Mẫu Thân Ngược Cặn Bã Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay


Tạ Hoài Ngọc kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra sau bình phong cho trưởng công chúa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói thêm:
“Lúc đầu ta còn không chắc, giờ ta hiểu rồi, chiếc ngọc bội chắc chắn là thứ ả ta nhặt từ đống rác.


“Phò mã nạp thiếp, tại sao hoàng đế không xử lý chuyện này?”
Trưởng công chúa bất ngờ hỏi.

Tạ Hoài Ngọc sững người:
“Chúng ta bị thất sủng rồi sao?”
Trưởng công chúa lắc đầu:
“Quan thần có thể thất sủng, nhưng tình thân máu mủ giữa ta và hoàng đế có thể mất đi sao?”
“Nếu không phải là thái tử kế vị! mà là người khác thì sao? Nếu người đó không quan tâm đến phủ công chúa, thậm chí còn ghét bỏ phủ công chúa thì sao?”
Phủ công chúa sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Tạ Hoài Ngọc kinh hãi, không biết phải nói gì.

Trưởng công chúa nhìn về phía bình phong, như thể có thể thấy được tiểu nữ nhi đang ngủ say, giọng bà dần dịu lại:
“May là chúng ta có phúc, có Bảo Nhi giúp đỡ.


Tạ Minh Châu đang say giấc, hoàn toàn không hay biết rằng mẫu thân đã suy đoán ra được tình cảnh hiện tại của phủ công chúa, cũng như sự thay đổi trong triều đình.

!
Trong phòng chứa củi.

Thanh Nhi bị vứt xuống đất, nàng ta cố gắng bò dậy, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nước mắt chảy ròng:
"Xin ngài tha cho nô tỳ lần này.

"
Dưới ánh trăng, lão phu nhân của Tạ gia được nha hoàn dìu đỡ, khuôn mặt bà lạnh như băng, chỉ hơi nhướng mí mắt:
"Ngươi chính là kẻ nói năng linh tinh, bôi nhọ thanh danh của nhi tử ta?"
Lão phu nhân đang định nghỉ ngơi thì nhận được tin do trưởng công chúa gửi đến, nói rằng có kẻ bịa đặt chuyện Tạ Hoài Ngọc nạp thiếp!
Trưởng công chúa dặn rằng hãy đợi đến mai rồi hẵng kiểm chứng, nhưng lão phu nhân không muốn để nha hoàn này sống thêm một đêm nào nữa, nên lập tức cho người bắt nàng ta lại.

Thanh Nhi sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu:
"Xin lão phu nhân tha mạng, nô tỳ chỉ là nhất thời hồ đồ…"
“Lão phu nhân, đây là những thứ tìm được dưới giường của Thanh Nhi.


Đồ đạc do Thường Hải mang đến.

Dù sao đây cũng là phủ công chúa, lão phu nhân không tiện trực tiếp lục soát đồ đạc.

Thường Hải cẩn thận bưng khay đồ, cung kính nói:
“Mấy chiếc khăn tay này là phò mã tùy tiện vứt đi, sau đó nàng ta nhặt về.

Còn ngọc bội là thứ phò mã mua lúc hứng thú ở một sạp hàng, sau đó cũng vứt đi…”
“Ngoài đồ của phò mã, còn có vài cái trâm cài tóc và một thỏi bạc nhỏ.


“Chỉ có những thứ này thôi sao?”
Ánh mắt lão phu nhân sắc bén, nhìn Thanh Nhi run rẩy không ngừng.

Thường Hải ngập ngừng rồi rời đi.

Một lát sau, hắn vội vàng quay lại, trên mặt có chút kinh ngạc:
“Lão phu nhân, quản gia ở Đông viện nói Thanh Nhi từng nhặt được kéo dùng để cắt hoa của phò mã và một số vật linh tinh khác.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui