Khi Du Uyển hái mầm tỏi xong trở về nhà, Triệu Thị đã bưng đi mất một bát canh gà hầm măng đang bốc khói nghi ngút.
"Mụ la sát! Bà mau đem gà của nhà ta trả lại đây! Đó không phải để cho bà ăn! Là a tỷ bắt nó cho bọn ta ăn!” Thanh âm phẫn nộ bất bình của Tiểu Thiết Đản vọng lại từ phía bên kia nhà bếp.
Du Uyển vội đi xuyên qua hiên nhà.
Cô nhìn thấy Tiểu Thiết Đản đang đứng trong chuồng lợn trống rỗng, chống nạnh, mặt đỏ bừng bừng, thở phì phò kêu la.
Nhưng cậu bé quá thấp, làm sao cũng không trèo ra ngoài được.
Gia đình họ đã sớm không còn nuôi lợn.
Chuồng lợn sạch sẽ, có lẽ may mà như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa, mắt Du Uyển cũng lạnh đi khi nhìn thấy em trai mình bị nhốt ở nơi này.
Du Uyển gỡ then cửa chốt ra khỏi tấm ván gỗ và bế em trai ra ngoài.
Sau đó, cô đi vào bếp nhấc nắp nồi lên nhìn một cái, thấy nồi canh gà hầm măng đông đã bị múc sạch sành sanh, chẳng còn sót lại gì.
"Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm vậy?"
!!
Ban đầu, Tiểu Thiết Đản vốn chỉ tức giận.
Nhưng có lẽ được chị gái ôm vào lòng một thoáng, trong lòng nhất thời xông lên một cổ ủy khuất, kể cho cô nghe mọi chuyện Triệu Thị vừa gây ra.
Nghe xong lời Tiểu Thiết Đản, Du Uyển lúc này mới phát hiện mình ở cổ đại vẫn còn có một mối hôn sự chưa thực hiện.
Điều kỳ lạ là, chuyện trọng đại như vậy nguyên chủ lại không lưu giữ chút gì trong ký ức.
Triệu Thị đó cứ liên tục gọi 'con dâu của ta', nhưng hãy nhìn xem bà ta đã làm gì.
Khi cô bất tỉnh, bà không hề đến thăm.
Thay vào đó, bây giờ lại lấy mất con gà mà thậm chí không chào hỏi cô lấy một tiếng.
Bà ta lại còn véo em trai cô!
Chẳng trách được nguyên chủ trước khi chết không muốn nhớ đền bà ấy, loại điêu phụ như này không quên chẳng lẽ giữ lại để ăn tết sao?
"Thịt gà… mất rồi… Là đệ không trông coi thịt gà cẩn thận…" Tiểu Thiết Đản nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói.
Đó là con gà mà a tỷ bắt được! Thật vất vả mới có gà, cứ như vậy mà bị người đoạt đi…
Du Uyển đặt mầm tỏi vào chậu rồi vỗ vai em trai.
"Ở nhà đợi tỷ.
Tỷ sẽ quay lại ngay.”
"A tỷ, tỷ đi đâu vậy?" Tiểu Thiết Đản không hiểu hỏi.
Du Uyển không lên tiếng, chỉ đi vào phòng bếp cầm một con dao, thần sắc lạnh như băng đi ra ngoài.
….
Bên kia, sau khi rời khỏi nhà Du Uyển, Triệu Thị đi một mạch về nhà.
Dọc đường có vài hương thân chào hỏi bà, nhưng bà đều phớt lờ họ.
Mùi thơm đậm đà của canh gà thoang thoảng đến hơn nửa thôn.
Triệu Thị vốn là một nông dân đến từ thôn Triệu Gia ở phía tây bắc.
Sau khi chiến tranh nổ ra, thôn Triệu Gia bị quân địch chiếm đóng.
Bà cùng chồng và hai đứa con chạy trốn.
Giữa đường, chồng bà ta bị loạn tiễn bắn chết.
Bà ta và hai con nhỏ trải qua nhiều gian truân, trắc trở, cuối cùng lưu lạc đến Liên Hoa thôn.
Cô nhi quả mẫu thì việc kiếm sống qua ngày thật không dễ, may mắn thay Triệu Thị có một đứa con trai ngoan.
Triệu Hằng không chỉ có thiên tư thông minh mà còn chăm chỉ và cầu tiến.
Rất nhanh đã thi đậu Đồng Sinh,, và nhờ đó, nhà bọn họ mới phá lệ nhận được hộ tịch của thôn Liên Hoa.
Tuy nhiên, nhà họ không có đàn ông trưởng thành, con trai duy nhất là Triệu Hằng thì chỉ lo học hành.
Triệu Thị làm sao chịu để cho hắn ra đồng làm lụng? Bản thân Triệu Thị lại là một người lười biếng, đứa con gái bà nuôi dạy cũng chẳng siêng năng gì.
những năm này nhà bọn họ toàn dựa vào nhà A Uyển tiếp tế, thậm chí cả ruộng đồng cũng do A Uyển giúp cày cấy.
Không hẳn là Triệu Thị không hài lòng về nàng dâu tương lai của mình, nhưng cũng không thể nói là bà ta cảm kích.
Xét cho cùng, con trai bà là tú tài duy nhất trong làng nha.
A Uyển, nha đầu quê mùa đó, được ở cùng con trai bà, phải nói là do tổ tiên Du gia hiển linh phù hộ.
Lúc này sương mù đã tan hơn nửa, người trong thôn bắt đầu lũ lượt đi làm.
Mặc dù mùa đông không có nhiều việc đồng áng, nhưng họ vẫn phải nấu cơm và giặt giũ.
Khi Triệu Thị vừa bước vào cửa, Triệu Bảo Muội cũng mới tỉnh giấc.
Tóc nàng ta rối bù, mắt còn chưa kịp mở đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của canh gà.
Nàng ta vội chạy vọt ra.
"Mẹ! Đây là cái gì?"
Nàng vội vàng nhấc nắp hũ sành mà Triệu Thị đặt trên bàn lên, lại bị Triệu Thị đẩy ra một cái.
Triệu Thị nói: "Ca ngươi đâu?”
Triệu Bảo Muội bĩu môi.
"Ca đến thư viện rồi, vừa mới đi."
Triệu Thị nhìn vào hũ sành bốc hơi thơm phức, liều mạng nuốt nước miếng.
"Vậy hẳn là không đi xa.
Để ta múc ra một ít trước, rồi người đưa đi cho ca ca ngươi."
Mặc dù Triệu Bảo Muội không mấy tình nguyện, nhưng nàng ta biết ca ca là người quan trọng nhất trong nhà.
ca nàng chưa ăn, ai cũng đừng hòng ăn.
"Biết rồi, Mẹ," Nàng ta cười hì hì nói.
Triệu Thị vào bếp tìm hai cái bát trống.
Đang lúc bà định múc thịt gà cho con trai thì trước khi kịp chạm vào hũ đất, bà ta đã nhìn thấy một con dao bếp sáng loáng chặt xuống bàn gỗ!
Triệu Thị cả người run rẩy vì sợ!
"Họ Du kia, ngươi có ý gì?!" Triệu Bảo Muội, người đang đứng bên cạnh, lấy lại bình tĩnh trước.
Khi nhìn thấy vẻ mặt Du Uyển đầy sát khí, nàng ta thần sắc chính là sững sốt một chút.
Du Uyển lười để ý nàng, ánh mắt rơi vào Triệu Thị sợ đến có chút trắng bệch trên mặt, lạnh lùng nói: "Chính là bà vừa đến nhà ta lúc nãy?"
Cô đến vì ngửi thấy mùi canh gà.
Cô không nhớ Triệu gia, cũng không nhớ dáng vẻ Triệu Thị trông như thế nào.
Tuy nhiên, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ.
Dù nhìn thế nào thì "mẹ chồng tương lai" của cô cũng không thể là cái tiểu cô nương lôi thôi lếch thếch kia.
Bị dao kề bên, Triệu Thị sững sốt mất một lúc.
Bà ta thật không ngờ A Uyển, con nha đầu thường ngày ngay cả thở mạnh trước mặt bà ta cũng không dám, bây giờ lại dám nói chuyện với bà ta như vậy và thậm chí còn dùng dao!
Rốt cuộc lấn áp A Uyển nhiều năm, bà chẳng hề e sợ nàng, hống hách nói, "Ngươi muốn làm gì? Mới sáng sớm mà mang đao đến nhà ta làm gì! Đầu óc người bị úng nước à?!"
Du Uyển lạnh lùng nói: "Khi dễ đệ đệ ta, trộm gà của ta, còn hỏi ta tại sao phải tới nơi này, họ Triệu kia, rốt cuộc đầu óc ai mới bị úng nước?"
Họ, họ Triệu? Giá nha đầu chết tiệt này dám gọi bà như vậy?
Triệu Thị tức giận ngay lập tức.
Bà ta chỉ vào mũi Du Uyển và nói, "Ngươi còn không biết xấu hổ! Ngươi mua gà, lại không cầm tới hiếu kính ta! Mà lén giấu trong nhà ăn một mình! Ngươi có ý định gì? Trong mắt ngươi còn coi ta ra gì nữa..."
Om sòm!
Du Uyển không khỏi thấy phiền.
Không đợi Triệu Thị nói hết, cô cầm lấy con dao bếp trên bàn hướng Triệu Thị quất tới.
Triệu Thị nhảy dựng lên vì sợ hãi!
Triệu Bảo Muội cũng chẳng khá hơn.
Nàng ta từ lâu đã bị dáng vẻ oai phong của Du Uyển hù chết khiếp.
Nàng đứng đó ngây người hoảng sợ nhìn Du Uyển túm lấy tóc Triệu Thị và kéo lê bà ta đến chuồng lợn phía sau gian nhà chính như đang kéo một bao tải.
Chuồng lợn nhà bà ta có nuôi lợn!
"Á!" Triệu Thị bị ném một cách tàn nhẫn vào máng ăn của lợn!
Triệu Bảo Muội không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.
Cô ta chỉ biết rằng đến khi lấy lại bình tĩnh thì Du Uyển đã lấy đi hũ sành tỏa ra mùi thơm của canh gà.
.….
Tiểu Thiết Đản ngồi ở ngưỡng cửa của gian nhà chính, vẻ mặt như đưa đám.
Cậu bé biết a tỷ đã sang Triệu gia, nhưng không chắc liệu a tỷ có lấy lại được thịt gà không.
A tỷ vốn dĩ như vậy, thứ tốt gì cũng mang cho Triệu gia trước.
Triệu gia dùng qua, còn dư lại mới đến lượt bọn họ.
Cậu không ghét a tỷ, bởi vì mẹ nói, không thể ghét a tỷ và phải yêu thương tỷ ấy suốt đời.
Nhưng cậu thỉnh thoảng cũng hy vọng a tỷ có thể thương yêu mình hơn một chút...
Thịt gà nhất định không còn.
Tiểu Thiết Đản ủy khuất lau những giọt nước nơi hốc mắt.
"Trời lạnh, ngồi ở cửa làm gì?"
Một đạo thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên nơi đỉnh đầu Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản mờ mịt nâng đầu nhỏ lên, chỉ thấy Du Uyển một tay xách dao thái, một tay ôm lọ sành thần sắc điềm đạm đang đi dần về phía cậu.