Máu Ma

Jane sung sướng quá. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má diễm lệ. Nàng trịnh trọng nâng cánh tay Oanh lên, từ từ ghé miệng vào cắn thực mạnh. Máu trong người Oanh chảy vô miệng nàng ào ạt. Tự nhiên Jane cảm thấy trời đấtquaycuồng. Phong ba bão táp bao giăng khắp lối. Tiếng côn trùng, tiếng quạ kêu, tiếng cú rúc, tiếng khóc than ai oán như ma kêu quỉ rú ầm trời.

Bỗng nàng nghe thấy tiếng Oanh nói âm vang ngay trong đầu, chứ không phải bằng hai lỗ tai nữa. Con yêu dấu của ta. Nhà ngươi đã bước qua ngưỡng cửa ma đạo rồi đó. Jane từ từ ngược mặt lên, nàng thấy toàn thân Oanh chói lòa như có hào quang bao phủ. Jane phủ phục xuống đất lạy tạ.

- Con kính lạy cô. Xin cảm tạ ơn ban phát cho con được nhập ma giới.

Oanh gật đầu nói:

- Được rồi, đứng dậy đi. Ta không còn nhiều thì giờ nữa đâu. Bây giờ ta đưa ngươi tới hang động của tụi lùn. Hãy ở trong phòng của ta, và làm những gì ta đang làm để chờ ngày ta trở về nghe không.

Jane sung sướng cúi đầu. Nàng ép sát vô mình Oanh như tỏ lòng kính yêu một người mẹ quyền phép vô biên. Oanh nắm tay Jane bay ra ngoài. Chỉ chớp mắt là cả hai đã tới hang động của nàng rồi. Oanh để Jane ở ngoài cửa hang, vô trong, bắt một tên lùn đem tới cho Jane và bảo nàng:

- Con hãy hút máu tên này đi, có máu của nó con mới chịu nổi cỏ mặt trời và ánh nắng.

Chờ cho Jane hút máu tên lùn xong. Oanh mới lôi nàng vào hang động, tụ tập hết đám người lùn lại, nói cho mọi người biết; phải tuân lệnh Jane như chính bản thân nàng. Tất cả đều cúi đầu vâng phục. Xong đâu đấy, Oanh lại đưa Jane qua chỗ nhốt Hồng. Nói cho Hồng biết, Jane sẽ thế mình lo cho nàng. Hồng sung sướng vô cùng, vì thấy Oanh lo lắng cho mình như vậy. Nàng đã tưởng Oanh đi kiếm lão Thiên thì phải mấy ngày mới về được. Ai ngờ Oanh còn có đệ tử lo cho Hồng.

Trước khi đi, Oanh lại ôm lấy Hồng hút một bụng máu nữa. Bởi vì nàng vừa khám phá ra, máu của Hồng có chứa một công lực mạnh ghê hồn. Trước khi từ giã lên đường, Oanh bảo Jane:

- Con phải lo cho cô Hồng cẩn thận. Tuy nhiên, phải hiểu là nếu con lơ là, để cho cô Hồng chạy được ra ngoài. Ma tính của cô ấy nổi lên, sẽ hút máu tụi lùn cho tới chết hết cả đám. Lúc ấy tụi mình trắng tay mà cô Hồng cũng không đủ máu để cân bằng lượng máu cô ta đã hút được từ trước tới giờ.

Nói xong, Oanh chạy thực nhanh ra ngoài. Lúc ấy Hồng cũng đã mệt lắm rồi. Nàng bị Oanh hút một lượng máu quá nhiều nên thân thể uể oải không chịu nổi. Hồng thều thào bảo Jane:

- Em ra bắt một tên lùn vào đây cho chị hút máu đi. Chị mệt quá rồi.

Jane mỉm cười nói:

- Cô Oanh dặn cháu lo cho cô đúng bữa. Nếu lơ là rất có hại cho cô đó.

Hồng kêu lên:

- Trời ơi, em bắt chị phải chờ tới ngày mai làm sao chị chịu nổi. Vừa rồi cô Oanh hút của chị một lượng máu quá nhiều em có biết không?

Jane nhìn Hồng với tia mắt thực ác độc làm Hồng rùng mình.

- Chị nghĩ em dám cãi lại lời cô Oanh hay sao?

Mặt Hồng nhăn nhúm lại trông thực dễ sợ. Nàng cố năn nỉ Jane:

Em chìu chị lần này đi. Chị không để em phải thiệt thòi đâu

Jane gật đầu, nàng tới bên Hồng ngấm nhìn thân thể no đầy của con Ma Cà Rồng lâu năm này. Cô nàng vừa bị Oanh hút gần hết máu nên thân thể tái xanh. Trong óc Jane nẩy ra một ý tưởng thích thú. Hồng đọc được ngay những ý nghĩ trong đầu Jane nên nói ngay.

- Chị sẽ chìu em hết mình, còn dạy em tất cả những gì mà chị biết về vụ đó nữa.

Jane cười khúc khích, ôm chầm lấy Hồng, cấn ngay vô cổ nàng núc chùn chụt. Hồng không ngờ Jane lại hành động bất ngờ như vậy. Nếu nàng để con nhỏ này hút khô máu thì sẽ biến thành cát bụi ngay. Hồng dẫy dụa, la lên:

- Không được đâu Jane ơi, em đừng giết chị. Để chị sống, em có lợi hơn nhiều mà.

Jane ngước đầu lên, máu vẫn còn ứa ra hai bên mép.

- Chị nói thực không?

Hồng quả quyết:

- Nhất định như vậy mà, chị không gạt em đâu.

- Vậy chị nói cho em biết đi. Chị dấu lão Thiên ở đâu?

- Chị đã nói cho cô Oanh hay rồi mà.

Nhưng em cũng muốn biết.

- Để làm chi vậy?

- Biết để mà biết thôi. Bởi vì em nghi chị không thành thật với cô Oanh đâu, đúng không?

Hồng rên rỉ.

- Trời ơi, con nhỏ này ma tính nó còn cao hơn chủ nó một bực nữa. Sự thực, lão Thiên bị chị nhốt trong một quan tài bằng chì, ngâm dưới đáy biển ở đảo Phú Quốc.

Đảo Phú Quốc rộng bao la, biết chỗ nào mà tìm?

- Ngay nơi phía Nam, có một giải đất nhô ra biển, hình thù như một con cá voi thực lớn.

Bỗng có tiếng cười chátchúa từngoài vangvọng. Tiếng Oanh nói oang oang:

- Cám ơn bồ nhe. Bây giờ thì mình yên tâm tới đó rồi. Jane bắt một tên lùn nữa cho cô Hồng hút máu đi. Con vừa học được một bài học tốt trong ma giới đó hiểu không.

Jane cười hì hì chạy bay ra ngoài. Chỉ một phút sau, nàng vác về hai tên lùn chứ không phải là một tên. Hồng mừng rỡ chụp lấy một tên lùn, vội vàng cắn vô cổ nó ngay.

Jane cũng bắt chước Hồng, cắn vô cổ tên lùn còn lại. Tới khi nàng thấy tên đó có vẻ muốn kiệt sức rồi. Jane vội vàng buông nó ra. Lúc ấy Hồng vẫn còn say sưa cắn vô cổ tên lùn nọ. Jane vội vàng xô Hồng ra, ôm hai tên lùn chạy như bay ra ngoài.

Khi nàng trở lại. Hồng níu lấy Jane nói:

- Em có giận chị không?

Jane mỉm cười hỏi:

- Tại sao?

Tại chị đã gạt cô Oanh.

Jane thản nhiên nói: .

- Nếu chị thật thà chất phát thì đâu có phải là ma.

Hồng rùng mình hỏi.

- Em nghĩ như vậy thực hay sao?

Jane nhìn xuống thân thể Hồng mỉm cười.

- Em cũng không biết nữa.

Hồng lại vừa chợt đọc được ý nghĩ của Jane, Nàng từ từ cởi hàng nút áo phía trước, để lộ ra bộ ngực trắng muốt no tròn. Hồng cố tình ư('n ngực lên, lúc lắc thân thể trước cặp mắt thèm thuồng của Jane. Nàng đã đọc được những ham muốn cùng cực trong đầu cô gái non ớt này. Tiến thêm bước nữa, Hồng lại từ từ tụt quần xuống. Nàng giạng rộng hai chân, uốn éo thân mình và từ từ tiến sát lại bên Jane.

Vòng tay Jane đã mở rộng. Nàng ôm cứng lấy Hồng trong ái ân cuồng nhiệt. Jane hôn lên môi Hồng, nút chặt chiếc lưỡi đê mê trong vui thú tuyệt vời. Bỗng Hồng nghe tiếng Jane thì thào.

- Lúc nãy chị nói dạy em cái gì đâu?

Hồng mỉm cười. Tụt xuống chân Jane. Hai tay vòng ra sau, ôm lấy bờ mông tròn đầy của Jane níu lại. Nàng dùng miệng kéo chiếc quần cúa Jane tụt xuống quá đầu gối rồi úp mặt vô phía dưới bụng nàng. Chiếc lưỡi củả Hồng lê ra, liếm từ từ xuống dưới và đi thực xâu vào thân thể Jane làm Jane run rẩy tới tận cùng xương tủy.

Jane nghĩ, đúng là chiếc lư'~i của loài Ma Cà Rồng. Làm sao con người bằng xương bằng thịt có thể có chiếc lưỡi dài và to ghê gớm như vậy. Nó cuộn tròn, xoắn lại, cạo bên này, lẫy bên kia trong thân thể Jane làm nàng mê man trong lạc thú ngất trời...

Jane ôm chặt lấy đầu Hồng ép sát vô mình. Bỗng hai chân Hồng từ từ cong ra phía ngoài, đưa lên cao. Thân thể nàng cong vòng như một con tôm. Chiếc bụng thon nhỏ ưỡn hẳn lên trời. Hai bàn chân Hồng từtừđặt trên vai Jane, rồi từ từ truởn tới ra phía sau lưng nàng. Chỉ một lúc sau, hai đùi Hồng đã êp sát hai bên má Jane. Trước mặt năng là một bờ lông đen mun, thực rậm rạp.

Trong đầu Jane vang lên tiếng nôi của Hồng:

- Em hãy bắt chước chị, le lưỡi ra. Tập trung tinh thần vào chiếc lưỡi. Lưỡi của em cũng to và dài như của chị đó Liếm đi... liếm đi...

Jane nghe lời Hồng, tập trung tinh thần vào chiếc lưỡi. Nàng le ra và không ngờ lưỡi nàng đã dài thòng như một con rắn. Đầu lưỡi vén bụi lông mà đi vào cơ thể của Hồng, chẳng khác gì lưỡi của Hồng đang tung hoành trong cơ thể mình vậy. Cả hai vầy vò bên nhau cho tới khi gà gáy sáng.

Jane nói:

- Thôi chúng mình ngủ đi. Tới quá ngọ em sẽ bắt mấy thằng lùn nữa cho chị hút máu.

Lúc này Hồng cũng đã phờ phạc. Nàng nghĩ; giá mình có thêm một chú lùn nữa để hút máu vào lúc này thì sung sướng biết bao nhiêu. Hồng ôm lấy Jane thủ thỉ:

Jane à, nếu bây giờ em bắt cho chị một chú lùn nữa thì thú vị biết chừng nào. ái ân với em làm chị mệt quá rồi.

Jane xoa nhe nhẹ bộ ngực tròn đầy của Hồng nói:

- Cô Oanh nói; chị học được nhiều phép thuật cúa lão Thiên lắm. Tại sao chưa chịu dạy em.

Hồng cười hì hì.

- Em lại tính bắt bí chị rồi phải không?

Jane nhí nhảnh nói:

- Em mà muốn bắt bí chị thì cứ bỏ chị nằm đây ít bữa là biết ngay chứ gì. Tội gì phải năn nỉ chị chứ.

Hồng liếm mép thèm thuồng nói:

- Thôi được rồi. Chị dạy em phép này. Tiện lợi cho cả hai đứa nhé.

Jane mừng rỡ.

- Chị chỉ cho em đi.

Hồng ngần ngừ nói:

- Đây là câu chú. Em phải học thuộc lòng.

Vừa nói, Hồng vừa lấy khúc cây viết lên mặt đất. Khi Jane gật đầu ra dấu thuộc rồi, Hồng mới nói:

- Chị phải viết ra như vậy, vì không muốn cho kễ khác biết. Khi nào em truyền thụ cho ai những phép thuật có bùa chú như vậy, cũng phải làm như thế nghe không.

Jane ngoan ngoãi gật đầu. Hồng lại nói:

- Em vòng tay lại, bắt ấn như thế này. Tập trung tinh thần, thân thể sẽ bay lên trên không, lướt đi như tên bắn mà không ai nhìn thấy mình đâu. Chị nhờ phép thuật này mà anh Lâm không làm thế nào bắt được chị đó.

Jane mừng rỡ, thực hành liền. Thân thể nàng bỗng vút lên nóc hang động. Nàng muốn bay về nhà thì trước mắt nàng đã là căn phố của Oanh rồi. Jane lại tập trung tư tưởng, muốn trở lại hang động tụi lùn. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã đứng giữa đám người lùn đang ngẩn ngơ vì sự xuất hiện đột ngột của nàng.

Jane thích thú túm liền mấy chú lùn, bay về chỗ Hồng. Chờ cho Hồng hút máu no nê. Jane lại ôm đám lùn trả về chỗ chúng ẩn trú. Tất cả công việc Jane làm, từ nãy tới giờ chỉ trong vòng chớp mắt. Nàng sung sướng bảo Hồng:

- Bây giờ chị thấy no đủ rồi phải không. Hai đứa mình hãy ngủ đi cho khỏe. Tới quá trưa ngày mai thức dậy, em lại bắt đám lùn cho chị hút máu thả cửa nhé.

Hồng mừng rỡ ôm chầm lấy Jane, hôn lên khắp mình con nhỏ. Nàng biết rằng; với con bé này, nếu chiều chuộng nó. Thời gian cân bằng lượng máu trong người chẳng còn bao lâu nữa. Có lẽ trời đã sáng rồi. Hồng lịm vào một giấc ngủ êm ả nhất từ trước tới giờ.....

Khi Hồng thức dậy, nàng thấy Jane đang ôm lấy mình, hút máu nơi vết thương ở cổ tự hồi nào. Hình như cô nàng đã hút khá lâu rồi nên thân thể Hồng thấy uể oải lạ thường.

Nàng ôm lấy Jane, xoa nhè nhẹ sau lưng hỏi:

- Em dậy từ hồi nào vậy? .

Jane buông nàng ra, nhoẻn miệng cười.

- Em dậy cũng lâu rồi, đi hút máu tụi lùn một hồi rồi mới về đây. Thấy chị vẫn còn ngủ ngon quá nên nằm bên chị hút máu một hồi rồi đó.

- Chị thấy mệt quá đi, hình như ein hút máu chị lâu lắm rồi phải không?

Jane xoa bụng căng phồng, cười hì hì. .

- Máu chị thơm và ngon ghê vậy đó.

Hồng kinh hãi kêu lên:

- Lần sau em đừng làm như vậy nữa nghe. Nếu chị không thức dậy, có lẽ em hút hết máu chị còn gì. Jane vẫn cười hềnh hệch nói:

- Không sao đâu, để em đi bắt mấy tên lùn về bắt đền cho chị.

Vừa nói xong Jane đã bay ra khỏi hang động liền. Và cũng chỉ trong chớp mắt, nàng đã xách mấy tên lùn về ném trưđc mặt Hồng rồi. Thật sự Hồng không ngờ công lực Jane lại tiến triển mau như vậy. Bây giờ chưa chắc gì nàng đã bay nhanh và khỏe hơn nó nữa.

Bởi vì nếu cứ ung dung bay nhảy một mình, với vận tốc như vậy cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng mà cắp hai ba thằng lùn một lượt mà bay như vậy thì công lực chắc

chắn phải tu luyện cả trăm năm chưa chắc gì đã đạt được. Hồng không hiểu tại sao lại có hiện tượng lạ lùng nhưvậy?

Điều này làm sao Hồng hiểu nổi. Vì chính Jane cũng không ngờ cơ duyên đó lại tới với mình một cách dễ dàng nhưthế. Bởi vì sáng sớm hôm qua. Lúc vừa học được phép lướt đi nhanh như bay ấy của Hồng. Jane vui mừng tới không thế nào ngủ được. Nàng chạy ra ngoài, bay nhảy tung tăng. Bỗng nàng thấy một bóng đen đang lum khun dòm vào hang động của tụi lùn. Nàng ào tới túm ngay lấy y bay nhanhvô trong hang, địnhnhảy vào phòng của Oanh. Hành động của nàng chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Người bị nàng túm cố dẫy dụa và đã lọt khỏi tay Jane rơi xuống thảm cỏ mặt trời. Ông ta thét lên và ngất sỉu ngay. Jane hoảng hốt, nhảy xuống, chụp lấy ông ta bay vô trong phòng Oanh liền.

Ông ta khoảng trên dưới ba mươi. Trong cơn mê sảng đang khi ngất sỉu ấy, Jane đã đọc được trong tư tưởng ông ta không biết bao nhiêu là điều lạ lùng. Và một hồi sau thì nàng biết kẻ trong tay mình là ai. Jane hoảng hồn, vì chính ông ấy là lão Lâm. Được kể như sư phụ của cô Oanh. Jane không biết phải làm sao, vì nàng biết rằng; nếu lão này tỉnh lại thì nàng sẽ bị lão ta nắm đầu ngay. Lúc nãy chẳng

qua vì bất ngờ và sự việc xảy ra quá nhanh, nên lão không kịp trở tay. Lại sui cho lão cố vùng vẫy nên rớt ngay xuống đám cỏ mặt trời, làm lão bất tỉnh nhân sự. Jane mới đưa được lão vào căn phòng này.

Jane nghĩ thực nhanh trong đầu, bây giờ chỉ còn cách giết hắn chết mới yên chuyện. Nàng lại nghĩ ngay tới lão Thiên Hồi đó bị Hồng móc tim và cắn nát thi thể mà bây giờ vẫn còn sống thì với lão Lâm này chỉ còn nước cố ăn cho hết da thịt, tủy não lão, may ra nàng mới yên thân được. Thế là Jane làm liền. Nàng xé thân thể lão Lâm ra từng mảnh nhỏ, cố gắng ngồi ăn cho bằng hết. Nhưng sức nàng chỉ có hạn. Jane không thế nào ăn hết được đống da thịt đó. Vào lúc ấy, thân thể nàng bỗng căng phồng lên như một trái banh, nóng bỏng, đau nhức tới không cùng. Jane quá sợ hãi, nhảy tung ra ngoài. Hình nhưnàng đã đuối sức nên khi nhảy ra, Oanh té nằm đè lên ngay một chú lùn. Nhưng sự thực không phải là nàng đuối sức, mà là sức lực Jane đã tăng lên gấp trăm ngàn lần hơn lúc trước. Jane đã nhảy một cái mà qua luôn cả hai bức tường, nên mớ té lăn cù ra như vậy.

Khi nàng nằm đè lên một chú lùn thì Jane thấy mát mẻ lạ thường. Nàng cắn luôn vô mạch máu nó núc chùn chụt. Bỗng cơ thể nàng xẹp xuống thực mau như một trái banh xì hơi. Vô tình Jane đã khám phá ra máu của tụi lùn làm tiêu tan đồ ăn trong bụng nàng một cách thần thánh. Thế là nàng bay vô trong phòng nhẩn nha ăn hết chỗ thịt còn lại Cứ mỗi lần thân thể nàng căng lên là Jane lại bay ra nắm lấy một tên lùn hút máu, cho tới khi nào tiêu hóa hết thức ăn trong người mới thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui