Mau Nhường Đường Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

"- Hinh Nhi làm sao vậy??? Muội không được khỏe sao? "

Triệu Tư Thành trông thấy biểu cảm của Hứa Tâm Ninh liền gặn hỏi.

"- À! Muội không sao, Hinh Nhi có chút mệt mỏi, muốn ra ngoài hóng mát một chút ".

 Cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa, ả liền kiếm cớ rời đi.

"- Nếu muội muốn đi dạo vậy chúng ta cùng đi, bổn vương cũng no rồi.Trường Ca nàng ngươi đi cùng chứ? "

''- Được chứ! Ta cũng muốn đi ". Nàng biết rõ là Hứa Tâm Ninh đang rất khó chịu, chị muốn đi nhà xí, nhưng vẫn cố làm khó nàng ta. Ai bảo ả hãm hại ta, cái này chính là gậy ông đập lưng đó.

Hứa Tâm nào dám từ chối, ả cắn răng chịu đựng cơn đau mà đi dạo trong vương phủ. Những bước đi cũng thật sự là quá khó với ả lúc này, ả ta không nhịn được mà đánh rắm một cái. Mùi hôi thối bắt đầu toả ra, tất cả hạ nhân ở đó đều nhìn vào ả. Hứa Tâm Ninh ngượng không có cái lỗ nào mà chui xuống, cũng may ở gần đó có xác một con mèo hoàng.

"- Đằng kia có con mèo chết, nó bốc mùi kinh khủng quá, các người còn không mau dọn đi!!! ".

Ả ta lấy mèo hoang ra viện cớ cho cái sự xấu hổ của ả.

"- À...ta nhớ ra rồi, ta có việc cần làm, muội xin được cáo từ."

Ả ta nói rồi không đợi ai trả lời, vội vã chạy đi, chân ả vấp phải cục đá, ngã nhào xuống đất.Đúng lúc một con chim ở trên cây làm rớt phân xuống đầu của ả.

'- A aaaaa! Khốn kiếp! Con chim hỗn xược, mau bắt giết con chim đó cho ta".

Ả tức giận,bắt đầu chửi rủa, kêu gọi hạ nhân giết con chim nhỏ. Lần đầu tiên Triệu Tư Thành thấy một mặt này của ả. Bình thường nàng ta vẫn luôn dịu dàng với tất cả, yêu thương động vật. Thế mà chỉ vì một chuyện không đáng, lại tỏ vẻ giận dữ như vậy.

"- Ngài đang suy nghĩ gì vậy? " Nàng nhìn thấy hắn cứ chăm chăm nhìn về hướng của Hứa Tâm Ninh

"- À! Không có gì cả, bổn vương trở về thư phòng đây." Hắn lắc đầu rồi rời đi.

"- Vương gia khoan đã! Ta muốn hỏi người... người đã quyết định như thế nào, có muốn học thuật pháp để trở thành đạo sĩ không?

Nàng vội vàng hỏi hắn. Hắn dừng bước nhưng không xoay người lại nhìn nàng:

"- Bổn vương bận trăm chính sự, cũng không có thời gian như nàng lang bạt khắp Đông Khởi được."

Hắn bước đi, để lại nàng ở lại có chút ngác:

"- Gì chứ? Lang bạt?? Hắn cho rằng ta thật sự rảnh rỗi đến như vậy? Cái tên vương gia này đúng khó ưa, nếu không vì cha ta muốn vậy, ta sẽ không hạ mình vậy đâu!! ".

Nàng giận dỗi cũng liền trở về Thanh Trúc Viện, thấy có bóng dáng ai đó đang đợi sẵn nàng ở cửa.

"- Lý Vu Hiển, ngươi đã hồi phục rồi? "

"- Đúng vậy, ta tới thăm nàng xem thử nàng có ổn không?

Lý Vu Hiển đáp lại. Một cơn gió lớn nổi lên, làm bụi bay vào mắt nàng.

''- Hình như ta bị bụi rơi vào mắt rồi, có vẻ hơi đau một chút.''

 Lý Vu Hiển lo lắng, tiến đến gần, nhẹ nhàng thổi vào mắt của nàng:

"- Ngươi đứng im, ta giúp ngươi thổi đi cát bụi trong mắt ".

Cảnh này vô tình một nha hoàn nhìn thấy được. Nàng ta hiểu lầm là hai người đang ôm ấp, thân mật với nhau. Ả liền chạy đi nhiều chuyện với một nha hoàn khác.

"- Ngươi biết gì không? Ta nhìn thấy Diệp đạo sư cùng với nam nhân trẻ tuổi, mà Vương gia đem về mấy ngày trước đang tư tình với nhau ".

"- Thật sao? Cô ta dám làm vậy sao? Đem cả tình nhân vào đây tình cảm sao? "

Cả hai bàn tán xì xào, không ngờ những lời này Triệu Tư Thành lại nghe được. Trong lòng nghĩ đến cảnh hai người họ âu yếm, hắn thấy không vui.

"- Các người ở trong phủ rảnh rỗi lắm đúng không???

Triệu Tư Thành giận dữ nhìn vào hai nữ nha hoàn quát lớn.

"- Vương gia tha mạng, nô tỳ không dám."

Cả hai quỳ mọp dưới đất, không dám ngước lên nhìn.

"- Bổn Vương còn nghe các ngươi đồn đại lung tung về nàng ấy, ta sẽ cho giết hết các ngươi, nghe rõ chưa!!! "

Hắn thị uy với nha hoàn để bảo vệ cho nàng.

"- Bẩm chúng nô tỳ đã rõ rồi Vương gia.! " Hai nàng cùng đồng thành trả lời.

"- Được rồi, giờ thì mau cút đi!!! ".

Triệu Tư Thành sau đó liền đi tới Thanh Trúc Viện. Nhìn thấy hai người họ đang ngồi uống trà ngoài hiên, hắn lập tức đi đến.

"- Các ngươi đều đã khỏe hẳn rồi sao? Ngồi uống trà ở đây cũng thật lãng mạn."

Hắn ta như thể đã ăn phải giấm chua.

''- Vương gia, không phải người nói là đang bận sao? Sao ngài lại đến đây?.

Trường Ca ngạc nhiên nhìn hắn.

"- Ta đang có chút việc đi ngang qua đây, thấy hai ngươi đang vui vẻ như vậy, liền ghé tới xem sao".

Hắn ta nói mà mắt không rời Lý Vu Hiển.

"- Ta nhìn ngươi có chút quen quen, liệu chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?.

Lý Vu Hiển sợ hắn phát hiện ra việc bản thân là thích khách từng đến vương phủ, liền chối vội.

"- Ta chưa bao giờ từng gặp vương gia cả, có lẽ người giống người là chuyện bình thường thôi".

''- Ngươi và Trường Ca rất thân thiết sao? Triệu Tư Thành mặt lạnh nhìn hắn.

"- Phải, ta và nàng ấy là bạn hữu, cha của chúng ta cũng là huynh đệ đồng môn thân thiết. Cho nên ta với nàng ấy có thân với nhau cũng rất thường tình."

Có lẽ Lý Vu Hiển đoán được Vương gia có cảm tình gì đó với Trường Ca, nên muốn chọc tức hắn. Triệu Tư Thành cảm thấy khó chịu, nắm chặt lòng bàn tay lại.

''- Nếu như ngươi và cha của ngươi đã hồi phục, thì cũng đến lúc các ngươi rời khỏi phủ rồi đúng không? ''.

Hắn ta vậy mà nói như vậy, là muốn đuổi khéo Lý Vu Hiển đi.

"- Ồ, dĩ nhiên ta không thể làm phiền vương gia. Ta đến đây cũng là để từ biết nàng ấy thôi. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui