Lá rụng phủ đầy bên tường rào bị gió thổi vào sân thể dục, dùng cả tính mạng mới lọt được vào giữa đám thiếu nam thiếu nữ ầm ĩ.
Đợt quần ma loạn vũ trong Đại hội Thể thao đã kết thúc, so với chuyện này, những trận đấu bình thường lại như mất đi hào quang, hoàn toàn bị lấn át.
Quảng bá viên trên đài chủ tịch bắt đầu niệm bản thảo, rất thành công kích thích mọi người nổi da gà, cả sân thể dục bao trùm lấy bao cảm xúc: “Tháng mười là mùa mát mẻ, tháng mười là mùa thu hoạch. Trong tháng mười mùa thu này, trường trung học số tám chúng ta nghênh đón Đại hội Thể thao được tổ chức mỗi năm một lần, các bạn là mặt trời vừa mọc, là giấc mơ trôi qua……”
Cũng không biết là ai viết bài này.
Ở chỗ tập trung của lớp 11/6, Lưu Thành Vĩ tập hợp các vận động viên lại phát bảng số, kiểm tra nhân số xong liền đau đầu.
“Vương Hân Bá đâu?” Hắn ngẩng cổ lên nhìn xung quanh, cất giọng hô, “Vương Hân Bá!”
Bảng số Tô An nhận được là 44, cậu không hài lòng cho lắm, một tay ghét bỏ cầm bảng số: “Sao đen đủi vậy, trường học không biết tránh mấy con số này hả?”
“Hiệu trưởng là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.” Tưởng Phong ngồi xuống bóng râm nghỉ ngơi, trước mặt để một tờ đề thi, giữa sân thể dục náo nhiệt trông hết sức “Mọi người đều say chỉ riêng tôi tỉnh”.
Tô An nhìn hai lần, phát hiện đó là bài tập toán mà lão Tiêu phát ngày hôm qua.
Bảng số của Tề Văn Hiên liền với Tô An, số 43, anh muốn giúp Tô An dán bảng số vào sau lưng, Tô An cũng chỉ có thể nhận ý tốt, đưa bảng số của mình cho Tề Văn Hiên, sau lưng vững chắc dán một số “44” cực đại.
Lưu Thành Vĩ đi một vòng vẫn không tìm được Vương Hân Bá, vỗ vỗ Thẩm Trí: “Đến đài chủ tịch nhờ bọn họ hỗ trợ thông báo một cái đi, tìm người.”
Thẩm Trí tràn trề sức sống nhận mệnh rời đi, Lưu Thành Vĩ phân phó xong lại đi chỗ khác như muốn đón các vận động viên khác: “Nam chạy 100 mét đi với tôi, sắp bắt đầu rồi! Nữ chạy 100 mét đi với Mạnh Huỳnh làm…… Hậu cần, các bạn học phụ giúp đỡ đâu, cũng đuổi theo đi, nhanh nhanh nhanh!”
Lớp phó thể dục loay hoay như con quay, Tô An nhìn con quay đã đi xa, cầm chai nước khoáng bị mặt trời phơi thành nước ấm lên, vặn nắp uống hai hớp: “Hình như sáng nay Simba không đến nhỉ? Lúc đi thành đội ngũ không thấy hắn.”
Tề Văn Hiên vươn tay về phía cậu, Tô An rất tự nhiên đưa chai nước đã uống cho anh.
Tề Văn Hiên nhận lấy nước, cũng ngửa cổ uống hai hớp, đường cong căng chặt nơi hầu kết chậm rãi trượt xuống, uống nước xong mới khẽ giương mắt: “Thế mà cậu lại quan tâm hắn.”
“Chưa tới mức quan tâm đâu.” Tô An xua xua tay, “Đừng nói như vậy, tôi sợ đó, nhưng dù gì cũng từng là đồng đội cùng nhau mở hắc.”
Tề Văn Hiên nhìn Thẩm Trí đang chạy về phía đài chủ tịch xa xa, vô cùng khẽ “Hừ” một tiếng.
Thẩm Trí chầm chậm chạy đến chỗ đài chủ tịch dưới quốc kỳ, bạn học phụ trách đọc bản thảo bên kia đúng lúc đang nghỉ ngơi, dù cách quá xa không có khả năng nghe thấy âm thanh nhưng Tề Văn Hiên có thể trông thấy Thẩm Trí cùng người nọ nói gì đó, người kia rõ ràng rất chần chừ.
Trao đổi một hồi, bạn học trên đài chủ tịch cầm micro lên.
“Có một lớp bên dưới cần thông báo tìm người.” Giọng nói của bạn học kia lảnh lót bao trùm khắp sân thể dục, “Thi đấu sắp bắt đầu, mời vận động viên Con Rùa lớp 11/6 nhanh chóng trở lại chỗ tập trung của lớp, nhắc lại, mời vận động viên Con Rùa lớp 11/6……”
May là Tô An vừa uống nước xong, nếu không thì chắc chắn sẽ trở thành máy phun nước hình người.
Tề Văn Hiên nén cười, ngoại trừ lớp 11/6, các bạn học còn lại đều cho là lỗ tai mình có vấn đề, nghiêm túc nghe hai lần xong cũng không nhịn được cười.
Tưởng Phong ngẩng đầu lên từ biển đề thi, nhíu mày: “Nghịch ngợm.”
Lúc này Vương Hân Bá vừa vặn tiến đến ngay khi biệt hiệu của mình được nghiêm trang đọc ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa như bị gọi bước vào sân thể dục.
Hắn bước vào sân liền có cảm giác muốn quay đầu, vô cùng hối hận việc mình đồng ý báo danh cho tập thể cực kỳ độc ác này.
Thẩm Trí trên đài chủ tịch nhìn đông nhìn tây, cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt khó chịu của Vương Hân Bá, vui mừng nói với bạn học quảng bá viên: “Ôi chao đến rồi đến rồi, cảm ơn nhé~”
Bởi vì có chỗ dựa là quan hệ với hai vị đại ca, Thẩm Trí tuyệt nhiên không sợ Vương Hân Bá, đi đến chỗ tên tản ra áp suất thấp làm người ta cách xa ba mét, chụp lên vai hắn như anh em tốt: “Đi thôi, Lưu Thành Vĩ tìm cậu đến muốn trọc đầu rồi.”
Bên kia sân thể dục, Lưu Thành Vĩ đứng dưới ánh nắng chói chang chuẩn bị cho cuộc đấu loại 100 mét chợt lạnh gáy.
“Đúng rồi, cậu báo danh gì vậy?” Thẩm Trí vừa dẫn người đến chỗ tập trung, vừa hỏi.
Vương Hân Bá dường như rất không muốn trả lời, nhẫn nhịn cả buổi vẫn mở miệng: “Ném đĩa với ném lao.”
Miệng Thẩm Trí há thành hình chữ “O”, quay đầu lại nhìn cánh tay hắn, nói: “Ò. Ừm…… Môn ném đĩa hình như sắp bắt đầu rồi, khó trách Lưu Thành Vĩ lại vội vàng tìm cậu.”
Vương Hân Bá bắt gặp phản ứng khinh bỉ của cậu ta khi nhìn bắp tay mình, hơi hơi nổi giận.
Đến chỗ tập trung, áp suất thấp vẫn khiến cả lớp không dám lên tiếng, chỉ có Tô An đang chán chết làm nóng người bên bóng râm chào hỏi hắn: “Ồ, Simba.”
Thẩm Trí và Vương Hân Bá đồng thời lảo đảo một cái.
Vương Hân Bá đã không còn phân biệt được bị quảng bá viên gọi là “Con Rùa” xấu hổ hơn hay bị Tô An gọi là “Simba” trước mặt mười mấy bạn học xấu hổ hơn.
Thẩm Trí qua nửa ngày mới thốt lên một câu: “...... Anh An, cậu đã thay đổi.”
Cậu ta lại quay đầu nhìn Vương Hân Bá: “Con Rùa, cậu cũng thay đổi rồi.”
Nếu không phải đánh không lại Tô An và Tề Văn Hiên, Vương Hân Bá đã bùng nổ ngay tại chỗ.
Lớp phó thể dục rầu rĩ chạy xong vòng loại 100 mét, trở về liền dắt Vương Hân Bá và bạn học hậu cần nơm nớp lo sợ của hắn qua sân ném đĩa.
Thẩm Trí nhìn lại thấy bảng số của Vương Hân Bá vẫn còn để trên mặt bàn, cũng “ấy ấy” hai tiếng rồi cất bước đuổi theo.
Trong hạng mục mà Tô An và Tề Văn Hiên báo danh, hình như chỉ có môn vượt rào cản 100 mét của Tô An là thi vào buổi sáng, cho nên Tề Văn Hiên cũng không muốn vận động, ngay từ đầu đã ngồi tựa ghế chơi điện thoại.
Đều là học sinh giỏi, cách một bàn, một bên làm bài tập một bên chơi điện thoại, hình ảnh rất vi diệu.
Càng đáng giận hơn là thành tích của người đang chơi điện thoại kia bỏ xa người đang làm bài tập nửa khu phố.
Tưởng Phong suy tư quay đầu, thoáng nhìn qua Tề Văn Hiên đang xem điện thoại không nhịn được cong miệng cười, trong lòng căm giận.
Đang chuẩn bị dấn thân vào bể khổ, cậu ta bỗng nhiên đổi ý, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía màn hình điện thoại của Tề Văn Hiên.
Là giao diện camera.
Tề Văn Hiên không phải đang tải phần mềm hay chơi game gì cả, mà là chụp ảnh.
Đối diện với màn hình của anh là Tô An không để ý lười nhác làm nóng người.
Trong thời khắc đó, Tưởng Phong thấy ngón tay thon dài ấn vào màn hình một cái, màn hình điện thoại xoay tròn, lập tức biến thành hình ảnh gương mặt của hotboy trường Tề Văn Hiên cười nhạt, ánh mắt thản nhiên nhìn về cậu ta.
Tưởng Phong chưa kịp thu ánh mắt lại, Tề Văn Hiên đã nghiêng điện thoại về phía cậu ta: “Muốn cùng chụp một tấm không, bạn bàn trước?”
“...... Không cần.” Tưởng Phong cảm thấy hơi kinh hãi, vội cúi đầu làm bài.
Tề Văn Hiên vẫn lấy cảnh Tưởng Phong nghiêm túc làm bài làm nền, mặt không biểu tình giơ tay hình chữ V chụp một tấm.
Vừa ấn nút chụp, Tô An cũng nhảy lại đây, ôm cổ Tề Văn Hiên từ sau lưng lọt vào màn hình.
Hình ảnh sau khi ấn chụp lần nữa chính là, hai cái đầu to của Tô An cười hì hì và Tề Văn Hiên cong môi kẹp lấy Tưởng Phong đang cúi đầu làm bài tập ở giữa, mỗi người mỗi giơ tay hình chữ V, y hệt như ảnh lưu niệm nơi du lịch.
Cũng rất quá đáng.
Tác giả có lời muốn nói:【Học sinh giỏi họ Tưởng không muốn nói chuyện, cũng ném cho cậu một xấp bài thi toán】
Bản cập nhật thứ hai, thứ ba vào 18 giờ