hơi xúc động, mới không gặp có chút xíu mà nó đã lớn tới cỡ này rồi.
Tất nhiên bây giờ không phải là lúc để cảm khái.
Nhân lúc Chung Tư Gia đang xé đám cỏ, Từ Đồ Nhiên rút con dao gọt trái cây trên người cậu ta ra rồi dùng sức ném lên trên.
Cái đèn khẩn cấp gần Chung Tư Gia nhất vỡ tan, hành lang lập tức tối mù lại, Từ Đồ Nhiên cùng với lớp phó thể thao lần lượt đi dọc theo hai hướng khác nhau bỏ đi, vừa đi vừa đập nát đèn khẩn cấp trên đường.
Trong nháy mắt, 7, 8 cái đèn khẩn cấp của hành lang tầng 3 đã bị phá, trên lầu dần dần thiếu đi ánh sáng.
Có một số đèn khẩn cấp bị giấu rất kỹ, nhìn thoáng qua không thấy được nên Từ Đồ Nhiên cũng không lãng phí thời gian, sau khi đập được vài cái thì chạy thẳng xuống bậc thang trốn, tới tầng 2 là một không gian tối hoàn toàn.
Dường như dưới chân có thứ gì đó, Từ Đồ Nhiên sờ thử mới phát hiện đó là mảnh vỡ của đèn khẩn cấp.
Hóa ra là thế, giờ cô mới biết âm thanh loảng xoảng ban nãy từ đâu ra.
Căn phòng bên cạnh cầu thang thoát hiểm tối đen như mực, bên trong vẫn còn tiếng “Ầm ầm ầm” vang lên.
Từ Đồ Nhiên đi tới thử gọi một tiếng thì chợt nghe giọng nói ngạc nhiên của Cố Tiểu Nhã vang lên: “Từ Đồ Nhiên! Tốt quá rồi, cậu không sao đấy chứ?”
Chỉ thấy Cố Tiểu Nhã và Tiểu Mễ lảo đảo bước ra từ trong phòng, Từ Đồ Nhiên nói: “Chuyện gì thế? Những tiếng động vừa rồi…”
“Đều do chúng tôi làm ra đấy!” Cố Tiểu Nhã nói ngay, “Tôi và Tiểu Mễ chạy vào phòng dụ ma nữ đập cửa, tới khi nó dừng thì chúng tôi tự gõ luôn… Ý kiến này là của lớp phó học tập.
Cậu ấy bảo như thế có thể dụ Chung Tư Gia tới.”
“Những người khác thì đi đập đèn.
Lớp phó học tập ở đầu kia hành lang để hỗ trợ lớp phó thể thao, số còn lại chắc đang ở tầng 1.”
Cô ta vừa nói vừa dắt Từ Đồ Nhiên đi tới trước, tới đầu cầu thang tầng 2 thì bắt gặp lớp phó học tập, sau đó cũng tụ hợp với lớp phó thể thao đang bước xuống cầu thang.
Từ Đồ Nhiên đảo mắt một vòng, không thấy những người khác thì hơi nhíu mày: “Không có lớp trưởng thì sao mọi người tìm được lối ra đây?”
“Lớp trưởng bảo sẽ để lại dấu vết cho chúng ta.” Cố Tiểu Nhã nói chắc nịch, cúi đầu tìm kiếm một lát rồi bỗng chỉ tay về mặt đất phía trước, “Nhìn kia, là cái đó đấy!”
Từ Đồ Nhiên nhìn theo, chỉ thấy trên sàn là một dấu sơn màu xanh lá.
Cô khẽ đảo mắt, lập tức hiểu ra: “Là bình sơn dạ quang kia ư?”
“Ừm.
Nhưng lúc nãy không hút đủ ánh sáng nên giờ hơi mờ…” Lớp phó học tập nói xong thì đi theo sau lớp phó thể thao, hỗ trợ những người khác lần mò đi về phía trước.
Mọi người đi theo đường sơn xuống lầu, vòng qua sảnh lớn, rẽ vào hành lang, quả nhiên trong phòng vệ sinh cuối hành lang đã gặp được Cố Thần Phong và lớp trưởng.
Họ đang đứng cạnh cửa phòng vệ sinh với bức tranh, mũi tên màu xanh trên bức tranh chỉ thẳng vào phía phòng vệ sinh.
Cửa đang khép hờ, từ trong khe cửa có một ánh sáng màu xanh chiếu ra.
“Đến rồi à?” Thấy tất cả mọi người đã đủ, lớp trưởng khẽ thở phào, “Chung Tư Gia đâu?”.
Chính chủ, rủ bạn đọc ch.