Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não


Thành phố F, chung cư Mai Hoa.
Đúng 4 giờ chiều, mặt trời vẫn đang chói chang nhưng trên hành lang chung cư lại là một mảng mờ mịt lành lạnh.

Lúc kéo vali đi vào sảnh lớn, Từ Đồ Nhiên đụng phải một nhà đang vội vàng khuân đồ lên xe tải ở ngoài, nét mặt vừa sốt ruột vừa hoảng hốt, trông không giống như đang dọn nhà mà giống bỏ của chạy lấy người hơn.
Xe tải chưa đóng chặt cửa đã vội chạy biến, cả chung cư thoáng chốc trở nên rất yên tĩnh.
Trong sự tĩnh lặng lại có vài phần âm u chết chóc.
Trong phòng trực ban của quản lý chung cư ở một góc, một người đàn ông trung niên ủ rũ vừa tựa vào cửa sổ nhỏ cạnh phòng vừa nói chuyện với quản lý bên trong.

Từ Đồ Nhiên kéo vali tới chào một tiếng, lấy chìa khóa phòng từ quản lý — Trợ lý đã gửi lại ở đây.

Gã ra mặt giải quyết vụ hợp đồng cho thuê nên tất nhiên cũng phải giữ chìa khóa.

Hôm nay có việc nên gã không qua được, đành phải nhờ quản lý đưa hộ.
“1501… phải không?” Quản lý già cả cố gắng xác nhận lại lần nữa, Từ Đồ Nhiên gật đầu nói cảm ơn rồi lấy chìa khóa.

Người đàn ông trung niên kế bên dường như đã bắt được từ khóa nên vội nhìn lướt qua cô.
Từ Đồ Nhiên làm như không thấy, chỉ kéo vali đi tới thang máy.

Vừa bước vào đã thấy người đàn ông trung niên kia sải bước đi tới.
“Xin lỗi, chờ đã, tôi cũng lên… À, cảm ơn nhé.” Ông ta hô vội, nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, hơi chần chừ rồi quay lại mỉm cười: “Xin chào, chú là La Vũ, ở tầng 16.”
Từ Đồ Nhiên nhìn ông ta, lịch sự đáp lại một câu, xem như cả hai đã chào hỏi nhau xong.
Thang máy bắt đầu đi lên trên, máy móc cũ kỹ phát ra tiếng vận hành chói tai.

Từ Đồ Nhiên chợt phát hiện trong thang máy có dán một tờ giấy —
[Ngày 14 và 24 hàng tháng, chung cư sẽ tiến hành kiểm tra an toàn của cầu thang bộ.

Vui lòng không sử dụng thang bộ vào 2 ngày này.

Nhờ các hộ gia định nhắc nhở nhau.]
Hơi lạ đấy.

Từ Đồ Nhiên thầm nghĩ, trước giờ chỉ có nghe thang máy kiểm tra sẽ không dùng được thôi, lần đầu mới nghe không dùng được cầu thang đấy.
Dường như phát giác ra ánh mắt hoang mang của cô, La Vũ ho một tiếng rồi giải thích: “Chuyện này đã có từ lâu rồi, thấy bảo là do cư dân yêu cầu.”
Từ Đồ Nhiên “À” một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy thông báo kia: “1 tháng mà kiểm tra tới 2 lần, đúng là khắt khe thật đấy.”
La Vũ cười, không nói gì thêm nữa.

Sau một lúc lâu, ông ta mới chần chừ nói: “Nhắc mới nhớ, sao… Sao cô lại muốn ở tầng 15 thế?”
Khóe miệng ông ta giật giật: “Cô không nghe ngóng gì à? Mấy chuyện ở tầng 15 ấy?”
“Cho hỏi chú đang nói chuyện nào?” Từ Đồ Nhiên không hề biến sắc, “Đang nói sự kiện người thuê lần lượt mất tích nửa năm trước, hay là vụ nhóm streamer bốc hơi tập thể nửa tháng trước vậy?”
“… Hết luôn ấy.” Dường như La Vũ không hề ngờ được rằng thái độ của cô lại thản nhiên đến thế, ông ta hơi nghẹn họng, “Nhưng vụ bị đồn nhiều nhất là vụ 2 năm trước…”
“Sự kiện tội phạm giết người liên hoàn 2 năm trước à?” Từ Đồ Nhiên bình thản nói, “Cũng có nghe phong phanh.”
Cô nói tới đây thì bỗng dừng lại, có vẻ như không muốn bàn nhiều.

Nhưng La Vũ ở bên cạnh thì lại bất chợt ho lên một tiếng rất kỳ lạ.
“Nói sao nhỉ, chuyện đó, đúng như cô nói, nhưng thực thế thì không chỉ có thế thôi đâu.” La Vũ nói đầy ẩn ý, “Vì những chuyện đó mà rất nhiều người đã dọn đi khỏi chung cư này, nhưng cũng có một số người vì nó mà chuyển tới.

Đám người nổi tiếng, streamer chỉ muốn bú fame, đơn giản là hiếu kỳ… Họ đều tới để tìm “cảm giác mạnh” đấy, cô hiểu chứ?”
Từ Đồ Nhiên “Ừm” một tiếng, không hề biến sắc.

La Vũ nhìn ánh mắt của cô, nói rất thần bí: “Căn phòng đấy ấy à, người tới rồi người đi thôi.

Hiện tại chỉ mới có một nhóm streamer mất tích, nhưng phía sau thì ai mà biết được nhỉ.”
Từ Đồ Nhiên như đang suy nghĩ gì đó: “Ý chú là sao?”
“Chú thấy cô còn nhỏ tuổi nên mới nhắc riêng với cô một câu thôi.

Thực sự kết cục của những người đó không tốt đẹp gì đâu — Mấy chuyện tìm “cảm giác mạnh” thế này, có đôi khi là tìm “đường chết” đấy.

Nhặt được mạng về đã là tốt lắm rồi.”
Nói xong, ông ta còn nhìn Từ Đồ Nhiên một lúc: “Nhóc còn à, làm người thì đừng làm sai nhé.”
Từ Đồ Nhiên không đáp mà chỉ quay lại nhìn hành lý trong tay mình.
La Vũ nhìn theo ánh mắt của cô rồi khẽ cười: “Cô đừng trách chú lắm mồm nhé.

Thật sự do cái vali của cô quá bắt mắt thôi… Chú đã xem trên mạng rồi, đây là hàng hiệu đúng không? Một cái cỡ nhỏ cũng phải lên tới 10.000 cơ đấy.


Chú nhìn ra được cô chắc chắn không phải loại người ở đây vì thiếu tiền mà…”
Vì thế ông ta mới cố tình “nhắc nhở” một câu.
Từ Đồ Nhiên khẽ “Ừm” một tiếng rồi hơi khựng lại, bỗng chốc mở miệng nói: “Nghe chú nói thì mấy người ở trong chung cư này không phải vì thiếu tiền mà toàn vì để tìm cảm giác mạnh thôi à?”
Cô bất chợt ngẩng đầu lên nhìn, đảo mắt qua cái đồng hồ đắt tiền trên tay và tấm thẻ bài phỉ thúy xanh biếc trên cổ ông ta, trong đôi mắt xinh đẹp toát lên một chút dò xét: “Vậy tại sao chú lại ở đây làm gì?”
La Vũ: “…”
Ông ta cười gượng vài tiếng rồi giấu tấm thẻ ngọc phỉ thúy trước ngực vào áo: “Giả đấy, giả hết đấy.

Cô xem, chú nghèo thế này mà.”
Từ Đồ Nhiên: “Ồ.”
Cô lạnh lùng quay mặt đi, không biết có tin hay không.

La Vũ sượng mặt đứng bên cạnh, bầu không khí trong thang máy bỗng chốc trở nên khá ngượng ngùng.
May mà chỉ một lát sau, sự xấu hổ đó đã kết thúc — “Kính coong”, đã tới tầng 15.
Nhìn cánh cửa thang máy trước mặt đang từ từ mở ra, La Vũ thầm thở phào.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp sau đó, cảnh tượng khiến ông ta mờ mịt đã xuất hiện —
Chỉ thấy Từ Đồ Nhiên kéo vali bước ra khỏi cửa thang máy.

Đứng khoảng 2 giây rồi lùi ra sau.
La Vũ:?
“Nhóc con, cô làm gì đấy?” Ông ta quét mắt qua bảng báo số tầng, hơi chột dạ, “Tới tầng 15 rồi mà.”
“?” Từ Đồ Nhiên nghiêng nghiêng đầu, những lời nói ra lại khiến ông ta khẽ giật mình, “Ở đây thực sự là tầng 15 sao?”
“Tất nhiên là tầng 15 rồi.” Ông ta sờ mũi, “Thang máy đang hiển thị tầng 15…”
Từ Đồ Nhiên nhìn ông ta một hồi lâu rồi lại nhìn bảng hiển thị trên thang máy, im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “Được, chắc thế.”
Cô kéo vali ra ngoài lần nữa, đang đi thì chợt quay đầu lại: “À đúng rồi, tiện thể cho hỏi một chút, nhà dưới tầng với tôi giờ có người ở không nhỉ?”
Cô sắp phải dọn dẹp lại phòng ốc, sợ quấy rầy tới người ta.

Tốt nhất là nên đánh tiếng chào hỏi trước.
La Vũ vội xua tay: “Không có đâu.

Tầng 13… 13 và 14 đều để trống cả, chẳng ai ở.”
“Vậy thì tốt.” Từ Đồ Nhiên khẽ cười rồi kéo vali bước ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại lần nữa.

La Vũ luôn để ý tới bóng dáng của cô qua khe cửa, mãi tới khi xác định cô đã bước vào phòng mới thực sự thở phào.
Bỗng chốc tiếng điện thoại vang lên, La Vũ nhận cuộc gọi, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương:
“A lô, anh Lạc à? Xin lỗi nhé, tôi mới lên lầu… Ừa, mới có người chuyển vào nữa, tôi cũng “nhắc nhở” một chút rồi…”
“Còn ai nữa, lại là một con nhóc thích gây chuyện.

Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, tới thám hiểm nhà ma… Tôi vừa nhìn đã biết ngay, chắc chắn là rảnh rỗi sinh nông nổi rồi.

Còn sao trăng gì nữa, không biết sống chết thôi chứ sao.”
“Ừm, ừa, không có để cô ta lên tầng 15 đâu… Không sao, tôi có thể xử lý chuyện này mà.”
La Vũ hơi nhíu mày, khuôn mặt vốn dĩ ấm áp chợt phủ lên một lớp ác độc.
“Chẳng phải là cô ta muốn tới tìm cảm giác mạnh sao? Vậy thì ngay tối nay cho cô ta một chút cảm giác mạnh luôn.

Đảm bảo sẽ bắt cô ta cút ngay ngày mai.

Yên tâm, không lâu đâu.”
*
Cùng lúc đó, bên này.
Từ Đồ Nhiên kéo vali nhìn xung quanh nhà mới của mình như có điều băn khoăn.
Lạ quá — Cô khó hiểu, sao tới giờ vẫn chưa thấy nhắc nhở cộng điểm nhỉ?
Dù là đi thang máy tới tầng 15 hay mở cửa phòng 1501, cô không hề nhận được bất cứ điểm tìm đường chết nào.

Thế thì quái lạ quá rồi.
Còn về căn phòng này… Từ Đồ Nhiên đi một vòng quanh phòng khách, giơ tay vuốt mặt bàn một vòng.

Đúng là nhìn na ná với những gì mình thấy trong ảnh.

Trong phòng cũng tồn tại một ít hơi thở khác thường, nhưng so với trên ảnh thì yếu hơn rất nhiều…
Từ Đồ Nhiên im lặng.
Gì thế này? Chẳng lẽ thời buổi này tới nhà bị ma ám cũng phải marketing lố à? Thế này là thế nào? Hình ảnh chỉ mang tính chất tham khảo hay gì?
Từ Đồ Nhiên không thể hiểu nổi, nhưng đến cũng đã đến rồi, dù sao cũng không nên chuyển đi ngay — Hơn nữa cô tìm nhà bị ma ám là để phát huy công dụng của “Khó bề phân biệt”, từ đó kiếm theo ít điểm tìm đường chết, nếu ở đây chưa đủ dữ thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Từ Đồ Nhiên chấn chỉnh lại tâm trạng rồi bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.


Hiện tại trong phòng khách có kha khá thùng hàng, tất cả đều là do trợ lý giúp cô mua trước rồi gửi tới đây.

Từ giường tới những đồ nội thất cần lắp ráp, tất thảy đều đủ cả.
Gã còn định thuê người tới giúp Từ Đồ Nhiên quét dọn và bày biện đồ đạc trong nhà.

Nhưng Từ Đồ Nhiên thì không thích như thế nên từ chối vội, giờ đang loay hoay làm hết, động tác rất thành thạo.
Hành lý được cô kéo tới đang nằm chỏng chơ trên đất.

Khóa mật mã tự động mở, một cái bóng đen lảo đảo bò từ trong ra, xoay hai vòng tại chỗ như đang say rượu rồi lại đâm đầu ngay vào tường.
Từ Đồ Nhiên xem như không thấy gì, ôm chăn ga gối nệm mà trợ lý mới mua đi ngang qua nó.

Bóng đen phát hiện bóng dáng của Từ Đồ Nhiên nên sực nhớ ra mục đích mình tới đây, nó vô thức đi theo, đi được nửa đường thì chân lại bủn rủn, té nhào ra đất rồi lăn tới bên cửa sổ.
Cửa sổ đang hé mở để thông gió.

Từ Đồ Nhiên đang lắp ván giường, quay lại thấy bóng đen tựa vào cửa sổ còn nghĩ nó định chạy, cô nhíu mày, chợt cất cao giọng: “Đang làm cái gì đấy hả? Về mau!”
Bóng đen kia bị cô làm giật mình nên loạng choạng bò dạy.

Cuối cùng với sự uy nghiêm còn sót lại, nó không ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Từ Đồ Nhiên mà xoay vài xong tại chỗ, sau đó tìm một nơi râm mát, ngồi bó gối, từ từ biến mất.
Từ Đồ Nhiên: …
Không biết có phải là do kỹ năng của cô không nữa.

Từ khi Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Bảo tới, cái bóng đen này ngày càng thiểu năng.
Từ Đồ Nhiên lắc đầu, bước qua đóng cửa sổ lại, tiện thể quan sát bên dưới luôn — Vừa rồi nói hơi lớn tiếng, cô sợ tiếng vang ra khỏi cửa sổ khiến người ta hiểu lầm.
Ban công dưới lầu đã bị đóng lại.

Cô còn nhớ La Vũ từng nói ở tầng 13 và 14 đều trống không, lúc này mới yên tâm rồi rụt đầu lại.
Cửa sổ đóng sầm lại.

Gần như là cùng lúc đó, cửa sổ ban công tầng dưới bị người khác dùng sức đẩy ra.
Dương Bất Khí nhìn ra phía ngoài, vẻ mặt vẫn còn sót lại chút kinh ngạc.
Trên khuôn mặt anh vẫn sót lại một chút buồn ngủ — Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, anh vội vàng chạy tới chung cư Mai Hoa, chui vào căn phòng mà viện Nhân Tâm cung cấp cho mình để ngủ bù.
Đang ngủ ngon lành thì chợt cảm giác được một luồng khí từ tà vật làm cho rùng mình, anh vô thức bừng tỉnh dậy.
Nhưng lạ thật đấy… Cơn sởn gai ốc cứ thế mà vụt qua, bấy giờ chẳng còn cảm giác gì nữa cả.
Anh không dám chắc rằng mình có phải đang ngạc nhiên hay không.

Theo anh được biết, chung cư này đã bị viện Nhân Tâm cuỗm rất nhiều phòng, các nhà ngoại cảm của viện Nhân Tâm cũng thường xuyên điều tra giám sát ở đây.

Mà bên đó từ trước tới nay luôn thích dùng những Thể Đáng Ghét nhỏ bé và yếu đuối như công cụ…
Chắc hơi thở vừa rồi mình cảm nhận được là đến từ một “công cụ” gì đó của viện Nhân Tâm cũng nên.
Dương Bất Khí thầm nghĩ, cuối cùng vì quá kiệt sức mà chao đảo rồi ngã lên chiếc giường được trải ga đơn sơ.
*
2 giờ sáng đêm đó.
Từ Đồ Nhiên một mình thu dọn từ trưa tới nửa đêm, cực kỳ mệt mỏi nên ngủ rất say.
Bên ngoài cửa phòng cô, chẳng biết từ khi nào đã có một người lạnh lùng đứng đó, nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm đang đóng chặt.
So với buổi chiều, lúc này trên cửa chống trộm đã có thêm một cái sticker hình bát quái, chiếm gần 1 phần 3 cánh cửa, ở giữa bị chọc thủng một lỗ để lộ ra mắt mèo.
La Vũ nhìn kiểu trang trí dở dở ương ương này rồi cười lạnh một tiếng.
Đã vào ở trong nhà ma ám mà còn dán thứ này lên cửa nữa, không biết nên nói là Diệp Công thích rồng* hay lại làm chuyện xấu mà không muốn bị người khác nói đây.
(*) Ám chỉ những người luôn ba hoa, bốc phét nhưng khi thực sự gặp phải chuyện mình luôn nói thì lại thoái thác, hoảng sợ không dám làm.
Ông ta lắc đầu rồi lấy ra một con búp bê lớn chừng bàn tay từ trong ngực, lùi ra sau một bước, đặt con búp bê tựa vào cửa.
“Y cũ.

Dọa người trong phòng này chạy đi.” La Vũ lạnh lùng nói, “Đừng có làm hại tới tính mạng người khác đấy.

Ra tay phải biết nặng nhẹ.

Chuyện khác tùy ý mi.”
Búp bê được ông ta đặt xuống đất mặc một bộ âu phục em bé, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười tươi tắn nhưng rất quỷ dị.
Cái cổ bằng nhựa khẽ chuyển động, nó nhìn La Vũ rồi cười tủm tỉm nói: “Có được vét một ít thịt ăn không?”
“Tùy mi.


Đừng có gây ra chuyện là được.” La Vũ sốt ruột nói.
Búp bê cười hì hì, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cánh cửa, cơ thể bỗng biến thành một luồng khói đen — Ngay sau đó, khói đen tụ lại, nó đã xuất hiện trong phòng.
Búp bê dùng cả tay lẫn chân đi về phía phòng ngủ chính.

Lúc đụng cửa phòng ngủ, nó không vội và mà lấy 1 con mắt của mình xuống, lăn vào phòng theo khe cửa.
Con mắt lượn vài vòng theo quán tính, cuối cùng dừng lại ở chỗ chếch với đầu giường.
Con mắt chuyển động, cố gắng quan sát tình hình bên trong phòng ngủ.

Chẳng hiểu sao đáng lẽ tầm mắt rất rõ ràng những giờ lại thấy hơi mờ mịt, nó hơi khó chịu.
Búp bê không nghĩ nhiều mà cho rằng con mắt mình dính bụi, vì thế định thu nó về.

Chợt để ý ở tủ đầu giường có vài bóng dáng kỳ lạ, nó không khỏi giật mình, tò mò lăn tới.
Một tia sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ những gì trên chiếc tủ đầu giường.
Một con búp bê vải — To gấp đôi nó, mái tóc dài như thác.
Ngoài ra còn có một chiếc gương, một quyển sách, một bộ con rối và máy chụp ảnh, trên máy chụp ảnh có một tấm ảnh.
… Con ngươi không biết nói chuyện.

Nhưng những thứ trước mắt này khiến nó vô thức thấy không ổn chút nào.

Ngay lúc đó, tủ đầu giường đang yên tĩnh chợt phát ra một tiếng động nhỏ xíu.
Tóc búp bê vải như có sự sống, bắt đầu dài ra, gương mặt tái nhợt chợt nở nụ cười kinh dị; đám rối cưỡi ngựa thì mắt sáng lên, lấy cây sáo ra kề bên môi, những cành cây dài mảnh từ cây sáo mọc ra đâm vào miệng chúng, nhưng chúng lại như không thấy đau, trên mặt toàn là vẻ si mê và điên dại.
Quyển sách dính máu tự động mở ra, một bàn tay không da của con người thò ra ở giữa các trang sách, máu thịt đỏ tươi nhìn mà hoảng hốt; trên mặt gương vỡ vụn chợt dấy lên một lớp sương mù, trong gương, một bóng hình màu trắng càng lúc càng tới gần.
Bức ảnh nằm trên máy ảnh tự động rơi xuống đất, một cái bóng tóc dài che hết mặt vặn vẹo bò ra từ bên trong.

Nó cố gắng bò tới bên cạnh giường, đảo con mắt đỏ bừng rồi vươn bàn tay tới thẳng Từ Đồ Nhiên đang say ngủ —
1 giây sau, nó bị đánh.
Một búi tóc đen kéo mạnh tay nó đi.

Ánh mắt lạnh như băng của búp bê vải bắn tới, nhìn nó như một đống rác bỏ đi.
“Mi là… là cái thá gì…” Miệng búp bê vải động đậy, vất vả rặn ra được vài chữ, chưa kịp dứt lời đã bị ai đó ấn vào gáy, ra sức đập nó xuống mặt bàn.
Bàn tay quỷ ngoi ra từ quyển sách kia đang ấn nó.

Dường như nó không hề để ý mình đang ấn thứ gì mà chỉ túm loạn xạ xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để mượn thế bò tiếp ra ngoài thôi.
Búp bê vải nổi trận lôi đình, mái tóc đen bay tới chỗ con ma, giãy ra được còn tiện tay hất đống con rối gỗ kia xuống đất.

Đám rối gỗ hùng hục đỡ nhau dậy, không còn tâm trạng để diễn tả nét mặt điên cuồng nữa mà bắt đầu tổng tấn công về phía búp bê vải, trên đường đi vô tình giẫm lên mặt gương vỡ vụn, đạp luôn cái bóng trắng sắp trồi ra khỏi gương về sau…
“***… Mẹ… Mi…” Búp bê vải bị tấn công không nhịn được nữa mà chửi thành tiếng.

Ma nữ leo ra từ bức ảnh thấy không ai để ý tới mình thì dè dặt vươn tay tới phía Từ Đồ Nhiên, tay chưa tới gần đã bị mái tóc đen của búp bê vải đẩy ra — Nó lại bị đẩy về lại kế quyển sách cũ.

Quyển sách bị đè xuống, sau đó thì bị đám rối gỗ đẩy ra ngoài hơn 10cm, rơi ngay xuống cái gương vỡ nát, che hết phân nửa mặt gương.
Cái bóng trắng khó khăn lắm mới bay được tới gần mép gương: “…”
Nó tủi thân gõ lên mặt gương, muốn thứ đang nằm trên gương dịch mông ra khỏi chỗ.

Mới gõ được 2 lần, sách lại tự động mở ra, che luôn một nửa còn hở của mặt gương.

Bàn tay không da lại vươn ra lần nữa, thứ đầu tiên trồi lên là một ngón giữa đầy phẫn nộ.
Động tác khiêu khích này đã kích thích mối thù chung của búp bê vải và đám rối gỗ.

Trong chớp mắt, chúng lập tức vọt tới chỗ bàn tay lớn kia.
Nhất thời cảnh tượng rất đỗi hỗn loạn.
Trong hỗn loạn lại toát ra một chút chấn động.
… Con búp bê nhỏ ngoài cửa nhìn mà ngẩn ngơ luôn.
Cmn, đây là cảnh ta có thể xem miễn phí đấy ư?
Giờ ta có nên tìm đường trốn trước không?
Con búp bê đờ người ra, vô thức muốn triệu hồi con mắt của mình lại trước.
Nhưng ngay lúc đó, một loạt tiếng sột soạt vang lên — Phát ra từ phía sau của con mắt.
Búp bê sửng sốt.

Nó vội vàng điều khiển con mắt xoay lại nửa vòng trong sự phát hiện muộn màn, chỉ thấy một bóng dáng màu đen đang lặng lẽ kéo dài ra sau lưng mình, hơi thở đáng sợ đập thẳng vào mặt.
…!
Búp bê ngớ người ra.

Con mắt cũng thế.

Con mắt phản ứng lại khá chậm, bắt đầu lắc lư lăn đi, nhưng lăn chưa được bao xa đã bị 2 ngón tay của bóng đen bắt trở lại.
Sau đó, nó bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu con mắt trước mặt.
Nó cúi xuống, nhắm ngay con mắt bằng nhựa giữa ngón giữa và ngón cái rồi dùng sức búng ra —
Con mắt bằng nhựa lập tức lăn tới phía trước.

Con búp bê không thể cách quá xa con mắt của mình được, con mắt lăn xa thì cả nó cũng sẽ vô thức nhào tới phía trong phòng, bịch một tiếng, nó ngã nhào vào phòng ngủ.
Đám phi nhân loại đang cấu xé tóe lửa đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua như kiếm băng, đâm thẳng vào xương tủy.
Áp lực cực lớn khiến con búp bê sợ tới nhũn người.

Nó vất vả đứng dậy, phủi phủi quần mình: “Bọn mi tiếp đi, không cần để ý tới ta đâu.


Ta về trước đây…”
Ủa, đợi đã.
Mình còn về đâu nữa?
Nói đi nói lại, mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình tính làm gì thế này?
Những thứ trước mặt là cái gì thế? Sao chúng ta trừng mắt với mình? Tại sao chúng lại trừng mình? Cao to thì giỏi lắm sao? Sao tròng mắt của mình đâu mất rồi? Ai lấy rồi?
Ý thức nó trở nên mơ màng, muôn vàn câu hỏi cứ túa ra trong đầu nó, cuối cùng biến thành một giọng nói khiêu khích:
“Nhìn cái gì? Có ngon thì đánh ta đi?”
Bàn tay máu thịt và đám rối gỗ đang đánh nhau: “…”
“Đánh… Nó…” Búp bê vải rít lên, mái tóc đen điên cuồng múa may trong bóng đêm.
Từ Đồ Nhiên trên giường — Dường như bị âm thanh làm phiền nên nhíu mà, thiếu kiên nhẫn trở mình rồi kéo chiếc chăn bông mềm mại lên che kín đầu.
Hơi thở nhanh chóng khôi phục lại như thường, đánh một giấc ngon lành.
*
Sáng sớm hôm sau.
Nhìn đống đồ ngổn ngang trên bàn, Từ Đồ Nhiên hơi nhướng mày.
“Hôm qua bọn mi cũng dữ thật đấy.” Cô nói xong thì nhặt lọn tóc màu đen trên đất lên đặt cạnh con búp bê vải, đảo mắt rồi “Ủa” một tiếng.
“Sao lại thêm một con nữa rồi.” Cô hứng thú chơi với con búp bê nam mặc âu phục mà mình chưa từng thấy, nhìn búp bê vải, “Con trai của mi à?”
Búp bê vải: …
Con cái đầu cô ấy.
Từ Đồ Nhiên thấy khá vui.

Cô không ngờ mình còn có thể nuôi thêm một con nữa.

Nhưng thằng nhóc này có vẻ hơi tệ — Lúc Từ Đồ Nhiên nhặt nó lên chỉ tăng 2 điểm tìm đường chết, còn chưa bằng một nửa mấy đứa khác nữa.
Tất nhiên Từ Đồ Nhiên không biết vì tối hôm qua thằng nhóc này bị vây đánh một trận nên đã mất gần nửa cái mạng rồi.

Cô nghiên cứu lại một lúc rồi đặt búp bê ở cạnh búp bê vải, sau đó mở điện thoại đã tắt cả đêm, lại “Ủa” một tiếng nữa.
Trong điện thoại của cô có thêm một đoạn video.

Nó được đồng bộ từ mắt mèo thông minh ngoài cửa ra vào.
Mắt mèo thông minh này cũng là do trợ lý mua, bên cạnh đó còn mua thêm một cái sticker hình bát quái nữa.

Theo lời gã nói thì là để vừa chống trộm, vừa chống ma.
Từ Đồ Nhiên không nỡ phụ ý tốt của gã nên đều lắp hết hai thứ này lên.

Vì sticker hình bát quái che mất mắt mèo thông minh nên cô chỉ có thể chọc một cái lỗ ở giữa, chuyện này khiến mắt mèo thông minh trông rất khó thấy, nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ như một cái mắt mèo bình thường mà thôi.
Mắt mèo thông minh đó được đồng bộ với điện thoại của Từ Đồ Nhiên.

Lúc bắt được đối tượng khả nghi, nó sẽ tự động quay video lại, đồng thời gửi tới điện thoại của cô.
Cô mở video lên, cảnh tượng đầu tiên là nụ cười giễu cợt của La Vũ.
Sau đó, cô thấy ông ta lấy một thứ ra từ trong túi —
Từ Đồ Nhiên bừng tỉnh “À” một tiếng, lại nhìn sang con búp bê kia.
“Hóa ra là thế.” Cô khẽ cười, “Hóa ra không phải con trai mà là thích khách mini à.”
“Vậy mi có biết cái nghề thích khách này, một khi bị bắt được sẽ gặp phải chuyện gì không?”
Cô lấy ngón tay khõ nhẹ lên đầu nó, nụ cười trên mặt rất hiền lành.

Con búp bê giật mình một cái, không hiểu sao lại hơi run run.
Thế còn lão già chết tiệt phái ta tới thì sao — Trong lòng nó thầm gào thét.
Mau tới cứu ta ra ngoài điiiii!
*
Cùng lúc đó, tầng dưới nhà Từ Đồ Nhiên.
Dương Bất Khí vừa đánh răng vừa nhận điện thoại từ cấp trên.
Mục đích của cấp trên rất rõ ràng, đang phản hồi về báo cáo của Dương Bất Khí và thông báo cho anh biết Từ Đồ Nhiên đang ở đâu.

Dương Bất Khí vội vã nghe phần sau nên nửa phần trước đều thờ ơ “Ừm ừm ừm”, ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua cửa sổ, bất chợt không “Ừm” nổi nữa.
“Dương Bất Khí?” Cấp trên phát hiện ra anh đột nhiên im lặng nên nhíu mày, “Cậu bị sao đấy?”
“Không… Không sao.” Giọng nói của Dương Bất Khí dường như có chút kỳ lạ, “Chị Trương, lúc nãy chị bảo đã tìm được chỗ của Từ Đồ Nhiên rồi à…”
“Ừm, đúng thế.” Cấp trên khẽ gật đầu, “Nhắc thì cũng khéo đấy.

Hiện tại cô ấy —”
“Đừng nói là ở chung cư Mai Hoa đấy nhé?”
Dương Bất Khí vô thức tiếp lời.
Cấp trên giật mình: “Sao cậu biết? Cậu thấy cô ấy rồi à?”
“… Vẫn chưa.” Dương Bất Khí nói xong, ánh mắt rơi vào người con búp bê mặc âu phục đang đung đưa trên sợi thòng lọng ngoài cửa sổ.
Đầu tiên có thể xác định đó là một Thể Đáng Ghét.

Nhìn thì chắc khoảng cấp Huỳnh.
Sau đó có thể khẳng định rằng thứ này được treo bằng dây thừng, thả từ tầng trên xuống.
Dù không nhìn thấy nét mặt của con búp bê nhưng Dương Bất Khí có thể cảm nhận được rõ ràng trên mặt nó viết đầy hai chữ “Cứu mạng”.
“Tôi đoán thôi.”
Sau một lúc im lặng, Dương Bất Khí thấp giọng nói.
——————
Từ Đồ Nhiên: Nếu mi là thích khách, sau khi bị bắt sẽ phải bị treo lên thành tạ tội!
Búp bê âu phục: QAQ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận