Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Một tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Phát triển gian tình, một tháng, đủ rồi.

Trần Nặc đã không còn muốn biết chân tướng là cái gì, nàng sợ, sợ không thể biết trước tương lai.

Nàng muốn cùng Hứa Lâm cứ như vậy, vui vẻ hòa thuận mà sống hết những ngày còn lại.

Duyệt Lai khách điếm, chi nhánh Yến Kinh.

Một tháng rời xa, thừa lại một ngày.

“Rầm, rầm, rầm.”

Phòng Hứa Lâm, vang lên tiếng đập cửa.

“Ai?”

“Là ta.”

Nghe được thanh âm của Trần Nặc, Hứa Lâm không tránh khỏi ruột gan nhảy loạn.

Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Hứa Lâm vẫn là mở cửa.

“Tiểu Nặc, ta có việc, ngày mai chúng ta nói sau.”

Hứa Lâm chắn ở cạnh cửa, không cho Trần Nặc vào.

Trần Nặc liếc mắt nhìn hắn một cái, đánh bay cái tay đang chắn tại khung cửa của hắn: “Không được, đêm nay ta phải nói rõ ràng mọi chuyện.”

Hứa Lâm cúi đầu ngẫm lại, nói: “Được, bằng không đêm nay ta cũng không ngủ được.”

“Hứa Lâm à......” Trần Nặc nói xong tự giác ngồi xuống bên cạnh bàn: “Tối hôm qua ta xem một quyển sách.”

Hứa Lâm khép lại cửa: “Hả? Sách gì?”

Trần Nặc dùng ngón trỏ chỉ quyển trên bàn: “Là 《 Song Trình 》của Lam Lâm đại nhân.”

Hứa Lâm sửng sửng sốt sốt: “Sách này...... Là xuyên qua tới sao?”

“Ừ....... Một linh hồn biến đổi đem in ra mang tới đây........ Khụ khụ, trong điểm của ta cũng không phải cái này.”

Hứa Lâm cũng ngồi xuống bên bàn: “Vậy....... Tiểu Nặc nàng muốn nói gì?”

“Ta muốn nói là, sách kia đọc hay lắm.”

“............” Hứa Lâm nhìn ánh mắt Trần Nặc, nói: “Chẳng lẽ đêm nay Tiểu Nặc nàng cũng ta bàn luận văn học dẫn đến bàn luận nhân sinh sao?”

“...... Cũng gần như là vậy đi...... ”

“À, vậy hai ta đổi một quyển sách khác nói đi, quyển sách kia ta chưa xem qua.”

“Huynh không cần phải nói, chỉ cần nghe ta là được rồi.”

“Được.”

Giọng nói thanh thanh, Trần Nặc hỏi: “Hứa Lâm à, huynh nói ngược rồi lại ngược như vậy là có ý tứ gì? Rõ ràng sẽ không cho là cái chuyện lớn gì........ Hai người ở cùng một chỗ, không phải là bởi vì thích nhau sao? Không phải là muốn vui vẻ khoái hoạt sao? Tại sao cứ phải qua nhiều thị phi rối rắm như vậy?”

“............”

“Này! Huynh mau phát biểu một chút ý kiến cá nhân đi a!”

“Khụ khụ, Tiểu Nặc, cuối cùng nàng hỏi liền ba câu kia đều rất có cường độ, rung động đến tâm can, kiêu ngạo đến tận trời....... ”

“Này! Ta cũng không muốn huynh phải bình luận kỹ xảo diễn thuyết của ta!”

“Cái này..... Ta thật sự không biết sách kia viết về gì...... Nếu không thì Tiểu Nặc trước tiên đem sách cho ta mượn xem đêm nay, đêm mai hai ta lại thảo luận tiếp...... ”

“............”

“Quên đi, không cùng huynh dong dài nữa, ta đi thẳng vào vấn đề chính.”

“Được.”

Trần Nặc hít sâu, nói: “Hứa Lâm, ta kéo dài một tháng kì hạn kia rồi.”

Hứa Lâm hỏi: “Vậy, nàng muốn kéo dài tới khi nào?”

Trần Nặc nở nụ cười: “Cả đời, chàng thấy thế nào?”

“Tiểu Nặc, nàng đây là...... ”

“Hứa Lâm, chúng ta thành thân đi.”

Trần Nặc thình lình nói một câu đem Hứa Lâm dọa cho sửng sốt: “Hả?”

“Chàng không muốn?” Trần Nặc giận tái mặt: “Ta đây đi tìm người khác là được....”

“Đừng!”

Hứa Lâm phản xạ có điều kiện, bắt lấy tay Trần Nặc đặt lên bàn.

Trần Nặc chuyển từ giận sang vui.

“Chúng ta lên kinh đi.” Ánh mắt Hứa Lâm sáng trong suốt: “Ta mang nàng đi gặp phụ vương.”

Buổi tối hôm nay, Trần Nặc ngủ trong phòng Hứa Lâm.

Hai người sóng vai nằm, nắm tay, nói chuyện.

“Tiểu Nặc còn nhớ buổi tối lần đầu tiên hai ta gặp mặt không?”

“Nhớ rõ a nhớ rõ a! Chàng đẹp trai như vậy nhìn ta, ta đã thất thần......”

“Ha ha. Thực ra, trước khi nàng tới ta tính ra một quẻ, quẻ tượng cho thấy, mệnh trung chi nhân(1) của ta đêm đó sẽ xuất hiện....... ”

“Oa oa!? Thật thần kỳ a! Nhưng mà nếu xuất hiện là A Hoàng thì sẽ phải làm sao bây giờ?”

“Khụ khụ...... Tiểu Nặc nàng đừng nghĩ bậy......”

“Hì hì. Vậy ý chàng chính là.......Chàng ở thời điểm ta còn là trẻ vị thành niên, liền nhắm vào ta? Vẫn luôn vô cùng kiên định mà nhắm vào?”

“...... Nàng đừng dùng động từ đáng khinh như vậy được không......”

“............”

“Sau đó ta liền cùng Lãnh chưởng môn nói, nàng biết chuyện ta là hoàng tử. Lãnh chưởng môn xuất phát từ sự bất đắc dĩ, chỉ có thể đem nàng giữ lại...... ”

“Ta nói mà. . . . . .  Lúc trước Lãnh Diệp Thanh sống chết không chịu thu lưu ta, làm sao lại mở miệng muốn đem ta giữ lại chứ...... Thì ra là vì vậy...... ”

“Ừ, không thể không nói, đoạn văn dẫn đầu cho đoạn sau này của tác giả thật là, đủ thất bại a...... ”

“...... Ta đồng ý...... Chính ta cũng đã nhanh chóng quên đi......”

“Tiểu Nặc, ta nói cho nàng một chuyện, nàng đừng tức giận nha.”

“Nói đi, ta người lớn rất rộng lượng ~!”

“Chính là...... Năm năm trước vào một buổi tối nào đó...... Ta hôn trộm nàng một cái...... ”

“A! Chàng thật đáng ghét!”

Trần Nặc lập tức quyền cước cùng tới nhắm vào Hứa Lâm.

Hứa Lâm bị nàng đánh, lại cười ha hả.

“Nhưng mà, thời điểm khi đó ta làm chuyện này bị Trần nữ hiệp bắt gặp...... .”

“Ha ha...... Chàng xứng đáng ~! Mẫu thân xử lý chàng như thế nào?”

“Nàng cùng ta ở phía sau núi hàn huyên rất nhiều.”

“Hàn huyên gì?”

“...... Thực ra khi đó Trần nữ hiệp rất không thoải mái. Vẫn muốn ta đối xử thật tốt với nàng.”

“Đệt! Mẫu thân đây là gởi gắm sao!”

“Nếu khi đó không có thai Tiểu Thính...... Có lẽ Trần nữ hiệp đã......”

“............”

“Trần nữ hiệp thực sự là một nữ tử kiên cường, ta vẫn luôn kính nể nàng...... ”

“Làm sao lại kéo đến tận đây...... Đổi đề tài!”

“Hứa Lâm a......”

“Ừ?”

“Chàng bói chuẩn như vậy...... Năm đó Giang Thận Tu mệnh trung gặp kiếp nạn này, chàng cũng tính ra?”

“...... Phải.....”

“Vậy vì sao chàng không nói! Không phải chàng nói xem bói là muốn giúp mọi người đón may mắn tránh hung hiểm sao?!”

“Tiểu Nặc...... Có một số việc...... Là không thể miễn cưỡng......”

“Lúc trước là chàng cố ý?!”

Trần Nặc từ trên giường đứng lên.

Hứa Lâm cũng ngồi xuống theo, vội vàng giải thích: “Ta...... Ta tuyệt đối không có ý này...... Đây chính là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!”

“Hử?” Trần Nặc nheo mắt lại: “Cái gì ngoài ý muốn?”

“............”

Hứa Lâm im lặng.

“Chàng nói đi, cái gì ngoài ý muốn?”

“Quên đi, chúng ta không nói chuyện này, sẽ thương tâm.”

Hứa Lâm nói xong định nằm xuống.

“Hứa Lâm chàng không cần trốn tránh!”

Trần Nặc giữ chặt hắn, không cho hắn nằm xuống.

Hứa Lâm thở dài một hơi, nói: “Tiểu Nặc, kỳ thật, đến bây giờ, nàng vẫn chưa quên được Giang Thận Tu phải không?”

“............”

Lần này đến Trần Nặc im lặng.

Tâm Hứa Lâm co rút đau đớn một trận, nắm chặt tay Trần Nặc: “Thì giờ không còn sớm, hai ta vẫn là nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi.”

Trần Nặc ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Hứa Lâm, tránh đi tay hắn, trở mình, đưa lưng về phía Hứa Lâm, nhắm mắt.

Hứa Lâm ngồi trong bóng đêm đã lâu, mới nhớ đến buồn ngủ.

Một khắc đi ngủ kia, Hứa Lâm đột nhiên cảm thấy thật khó quá.

Hai người rõ ràng gần như vậy, nhưng mà, hai trái tim trong lúc đó, lại có một khoảng cách lớn như vậy.

Ngày hôm sau.

Trên đường.

Hứa Lâm cùng Trần Nặc.

Gặp người quen cũ

“Tiểu Nặc Nặc ~~~~ một ngày không thấy tựa cách ba thu a ~~~”

Tư Không Cảnh cười hì hì, vươn tay muốn ôm Trần Nặc.

Hứa Lâm rất bình tĩnh mà bắt được móng vuốt sói của hắn.

“Ây ~~ hộ hoa sứ giả sao?” Tư Không Cảnh híp mắt nhìn Hứa Lâm, giọng nói khó nghe: “Làm sao, Tiểu Nặc Nặc nàng còn chưa tìm hắn hỏi chân tướng sao?”

“Ta mất hứng hỏi.” Trần Nặc ngẩng đầu nhìn trời: “Tư Không đại thúc ngài hãy bớt quan tâm chuyện người khác, nên để ý nhiều hơn đến Thiên Lôi Giáo của các ngài đi!”

Tư Không Cảnh bỏ tay Hứa Lâm ra: “Thiên Lôi Giáo của chúng ta thật sự rất tốt. Nhưng mà ta thật ra có chút lo lắng triều đình kiêu ngạo sẽ đến tiêu diệt chúng ta...... Ai, thắt chặt điều lệ dùng để mở rộng quy mô Thiên Lôi Giáo thực sự là một chuyện thống khổ a ~~”

Thời điểm nói lời này, Tư Không Cảnh liếc mắt nhìn Hứa Lâm đầy thâm ý.

Ánh mắt Hứa Lâm không gợn sóng sợ hãi.

Mí mắt Trần Nặc nhảy lên một chút.

Nàng đột nhiên kéo tay Hứa Lâm qua, ra oai với Tư Không Cảnh: “Tư Không đại thúc, ta sắp cùng Hứa Lâm thành thân, đến lúc đó sẽ phát thiệp mời cho ngài. Rất hân hạnh đón tiếp ngài đến uống rượu mừng của hai chúng ta nha ~~”

“Nha ~?” Tư Không Cảnh tà mị cười: “Tiểu Nặc Nặc chơi đùa ghê thật, là muốn trả thù hắn sao?”

“Đừng đem lòng người suy đến tà ác giống ngươi!”

“Ha hả....... Xem ra Tiểu Nặc Nặc đã hạ quyết định, quyết tâm đời sau muốn đi theo hắn.......” Tư Không Cảnh đột nhiên tới gần Trần Nặc, cúi xuống bên tai nàng nói: “Như vậy....... Nàng phải cẩn thận đừng để hắn lợi dụng nha....... Làm không tốt thì hắn lần này hẳn là mượn nàng đi tiếp cận nội bộ Tây Di Quốc đây...... ”

Trần Nặc vung một cái tát muốn đem mặt Tư Không Cảnh đánh bay, lại bị hắn tránh ra.

Tư Không Cảnh xoay người lên ngựa, hướng Trần Nặc ôm quyền: “Tiểu Nặc Nặc ơi ~~ Cảnh ca ca còn có chuyện ~~ đi trước một bước ~~ nàng phải cẩn thận người mặt người dạ thú bên cạnh nha ~~”

Trần Nặc một roi đánh lên mông con ngựa trắng của Tư Không Cảnh: “Ngươi mau cút đi!”

Đợi con ngựa mang Tư Không Cảnh chạy xa, Trần Nặc quay đầu hỏi Hứa Lâm: “Hiện tại cách kinh thành, còn rất xa?”

Hứa Lâm nhìn trời, nói: “Sắc trời không còn sớm, trước hết chúng ta nên tìm một quán trọ ở lại.”

“Không cần!”

Trần Nặc quả quyết cự tuyệt, xoay người lên ngựa.

Nàng sợ đêm dài lắm mộng, đi đường nảy điều rắc rối.

Hứa Lâm thở dài một hơi.

Tiểu Nặc, có lẽ, nàng hẳn là biết một chút chuyện.

Bằng không, cùng ta ở chung một chỗ, nàng có thể dễ chịu......

Bầu trời tối đen, nhưng hai con ngựa của Trần Nặc cùng Hứa Lâm vẫn còn đi trên đường lớn.

“Tiểu Nặc, ngựa cần nghỉ ngơi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi...... ”

“Không cần!”

“Tiểu Nặc!”

Hứa Lâm chân ép bụng ngựa, vượt qua Trần Nặc.

Thời điểm cùng Trần Nặc sóng vai mà đi, hắn bay lên không trung, nhảy sang ngồi chung ngựa với Trần Nặc.

Kéo dây cương, con ngựa ngoan ngoãn dừng lại.

Cúi xuống bên tay Trần Nặc, Hứa Lâm nhẹ nhàng nói ——

“Tiểu Nặc, ta nghĩ, việc này, nàng hẳn là biết.”

Lưng Trần Nặc đột nhiên cứng đờ.

“Ta......”

Hứa Lâm vừa mới mở miệng, Trần Nặc liền nhảy xuống ngựa, bưng tai, chạy ra.

Hứa Lâm lắc đầu, đuổi theo.

Cánh rừng rất sâu, cỏ dại mọc thành bụi.

Trần Nặc trốn chạy thật gian nan, chỉ chốc lát sau đã bị Hứa Lâm đuổi kịp.

Đạp chân muốn chạy, Trần Nặc bị chặt chẽ ôm vào lòng, Hứa Lâm cầu khẩn: “Nàng hãy nghe ta nói, được không....... ”

“Không được! Không được!”

“Tiểu Nặc!”

Trần Nặc giãy thoát khỏi Hứa Lâm, xoay người dừng lại nói với hắn: “Ta không muốn nghe! Bởi ta không muốn buông Hứa Lâm à! Ta không muốn buông chàng!”

“Giang Thận Tu khôi phục trí nhớ.”

Câu nói đầu tiên của Hứa Lâm thành công khiến Trần Nặc nghẹn họng.

“Nói vậy, nàng có nguyện ý nghe ta nói hay không?”

Chú thích:

(1) Mệnh trung chi nhân: Người trong vận mệnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui