Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

“Sa cô nương, ” Giang Thận Tu vô cùng chân thành nhìn nữ nhân hạng ba kia: “Ta biết cô là cô nương tốt, nhưng thật xin lỗi ta không thể đáp lại tình cảm của cô...”

“Tại sao? Tại sao chàng không chịu tiếp nhận ta?!” Hạng ba nắm lấy áo chỗ lồng ngực lộ vẻ đau thấu tâm can, sầu thảm hỏi: “Giang công tử chàng nói cho ta biết ta có chỗ nào không tốt, ta sẽ thay đổi mà! Giang công tử... không nên dễ dàng chối bỏ tình cảm của ta như vậy!”

“Thật xin lỗi...” Giang Thận Tu lấy ra một cái khăn tay hình vuông từ trong lồng ngực, đưa cho hạng ba: “Sa cô nương, đừng khóc. Vì ta không đáng giá để cô nương phải khóc như vậy...”

Hạng ba không nhận lấy khăn tay, chỉ cứ nhìn Giang Thận Tu lắp bắp nói: “Giang công tử, ta không cầu chàng yêu ta hoàn toàn. Ta chỉ cầu chàng có thể cho ta ở một góc trong trái tim chàng. Như vậy là ta an tâm lắm rồi, đủ để cho sau này ta có thể tự an ủi mình... Ta chỉ khao khát như vậy thôi... Chỉ một chút xíu tình cảm như thế mà chàng cũng không thể cho ta sao?”

“Thật xin lỗi Sa cô nương, lòng ta đã có một bóng dáng khác lấp đầy nên không thể chứa thêm người khác... Xin thứ lỗi ta không hiểu phong tình.” Giang Thận Tu vừa nói nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu: “Bây giờ cũng muộn rồi, Sa cô nương nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Không cho Hạng ba nói nhiều, Giang Thận Tu dứt khoát rời đi, để lại nàng tinh thần chán nản đứng đó.

Sau khi bóng dáng Giang Thận Tu biến dần dần mất sau bức tường, hạng ba thấp giọng mắng một câu: “Con mẹ nó!”

Ta nghi ngờ dừng bước chân lại, nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy hạng ba hùng hùng hùng hổ hổ đi về hướng Giang Thận Tu đã rời đi khua khua quả đấm.

... Nàng sẽ không thẹn quá hóa giận rồi tối nay giết Giang Thận Tu chứ?

Ta bị ý tưởng đột nhiên xuất hiện này làm sợ hết hồn, vội vàng bám theo hạng ba, để phòng nàng làm chuyện bất lợi với Giang Thận Tu

Đi theo nàng rẽ qua rẽ lại thật lâu, hai chúng ta một trước một sau bước vào tiểu viện mà Tư Không đang cảnh ở.

Nha đầu này muốn làm gì vậy?

Ta buồn bực núp ở sau thân cây, nhìn nàng ‘Cốc cốc cốc’  gõ cửa phòng Tư Không Cảnh.

‘Két’ một tiếng, cửa mở ra.

Tư Không Cảnh khoác trên người một cái trường bào, mái tóc dài tùy ý buộc lên lại rơi mất vài  sợi trước ngực, đầu ngẩng lên, lông mi rủ xuống, đôi mắt phượng mơ màng khẽ nhếch, gợi cảm buổi đêm làm cho người khác mơ mộng vô cùng.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng Hạng ba nuốt bước miếng ừng ực.

…Đúng là mê trai…

Lười biếng dựa vào trên khung cửa,  Tư Không cảnh lên tiếng khàn khàn hỏi hạng ba: “Sa cô nương hơn nửa đêm đến tìm tại hạ, có chuyện gì không?”

Dưới ánh trăng trong sáng. Khuôn mặt hạng ba thánh khiết tựa như một đóa bạch liên. Nàng lại lần nữa ngước lên khuôn mặt thẹn thùng, tình ý liên tục nói với Tư Không cảnh: “Cảnh công tử, ta ngưỡng mộ chàng, đã rất nhiều năm rồi...”

Lập tức mồ hôi của ta rơi như thác nước

“Hả?” Tư Không cảnh thẳng lưng.

Cô gái nhỏ Hạng ba kín đáo cúi đầu, ngượng ngùng mà kéo vạt áo.

“Nhưng mà Sa cô nương xinh đẹp như tiên nữ, người bình thường phàm phu tục tử như Tư Không Cảnh ta đây làm sao vậy xứng với cô nương?” Tư Không cảnh thở dài một cái: “Hơn nữa Tư Không Cảnh ta năm nay đã hai mươi bốn tuổi với Sa cô nương đang tuổi thanh xuân ở chung một chỗ, như vậy thì thật sự là làm hại một cô nương siêu phàm, thoát tục như tiên tử rồi...”

Hạng ba hốt hoảng ngẩng đầu, cắn môi dưới, dùng sức lắc đầu: “Không không không, ta...”

“Ta không hối hận, gặp được Cảnh công tử là chuyện hạnh phúc nhất đời này kiếp này của ta! Cảnh công tử, ta không muốn chỉ vì chuyện như vậy mà hủy bỏ tình cảm của mình!!” Tư Không Cảnh giọng the thé tiếp lời.

Hạng ba trợn mắt há mồm.

Tư Không Cảnh ngáp một cái: “Sa cô nương đang nghĩ vì sao ta có thể nói được như vậy phải không? Cô đọc nhiều những thứ tiểu thuyết tình cảm lai lịch bất chính kia rồi chứ?” Vừa nói hắn vừa vỗ đầu Hạng ba một cái: “Tiểu cô nương chơi loại trò chơi  tình yêu này còn không bằng ngủ sớm một chút sáng mai dậy sớm luyện điệu bộ rồi đi diễn tuồng. Thúc thúc ta già rồi, không thể chơi cùng  tiểu cô nương cô, xin thứ lỗi.”

Kéo áo khoác tuột xuống đầu vai, Tư Không cảnh xoay người lại đóng cửa.

Động tác đẹp trai rối tinh rối mù.

Hạng ba đứng trước của phòng Tư Không cảnh một lúc lâu, mới chậm rãi đi xuống bậc thang.

Đi ngang qua bên cạnh ta thì nàng hung hãn đạp một cước vào thân cây mà ta đang ẩn thân: “Rơm rác! Còn giả bộ là chim!”

Thật may nàng tức giận quá mức không có chú ý tới ta núp ở phía sau thân cây.

Nhìn bóng lưng nàng thở phì phò rời đi, ta âm thầm suy đoán ——

Người kế tiếp nàng thổ lộ sẽ là ai?

Có phải là Tề Ngôn hay không?

Đi theo nhìn một chút vậy.

Đi theo nàng rẽ bảy, tám lần.

Theo Hạng ba vào viện Bạch Hàn Khê ở, ta hoàn toàn khâm phục nàng!

Hóa ra cô nương này  nam nữ đều giết một người cũng không chịu bỏ qua?!

Quá dũng mãnh!

Đang cảm thán thì Bạch Hàn Khê mở cửa.

“Ngươi là ai?”

Bạch Hàn Khê đưa mắt nhìn xuống Hạng ba.

Hạng ba sững sờ.

Bạch Hàn Khê chém ra một chưởng rồi nói: “Đêm hôm khuya khoắt dám tới gõ cửa của bổn cung, sẽ có kết quả như vậy!”

Hạng ba nhìn bàn đá cách đó không xa bị chưởng phong của Bạch Hàn Khê làm lật tung lên, liền nhích sang một bên nói: “Không! Đi nhầm thôi!”

“...”

Ta bị cô nương hạng ba cố chấp làm cho hết ý kiến.

Đúng là một cô nương không sợ biết bao gian nan hiểm trở cứ xông thẳng về trước!

Nữ anh hùng!

Ở chỗ Tề Ngôn Hạng ba cô nương nói to vô cùng nhưng cửa vẫn đóng.

Nghe tiếng ngáy rung trời của Tề Ngôn bên trong nhà, ta có chút đồng tình với vị Sa cô nương này.

Nàng hẳn phải trực tiếp ra tay với Tề Ngôn từ sớm, hắn mới chỉ là một trái hồng mềm...

Nhìn đi, bây giờ nàng mới đến để cho Tề Ngôn đã ngủ như chết rồi...

Hối hận đi! Rơi lệ đi! Gặp phải trở ngại tự làm khổ mình rồi!

ha ha ha ha...

Chẳng muốn đi rình mò hành động tiếp theo của Hạng ba nữa, ta thấy buồn ngủ liền chạy về đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, ta tổng kết ——

Lập ra mục tiêu và kế hoạch sai lầm, ắt sẽ đưa đến thất bại.

Không cho phép nghi ngờ chân lý này!

Ngày tiếp theo thức dậy, ta được Tư Không cảnh báo cho biết Sa Hà Thương đã bị hủy danh hiệu  Huy chương đồng của cuộc so tài siêu cấp Trần Nặc xx, cũng tước đoạt quyền dự thi suốt đời. Việc này có hiệu lực bắt đầu từ hôm nay.

“... Xử phạt này cũng quá nặng rồi...” Ta định vì Sa Hà Thương cầu xin tha thứ: “Nàng không phải là không biết xấu hổ mà đi lạm tình, không phải chỉ đi tỏ tình có một chút thôi sao? Ngươi cũng từng nói tuyển thủ dự thi cấu kết với giám khảo là quy tắc ngầm của giới giải trí, Sa Hà Thương làm chuyện như vậy cũng có thể xử phạt giảm nhẹ mà..”

Tư Không Cảnh liếc mắt nhìn ta một cái: “Ta có nói là bởi vì nàng câu dẫn giám khảo mới bị tước danh hiệu Huy chương đồng sao? Câu dẫn người của chúng ta không phải chỉ có một mình nàng.”

Ngượng ngùng, ta khiêm tốn hỏi: “Vậy, nguyên nhân là gì?”

Tư Không cảnh bỗng nhiên giận dữ: “Nguyên nhân chính là nàng lại dám ở Thiên Lôi Giáo mà nhổ đờm!”

“...”

“Người đứng hạng ba cuộc so tài siêu cấp Trần Nặc xx, nên có tự giác mình là nhân vật công chúng! Một nhân vật công chúng tại sao có thể làm ra hành động ô nhiễm môi trường làm người khác phẫn nộ như vậy?!” Tư Không cảnh hung hăng vỗ bàn một cái: “Ttrừng phạt như vậy vẫn còn tiện nghi cho nàng!”

“…”

Sa Hà Thương cô nương thật tội nghiệp... Có phải nàng cho là đây là hành động trả đũa cực kỳ tàn ác của Giang Thận Tu, Tư Không Cảnh, Bạch Hàn Khê đối với nàng không?

Hay là để cho ta nói chân tướng sự thật cho nàng biết vậy ~! Nửa đời sau sống trong hận thù sẽ là chuyện đáng sợ cỡ nào!

Biệt viện Thiên Lôi giáo nói chuyện với Sa Hà Thương, hai chúng ta lại liền mắt đối mắt.

Giống Như  Thất Tịch vậy, Sa Hà Thương cũng là một vị cô nương có mục tiêu sống rõ ràng. Mục tiêu theo đuổi duy nhất đời này kiếp này của nàng chính là câu được một con rùa vàng!

Biết nguyên nhân mình bị loại, Sa Hà Thương thoải mái hất đầu, nói: “Dừng! Ta còn tưởng rằng giám khảo bị ta hù dọa. Làm ta còn nghĩ ra kế hoạch phải càng thêm nỗ nực theo đuổi hắn. Thật là lãng phí tình cảm!”

Vừa nói nàng thân mật vỗ vào lưng ta một cái: “Ta chỉ hận là gặp ngươi quá muộn! Mấy năm trước ta cũng giống như ngươi. Nếu ngươi là một nam tử, cho dù là ngươi nghèo, cuộc sống có vất vả đi nữa thì ta cũng muốn gả cho ngươi!”

“…” Cân nhắc nhiều lần, ta vẫn nói ra thực tế tàn khốc: “... Ngươi cảm thấy nếu ta là một nam tử nghèo, ngươi sẽ biết ta sao?”

Sa Hà Thương nghe vậy cau mày: “Ngươi nói cũng đúng...”

Hai chúng ta còn chưa kịp phát triển tình cảm hữu nghị sâu sắc hơn, ta đã bị Giang Thận Tu nóng lòng kéo đi lên đường.

Một bước ta ngoảnh lại ba lần.

Sa Hà Thương vẫn đứng ở cửa như vậy, đưa mắt nhìn theo ta và Giang Thận Tu rời đi.

Gió thu thổi lên làn váy màu xanh nhạt của nàng, thổi đầu tóc của nàng rối bời dữ tợn...

Mặc kệ gió lớn bao nhiêu, ngày lạnh  thế nào, nàng vẫn đứng sừng sững bất động. Giống như một người chờ đợi đến chết cũng không chịu chuyển gốc cây.

Sa Hà Thương không ngừng vẫy tay, ta rất xúc động.

Vật họp theo loài. Không thể không nói đời người trên đời mấy chục năm, chỉ có những người dị như vậy mới hợp khẩu vị của ta!

——————————— ta là phân cách tuyến cũng đang khinh bỉ tác giả—————————————

Đắc chí cưỡi tiểu mã nhàn nhã đi trên đại lộ bằng phẳng, ta nghiệm thấy một loại cảm giác dở khóc dở cười không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt được.

Loại thể nghiệm này mới tinh, do Giang Thận Tu mang đến cho ta...

“Bớt năm mươi phần trăm! Ta kể cho muội nghe thêm một chuyện tiếu lâm nữa!”

Giang Thận Tu hứng thú bừng bừng. Ta lại cảm thấy khó xử.

Không đợi ta trả lời được hay là không được, Giang Thận Tu đã hứng thú tràn trề mà nói ra: “Ngày xưa có một hòa thượng... Ha ha ha ha ha ha...”

Ta nhất thời im lặng.

Giang Thận Tu cười không thở được: “Ha ha ha... Cái chuyện cười này thật sự là, quá buồn cười ha ha ha... Bớt năm mươi phần trăm đợi ta cười xong sẽ kể cho muội nghe tiếp... Ha ha ha... buồn cười chết ta rồi...”

“…”

“Ha ha ha... Hòa thượng này có một ngày ha ha... Buồn cười quá chúng ta đổi chuyện khác đi ha ha ha...”

“…...”

Lại là kiểu này! Giang Thận Tu, Giang tiểu thiếu gia, Giang gia chiết khấu bảy mươi phần trăm!

Mấy ngày nay huynh ở Thiên Lôi giáo đã học được mấy câu chuyện tiếu lâm nhạt như vậy sao?

Huynh kể thế này... Làm cho ta không biết phải phản ứng như thế nào cho phải đây?!

Hừ! Bà nội hắn chứ!

…...

Ta nhớ có một câu thơ, từng nói:

Chớ buồn con đường phía trước không tri kỉ...

Ta và Giang Thận Tu không gặp phải tri kỷ mà gặp được người quen.

Một người ba phần quen thuộc với ta và cũng rất quen thuộc với Giang Thận Tu...



Được rồi, ta thừa nhận câu thơ rất gượng ép...

Hôm đó  là một sáng sớm mưa thu vẫn còn ánh trăng lờ mờ, Giang Thận Tu cố ý muốn ở lại trong khách sạn để đọc sách. Cuối cùng không lay chuyển được ta, hai chúng ta cầm một cái dù đen cùng lên phố mua một ít  đồ lặt vặt.

Sắc trời mù mịt, mưa phùn nhiều, tòa thành thị này bị mưa triền miên nhuộm thành một bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt

Bậc đá bị ướt nên rất trơn, Giang Thận Tu một tay che dù, một tay dắt ta, từ từ đi ở trên con đường đá xanh.

Có thể là do trời mưa nên người đi trên đường rất ít, một số cửa tiệm cũng không mở cửa. Toàn bộ đường phố yên lặng, thỉnh thoảng sẽ có một số  người không mang theo dù vội vội vàng vàng  chạy qua bên cạnh chúng ta, văng mấy đám nước trong hố nhỏ lên.

Ta và Giang Thận Tu đắm chìm trong không khí trống trải mà tốt lành như vậy, không một tiếng vang mà đi tiếp.

Một chiếc kiệu lớn bỗng nhiên dừng ở bên cạnh hai chúng ta.

Ta đột nhiên cảm thấy kiệu phu của cỗ kiệu kia có chút nhìn quen mắt, kéo Giang Thận Tu lại.

Giang Thận Tu không hiểu quay đầu lại,nhìn thấy kia cổ kiệu thì thần sắc khẽ biến.

Màn kiệu vén lên, một người nam tử mặc cẩm bào màu tím đi ra khỏi cỗ kiệu, khoe khoang ngang ngược mà không mất tư thái ung dung thanh tao lịch sự.

“Tiểu Thiên Ngữ, đã lâu không gặp.” Hắn gật đầu lên tiếng chào ta, chuyển hướng nhìn Giang Thận Tu hỏi: “Thận Tu, Lý bá đâu?”

Giang Thận Tu chưa kịp nói, Lý bá liền hưu một tiếng không biết chui ra từ đâu: “Lão gia! Lão nô ở đây!”

” Ừ, ngươi lui ra đi.” Hắn gật đầu một cái, lại cầm một viên ngọc trên ngón tay chơi đùa: “Ta có lời muốn nói với thiếu gia và tiểu thư.”

“Dạ!”

Lý bá tuân lệnh liền hưu một tiếng biến mất không thấy gì nữa.

Ta cũng không vòng vo.

Người đến, là người phụ thân thứ tư đã không gặp một năm nay.

Thật thần kỳ, ta vẫn còn nhớ được dáng dấp của hắn...

Lý bá vừa lui, ta sẽ không kềm chế được nóng nảy trong lòng, hỏi hắn: “Phụ thân thứ tư, mẹ con có khỏe không?”

Người nhà giàu mới nổi này được ta nhận định là phụ thân thứ tư phủi phủi giọt mưa trên áo choàng: “Tiểu Thiên Ngữ yên tâm, mẹ con rất tốt. Chỉ cần nàng không cứ ba đến năm ngày lúc thì hạ độc, lúc thì cho nổ, lúc thì lại giả chết, ta và bọn họ đương nhiên sẽ không làm khó nàng.”

“…”

Phụ thân tứ tư  ý ngươi nói chính là mấu thân giả chết, hạ độc, làm nổ, cho nên các người không thể không làm khó nàng?

Ta cảm thấy số mạng của mẫu thân ta thật đáng thương...

Mặc dù do lúc trước từ cách xưng hô của Lý bá ta cũng đoán được một chút đáp án, nhưng Phụ thân thứ tư và Giang Thận Tu là phụ tử sự thật này cũng làm cho ta kinh ngạc một chút.

Phụ thân thứ tư của ta là phụ thân của Giang Thận Tu, có phải điều này nghĩa là ta và Giang Thận Tu là huynh muội?

…...

Cái ý nghĩ này giống như có chút không đáng tin lắm...

Quả nhiên phụ thân thứ tư đúng là khoe khoang

Vung tay lên liền bao tất cả phòng của khách sạn;

Lại vung tay lên, được giường Ba Tư thảm thượng hạng của khách sạn.

Lại vung tay lên, một bàn sơn hào hải vị lớn đã được bày xong...

Ăn vi cá, nhai bàn chân gấu, ta bi thương trong lòng.

Đây chính là sự chênh lệch trắng trợn giữa giàu với nghèo!

Thân là một nhân sĩ nghèo khó tiêu chuẩn đối mặt với tình cảnh như vậy ta làm sao chịu nổi! Làm sao chịu nổi!

Ta càng ăn càng thương cảm, ngửa đầu nhìn xuyên qua một cái cửa sổ lầu hai ngắm phong cảnh bên ngoài khách sạn, để thư giãn bất bình trong lòng.

Đột nhiên, một người xông lên lầu hai khép  cửa sổ lại, cầm kiếm đâm về phía phụ thân thứ tư. ——

“Giang Cung Li! Để mạng lại!”

Tay của ta liền cứng lại tại chỗ...

Vị đại hiệp này, vì sao cửa sổ đang mở ngươi hết lần này tới lần khác muốn khép lại chứ?

Hư hại tài sản chung phải bồi thường theo giá chung...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui