Mẫu Thân Ngược Cặn Bã Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay


Bà gọi người đến mời lão đại phu, để ông ta kiểm tra xem trong canh sâm rốt cuộc có chứa loại độc gì!
Tạ Minh Châu càng sốt ruột hơn:
[Mẫu thân, người phải nhanh lên, không thể để bà đỡ chạm vào canh sâm rồi uống hết!]
[Những bà đỡ đó sẽ bỏ dược liệu làm chảy máu, khiến người băng huyết mà chết! Đừng cho bọn họ uống hết canh sâm!]
Tiếng nói trong lòng đầy lo lắng, nghe thấy con gái nhỏ quan tâm đến sự an nguy của mình, lòng trưởng công chúa ấm áp hơn, nhưng ngay giây sau, bà lập tức quát lớn:
"Xuân Hỉ, đem những bà đỡ này giam lại cho ta!"
Trưởng công chúa chọn toàn những bà đỡ có kinh nghiệm lâu năm, trong phòng đều là những người nổi tiếng trong kinh thành, đã từng chứng kiến không ít chuyện đời.

Một trong số họ, lấy hết can đảm hỏi:
"Xin trưởng công chúa thứ tội, mong người để nô tài được chết minh bạch!"
[Mẫu thân đã phát hiện ra có người hạ độc rồi sao? Nhưng họ giấu dược liệu hoạt huyết trong kẽ móng tay, chỉ cần liếm một cái là không ai có thể phát hiện ra.

Nhất định phải nhanh lên!]
Trưởng công chúa siết chặt tay, giữ cho mình thật bình tĩnh:
"Bắt giữ tay của họ lại, không để họ phá hủy chứng cứ trong móng tay.

"
Nghe thấy trưởng công chúa nói ra nơi giấu thuốc, bà đỡ lấy kia tái mặt, chỉ còn cách liên tục dập đầu:
"Xin trưởng công chúa thứ tội, là quý phi ép nô tài làm vậy, xin người tha mạng cho gia đình nô tài!"
Nói xong, bà đỡ liền định cắn lưỡi tự vẫn, may mà cung nữ kịp thời ngăn cản.

"Đem toàn bộ giam lại, đến hoàng cung mời thái y, cũng đồng thời để hoàng thượng biết rằng hoàng tỷ của ngài suýt nữa đã bị người hại chết!"
Dù cơ thể rất suy yếu, nhưng khí thế của trưởng công chúa vẫn không hề suy giảm.

Tạ Minh Châu trong vòng tay của trưởng công chúa vẫn chưa biết cốt truyện đã xảy ra biến đổi, nàng đang vươn tay nhìn chăm chú người mẹ của mình trong đời này.

Đôi mắt sáng rực rỡ, hàm răng trắng ngà, dung mạo đoan trang, dù trên đầu đẫm mồ hôi, tóc mai bết vào trán, cũng không khiến bà trở nên lôi thôi chút nào.

[Ôi trời, không hổ danh là mỹ nhân trưởng công chúa! Bây giờ bà đã là mẫu thân của ta rồi, thật muốn ôm ấp mãi không rời.

]
Trưởng công chúa khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn con gái nhỏ trong tã.

Đây là đứa con bà khó nhọc mới sinh ra được, vừa rồi con gái còn nhắc nhở bà, giúp bà thoát khỏi âm mưu ám hại.

Đứa bé này đúng là phúc tinh của bà.

“Xuân Hỉ, đổi hết tất cả nhũ mẫu đi.


Quý phi đã đưa tay vào tận phủ công chúa, trưởng công chúa nghĩ rằng những nhũ mẫu đã được sắp xếp từ trước cũng khó mà tin tưởng, để an toàn, tốt nhất là đổi hết.

Xuân Hỉ nhận lệnh rời đi, Xuân Phúc đứng cạnh bước lên thay vị trí của Xuân Hỉ.

Đứa trẻ vừa mới sinh ra đã mệt mỏi, chỉ một lúc sau, Tạ Minh Châu cảm thấy không thể mở mắt nổi, cơn buồn ngủ ập đến.

[Buồn ngủ quá, nhìn mẫu thân lần cuối đã, huhu, thật không ngờ nữ vương bá khí như vậy lại là mẫu thân của ta.

]
[Nếu ta có thể ở bên cạnh bà mãi mãi thì tốt quá, nhưng tiếc thay, cuối cùng chúng ta đều bị hãm hại.

]
Sau khi hoàn thành câu nói cuối cùng trong đầu, Tạ Minh Châu chìm vào giấc ngủ.

Tiếng lòng ấy truyền đến tai trưởng công chúa, sắc mặt bà thoáng thay đổi, sự dịu dàng trong mắt biến mất, thay vào đó là ánh nhìn đầy sát khí.

Bà không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên không thể hoàn toàn tin lời của bà đỡ.

Nếu chỉ một chút hù dọa mà bà đỡ đã khai hết, thì chắc chắn bà ta sẽ không dám tham gia vào âm mưu ám hại trưởng công chúa.

Nhưng tại sao bà ta lại nhắm thẳng vào quý phi?
Trưởng công chúa đột nhiên nở một nụ cười.

Nếu bọn họ đã coi bà và Tạ gia là quân cờ trong trò chơi của hậu cung, vậy bà cũng sẽ không ngại làm cho nước trong hậu cung này thêm vẩn đục.

"Đem hộp gỗ trong tủ của ta ra, bên trong có một cái túi thơm, cùng với khúc gỗ trong kho, gửi đến Tịnh Tâm Tự.

Nhớ làm ra vẻ đáng thương một chút.

"
Xuân Phúc nghe vậy, thân mình run rẩy, đáp:
"Dạ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui