Mau Nhường Đường Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

Sức nàng không thể hơn được gã nam nhân to lớn kia, chẳng mấy chốc khoảng cách nàng và gã chỉ còn vài thước. Nàng nhìn thấy trước mắt đã là ngõ cụt, bên dưới là thác nước chảy siết, không còn đường chạy, nàng phải dừng lại. Có lẽ lần này khó thoát được vận mệnh.

"- Ha Ha Ha!!! Sao ngươi không chạy nữa đi! Cùng đường rồi sao? Nữ nhân xinh đẹp như thế này chết cũng có chút oan uổng, hay là người hầu hạ bản tôn một chút, ta sẽ tặng ngươi một cái chết nhẹ nhàng ".

Đối với những câu nói đê tiện của gã, nàng nhổ bãi nước bọt xuống:

“- Mặt mũi bặm trợn, hôi thối, lại xấu xa như ngươi có đủ tư cách mà liếm móng chân ta không???”

Nàng khinh bỉ nhìn vào mắt hắn.

Gã thích khách bị chọc tức, hắn điên tiết lao đến chỉa kiếm vào nàng, chỉ chờ có vậy, nàng nghiêng người sang một bên rồi bắt lấy tay đang hướng kiếm về phía trước của hắn, cùng tốc độ lao nhanh mà hắn đang thi triển đó, kéo hắn ra bìa vực. Quá bất ngờ, hắn không làm chủ được tốc độ, bị rơi thẳng xuống vực thẳm.

Nàng nhanh chóng rời đi, nhưng nơi này hoang vu, không bóng người qua lại, trời cũng đã tối, nàng cố gắng lần mò trong bóng đêm. Chân nàng bước lọt xuống một cái hố, cũng may là không quá sâu. Tuy nhiên, do va đập mạnh mà chân nàng bị bong gân, khó khăn lắm mới có thể bò lên được miệng hố. Cơn đau nhức từ chân khiến nàng không thể đi được nữa, nàng nằm trên mặt đất, người nhễ nhại mồ hôi.

"- Ta thoát được mũi kiếm của gã kia, nhưng không thể thoát được cái chết sao? ".

Mắt nàng có chút u buồn, không gian tối mịt, lạnh lẽo khiến nàng cảm thấy cô đơn vô cùng. Nàng dường như đã từ bỏ hi vọng sống ở nơi này rồi, nàng nhắm mắt lại, đón nhận cái chết lạng lẽo. Đột nhiên ở đâu đó văng vẳng tiếng gọi:

"- Trường Ca! Trường Ca! Nàng ở đâu? " Giọng nói này là của Triệu Tư Thành.

Nàng mở mắt ra, mừng rỡ hô lớn:

“- Ta ở đây vương gia!!! chân ta bị thương rồi.”

Nghe được tiếng gọi của nàng, hắn đưa ngọn đuốc soi đến từng ngóc ngách, cuối cùng cũng tìm được nàng.

‘’- Trường Ca, nàng không sao chứ??? Hắn ta sắc mặt vô cùng lo lắng.

"- Ta không sao, nhưng ta bị trật gân rồi. Nàng mặt nhăn nhó trả lời.

"- Leo lên lưng bổn vương, ta cõng nàng đi!!! ".

Hắn nói nhưng cũng chẳng đợi nàng đồng ý, vội dìu nàng lên lưng rời đi ngay.

"- Vương gia sao người biết ta đang ở đây? Nàng thắc mắc.

"- Ta nghe Lan Nhi nói nàng đi cùng mẫu phi và Hinh Nhi. Ta đoán rằng nàng sẽ xảy ra cớ sự gì đó nên đã đến đây. Cũng may ta biết một con đường tắt đến nơi này, không mất nhiều thời gian như con đường kia ".

"- Nhàn Phi và Hứa Tâm Ninh … hai người đó… "

Nàng muốn nói gì đó về họ nhưng lại thôi.

‘’- Ta biết nàng gặp nạn là bởi hai người họ mà ra, về sau bổn vương hứa sẽ không để nàng gặp phải nguy hiểm nữa!".

“- Vương gia, người biết là họ sao? Trước giờ người vẫn rất tin tưởng hai người họ mà?”

Nàng chẳng ngờ được, hắn cũng biết chuyện này là âm mưu của mẫu thân hắn và Hứa Tâm Ninh.

‘’- Mẫu thân ta, bà ấy không xấu, bà ta chỉ quá tin tưởng vào Hứa Tâm Ninh mà làm việc sai trái …

Bổn vương cũng chỉ coi Hứa Tâm Ninh là muội muội, năm xưa Tâm Ninh từng cứu bổn vương thoát chết đuối.

Bổn vương đang trả cái ơn nghĩa năm xưa với nàng ấy thôi. Còn hiện tại, bổn vương đã có nàng rồi, cũng nên cắt đứt những thứ không nên có."

Lời nói của Triệu Tư Thành đã gỡ hết những khúc mắc trong lòng nàng, nàng cảm thấy lòng nhẹ bẫng, dựa vào tấm lưng vững chãi của hắn:

"- Vương gia! Ta mệt rồi ta có thể ngủ một chút không? ".

"- Nàng gọi ta là gì? " Hắn ta đột nhiên hỏi lại nàng.

"- Vương gia! Ngài là vương gia mà! Nàng khó hiểu đáp trả lời hắn.

"- Không phải! Nàng phải gọi ta là tướng công! Triệu Tư Thành vậy mà lại mặt dày bắt nàng gọi là tướng công.

"- Vương gia, chúng ta còn chưa thành thân, như vậy không phải đạo ".

Nàng có chút đỏ mặt vì sự bạo gan của hắn.

"- Kẻ nào nói không phải đạo, ta liền dở nhà của hắn! ".

Vương gia bá đạo đe doạ.

"- Người thật là…!!! Nàng lắc đầu chịu thua suy nghĩ trong đầu hắn.

Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn.

"- Không xong rồi, mau tìm nơi trú mưa đã!!! Nàng hối thúc hắn.

Vì đường xá gập ghềnh nên khó lắm hắn mới tìm được một hang đá nhỏ.

"- Vào đây trú tạm thôi, bổn vương e rằng cơn mưa sẽ kéo dài, có thể ta sẽ ngủ đây một đêm đó ".

"- gì chứ? ở đây một đêm sao? Nàng có vẻ hơi ngại ngùng.

“- Đừng lo, bổn vương sẽ không ăn thịt ngươi đâu!”.

Biết nàng nghĩ gì trong đầu, hắn liền lên tiếng thanh minh.

Hắn nhặt những viên đá cọ sát với nhau mồi thành lửa, không gian lạnh lẽo trong hang cũng ấm dần lên.

"- Ngài cũng biết làm những thứ này sao vương gia? ". Nàng trông thấy hắn nhóm lửa thành thục thì rất tò mò.

"- Bổn vương ngồi vào vị trí vương gia này, vốn không có dễ dàng, đương nhiên một vài thứ căn bản sinh tồn ta biết ".

Đột nhiên nàng lại cảm thấy ngưỡng mộ Triệu Tư Thành. Hắn ta không phải con cái hoàng tộc chỉ biết ăn chơi, hắn khác hẳn những kẻ hợm hĩnh kia. Nếu gả cho hắn, cũng không có gì phải buồn bã, bởi hắn cũng rất tốt.

"- Có phải nàng say đắm bổn vương rồi đúng không?

Thấy nàng cứ chăm chăm nhìn vào hắn, gã liền trêu chọc nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui