Mua trọn ư? Cô có chắc là không gõ sai không đấy?
Lúc thấy câu trả lời của Từ Đồ Nhiên, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nhân viên là thế.
Sau đó thì khôi phục lại bộ dạng cười híp mắt, xin lỗi khách yêu, cửa hàng của chúng tôi có giới hạn số lượng mua ạ.
Từ Đồ Nhiên:?
Tất nhiên là cô không biết được rằng những khách hàng thực sự của họ nếu không cần thiết thì sẽ không chủ động mua loại đồ này rồi.
Hơn nữa dù có muốn mua thì cũng mua từ từ, trước mỗi lần mua còn phải bỏ thêm tiền nhờ ông chủ “thẩm định” xem những thứ mình mua có hợp không, có nhiều nguy hiểm không nữa — Với những món đồ quỷ dị thế này, dù có là cấp thấp đi nữa cũng sẽ rất nguy hiểm cho các nhà ngoại cảm.
Sơ sẩy một chút là rất có thể bị chúng dụ dỗ rồi lạc lối.
Cũng chính vì vậy mà lúc Từ Đồ Nhiên bảo muốn “Mua hết”, nhân viên chăm sóc khách hàng bên này đã rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ đây là tay mơ mới vào ngành nên nghĩ họ là chợ đầu mối, tính đầu cơ trục lợi hay sao.
Vì thế nhân viên lại lễ phép nhắc lại quy tắc “Không được nhượng lại”.
Từ Đồ Nhiên lơ đễnh trả lời, sau đó hỏi ngay hạn mức có thể mua trên một lần, đồng thời chọn ra những món có hơi thở nặng nhất trong số những hình ảnh mà cửa hàng gửi qua.
[Vậy thì tôi lấy những món này.] Từ Đồ Nhiên nói lại lần nữa, [Mua hết, khi nào giao tới vậy?]
“…” Giao tới đâu? Tới địa ngục hay sao? Cô thật sự biết mình đang mua thứ gì không đấy?
Nhân viên im lặng một chốc rồi hỏi cô có cần “thẩm định” không theo thông lệ, kết quả là bị Từ Đồ Nhiên từ chối thẳng.
Dù hiện tại cô đã xuyên thành một cô gái giàu có nhưng bản chất vẫn thế, không bao giờ tiêu xài bừa bãi cho những chuyện không cần thiết.
Nhưng có lẽ tiêu chuẩn “cần thiết” của cô không quá giống với người bình thường cho lắm.
Không biết có phải là ảo giác của Từ Đồ Nhiên hay không mà sau khi cô từ chối “thẩm định”, khoảng thời gian nhân viên chăm sóc khách hàng im lặng dài hơn trước một chút.
May là cuối cùng đơn này cũng đã thành — Nhân viên hỏi rõ địa chỉ khu chỗ ở của Từ Đồ Nhiên, bảo cô đem tiền mặt tới công viên nhỏ gần đó, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Kiểu giao dịch vừa nhìn đã biết nên báo cảnh sát thế này thật đáng để người ta suy ngẫm.
Nhưng Từ Đồ Nhiên thì không quan tâm, cô xách tiền ra ngoài, tới thẳng công viên.
Theo lời của kẻ gian… À không, theo yêu cầu của nhân viên chăm sóc khách hàng, cô để tiền ở sau băng ghế, không lâu sau, Từ Đồ Nhiên tìm được những món mình mua ở dưới một băng ghế dài khác.
Đó là một cái rương bạc, sờ lên lạnh toát cả người.
Từ Đồ Nhiên không dám mở nó ra ở chỗ công cộng nên đem về nhà, trong thang máy gặp một cặp vợ chồng đeo chiếc túi có một con mèo đang nằm ngang, trên suốt quãng đường nó đều ngáy khò khò vào cái rương bạc.
Từ Đồ Nhiên hơi chột dạ nên giấu cái rương ra sau lưng, may mà cặp vợ chồng kia chỉ lo nói chuyện nên không để ý tới cô — Nghe họ nói thì hình như đây là con mèo thứ hai của hai người.
Họ đang lo lắng không biết “Đại Bảo” ở nhà có thấy khó chịu hay không.
Từ Đồ Nhiên, người không chỉ nuôi “Nhị Bảo” mà còn có cả Tam, Tứ, Ngũ, Lục Bảo*: …
(*) Ở đây đang chơi chữ, Bảo có nghĩa là bảo vật, kho báu, bả đang chỉ mấy món đồ ma quái của mình cũng là bảo vật.
Cửa thang máy mở ra, Từ Đồ Nhiên về nhà mình, cuối cùng cũng mở rương.
Trong rương là một số gói hàng được đóng gói bằng giấy màu bạc.
Từ Đồ Nhiên lần lượt mở từng gói ra để kiểm tra:
Búp bê tóc mọc dài vào ban đêm, có.
Con rối sẽ thổi sáo vào đêm khuya để dụ dỗ các linh hồn tới, có.
Cuốn sách bìa cứng cũ nhuốm đầy máu sẽ kéo người đọc xuống tận cùng vực sâu, có.
Chiếc gương tròn cầm tay được kết nối với hang ổ của quỷ tuyết, có.
Máy ảnh còn sót lại oán khí của Thể Đáng Ghét (nhưng Thể Đáng Ghét là gì vậy? Từ Đồ Nhiên không hiểu), có chụp gì cũng chụp ra ma nữ thần bí, có.
Cô mua tổng cộng là 5 món đồ thần bí.
Mỗi phần được mở ra đều có thể nghe tiếng giá trị tìm đường chết vang lên, lúc mở ra hết, cô kiếm được cả thảy là 45 điểm.
Trung bình mỗi gói chưa tới 10 điểm, căn cứ theo kinh nghiệm trước đó, con số này thuộc phạm vi an toàn rồi.
Ngón tay Từ Đồ Nhiên mân mê qua từng món đồ, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Chợt cô liếc thấy một cái bóng đen, lúc quay đầu nhìn lại mới phát hiện cái bóng đen đi theo từ homestay về chẳng biết đã bay vào phòng từ khi nào, nó đang lẳng lặng đứng trong góc, nhìn cô chằm chằm.
Chẳng hiểu sao trong đầu Từ Đồ Nhiên lại bỗng chốc ùa về cuộc đối thoại lúc nãy mới nghe trong thang máy.
— “Này chồng ơi, anh nói xem lát nữa về, Đại Bảo thấy chúng ta thả Nhị Bảo ra thì có bất mãn không?”
Từ Đồ Nhiên: …
Nhìn cái gì, cay cú thì cũng do tự thân mi thôi mà.
Cô lạnh lùng liếc nhìn cái bóng đen một chút, sau đó lần lượt dọn từng món đồ ra tủ đầu giường.
Bây giờ mới vào buổi đêm nên chắc vẫn chưa tới lúc những thứ này hoạt động, những món đồ thần bí kia rất ngoan ngoãn để cô bày biện.
Nếu được, Từ Đồ Nhiên còn muốn dành thêm thời gian cho nó nữa.
Nhưng tiếc là cô vẫn còn chuyện khác phải lo — Người mà anh nuôi quản gia đẩy cho cô thật sự rất đáng tin cậy, mới có mấy tiếng mà người đó đã chọn được vài căn nhà nhỏ, chỉ đợi Từ Đồ Nhiên quyết định mà thôi.
Trong số đó có 2 căn ở địa phương, 2 căn ở thành phố kế bên.
Căn xa nhất là ở thành phố A.
Người giúp cô tìm nhà rất nghiêm túc, chỉ mỗi yêu cầu “nhà ma ám” thôi mà vẽ ra cho cô hẳn một cái bảng biểu, nhìn thoáng qua đã biết là có tợn hay không ngay.
Sau khi nói chuyện với đối phương, Từ Đồ Nhiên mới biết thật ra gã là trợ lý của anh nuôi quản gia, bình thường giúp tổng tài bá đạo xử lý rất nhiều công việc, chuyện này với gã mà nói giống như một thói quen thôi.
Từ Đồ Nhiên nhìn mà thở dài, lẳng lặng ấn mở hình ảnh mà gã kia gửi tới, sau khi cảm nhận một hồi thì quyết định 1 trong số đó.
[Mấy cái khác đều là hàng giả cả.] Cô thành thật trả lời, [Tôi chỉ cần căn này thôi.]
[… Chung cư Mai Hoa ư?] Hình như trợ lý muốn nói gì đó, dòng chữ “Đang nhập…” nhảy lên vài lần, [Có thể cho tôi hỏi là vì sao cô lại cần một căn nhà bị ma ám không?]
[Tôi chuẩn bị dấn thân vào giới truyền thông nên muốn làm chuyên mục về đề tài này.] Từ Đồ Nhiên nói dối không chớp mắt, [Chung cư Mai Hoa ổn mà.
Tôi muốn căn 1501 này.]
Bức ảnh trợ lý gửi qua là ảnh 360 độ.
Thật ra gã giới thiệu là căn 1502 trên cùng tầng, 1501 chỉ tình cờ được chụp trúng mà thôi.
Không ngờ Từ Đồ Nhiên lại nhìn ra được căn nhà này có ma ám, lập tức chọn trúng căn 1501 này.
Trợ lý: [… 1501 à? Vâng, tôi hiểu rồi.]
Trợ lý: [Nhưng mà cho phép tôi nhắc nhở một câu nhé, chung cư Mai Hoa nổi tiếng là bị ma ám trên mạng từ lâu rồi.
Nếu cô thực sự muốn làm chương trình liên quan thì tôi nghĩ nên chọn căn nào mới nổi gần đây ấy.]
…?
Chỗ bị ma ám nổi tiếng trên mạng à?
Từ Đồ Nhiên khẽ giật mình.
Vừa rồi cô chỉ đơn giản là chọn theo hơi thở thôi chứ có nghe nói gì tới vụ nổi tiếng trên mạng này đâu.
Cô vội cảm ơn trợ lý rồi lập tức mở trình duyệt web ra, nhập vào “Chung cư Mai Hoa” — Chỉ 1 giây sau, mắt cô hoa lên vì kết quả tìm kiếm.
*
Chung cư Mai Hoa, thành phố F.
Đúng như trợ lý đã nói — Thật sự từng rất nổi.
Những cuộc thảo luận liên quan đều tập trung ở các diễn đàn về những sự kiện kỳ dị.
Lần xuất hiện lần đầu chắc cũng phải 2 năm rồi — Khi ấy cảnh sát đã phá được một vụ án lớn khiến cả nước khiếp đảm.
Một tên sát nhân biến thái đã liên tiếp sát hại 6 người qua đường chỉ trong vòng 3 tháng, sau khi phân xác còn giấu phần “vụn” thi thể trong nhà mình.
Sau này hắn còn điên khùng hơn khi giết cả người vợ mắc bệnh lâu năm và 2 đứa con còn đang đi học.
Cuối cùng thì bị cảnh sát bắt được, tự sát ngay trong tù.
Lúc cảnh sát công bố thông tin đã giữ lại một phần sự thật, không hề nói ra địa chỉ của hung thủ.
Khi ấy trên diễn đàn chuyện kỳ bí lại nhanh chóng có người tiết lộ, bảo chỗ ở của hung thủ là chung cư Mai Hoa ở thành phố F, hơn nữa còn chỉ ra chính xác số nhà của hắn — 1501.
Nhưng khi ấy việc quản lý diễn đàn khá rối nên nhiều bài đăng thật giả lẫn lộn.
Hơn nữa bài viết để đu fame của tên sát nhân biến thái đó không ít, không mấy ai cho rằng chuyện này là thật cả.
Mãi tới khi nửa năm trước, chung cư Mai Hoa lại xảy ra chuyện — Một nhóm thanh niên cùng thuê nhà ở, nhưng chưa tới 1 tháng đã liên tục mất tích, tới giờ vẫn chưa tìm ra bất cứ manh mối nào.
Người quen của nạn nhân lên mạng nhờ giúp đỡ, công khai số nhà mà họ đã ở, chính là số 1502 chung cư Mai Hoa.
Có một số người tốt bụng đã lên mạng tìm kiếm, lục lại được bài đăng cũ từ 2 năm trước.
Tầng 15 của chung cư Mai Hoa chỉ có 2 phòng, một căn đã trở thành nơi giấu thi thể của tên sát nhân, một căn thì xảy ra vụ án mất tích bí ẩn, buff chồng buff, cứ thế mà đẩy chung cư Mai Hoa thành chỗ bị ma ám nổi tiếng trên mạng.
Đã trở nên nổi tiếng thì ắt phải có người chạy tới để bú fame.
Chỉ trong vỏn vẹn nửa năm nay, có rất nhiều streamer chạy tới chung cư Mai Hoa, lấy danh nghĩa là thám hiểm nhà ma rồi chui vào 2 căn phòng ở tầng 15.
Có người thật sự quay được một ít chuyện kỳ lạ, nhưng đa số còn lại thì không quay được gì.
Có người bị vạch trần là làm giả, có người tuyên bố sau khi quay xong mới phát hiện mình thật sự quay trúng những bóng hình quỷ dị… Thật thật giả giả cứ đan xen vào nhau khiến sự thần bí của chung cư Mai Hoa càng lúc càng tăng cao.
Sự kiện nóng sốt liên quan tới nó gần nhất là vào nửa tháng trước.
Một nhóm streamer hơi hơi nổi tiếng chạy tới quay 2 căn phòng này.
Trong quá trình quay thì không có gì xảy ra, nhưng vấn đề là sau khi quay xong — Tất cả mọi người trong nhóm đều biến mất.
Không có dấu hiệu, không còn dấu vết, thật sự là bốc hơi khỏi thế giới, hơn nữa là chỉ trong 1 đêm.
Sau đó tất nhiên lại có người liên hệ chuyện này với chung cư Mai Hoa, thậm chí còn có kẻ thề thốt rằng linh hồn của tên sát nhân kia thực chất vẫn còn đang lãng du trong chung cư Mai Hoa, nhóm quay phim đó đã bị hồn ma của hắn bắt đi mất.
Còn chuyện tại sao có nhiều streamer bú fame như thế mà chỉ có 1 nhóm gặp chuyện thì chẳng ai biết, cũng chẳng cách nào kiểm chứng được.
Tóm lại là sau chuyện đó, chủ hộ của 2 phòng không chịu cho người khác vào quay chụp gì nữa.
… Tất nhiên nên đủ tiền thì vẫn có thể thuê được.
Từ Đồ Nhiên không biết rốt cuộc gã trợ lý thần thông quảng đại kia đã làm cách gì mà cô mới tìm xong tài liệu về chung cư Mai Hoa thì gã đã gửi tin nhắn tới, thông báo thủ tục thuê phòng đã ổn thỏa, khi nào Từ Đồ Nhiên chuẩn bị chuyển đi thì cứ báo cho gã một tiếng, gã sẽ cho xe tới đón.
Từ Đồ Nhiên nhìn mà cảm thán.
Đây là trợ lý vạn năng luôn có mặt trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đấy ư? Đúng là mở mang tầm mắt mà.
Cô thích gây sự nên không chê chuyện lớn, vì thế bèn hẹn gã kia chiều hôm sau sẽ chuyển đi.
Trợ lý đáp lại một tiếng, thuận miệng hỏi có còn cần gì nữa không, Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một lúc, thật sự mặt dày gửi yêu cầu qua luôn.
[Nếu anh rảnh thì giúp tôi thu thập một ít tài liệu được không? Chủ yếu là về những vụ án có phụ nữ trẻ chết trước đây thôi.] Từ Đồ Nhiên bình tĩnh nói, [Đây là một hiện tượng xã hội rất đáng chú ý, tôi muốn làm về chủ đề này.]
Đừng hỏi thêm nữa.
Hỏi là lòi ra vụ tài khoản truyền thông chưa manh nha của cô mất.
Là một trợ lý giàu kinh nghiệm, gã kia quả thực không hỏi tới mà chỉ đồng ý ngay.
Từ Đồ Nhiên rất đỗi biết ơn, thuận tay gửi một bao lì xì lớn qua cho gã.
Việc nhà cửa xem như đã chốt xong, Từ Đồ Nhiên tranh thủ sắp xếp hành lý một lúc rồi leo lên giường ngủ sớm, tạm thời mặc kệ đám đồ thần bí kia — Cô cứ bày chúng gần nhau như thế.
Sau đó cô suy nghĩ một chốc rồi thuận tay để một cái máy quay ở đối diện tủ đầu giường luôn.
Cô có cảm giác rằng đám đồ này không thể nào thân thiện với mình được, nói cách khác, chúng sẽ nằm trong phạm vi ảnh hưởng của “Khó bề phân biệt”.
Căn cứ theo mô tả kỹ năng, mỗi lần kỹ năng bao trùm càng nhiều mục tiêu thì sẽ càng ảnh hưởng nặng tới những thực thể không phải người hơn.
Từ Đồ Nhiên không biết 6 thứ này đã được tính là nhiều hay chưa, nhưng cô thật sự rất tò mò, nếu một đống đồ thần bí cùng ở một nơi thế này sẽ cho ra cảnh tượng thế nào.
Tiếc là tối đó máy quay không hề quay được thứ gì kỳ quái — Hoặc có quay nhưng đã bị “xóa” mất.
Giữa video ghi được có một khoảng thời gian dài bị nhòe đi, chẳng thấy được gì hết.
Nhưng Từ Đồ Nhiên biết chắc chắn hôm qua đã có chuyện xảy ra.
Trực quan nhất là tóc của búp bê vải kia — Trước nó đang buộc tóc hai bím, nhưng sau khi Từ Đồ Nhiên tỉnh giấc thì tóc đã xõa tán loạn qua vai của con búp bê, thậm chí còn hơi xém như bị thứ gì đó đốt qua.
Cái gương ẩn chứa quỷ tuyết bị nứt một khe, lúc Từ Đồ Nhiên cầm lên không để ý nên suýt chút đã bị cứa tay, may mà cô phản ứng nhanh, vội vàng lấy băng dính dán nó lại.
Đám rối cưỡi ngựa nhỏ kia cũng trở nên hơi ảm đạm, khóe mắt lấp lạnh, Từ Đồ Nhiên sờ lên thì phát hiện nó hơi ươn ướt.
Từ Đồ Nhiên sửng sốt.
Sao lại khóc luôn rồi?
Còn bức ảnh lấy liền cô chụp trước khi đi ngủ thì bị xé tan nát.
Chỉ có quyển sách nhuốm máu cũ thoạt nhìn không mảy may gì.
Lúc Từ Đồ Nhiên nhét nó vào vali mới chợt phát hiện gáy sách đã hơi bong.
… Rốt cuộc lúc ta ngủ bọn mi đã làm gì rồi hả?
Từ Đồ Nhiên ngủ thẳng cẳng tới sáng băn khoăn mãi mà không hiểu được… Kỹ năng “Khó bề phân biệt” này mạnh đến thế cơ à?
Từ Đồ Nhiên kinh ngạc.
Vì sắp phải chuyển nhà nên cô không rảnh quan tâm tới những chuyện này nữa, chỉ nhét đám Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Bảo vào gọn trong vali, kéo thẳng ra ngoài.
Nhưng sao cô cứ cảm thấy hình như mình quên mất thứ gì mà lại không nhớ ra được.
Mãi tới khi sắp ra khỏi cửa mới ý thức được rằng từ khi cô thức dậy tới giờ, cái bóng đen đi theo từ homestay không thấy đâu cả.
Từ Đồ Nhiên còn nghĩ nó đã tự về nhà rồi.
Cô quay lại nhìn lướt qua phòng khách một vòng, cuối cùng tìm được một cái bóng co ro trong góc — So với trước đây, cái bóng nhỏ đi rất nhiều, chỉ lẳng lặng nấp trong một góc vắng, cánh tay dài nhỏ ôm đôi chân ngồi bó gối trông hơi cô đơn.
Từ Đồ Nhiên: …
Đúng lúc này, cặp vợ chồng son ở lầu trên kia đi ngang qua cánh cửa phòng đang mở của cô, người chồng ôm một con mèo lông màu quýt ỉu xìu trong lòng.
“Nhìn đi, em đã nói rồi mà.
Không thể tùy tiện đón Nhị Bảo về nhà đâu.
Anh xem đi, Đại Bảo đã bài xích rồi đấy thấy không? Nôn hết ra ngoài rồi.
Ôi bé cưng đáng thương ơi.” Người vợ oán trách nói, thuận tay vuốt ve con mèo béo màu quýt đang ủ ê.
Mèo quýt béo meo một tiếng hùa theo, tiếng kêu cực kỳ đáng thương.
Từ Đồ Nhiên nghe hai người họ đã đi, ánh mắt lại quay về với cái bóng đen đáng thương nấp trong góc tường.
Gì vậy? Yếu thế cơ à? Sao lúc mi trong homestay khí thế lắm mà!
Từ Đồ Nhiên thấy hơi phiền.
Cô không quan tâm nó bài xích thế nào mà chỉ lo lỡ nó khó quá hoá quằn, không muốn theo cô nữa thì phải làm sao đây?
Nếu có thể tự tìm về nhà thì thôi; sợ là sợ nó ở lì trong phòng này, sau này gây họa cho người khác thì căng…
“Mi có muốn đi với ta không?” Cô suy nghĩ một lúc rồi cố gắng bình thản mở miệng, “Không đi chung thì ta gọi điện thoại cho “người trong ngành” tới bắt mi nhé?”
Nói xong, cô còn cố tình vẫy vẫy mấy tờ giấy bạc gói đống đồ thần bí — Căn cứ theo giá trị tìm đường chết tăng lên sau khi cô xé nó ra, Từ Đồ Nhiên tin rằng thứ này có tác dụng khắc chế với tà vật.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời đã thấy cái bóng giờ chỉ còn bằng đứa trẻ khẽ run lên, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy.
Từ Đồ Nhiên thấy thế thì thầm thở dài, 1 giây sau, chợt thấy cái bóng đen kia xoay tròn một vòng, đâm đầu vào vách tường bên cạnh.
Từ Đồ Nhiên: …
Đây, đây là đang muốn lấy cái chết để thể hiện quan tâm sao?
Từ Đồ Nhiên ngu luôn.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện bản thân cả nghĩ rồi.
Cái bóng đen đụng vào tường nhưng không bị gì.
Nó lắc lắc đầu, dường như hơi mờ mịt, chân nọ xọ chân kia bước tới trước vài bước, lảo đảo một chút rồi lại đập đầu vào góc bàn…
Từ Đồ Nhiên: …
OK, hiểu luôn.
Không phải là đang lấy cái chết để thể hiện quan điểm.
Chắc có lẽ chỉ đơn giản là bị ngu thôi.
*
Cùng lúc đó.
Trong một ký túc xá nào đó.
Dương Bất Khí đang cãi nhau với sếp của mình, mà lý do cãi nhau chính là Từ Đồ Nhiên.
“Chúng tôi cần tài liệu về cô gái này.
Tình cảnh hiện tại của cô ấy rất nguy hiểm!” Dương Bất Khí nhíu chặt mày, “Một phần của Bóng Đen Cuồng Đạo cấp Đăng đang ở gần cô ấy… Chúng ta không thể biết được nó sẽ làm ra chuyện gì!”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ xin.” Trong màn hình di động, một quý bà trung niên đeo kính gọng vàng nghiêm túc nói, “Nhưng phải xin phê duyệt, hơn nữa lấy tài liệu thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian… Cậu cũng biết rồi đấy, chúng ta không phải tổ chức chính thức, vẫn phải chú ý tới một số thứ…”
“Vậy… Làm ơn càng sớm càng tốt có được không?” Dương Bất Khí kìm nén nhắm mắt lại, “Dù sao đó cũng là một mạng người.”
Trong ánh mắt anh ẩn chứa một sự mệt mỏi vô ngần.
Cũng khó mà trách được, tối qua anh chỉ ngủ được 3 tiếng.
Chủ yếu vẫn là vì Từ Đồ Nhiên và Bóng Đen Cuồng Đạo — Sau khi thu nhận Bóng Đen Cuồng Đạo thì phải trả nó lại về viện Nhân Tâm, làm một đống báo cáo bảng biểu, và vì chuyện này có liên quan tới nhà ngoại cảm của bên đó nên càng thêm rườm rà.
Ngoài ra, vì là nhà ngoại cảm dẫn nhóm nên anh còn phải xử lý thi thể và khả năng còn sót lại của Chung Tư Gia… Có thể nói là khá phiền.
Còn Từ Đồ Nhiên.
Vì để tìm cô, Dương Bất Khí đã bận rộn hơn nửa buổi tối.
Họ vốn định bắt đầu từ ông chủ homestay để moi tài liệu của Từ Đồ Nhiên, không ngờ homestay này thực sự quá hời hợt, ông chủ homestay chỉ giữ thông tin của 2 người tổ chức bữa tiệc, đến số lượng người tham gia ông ta còn chẳng biết… Dương Bất Khí tức tới mức gọi điện thoại tố cáo luôn.
Hết cách, họ chỉ có thể ra tay từ 2 người tổ chức bữa tiệc này.
2 người này là 1 nam 1 nữ, vì chỉ có cô bé kia phụ trách liên hệ với chủ homestay nên họ chỉ có thể lấy được số điện thoại của cô ta.
Ai ngờ tinh thần cảnh giác của cô bé này quá cao, mới nghe họ định điều tra về Từ Đồ Nhiên đã lập tức đòi đơn vị công tác của họ, còn tuyên bố sẽ báo cảnh sát, cúp máy rồi block thẳng Dương Bất Khí.
Dương Bất Khí: …
Không liên hệ được qua điện thoại thì chỉ có thể tìm tới tận nơi để hỏi.
Nhưng địa chỉ ghi trên thẻ căn cước của nam sinh kia là địa chỉ cũ, cậu ta đã dọn đi từ lâu, Dương Bất Khí xe cát biển Đông rồi; còn cô bé kia thì dứt khoát không chịu mở cửa luôn.
Hơn nữa còn dọa báo cảnh sát.
Dương Bất Khí cảm thấy rất bất lực.
Vừa lúc thiếu nữ váy đỏ đi chung có khả năng thôi miên, Dương Bất Khí muốn bảo cô ta đi mê hoặc cô bé kia thử xem.
Thiếu nữ váy đỏ nghe vậy thì chỉ biết cười gượng.
“Nhưng mà kỹ năng của tôi chỉ có thể áp dụng 1 lần với 1 người trong 24 tiếng thôi.” Cô ta chỉ vào cánh cửa đang khép chặt, “Tôi đã từng gặp cô bé đó rồi.
Khi ấy để dụ lấy hộp board game trong tay cô ấy, tôi đã dùng 1 lần.”
Dương Bất Khí: …
Ổn lắm.
Đi tới ngõ cụt, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho sếp, mong bà ta có thể dùng thủ đoạn đặc biệt gì đó để nhanh chóng tìm được chỗ ở của Từ Đồ Nhiên.
“Yên tâm đi, tôi sẽ có câu trả lời cho cậu nhanh thôi.” Nhìn ra được sự lo lắng của anh, cấp trên hứa chắc, sau đó trầm ngâm, “Nhưng hẳn là cậu phải biết, dù nó có cấp Đăng đi nữa thì cũng không thể trực tiếp làm hại mục tiêu được… Chúng chỉ có thể liên tục tác động vào tinh thần của đối phương, cho tới khi phòng tuyến tâm lý của người đó hoàn toàn sụp đổ thì mới ra tay thật sự.”
“Vậy thì cậu lo cái gì?”
Dương Bất Khí: …
Lo cái gì ư? Nói thật thì cả anh cũng chẳng rõ.
Nhưng trực giác của anh mách bảo rằng nếu không nhanh can thiệp vào thì rất có thể mọi chuyện sẽ phát triển thành một tình cảnh anh không thể nào khống chế được…
Dương Bất Khí nhất thời im lặng.
Anh không phải là một người thích nói dối, nhưng trong vài trường hợp, để đạt được mục đích, anh cũng có thể dùng một số từ khoa trương khác để nói.
Anh ho một tiếng, mặt dày nói: “Chỉ đơn giản là lo lắng thôi.
Dù sao Từ Đồ Nhiên kia cũng chỉ là một cô gái bình thường, vô tội, yếu đuối…”
Chưa kịp nói hết là cô em váy đỏ đã cầm điện thoại lướt qua sau lưng anh, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó:
“Ừa đúng rồi, tôi kể bà nghe, cô bé đó thực sự là siêu ngầu! Cây búa nhỏ thế mà con bé đập thẳng lên người ma nữ luôn đấy! Nghe tiếng giòn tan! Sau đó bị trật tay mà vẫn không chớp mắt, đoạn sau còn ngầu lòi nữa nữa! Con bé còn gài bẫy một nhà ngoại cảm bên viện Nhân Tâm nữa đấy… Hầy, tên đó không còn là người tốt nữa rồi…”
Dương Bất Khí: …
Trong màn hình, cấp trên nhướng mày, rõ ràng là đang rất hứng thú: “Cô ấy đang nói ai thế?”
Dương Bất Khí liều chết vùng vẫy: “Tiên nữ trong phim truyền hình thôi.”
Cấp trên: “Phim nào vậy? Lại còn có viện Nhân Tâm nữa à?”
Dương Bất Khí: …
“Tình hình cụ thể bà cứ xem báo cáo của tôi là hiểu thôi.” Anh giơ tay che mặt, “Tóm lại là tôi muốn nhanh chóng can thiệp vào.”
“Được rồi.
Yên tâm đi, tôi sẽ hối giúp cậu.” Cấp trên khẽ gật đầu, chuyển chủ đề, “Đúng rồi, còn chuyện cần cậu giúp đỡ một chút đây.”
Dương Bất Khí:?
“Thành phố F, chung cư Mai Hoa.” Cấp trên thản nhiên nói, “Bên ấy lại có người mất tích.”
“Chỗ nào?” Dương Bất Khí nhíu mày, “Sao lại thế được, tôi mới từ bên đó về mà.”
Trước khi tới homestay, anh đang ở chung cư Mai Hoa để xử lý sự cố.
Ở đó tự dưng xuất hiện một Cõi, giam giữ những cư dân trong chung cư lại, anh tốn rất nhiều sức mới có thể phá cõi đi vào, dẫn từ người một ra.
Đáng lẽ Dương Bất Khí phải kết thúc luôn ở đó rồi.
Muốn thu hết Cõi chỉ cần mất thêm vài tiếng nữa thôi.
Nhưng đám người của viện Nhân Tâm bỗng dưng xuất hiện, nói đây vốn dĩ là chuyện do họ phụ trách — Vừa đúng lúc Dương Bất Khí nhận được báo cáo sự cố ở homestay nên bèn bàn giao lại cho họ rồi tới đây.
“Lúc ấy Cõi đó thực chất đã rất yếu rồi.
Người của viện Nhân Tâm cũng nhiều, xử lý đâu có gì là khó khăn.” Dương Bất Khí không hiểu.
“Đúng là Cõi đó đã được giải quyết được.
Nhưng Thể Đáng Ghét tạo ra Cõi lại không liên quan gì tới những chuyện đã từng xảy ra ở chung cư Mai Hoa.” Cấp trên nói, “Nó chỉ tình cờ đi ngang qua, sau đó bị người ta bắt lại mà thôi.”
“Nhưng đám ngoại cảm ở viện Nhân Tâm lại không biết chuyện này.
Sau khi thuần hóa Thể Đáng Ghét xong, họ cứ xem nó như kẻ đầu têu cho hàng loạt sự cố ở chung cư Mai Hoa.
Vì để thu thập thêm tài liệu, họ cũng bước vào tầng 15.”
Dương Bất Khí chợt biến sắc: “Sau đó thì cũng mất tích luôn à?”
“Tới giờ chúng tôi vẫn chưa rõ bí mật tầng 15 của chung cư Mai Hoa là thế nào.” Cấp trên thở dài, “Bên viện Nhân Tâm đang rất giận.
Họ cho rằng cậu phải chịu trách nhiệm cho việc này.”
Đó không phải là một sự giải quyết công bằng.
Dù sao khi ấy cũng do người bên viện Nhân Tâm chủ động yêu cầu tiếp nhận mà — Nhưng Dương Bất Khí chỉ mím môi chứ không nói gì.
“… Tôi hiểu rồi.” Yên lặng một thoáng, anh nghiêm túc gật đầu, “Tôi sẽ thu xếp đồ đạc rồi tới chung cư Mai Hoa.”
——————
Dương Bất Khí: Đó chỉ là một cô gái bình thường, vô tội, yếu đuối…
Bóng đen: Có ngon nói lại lần nữa đi!.