Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa

Tô An trật chân, một ngày sau Đại hội Thể thao hưởng thụ dịch vụ chuyến xe đặc biệt đưa đón ngược xuôi, quả thật rất vui thích.

Nhưng ngày hôm sau cái chân không chịu thua kém của cậu liền hoàn toàn không còn đau nữa, Tô An tỏ vẻ khổ sở với lực hồi phục ngoan cường của mình, cậu còn chưa hưởng thụ đủ.

Tô An vẫn chưa thoả mãn cố ý giả vờ thương thế chưa lành, tiếp tục ngồi ké xe đạp của Tề Văn Hiên đến trường, lúc xuống xe nhanh nhẹn nhảy xuống, bại lộ sự thật.

Hai người im lặng nhìn nhau ba giây, Tề Văn Hiên quay đầu lại, giả vờ không thấy.

Tô An có tật giật mình: “Ừm…… Tôi cảm thấy ngày mai là tôi khoẻ, bắt đầu từ ngày mai tôi có thể tự đạp xe đi.”

Tề Văn Hiên nhắc nhở cậu: “Ngày mai là thứ bảy.”

“À vậy hả!” Tô An cười ha ha che giấu sự xấu hổ, “Trong hai ngày Đại hội Thể thao tôi toàn nghỉ thôi, cảm giác tuần này ngắn quá a ha ha ha……”

Tề Văn Hiên cong khoé môi, không nói gì, dừng xe xong thì nhận cặp sách Tô An cầm giúp anh, một trước một sau bước lên lầu.

Tiết đầu tiên là tiếng Anh.

Trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh đang giảng bài tập ngày hôm qua, cách nói Trung-Anh thành công thôi miên Tô An, gục xuống bàn mất ý thức.

Đang lúc mơ màng, cậu nghe thấy có âm thanh giống như tiếng gõ cửa qua vật dẫn là cái bàn trực tiếp đánh thẳng vào tâm hồn, sau đó có người ở rất gần nhỏ giọng gọi cậu.

“Cộc cộc, cộc!”

“Tô An, Tô An……”

Không phải nằm mơ, Tô An lôi bản thân từ trong mộng ra, gò má đè thành vết đỏ, mờ mịt ngẩng đầu.

Mạnh Huỳnh ngồi ở bàn trước để tay ra sau, ngón trỏ gập lại gõ lên bên góc bàn của mình, nhìn lên bục giảng xác nhận giáo viên không chú ý tới mới quay đầu lại: “Tô…… ơ kìa, cậu đang ngủ hả?”

“Chứ sao nữa……” Tô An xoa nhẹ khoé mắt, âm thanh nền của giáo viên vào tai này ra tai kia, “Cậu gọi tôi à?”

“À đúng rồi, tôi nói với cậu chuyện này, thời gian tiệc sinh nhật của tôi đã được quyết định rồi, vào thứ bảy tuần tới.” Mạnh Huỳnh nói đến sinh nhật, biểu cảm nhìn Tô An đều tràn ngập chờ mong.

Quả nhiên, động tác tiếp theo của cô nàng là nháy mắt mấy cái: “Quà sinh nhật của tôi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”


…… Gần đây trong đầu đều là Đại hội Thể thao, nếu cô nàng không đề cập đến, Tô An đúng thật thiếu chút nữa đã quên rồi.

“À, quà sinh nhật hả……” Tô An rũ mi nhìn hoa văn trên mặt bàn bằng gỗ, lập tức che giấu sự chột dạ của mình, xua tay nói, “Yên tâm đi, cậu chờ nhận là được, tôi sẽ không quên đâu.”

“Ok~ Tôi sẽ đợi, cho cậu thời gian một tuần cuối cùng.” Mạnh Huỳnh cong khoé miệng, rồi quay đầu lại đối mặt với Tề Văn Hiên ngồi sau bàn mình, “Còn cậu nữa, à còn chưa nói với các cậu, địa điểm là ở……”

Tề Văn Hiên để ý thói quen thích quay đầu lại nói chuyện trong giờ học của cô nàng rất lâu rồi, đôi khi anh suy nghĩ, cho dù nhịn không nổi chờ đến giờ tan học, vậy ý nghĩa tồn tại của mấy tờ giấy nhỏ và điện thoại là gì, thế kỉ 21 rồi, vì sao còn phải dùng cách trao đổi có độ nguy hiểm cực cao này.

Anh tuyệt đối không phải vì Mạnh Huỳnh luôn thích tìm Tô An nói chuyện mà có ý kiến.

…… Thôi được rồi anh quả thật có chút ý kiến.

Anh chia lực chú ý đang nghe giáo viên giảng bài cho Mạnh Huỳnh một ít, không chờ cô nàng nói xong, lạnh nhạt hỏi: “Nói thật, tại sao cậu luôn thích nói những thứ này vào giờ học?”

Mạnh Huỳnh đột nhiên bị hỏi như vậy, quên ngang chuyện đang nói, sững sờ.

Tề Văn Hiên lần nữa cúi đầu xuống, chiếc bút đen trong tay chấm một dấu chấm: “Sẽ có quà. Cô giáo đang nhìn cậu.”

Mạnh Huỳnh vội vàng quay đầu, quả nhiên mắt đối mắt với giáo viên tiếng Anh qua mấy hàng bạn học.

Cô nàng quay người lại xong, nở nụ cười lấy lòng cô giáo, ra vẻ rất nghiêm túc cầm bút cúi đầu xuống.

Nữ giáo viên trẻ sau khi nhận được nụ cười cũng ôn hoà mỉm cười như vậy với cô nàng, sau đó để sách bài tập trong tay xuống, cầm sách giáo khoa trên bục giảng lên: “Những thứ cần giảng trong bài tập ngày hôm qua chỉ có như thế, nếu còn bạn học có chỗ nào không hiểu thì tan học đến hỏi cô. Bây giờ cô kiểm tra những từ vựng cô cho học thuộc lòng ngày hôm qua một chút.”

Cả lớp vang lên tiếng phàn nàn không tình nguyện, sau đó là âm thanh lật sách ồn ào.

Giáo viên tiếng Anh cầm phấn viết, nhẹ nhàng gõ xuống bục giảng: “Lần này cô chọn hai bạn lên viết chính tả, những người khác vẫn cùng viết vào vở chính tả, xong rồi sửa.”

Nghe nói như thế, động tác tìm vở chính tả của Mạnh Huỳnh bỗng dừng lại, cảm thấy có chuyện không ổn.

Quả nhiên, cô giáo vẫn giữ nụ cười ôn hoà nhìn cô nàng, nói: “Mạnh Huỳnh, em lên đi.”

Mạnh Huỳnh mất hết hy vọng nhắm mắt lại, Lư Hiểu Chanh bên cạnh chỉ có thể cho cô nàng một ánh mắt khích lệ: “Cố lên.”


Tô An chống cằm, như tất cả các bạn học khác nhìn người được chọn, có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ, đột nhiên nghe thấy giáo viên tiếng Anh nói: “Thêm một người nữa…… Tô An, em lên đi.”

Nụ cười của Tô An hơi cứng lại.

Không đúng, cô ơi, excuse me?

Cậu có tài đức gì……

Tề Văn Hiên khẽ cười.

“Cô ơi, em……” Đi lên là phải nộp giấy trắng á, Tô An bị điểm danh nhanh trí đứng lên, mặt lộ vẻ khó xử, “Cô, lúc trước ở Đại hội Thể thao em bị trật chân, còn chưa khỏi nữa, không phải em không muốn phối hợp, em thật sự rất bất tiện.”

Cậu đúng là một đứa trẻ thông minh, Tô An tự nhận mình đã lấy một cái cớ vô cùng hoàn mỹ, đắc chí.

Giáo viên tiếng Anh nghe thấy lời này, trong lòng cười lạnh, trên mặt phối hợp lộ ra biểu cảm lo lắng: “Vậy sao, nghiêm trọng không? Đến bệnh viện xem qua chưa?”

Tô An gãi đầu: “Xem rồi, cũng không quá nghiêm trọng, nhưng…… Không tiện lắm.”

Cậu không biết, tư thế oai hùng ba bước đi hai bước lên lầu lúc nãy của mình đã bị giáo viên tiếng Anh nhìn thấy hết.

Nếu bước chân linh hoạt này thật sự bất tiện, giáo viên tiếng Anh sẽ đọc ngược cả đoạn văn ngay lập tức.

Giáo viên tiếng Anh đặt sách giáo khoa xuống, đi tới chỗ Tô An, Tô An lúng túng cười và vi diệu có dự cảm xấu.

Quả nhiên cô giáo vừa đi vừa nói: “Như vậy đi, hình như em cũng muốn có cơ hội này, để khỏi khó dễ, cô sẽ dìu em lên.”

Ôi thôi, xong đời.

Mặc cho ai cũng nhìn ra mình cố ý giả bệnh nhưng cũng giả vờ không vạch trần.

Trong lớp không ít người khẽ cười rộ lên.


“Không sao không sao, không phiền cô, đúng là em thật sự rất muốn có cơ hội này.” Đã đến nước này, Tô An tự biết kiếp này tránh không khỏi, cam chịu đứng lên, “Để em tự đi lên, em có thể……”

Diễn kịch phải diễn toàn bộ, lúc cậu vòng qua bàn còn giả vờ lảo đảo, cố ý thọt chân, muốn dùng hành động này khiến cô giáo đồng cảm hoặc cảm thấy áy náy.

Nhưng cũng chả làm được gì, đều bị giáo viên tiếng Anh nhìn thấu tất cả cứng rắn cản về.

Mạnh Huỳnh và Tô An nhìn nhau, từ mắt người kia nhìn ra đồng bệnh tương liên.

Hai bạn học viết chính tả đứng trước bảng đen cách bục giảng một khoảng rộng, hai bên trái phải nắm chặt viên phấn trong tay, giáo viên tiếng Anh đọc từ vựng đầu tiên: “Thiên tài.”

Chậc, người Trung Quốc, nghĩ không ra học tiếng Anh làm gì, nhỡ đâu cả thế giới đều đang nói tiếng Trung thì sao?

Tô An thở dài, nhíu mày suy nghĩ một chút, trong đầu thế nào cũng không thể hiện ra từ vựng tương ứng với thiên tài, xoắn xuýt một lát rồi viết: smart man.

Viết xong cảm thấy từ này đang nói tới chính cậu.

Giáo viên tiếng Anh không nói gì mà chỉ cười lạnh, “.................. Tiếp theo, kính hiển vi.”

Kính hiển vi là cái quái gì.

Tô An cầm phấn chần chừ một hồi lâu, viết xuống: a miror that can see very small things.

Chữ kính viết sai, thiếu một chữ “r”.

Giáo viên tiếng Anh vừa nhìn liền bị chọc cười, cô cho viết chính tả từ vựng, người này lại Anh dịch Anh, cho viết thêm mấy từ sợ là bảng đen cũng không đủ cho cậu viết, chỉ có thể chỉnh chữ nhỏ lại.

“Lực hút của Trái Đất.” Cô ôm tâm thái xem còn có thể có trò vui gì, đọc tiếp.

Tô An không phụ sự mong đợi của mọi người: power of the heart of ground.

Không ít bạn học nhịn không được ngẩng đầu xem, ban đầu đều có chút ngơ ngác, sau khi phản ứng lại đều bật cười.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cúi đầu xuống tự mình viết.” Giáo viên tiếng Anh mắng bọn họ, tiếp tục đọc, “Thiên đường.”

Thiên đường…… Hình như hơi quen, nhưng mỗi lần chạm đến nó trong đầu thì nó lại đi vòng qua, thế nào cũng không nhớ nổi.

Tô An bật ra ý tưởng, nhấc phấn viết: god's home.


“..................” Giáo viên tiếng Anh cũng muốn tiễn cậu lên nhà Thượng Đế ngồi rồi.

Viết chính tả một hồi, trên bảng đen xuất hiện kỳ tích chưa từng có, giáo viên tiếng Anh cầm điện thoại trên bục giảng, mở khoá màn hình, cuối cùng vẫn nhịn không được chụp lại kiệt tác của Tô An làm kỷ niệm.

Đây chắc chắn là mặt trái và trò đùa trong sự nghiệp giảng dạy của cô trong suốt ba năm…… Không, mười năm, nếu được đăng lên mạng thì nó sẽ trở thành một chuyện cười rõ rành rành.

So với Tô An, Mạnh Huỳnh chỉ viết được một nửa từ vựng bên cạnh nhanh chóng trở thành tấm gương sáng.

Mạnh Huỳnh vừa rồi hoàn toàn không biết bên cạnh mình đã xảy ra chuyện gì, lúc viết xong quay về chỗ ngồi mới nhìn thấy bài viết chính tả của Tô An, lúc ấy cô nàng cười đến độ thiếu chút nữa đã sượng mặt trên bục giảng.

Giáo viên tiếng Anh bị chọc cười đến không còn tức giận nữa, lúc chuông tan lớp vang lên thì để bài tập tối nay lại cho cán sự môn, chỉ sách giáo khoa vào Tô An nói: “Em chép lại từ vựng và nghĩa tiếng Trung mười lần, ngày mai nộp cho cô.”

Cô ngẫm nghĩ nói tiếp: “Phiên dịch Anh-Anh hết cho cô một lần như hôm nay, để cô mở mang tầm mắt.”

Tô An gật đầu đồng ý, sau đó nhỏ giọng hỏi người bên cạnh từ vựng nào, thành công chọc giận cô giáo bước ra khỏi lớp.

Giáo viên vừa đi, Thẩm Trí cuối cùng cũng có thể không có áp lực cười to đi tới, giơ ngón cái lên với Tô An, hết sức vui mừng: “Anh An, cậu con mẹ nó đúng là một nhân tài.”

Vẻ mặt Tưởng Phong không nỡ nhìn thẳng, đại khái thật sự nghĩ không ra tại sao trên đời này lại có người không nhớ được từ vựng đơn giản như vậy.

Tô An không biết xấu hổ đánh lên trán Thẩm Trí một cái, “Cậu con mẹ nó bây giờ mới biết à? Không phải tôi vẫn luôn cực kỳ thông minh sao?”

Cảm giác hổ thẹn khi bị kêu lên bảng xử phạt công khai của Mạnh Huỳnh bị Tô An hút đi sạch sẽ, lúc này cũng nhịn không được cười nhạo cậu: “Có liêm sỉ một chút đi, cô giáo vừa mới chụp cho cậu một tấm, sợ là ngày mai cả trường đều biết sự tích huy hoàng của cậu.”

“Cũng không phải lần đầu cả trường biết sự tích huy hoàng của tôi, ít nhất tôi cũng có viết định nghĩa phải không?” Tô An tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực, còn chọc chọc Tề Văn Hiên, “Này anh Hiên, tôi viết định nghĩa đúng không?”

Cũng không biết sự tự tin xuất phát từ chỗ nào, còn dám hỏi đúng hay không.

“Đúng……” Tề Văn Hiên đảo mắt nhìn cậu, gập ngón tay gõ lên trán cậu, “Đúng là có quỷ. Tô Tiểu An, xem ra cậu cần được cung cấp dịch vụ học thuộc từ vựng.”

“Không cần, cảm ơn.” Tô An đan chéo hai tay tỏ vẻ từ chối, “Tôi yêu tiếng mẹ đẻ, Trung Quốc vạn tuế.”

Lòng yêu nước đột ngột trào dâng còn nhanh hơn vòi rồng.

Những người xung quanh đồng thời trợn tròn mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Tô Tiểu An làm mẫu sai lầm, xin các bạn nhỏ đừng nên bắt chước【 mỉm cười 】

Editor: Năm mới vui vẻ nha mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận