Bên này, trong homestay.
Cánh cửa homestay bị đẩy ra lần nữa, thiếu nữ mặc váy đỏ thò đầu vào, trên tay ôm một hộp board game.
Trò board game này là thứ mà cô ta đã nghĩ cách lấy được từ tay đám học sinh.
Trước khi đi cô gái đeo kính kia còn cố nén sợ hãi, định cất chiếc hộp rồi đem ra ngoài đốt nhưng bị cô ta đúng lúc bắt gặp được.
Cô ta bèn đi tới “hàn huyên” đôi câu với đối phương, dùng một hộp chocolate để đổi lấy hộp board game này.
“Cô nên biết rằng việc sử dụng năng lực với người thường là một hành động bất hợp pháp nhỉ?” Người đàn ông bước vào homestay sau lạnh lùng nói.
Đó chính là tài xế đã cùng quan sát tình hình bên ngoài với cô ta.
“Đừng có soi mói.
Vậy sao ban nãy anh không làm đi hả?” Thiếu nữ bất mãn, “Hơn nữa tôi cũng có làm gì đâu.
Chỉ là tí “trị liệu” thôi.”
Với lại nếu anh có gan nói tôi thì sao không dám nói Dương Bất Khí đi?
Thiếu nữ không cam lòng nghĩ, cô ta chỉ dẫn dắt một cô bé thôi, còn ai kia trực tiếp nhúng tay vào trị thương cho người khác kìa, với mức độ “chữa trị” của Dương Bất Khí, người ta không phát giác mới là lạ đấy.
Nhưng cô ta không dám nói những lời trong lòng này ra.
Thứ nhất là vì Dương Bất Khí cũng xem như cấp trên của cô ta, hơn nữa bản chất anh rất lạnh lùng, giữa hai người họ không có khái niệm nói đùa; thứ hai, lúc này anh cũng đi theo vào nhà — Dù là sếp nhưng lại luôn đứng phía sau.
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn một thanh niên cao to đi vào cửa.
Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú đoan chính, đôi mắt màu hổ phách rất có thần nhưng dưới mắt lại là một quầng thâm nhàn nhạt khiến anh trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cũng khó trách.
Đã hai ngày rồi anh không được nghỉ ngơi.
Đáng lẽ Dương Bất Khí đang ở bên ngoài điều tra chuyện khác.
Được một nửa thì chẳng hiểu sao lại xuất hiện trường hợp khẩn cấp ở đây, thế là anh vội vàng tìm người thay thế rồi nhanh chóng chạy tới đây — Nghe nói lần này có vài người bị mắc kẹt trong “Cõi” cấp cao.
Dù có rất ít hy vọng sống sót, nhưng anh vẫn mong cứu được dù chỉ là một người.
Nhưng sau khi tới nơi, anh lại không hiểu nổi tình hình ở đây.
Lúc anh tới, đám học sinh đang đổ xô nhau ra như ong vỡ tổ.
Ai nấy đều còn đầy đủ tay chân, đầu óc cũng rất sáng suốt — Ít nhất là có thể ứng phó được với những câu hỏi logic của anh, miệng khá kín, không hé răng nửa lời về những chuyện xảy ra trong “Cõi”.
Tất nhiên, nếu anh muốn hỏi tới thì họ cũng chẳng qua nổi.
Dương Bất Khí nghĩ họ mới thoát khỏi cảnh hiểm nghèo, không chịu nổi kích thích nữa nên cũng chẳng dây dưa, chỉ kiểm tra thân phận của họ một chút rồi cho đi.
Duy chỉ có một nữ sinh đang hôn mê trong đó khiến anh chú ý — Rõ ràng trên người cô có những vết thương được hình thành trong cõi.
Thực ra vết thương đó không mấy nghiêm trọng.
Trong cõi, ngoài cái chết ra thì chẳng có gì là to tát cả, vết thương hình thành trong đó ra ngoài hiện thực cũng sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ cần dưỡng vài ngày là khỏi ngay.
Nhưng sau khi chạy thoát khỏi cõi lại bị hôn mê.
Chuyện này hơi khác thường, mạng lưới có chậm cũng không phải chậm kiểu này.
Dương Bất Khí muốn tìm hiểu sâu hơn nhưng chính chủ vẫn đang hôn mê, hỏi những người khác thì chẳng ai biết gì, anh chỉ có thể để lại số điện thoại để chờ tiếp xúc sau.
Vì để khiến đối phương có ấn tượng, anh còn cố tình chữa hết các vết thương của cô.
Còn chuyện đã xảy ra trong cõi… Cũng chẳng cần vội.
Họ tự có cách tìm hiểu.
Dương Bất Khí liếc mắt nhìn qua hộp board game trên tay thiếu nữ váy đỏ, cô ta ngầm hiểu ý, vội mở hộp ra, trút hết những thứ bên trong lên bàn.
Sau lưng Dương Bất Khí còn có hai đồng nghiệp nữa đi theo vào.
Lần này họ tới cả thảy là 6 người, những người còn lại đều ở ngoài trông coi, vừa là để tìm ra manh mối, vừa để đối phó với ông chủ homestay có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Hai đồng nghiệp kia di chuyển xung quanh sảnh lớn, một trong số đó nói: “Cõi mà mọi người nói lấy phòng này làm trung tâm à?”
“Đúng thế.
Nhưng chúng tôi tới muộn quá nên không biết đã xảy ra chuyện gì.” Thiếu nữ váy đỏ đưa ghi chép mình đã làm trước ra, “Đám học sinh đó định xử lý hộp board game này.
Thái độ khá mất tự nhiên.
Vì thế tôi nghi ngờ Thể Đáng Ghét tạo ra cõi này có liên quan tới nó.”
“Trò chơi thẻ bài à?” Tài xế nhìn đống thẻ rồi nhíu mày, “Đừng nói là giấu trong thẻ này đấy nhé?”
“Cũng có thể.” Người bên cạnh gật đầu, “Trước đây tôi có xử lý một sự cố, đám Thể Đáng Ghét trốn trong đống mạt chược.
Chỉ cần ai đó chơi gian là sẽ hoàn thành một nghi thức, đủ một vòng sẽ khiến người ta vô thức rơi vào cõi… Mọi người thấy gài ghê không.”
Những người khác nghĩ tới chuyện này, ai cũng oán hận “Sao lại có đám quái vật mặt dày vô liêm sỉ như thế chứ”.
Duy chỉ có Dương Bất Khí là không có phản ứng gì mà chỉ đọc lướt qua sổ ghi chép, sau đó đi tới cạnh bàn, gẩy đống đồ trên đó.
“Sai rồi.” Anh lắc đầu, “Không phải nằm trong thẻ.”
… Hả?
“Thể Đáng Ghét đó không nằm trong thẻ mà là ở đây.” Dương Bất Khí cầm cây đèn pin nhỏ lăn ra ngoài mép bàn lên, “Bóng Đen Cuồng Đạo.
Đó là tên của nó.
Tôi đã từng đọc tài liệu về nó rồi.”
Anh nhớ lại nội dung mình đã đọc, tỏ vẻ suy tư: “Bóng Đen Cuồng Đạo, Thể Đáng Ghét “Hỗn độn – cấp Quán”.
Ký sinh trong ánh sáng.
1 năm trước bị viện Nhân Tâm bắt được, sau đó giao cho chúng ta.
Chúng ta đã phái ra 3 nhà ngoại cảm “Trật tự – cấp Cự” để áp đặt các nguyên tắc để tiến hành quản thúc nó.
Hộp board game này là hình thức mới được nó tạo thành sau khi bị quy tắc quản thúc…”
Dương Bất Khí nhíu mày: “Nếu không lầm thì sau khi quản thúc xong, thứ này đã được gửi về viện Nhân Tâm để tiến hành ngăn chặn, sao lại xuất hiện ở đây được chứ?”
Có hỏi cũng như không, nếu biết thì họ đã không phải chạy từ xa tới đây rồi.
Một đồng nghiệp bước tới giở thẻ lên, ngạc nhiên nói:
“Trời ạ, đây chẳng phải là Chung Tư Gia hay sao? Sao cậu ta lại ở đây rồi?”
Chỉ thấy trên tay gã cầm một tấm thẻ.
Trên thẻ là một hình ảnh rất đáng sợ — Một người nam nằm ngửa trên đất, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt hoảng hốt, trên người toàn là vết thương bị cấu xé trông cực kỳ thê thảm.
“Tôi nhận ra cậu ta.
Cậu ta là nhà ngoại cảm của viện Nhân Tâm.
Tố chất là Mực Nang Đá, khuynh hướng Thú Hoang.” Gã nói rất nhanh, “3 năm trước cậu ta gia nhập viện Nhân Tâm, rất có tài.
Sao tự nhiên lại…”
Gã nhìn người nam chết thảm trên tấm thẻ, nhất thời nghẹn giọng.
Dương Bất Khí lấy tấm thẻ nhìn kỹ, sau đó chỉ vào cơ thể của Chung Tư Gia.
“Thấy mấy vết tròn này không?” Anh nói, “Đây là vết xúc tu đã đứt — Loài người đến chết vẫn là con người.
Cậu ta chết trong trạng thái này có nghĩa là đã mất kiểm soát rồi.”
Còn chuyện có phải mất kiểm soát vì kháng cự trước lúc chết hay cậu ta đã vượt qua ranh giới của loài người và quái vật từ trước, hiện tại chẳng thể xác định được.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng có thể chắc chắn một điều — Chuyện Thể Đáng Ghét đáng lẽ phải bị ngăn chặn lại rò ra ngoài phải liên quan tới Chung Tư Gia.
Nhà ngoại cảm là người loài khác bước vào cõi phi nhân, biết càng nhiều thì sẽ càng dễ bị mê hoặc.
Trước đây cũng có trường hợp nhà ngoại cảm phụ trách trông coi Thể Đáng Ghét bị dụ dỗ và gây ra sự cố ngoài ý muốn.
Còn về mục đích của Chung Tư Gia và nguyên nhân cái chết của cậu ta… Phải xác minh thêm đã.
“Được rồi, bắt tay vào việc đi.” Dương Bất Khí gật đầu với người bên cạnh.
Người đó lập tức lấy ra một cái hộp vuông từ túi xách mình mang theo rồi đặt lên bàn.
Cái hộp đó trông giống như một bộ định tuyến, sau khi bị đặt xuống lập tức bật ra một cái camera bên trên, xoay tròn 360 độ, vừa xoay vừa phát ra ánh sáng thay đổi liên tục.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Nếu quan sát kỹ cái camera đó sẽ phát hiện đằng sau thấu kính không phải máy cảm biến mà là một nhãn cầu đang di chuyển.
Chỉ trong chốc lát, ánh đèn vàng nhạt tràn ngập khắp sảnh lớn, sau đó tự động tràn dọc cầu thang rồi bao phủ toàn bộ homestay.
Trong ánh sáng bất biến, từng bóng người mờ ảo dần dần hiển hiện, chúng đứng lặng lẽ như những pho tượng — Chỉ thấy trong sảnh lớn có một đám thanh niên đang đứng đối diện tủ sắt run lẩy bẩy, trong góc có một cô gái, nét mặt bình tĩnh, trong tay vẫn cầm một gói kẹo cầu vồng; mà ở một bên khác của sảnh, cạnh cái bàn, một nhóm như thế xuất hiện lần nữa, cô gái kia thì đứng trước bàn, chỉ vào hai tấm thẻ rồi nói gì đó với những người đối diện.
Trên bậc thang có bóng người hiện lên, chính là cô gái đánh lẻ kia.
Dưới cầu thang có thêm một cái thang máy, cửa thang máy mở rộng, cô gái lại xuất hiện bên trong, đứng cạnh là một cậu trai khác, cô gái thì rất thản nhiên, còn cậu trai có vẻ hơi do dự…
Tất cả mọi người đều đứng im.
Nhưng nét mặt, cử chỉ, tất cả đều hiển thị rõ ràng.
Lần đầu tiên thiếu nữ váy đỏ trông thấy cảnh tượng thế này, cô ta không kìm được huých tài xế đi chung với mình: “Đây là cái gì vậy? Vi diệu thật đấy!”
“Con Mắt Hồi Tưởng.
Dùng để phát lại các tình huống xảy ra trong cõi.
Sau khi dùng, dòng thời gian trong cõi sẽ bị gián đoạn và hiện ra thành từng mảnh vỡ hỗn loạn… Tôi nghe bảo thế.” Tài xế nhỏ giọng nói, “Thấy bảo là sản phẩm độc quyền của tổ chức chúng ta, người ta muốn dùng là phải mượn đấy.”
“Mượn ư?” Một người khác nói thêm, “Đâu phải muốn mượn là được.
Đây là vật phẩm cấp Quán đấy, đến cả trụ sở nhiều khi còn bị hạn chế…”
“Yên lặng đi.” Dương Bất Khí nói, người kia lập tức im bặt.
Dương Bất Khí không thèm để ý tới gã mà chỉ đi thẳng tới bên cạnh, giơ tay vỗ lên một bóng người.
Cái bóng mà anh vỗ là cô gái bình tĩnh kia.
Dương Bất Khí còn nhớ cô — Chính là người được khiêng ra từ homestay lúc ấy.
Nếu nhớ không lầm thì bạn của cô gọi cô là… Từ Đồ Nhiên.
Đồ Nhiên, đột nhiên, nghe có vẻ hơi buồn nhỉ.
Không giống với lúc bị hôn mê.
Lúc cô gái này mở mắt lại không hề buồn bã gì, trái lại còn khá tỉnh táo.
Sau khi bị Dương Bất Khí vỗ một cái, bóng người vốn dĩ bất động lại chợt như sống dậy, chỉ thấy cô chỉ một tay lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn những người khác rồi nói rất rành mạch:
“… Đang bắt mọi người tách nhau ra rồi tự giết nhau đấy.”
“Tôi có một đề nghị cho chuyện này…”
“Chỉ định một người có thể gánh vác và đảm nhận vai trò “người bị khiêu chiến” đi… Từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy những thứ này, nói chung là sức chịu đựng cũng khá… Cứ giao cho tôi đi, có thể giảm bớt xác suất các cậu phạm lỗi…”
“Đúng thật là không có lợi ích trực tiếp nào cho tôi hết.
Nhưng về lâu dài thì nó sẽ có đảm bảo tỷ lệ sống sót cao hơn… Vẫn chưa hiểu à? Trò chơi này muốn chia rẽ chúng ta…”
…
Những mảnh âm thanh trong quá khứ vang lên rõ ràng trong sảnh lớn, thậm chí còn có chút vọng lại do hiệu ứng phản xạ âm thanh nữa.
Quào.
Tuyệt.
Thiếu nữ áo đỏ không biết người khác nghe vào sẽ cảm thấy thế nào, nhưng cô ta thì rất kinh ngạc.
Chẳng trách mà lần này đám học sinh kia chạy ra gần như không bị thương gì… Có một người sáng suốt thế này dẫn đầu, chỉ cần không quá vướng víu thì đừng nói là gánh team, ít ra cũng có thể thuận theo chiều gió được!
“Cô bé này tâm lý cứng đấy.” Một người bên cạnh cũng không kìm được mà nói, “Có khi nào trước đây từng gặp phải chuyện tương tự rồi không? Lúc Đại Hải vào cõi lần đầu tiên chỉ biết gọi mẹ thôi…”
Đại Hải là tên một đồng nghiệp khác có đi theo vào homestay, gã nghe thế bèn trợn mắt: “Đang yên đang lành lôi tôi vào làm cái gì? Anh không nghe cô ấy nói à, trước đây cô ấy có thể nhìn thấy thứ không sạch sẽ…”
“Nói dối.”
Gã chưa kịp nói hết thì Dương Bất Khí đã ngắt lời, nhíu chặt mày.
“Trên đời này không có “ma” thật sự.
Cũng chẳng hề có “mắt âm dương” thật.
Cô ta đang nói dối.”
“Tiên tri” là một trong những tố chất của anh, nó cho phép anh trực tiếp đánh giá độ xác thực của lời nói.
Ít nhất là tới giờ anh chưa từng sai.
Còn chuyện đoàn kết gì đó cũng chỉ là một lời nói dối trắng trợn hơn thôi.
Dương Bất Khí càng nhíu chặt mày hơn.
Anh nhìn ra được đề nghị mà Từ Đồ Nhiên đưa ra không hề liên quan gì tới vụ “đoàn kết” mà cô nói, cô có suy nghĩ và mục đích riêng của mình… Nhưng ở chỗ này, vào lúc này, cô đang muốn làm gì cơ chứ?
Anh cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
Dưới tác dụng của Con Mắt Hồi Tưởng, trên bàn có thêm hai tấm thẻ bán trong suốt.
Anh cố gắng đọc đống chữ trên thẻ, chưa kịp đọc xong đã thấy “Từ Đồ Nhiên” bắt đầu di chuyển tới sảnh lớn, cúi người xuống nhìn ra sau lưng.
Vì hiện tại Dương Bất Khí chỉ “kích hoạt” một bóng người nên họ chỉ có thể thấy quỹ tích hoạt động của nó.
Tương tự, ở một mức độ nào đó, họ cũng có thể cảm giác được chuỗi hành động của Từ Đồ Nhiên — Ví dụ như lúc này đây, sau khi đối phương làm ra động tác kỳ quái khiến người ta không thể tưởng tượng được, Dương Bất Khí cũng vội vàng đứng vào bên cạnh, làm theo lần nữa.
Thế là anh cũng nhìn thấy bóng đen đáng sợ đang đứng trên cầu thang quỷ dị kia.
Bóng Đen Cuồng Đạo… Sự nghi ngờ túa ra trong lòng Dương Bất Khí.
Đó là mục đích của cô ư? Ngoài mặt thì tỏ vẻ chính nghĩa xin cơ hội thực hiện thử thách từ người khác, thực chất là để nhìn thấy thứ này? Tại sao chứ? Cô là tin đồ của Bóng Đen Cuồng Đạo sao? Hay là cô đã bị mê hoặc rồi?
Khóe mắt chợt thấy cô gái kia giơ một tay lên, Dương Bất Khí lại càng kinh ngạc hơn nữa.
Chẳng lẽ đây là tư thế cầu nguyện đặc trưng gì của tín đồ Bóng Đen Cuồng Đạo sao…
Anh nhìn sang phía của cô gái.
Anh thấy một ngón giữa được dựng lên rất thẳng.
Dương Bất Khí: …
Là sao đây?
Anh không hiểu nổi.
Nhưng lại rất sốc..