Những câu nói này, hắn lại rất bận tâm đến.
"- Muội bị bệnh sao không cho ta biết? Muội từ nhỏ đã yếu đuối, hay ốm đau, dù cho có ta hay không có ta bên cạnh,cũng nên chú ý sức khỏe chứ! Lát nữa ta sai người đem nhân sâm ngàn năm qua cho muội tẩm bổ."
Hắn ta đối với Hứa Tâm Ninh rất mực dịu dàng, ôn nhu.
Trường Ca trông thấy một màn mặn nồng như vậy, liền cảm thấy không được vui. Nữ tử này có lẽ chính là bạch nguyệt quang trong lòng Triệu Tư Thành.
"- Nhân tiện gặp mặt tại đây, hay là huynh qua đó ngồi cùng muội đi ".
Hứa Tâm Ninh chỉ về phía trước.
"- Ta ngồi cùng với nhiều nữ nhân như vậy sẽ không hay, ngày mai ta sẽ tới thăm muội, có được không? ".
Hắn ta một mực nuông chiều nàng ta.
"- Được, vậy ngày mai huynh nhớ đến đó, cả ngươi cũng qua luôn nhé Trường Ca!
"- Ta... Cô nói ta sao? Trường Ca có chút ngạc nhiên.
"- Đúng vậy, cô là khách quý của Vương gia, vậy thì cũng là khách quý của ta mà. Càng đông lại càng vui, Trường Ca cô nương đừng ngại."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường nàng. Nhìn Trường Ca ăn vận đơn giản, chất vải thô sơ, liền muốn nàng mất mặt.
"- Bộ đồ này của Trường Ca tỷ rất là hợp thời, màu sắc lại cũng đẹp, đây có phải là vải lụa bậc nhất ở Giang Thành không? ".
Nàng ta cố ý nói lớn, gây sự chú ý của các tiểu thư khuê các gần đó.
"- Sao lại có người ăn mặc bần hàn vậy đến tửu lâu chứ!
Một người khác cũng hùa vào.
"- Chất vải cô ta mặc nhìn cũng biết là loại rẻ tiền, vương gia tại sao lại đi cùng với một nữ nhân nghèo hèn như vậy? ".
"- Đúng vậy, chỉ có Hứa Tâm Ninh mới thực sự xứng đôi với Vương gia thôi ".
Những lời nói khinh miệt nàng, nàng đều nghe rõ mồn một. Trường Ca đập tay lên bàn đứng dậy, nãy giờ nàng đã chịu đựng đủ rồi.
"- Các người khoác lên mình những y phục tốt, sạch đẹp nhưng miệng lưỡi các người thì lại rất thối. Ngươi đó!!!"
Nàng chỉ tay về ả lúc nãy chế giễu nàng, làm ả sợ đến giật bắn mình.
"- Trong vòng vài khắc nữa, người thân của ngươi sẽ mất đi, nếu như có thời gian nhìn người khác ăn vận như thế nào, thì hãy về báo hiếu trước đi! ".
Nàng không kiêng dè mà nói thẳng.
"- Ngươi....dám trù ẻo nhà ta sao? Người đâu đến vả miệng ả! ".
Ả ta ra lệnh cho một nha hoàn hầu cận đến vả miệng nàng.
"- Kẻ nào dám động đến nàng ấy! "
Triệu Tư Thành giờ mới lên tiếng. Hứa Tâm Ninh thấy hắn bênh vực cho nàng, liền không bằng lòng.
"- Tư Thành ca ca, tỷ ấy làm như vậy là không đúng. Mặc dù muội biết, tỷ ấy gia cảnh không được tốt, đi với người sẽ bị soi mói. Nhưng dù cho tức giận, thì tỷ ấy cũng không được nói lời như vậy đối với người thân của Lý Mạn tỷ tỷ ".
Ả ta vừa dứt lời, thì một nha hoàn hớt hải từ ngoài chạy vào.
"- Lý Mạn tiểu thư, mau trở về Lý gia! mẫu thân của người mất rồi! Phu...phu nhân treo cổ ngay trong đại sảnh huhu....".
Lời nói của nữ nha hoàn khiến cả đám người trong tửu lâu rúng động. Nữ nhân điên này lại phán đoán trúng phóc như vậy.
Lý Mạn khóc nấc, chỉ vào mặt nàng:
"- Là ngươi dùng tà thuật ám hại mẫu thân ta, thật độc ác, ả ta là yêu nữ! ".
Mọi người bắt đầu xôn xao, chỉ trỏ về phía nàng. Trường Ca không hề bận tâm, nói đầy ẩn ý nhìn về phía Lý Mạn.
"- Lý gia các người làm nhiều điều ác, sát hại người vô tội. Ta nhìn thấy oán khí ở trên người ngươi, nếu như Lý gia không ăn năn, liền đến lượt của ngươi đó ".
Lý Mạn cảm thấy run sợ những điều nàng nói ra, nhưng vẫn cố gắng biện minh:
"- Lý gia...ta.. không sát người vô tội. Ngươi... ngươi nói dối.
"- Ta có nói dối hay không ngươi là người biết rõ mà?
Nàng đi đến gần, nhìn ả bằng nét mặt nghiêm túc. Lý Mạn cảm nhận thấy mình bị áp bức.
Nàng cũng không còn vui vẻ, hứng thú gì cái nơi xa hoa này nữa, liền một mạch trở về vương phủ, không còn để ý đến Triệu Tư Thành đi cùng.
Ngồi một mình trong căn phòng, nàng chợt cảm thấy có chút cô đơn. Trong lòng dâng lên nỗi nhớ về cha, về mẫu thân của nàng. Nàng ước gì phụ thân nàng còn sống, nàng cũng không phải bôn ba đến kinh thành bị kẻ giàu có cười chê.
Bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người in trên cửa sổ.
"- Là ai????"
Nàng hét lớn từ từ tiến đến gần cửa sổ.
Nàng vừa mở cửa ra thì một con dao kề sát vào cổ nàng:
"- Im lặng! Nếu không ta sẽ giết ngươi! "
Giọng một nam tử vọng đến đe doạ, nàng cũng không la hét, im lặng, làm theo lời của hắn. Hắn xoay người nhảy vào trong phòng nàng. Lúc này nàng mới để ý trên người hắn toàn là vết thương.
"- Ngươi lại đây sơ cứu cho ta! ".
Hắn dường như đang ra lệnh cho nàng.
" - Được thôi, người chịu đau một chút."
Nàng cũng không muốn gây sự với hắn, vả lại hắn cũng đang bị thương nữa.
Sau khi băng bó cho hắn xong, nàng liền nói:
"- Ta không biết lí do gì ngươi lại xuất hiện ở đây. Nhưng tốt nhất hãy nên rời khỏi nơi này, người của vương phủ nhìn thấy ngươi, ngươi liền chết chắc! ".
Nàng đe doạ hắn.
"- Ta sợ tên Triệu Tư Thành đó sao? Đêm nay, ta muốn ngủ lại đây đó!."
Hắn thản nhiên nằm trên giường của nàng, thách thức vương phủ.
''- Ngươi!! Đầu óc có vấn đề sao? Không sợ chết cũng mặc ngươi, nhưng ta thân là nữ nhi, ở chung phòng với nam nhân, chuyện này truyền ra không tốt ''.
"- Vậy ta liền cưới ngươi, như vậy là được phải không? ".
Nàng lắc đầu ngao ngán trước thái độ của hắn.