Mẫu thân xấu xa là thần y

CHƯƠNG 119: CỬU CA VÔ CÙNG HIỂU CHUYỆN
Edit: Lan Anh
Cao Viễn Tỉnh lại thì đã được đưa về quý phủ, ông chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vô cùng chua xót vì đột ngột tiếp xúc với ánh sáng, một khuôn mặt non nớt mơ hồ xông vào tầm mắt của ông.
“Thúc công! Thúc công tỉnh rồi?” Kỳ Lân kích động nói.
Cao Viễn nâng cánh tay suy yếu lên, vuốt vuốt cái đầu đang choáng váng: “Chuyện này là thế nào?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thúc công té xỉu trong đại lao, là Uông công công đưa thúc công về! Uông công công còn kêu thái y tới chẩn trị cho thúc công... Có phải bệ hạ đã hết sinh khí với thúc công rồi không?” Kỳ Lân nói một hơi.
Cao Viễn chóng mặt ngồi dậy.
“Đúng rồi thúc công, Tiêu đại nguyên soái đã rời kinh!” Kỳ Lân hay thiếu niên nói chung đều có một vị anh hùng cho riêng mình, đồng thời cũng muốn trở thành anh hùng, cũng sẽ đặt sự chú ý lên vị anh hùng trong lòng, mà không thể nghi ngờ, Tiêu Chấn Đình chính là anh hùng trong lòng hắn, “Tiêu tướng quân mang binh đi! Thúc công, có phải ngài ấy lại muốn ra chiến trường?”

“Hắn đã sớm giao binh quyền ra, làm sao có thể đi đánh...” Cao Viễn nói được một nửa liền nhớ đến lời mình chưa nói hết với hoàng thượng, hình như mình vẫn chưa nói người sống sót cuối cùng kia là ai, Hoàng thượng lại cho Tiêu Chấn Đinh xuất binh, chẳng lẽ cho rằng... cái người sống sót duy nhất kia là Tiêu Diễn?
Tiêu gia chín đời đơn truyền, đến phụ thân của Tiêu Chấn Đình mới chân chính khai chi tán diệp, trên Tiêu Chấn Đình có một vị ca ca, Tiêu Diễn là đích tử duy nhất của ca ca hắn, mà dưới gối Tiêu Chấn Đình lại không có con, nếu Tiêu Diễn không còn, dòng chính giữ hương hỏa cho Tiêu gia cũng không còn.
Chả trách Hoàng thượng lại khẩn trương như vậy, đến cả Tiêu Chấn Đình mà Hoàng thượng cũng cho xuất binh.
Chỉ tiếc...
Cao Viễn nhắm mắt lại, dừng những suy nghĩ quay cuồng trong đầu mình.
“Thúc công! Thúc công!” Kỳ Lân lắc lư trước mặt ông, “Để con đi mời thái y, Trương thái y đang chờ ở đại sảnh, nói nếu thúc công tỉnh thì đi gọi ông ấy.”
“Chậm đã.” Cao Viễn bắt được tay Kỳ Lân, “Ta hơi mệt, còn chuyện ta tỉnh lại đừng nói cho ai hết.”
“Dạ?” Kỳ Lân không hiểu trừng mắt nhìn, “Tại sao a?”
Cao Viễn không muốn nhiều lời nữa, chậm rãi nằm xuống.
...
Lại nói ngày mười sáu tháng giêng hôm đó, sau khi Yến Cửu Triêu rời đi, Thiên Hương lâu bị người đến phá liền truyền đi khắp Kinh Thành, ngày đó khách nhân bị dọa chạy có không ít người thấy được chân dung của Yến Cửu Triêu, một bên cảm thán người này có vẻ ngoài như thiên tiên, lại nghe hộ vệ gọi hắn là thiếu chủ, có thể hoành hành bá đạo như vậy ở Kinh Thành, trừ bỏ vị ở Yến thành kia thì làm gì còn ai khác.
Quả nhiên, sau đó đã được Thiên Hương lâu nghiệm chứng suy đoán.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khiến đám người trợn mắt há mồm là, Yến thiếu chủ không chỉ đánh thiếu gia của Thiên Hương lâu, mà ngay cả mặt mũi của Nhị điện hạ cũng không cho.
Phải có lá gan bao lớn, mới không cho Hoàng tử mặt mũi như vậy?
“Đó là các ngươi không nhìn thấy, mặt Nhị điện hạ lúc đó đen thành than luôn!”

Trong một gian trà lâu, một vị đại hán trung niên miêu tả sinh động như thật những chuyện mà ngày hôm đó ông ta thấy.
“Ai ai ai, thiếu gia của Thiên Hương lâu ngày hôm đó thực sự bị đánh cho tàn phế?” Một tú tài nghe chuyện hỏi.
Đại hán trung niên một chân giẫm lên ghế, tay kia vỗ bàn một cái, khoa tay khoa chân nói: “Còn không phải sao? Chỗ này, chỗ này, đều bị đánh gãy! Hắn tự phế thì chỉ cần một tay, còn để thiếu chủ phế thì phải thu lợi tức.”
Mặc dù ngữ điệu không bắt chước được, nhưng không trở ngại việc bổ sung kiến thức cho người nghe, đám người được mở mang liền tưởng tượng được tràng cảnh ngày hôm đó, nhịn không được mà vỗ tay khen hay!
Muốn nói đến thanh danh của Yến Cửu Triêu tại Kinh Thanh, quả thực không tốt lắm, người bị hắn đánh, có thể ngồi chật ních trong Thiên Hương lâu, bất quá họ Hứa kia cũng không phải là người lương thiện gì, khác biệt ở chỗ là, người bị Yến Cửu Triêu bắt nạt toàn là người có thân phận, còn Hứa Thừa Hiên thì dùng những thủ đoạn tàn nhẫn chèn ép người khác, không ít thương nhân, bách tính, thậm chí người nghèo hoặc người đọc sách cũng bị hắn hạ độc thủ.
Bởi vậy sự việc vừa lên men, Kinh Thành liền xuất hiện hai tình cảnh hoàn toàn khác biệt, có người mắng Yến Cửu Triêu không phải loại tốt lành gì, cũng có người cười to Hứa Thừa Hiên gieo gió gặt bão.
Sau khi quay lại xe ngựa, Yến Cửu Triêu liền ôm Tiểu Tuyết Hồ vào lòng, chậm rãi nói: “Mắng bản thiếu chủ nhiều hay mắng Thiên Hương lâu nhiều?”
Ảnh Lục nói: “Tất nhiên là mắng tên tiểu tử kia nhiều, tiểu tử kia ỷ vào Nhị hoàng tử và Hiền phi, trong tay lại có một tên Quỷ tộc Nam Cương, ở trong tối khi dễ không ít người.”
“Ý ngươi là, người mắng hắn là những người đều bị hắn khi dễ qua, còn mắng bản thiếu chủ là những người bị bản thiếu chủ khi dễ?” Yến Cửu Triêu anh tuấn nhíu mày, “Đáng giận! Người bản thiếu chủ khi dễ qua, còn không nhiều bằng tên họ Hứa kia?”
Ảnh Lục: “...”
Thiếu chủ ơi, có phải trọng điểm hơi bị lệch không?

Yến Cửu Triêu hừ lạnh một tiếng, nói Ảnh Thập Tam đánh xe ngựa hồi Kinh Thành, đem những tên nhị thế tổ lôi hết ra, bắt đầu khi dễ, chưa từng khi dễ thì đều phải bị khi dễ, bắt nạt đến đám nhị thế tổ phải kêu cha gọi mẹ, oán hờn khắp nơi thì Yến thiếu chủ mới hài lòng mà hồi thôn.
Đám người có thể bị bắt nạt thì Yến Cửu Triêu đều đã bắt nạt, bởi vậy không ai có thể nghĩ tới ân oán của Du gia với Thiên Hương lâu, chỉ cảm thấy tên này lại nổi điên.
Dù sao hắn phát điên cũng không phải lần đầu, một lần trên Kim Loan điện đánh gãy tay của một đại thần, một lần trong tiệc trung thu đẩy Tứ hoàng tử rơi xuống nước, hoang đường nhất là có lần hắn uống rượu say rồi chạy đến long sàng của Hoàng thượng ngủ thiếp đi.
Từng chuyện từng chuyện, chuyện nào không phải là chuyện đáng bị chặt đầu?
So sánh lại, chỉ đánh có mười mấy tên nhị thế tổ, căn bản không tính là gì.
Lúc tin tức truyền đến tai Hoàng đế, Hoàng đế còn vui mừng gật đầu: “Vẫn là hiểu chuyện, biết rõ trẫm đang lo lắng chuyện biên quan, bây giờ đã ngoan hơn trước rồi.”
Mới vừa đi tới cửa thư phòng, Hiền phi đang định thay chất nhi mình cáo trạng, nghe nói như vậy, hận không thể thổ huyết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận