[Còn một ngày nữa là đến lễ hội đèn lồng, ca ca rời phủ trưởng công chúa rồi chắc sẽ không gặp chuyện xui xẻo nữa.
]
[Mẫu thân thông minh thật!]
[A? Ca ca muốn ăn bánh ngọt.
Nhưng Xuân Hỉ tỷ tỷ chỉ chuẩn bị bánh nướng và sữa dê cho ta, ca ca chắc sẽ đói bụng mất.
]
Tạ Hoài Ngọc sững sờ, quay đầu hỏi tiểu đồng trong xe:
“Chiếc xe phía sau chở gì?”
Tiểu đồng cung kính trả lời:
“Bẩm phò mã gia, là Xuân Hỉ và Xuân Phúc tỷ tỷ cùng với quần áo.
”
“Ra vậy.
”
Tạ Hoài Ngọc đặt quyển sách xuống, chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn:
“Đem ra ngoài, cho các nàng ăn.
”
Chẳng bao lâu sau, tiếng lòng của Tạ Minh Châu lại vang lên trong tai Tạ Hoài Ngọc.
[Đúng lúc ca ca đói, phụ thân liền mang điểm tâm tới, chắc đây gọi là phụ tử liên tâm!]
Tạ Hoài Ngọc nhấc tay che đi nụ cười nơi khóe miệng, đây nào phải phụ tử liên tâm?
Ông đang gian lận thôi, dựa vào việc có thể nghe thấy tiếng lòng của Minh Châu mà!
Vén rèm lên, Tạ Hoài Ngọc dặn dò người hầu bên ngoài:
“Đi bằng cửa nhỏ, đến thẳng viện của ta.
”
!
Trên đường đi, Phong Hoa và đoàn xe của Tạ gia lướt qua nhau, vừa vặn nhìn thấy Tạ Hoài Ngọc.
Hắn dừng bước, giả vờ vô tình hỏi chuyện với bà cụ bán rau bên đường:
“Xe ngựa của nhà ai mà sang trọng vậy?”
Ban đầu bà cụ nhiệt tình giới thiệu về sạp rau của mình, nghe thấy hỏi thăm liền đáp:
“Đến cả nhà họ Tạ cũng không biết sao? Ngươi không phải người kinh thành à?”
Phong Hoa dĩ nhiên biết đây là xe ngựa của nhà họ Tạ, hắn còn thấy đây là xe đi từ phủ trưởng công chúa về phía Tạ gia.
Hắn lo lắng không biết Tạ Tinh Lâm có ở trên xe này không, liệu có phải cậu bé đã đến Tạ gia rồi không!
So với phủ trưởng công chúa, quy củ ở Tạ gia nghiêm ngặt hơn nhiều.
Từ gia nhân đến chủ tử đều rất giữ lễ, không ít gián điệp của Triệu quốc đã bị trừ khử tại Tạ gia, đến giờ vẫn chưa có tên gián điệp nào thành công.
Nếu Tạ Tinh Lâm đã đến Tạ gia, kế hoạch bắt cóc chắc chắn sẽ thất bại.
Hiện chỉ còn một ngày nữa là đến lễ hội đèn lồng, Phong Hoa không thể để kế hoạch đổ vỡ giữa chừng.
“Ngươi nhìn xem, chiếc xe ngựa này thật sang trọng! Phía trước hẳn là Tạ lão phu nhân, chiếc xe ở giữa là của Tạ gia phò mã, chính là vị vừa rồi vén rèm, người có dung mạo như tiên nhân.
”
Bà cụ cười tươi nói.
Phong Hoa nhìn về phía chiếc xe thứ ba, trong lòng thắt lại:
“Còn chiếc xe thứ ba?”
“Chiếc thứ ba à?”
Bà cụ tiện tay sắp xếp lại rau củ trước mặt, rồi dưới ánh mắt khẩn trương của Phong Hoa, từ tốn nói:
“Đó là xe chở quần áo của phò mã.
”
“Quần áo?”
Phong Hoa ngờ vực.