Mẫu thân xấu xa là thần y

CHƯƠNG 149: CHIẾN THẮNG HOÀN MỸ
Edit: Lan Anh
Vòng này các Ngự trù bình phẩm đồ ăn hơi lâu một chút, nhưng chuyện này cũng có thể lý giải, ba người đều lấy bản lĩnh của mình mà đánh tới vòng này, các Ngự trù khó mà lựa chọn, nhưng không ai ngờ thực ra các Ngự trù là bị hun đến hỏng...
Trong hành lang chen đầy người, có người đợi kết quả, có khách nhân hóng chuyện, cũng có người bị rớt ở mấy vòng trước, Bạch Đường ngồi ở phòng nhỏ không yên, cũng chạy tới đại đường.
Thôi chưởng quỹ sợ cô nãi nãi này không giữ được miệng nên kiên trì đi theo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Đường đang hóng kết quả, cũng không gây rắc rối.
“Làm thần bí như vậy làm gì? Không phải kết quả là Đỗ nương tử thắng sao?”
“Đúng vậy a, nhất định là Đỗ nương tử!”
“Còn không phải sao? Trừ bỏ Đỗ nương tử, ai còn có tư cách chiến thắng? Cái tên đầu bếp như đầu gấu kia sao? Hay là cái người què kia?”
“Ha ha!” Đám người cười vang.
Thôi chưởng quỹ nhìn qua bóng lưng của tiểu thư nhà mình, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, tiểu thư đây là chờ kết quả đến ngốc luôn, nếu nàng nghe được những lời hỗn trướng ban nãy, sợ là đã tiến lên cho mỗi người một cước rồi.
Bạch Đường xác thực không nghe thấy, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn ngóng kết quả, ánh mắt nàng rơi vào hành lang ở lầu ba, thân phận Nhan Như Ngọc đã sớm truyền ra ngoài, lúc này ở trước phòng nhỏ của nàng ta bu đầy người, tất cả đều tới chúc mừng Đỗ nương tử.
Một đám người cười đến mặt đầy hồng quang, phảng phất như đã nhìn thấy kết quả ở chỗ Ngự trù, mà đám người lấy lòng cũng chúc mừng Nhan Như Ngọc, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, có thể thấy được nàng ta cũng đã nhận định Đỗ nương tử thắng là không thể nghi ngờ.
Thật sự là Đỗ nương tử thắng sao?
Bạch Đường nóng nảy.
Cũng không biết chờ đến bao lâu, cuối cùng đã chờ được kết quả tỷ thí.
Nhưng cũng không phải là Đỗ nương tử!
“Cái này sao có thể?” Nhan Như Ngọc mở mắt to mắt hạnh, trừng người đến thông báo, “Ngươi có nghe lầm hay không?”
Lệ Chi lo lắng nói: “Nô tỳ cũng nguyện mình nghe lầm, nô tỳ đã hỏi đi hỏi lại mấy lần.”
Đỗ nương tử không giống Nhan Như Ngọc biểu hiện ra mặt, nhưng cũng có thể nhận ra thần sắc của nàng lạnh xuống mấy phần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Như Ngọc cau mày nói: “Người nào thắng? Ngươi đừng nói với ta là Túy Tiên cư?”
Lệ Chi cúi đầu xuống: “Dạ... chính là Túy Tiên cư.”
Người thắng cuối cùng vậy mà không phải là Đỗ nương tử, mà là Túy Tiên cư, cái tin tức này khiến mọi người đều sôi trào, tuy nói vị Du đầu bếp này xuất thân từ Thiên Hương lâu, nhưng vì chuyện Dương đại trù ăn cắp thực đơn nên họ cũng không nhận mặt nhau, nhưng so với Đỗ nương tử thì họ có chút không thể sánh bằng.
“Có phải ta nghe sai rồi không?”
“Ta nghe nói lão bản của Túy Tiên cư là Phó minh chủ của thương nghiệp ở Giang Tả.”
Vị khách nhân này nói bóng nói gió là Túy Tiên cư thắng dựa vào quan hệ.
“A, sao ngươi không nói Đỗ nương tử có hậu phương là thiên kim Phủ Tướng quân? Phủ Tướng quân lại có hậu trường là Yến thiếu chủ a?” Bạch Đường nói thẳng ra, khiến người kia á khẩu không nói nên lời.
Lại có người nói: “Thế nhưng ta nghe nói, nữ đầu bếp của Túy Tiên cư, hôm qua được Nhị hoàng tử tự mình cứu kìa, nàng là nữ nhân của Nhị hoàng tử, nếu nói trên đời này người không e ngại Yến thiếu chủ thì chỉ có Nhị điện hạ.”
Nhị điện hạ chính là nhi tử mà Hoàng đế coi trọng nhất, mẫu phi lại là người chấp chưởng hậu cung, thân phận này tự nhiên có thể phân cao thấp với Yến thiếu chủ.
Đây là tin tức mà Nhan Như Ngọc truyền ra, nếu không chẳng có ai biết người mà Nhị hoàng tử ôm lên lầu là ai?
Âm thanh bất mãn ngày càng nhiều, ai cũng không tin đầu bếp Túy Tiên cư thắng Đỗ nương tử bằng thực lực, Đỗ nương tử cũng không tin.
Đỗ nương tử lắc đầu nói: “Không có khả năng, ta dùng nước sốt do sư phụ làm, không thể nào thua được.”
Một nam tử bênh vực Đỗ nương tử: “Mời Ngự trù ra đây! Chúng tôi muốn một lời giải thích!”
Lòng người luôn dễ dàng bị kích động, có người thứ nhất ra mặt, đương nhiên sẽ không thiếu người thứ hai thứ ba.
Lại thêm một nam tử đứng ra nói: “Đúng! Cần một lời giải thích! Cũng phải để chúng tôi mở mang kiến thức một chút, hắn ta dùng tay nghề như thế nào để thắng Đỗ nương tử?”
Bình phẩm là chuyện của các Ngự trù, đương nhiên sẽ không vì có người gây sự mà tùy ý sửa kết quả, nhưng lúc này Đỗ nương tử lại tìm tới cửa.
Vừa bước vào nàng liền ngửi thấy một mùi không thể miêu tả, không giống mùi đậu hũ thối nhưng cái mùi này lại vương vấn kéo dài, giống như chỉ cần dính vào một chút là có thể thối cả ngày.
Ở nơi này, mùi kho của nàng làm ra đã bị cái mùi này che lấp không thể nghe ra một tí gì.
Tại sao lại có thể như vậy? Nàng dùng nước sốt tự tay sư phụ ủ, làm sao có thể...
Đỗ nương tử bị hun đến suýt nữa quên mất chính sự, cũng may nàng kịp thời hoàn hồn, nàng nhìn sáu vị Ngự trù đang ngồi trong phòng, không hiểu hỏi: “Các vị đại nhân, không biết tài nghệ của ta không bằng người chỗ nào, mà lại bại bởi Túy Tiên cư?”
Thần sắc nàng thanh cao, trong giọng nói đầy sự khinh thường với Túy Tiên cư.
Các Ngự trù hữu tâm để nàng nếm thử tay nghề của Túy Tiên cư, nhưng nhìn đến cái bát trống rỗng, không hẹn mà thấy xấu hổ.
Nói chỉ ăn một miếng, sao bây giờ không còn một miếng?
Trương ngự trù cầm đầu hắng giọng một cái, sai người đi qua phòng nhỏ gọi đại bá qua.
Đại bá đã biết kết quả cuối cùng, bị kêu lên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hai ngày thi đấu này, ông đã nhìn ra tính nết của Đỗ nương tử, thanh cao tự ngạo, trừ bỏ Bảo Thần Trù, chỉ sợ nàng ta không để ai vào mắt, ông thắng nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không phục.
Khi nhìn thấy Đỗ nương tử ở đó, ông càng chắc chắn suy đoán của mình.
“Gặp qua các vị đại nhân.” Ông cầm quải trượng, khom người hành lễ.
Ngự trù đã sớm nghe qua vị đầu bếp bị tật ở chân này, nhưng chân chính gặp vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc, không kiêu ngạo không tự ti, mang theo một cỗ khí độ khó nói thành lời, không hổ là đầu bếp ở Thiên Hương lâu đã trải qua bao nhiêu sự đời.
Trương ngự trù thẳng thắn biểu đạt nghi vấn của Đỗ nương tử: “...ngươi thấy thế nào? Ngươi có cảm thấy chúng ta đã phán định sơ suất không?”
Đại bá không trả lời, mà đi đến trước bàn cơm, nhìn thoáng qua món Đỗ nương tử làm, cầm đũa lên, tinh tế nếm thử, nước canh, da chân giò, thịt giò, có thể nói là nhất phẩm.
“Tôi nghe nói là Đỗ nương tử dùng nước sốt của Bảo Thần Trù?” Ông để đũa xuống nói.
Đỗ nương tử thanh cao nói: “Không sai, là sư phụ ta tự mình điều chế nước sốt.”
Đại bá nói: “Lúc tôi còn làm việc ở Thiên Hương lâu chưa từng được gặp Bảo Thần Trù, nhưng may mắn đã được nếm qua nước sốt ông làm, cùng với mùi vị của Đỗ nương tử làm không giống nhau lắm.”
Đỗ nương tử nhăn mày: “Ngươi có ý gì? Ngươi hoài nghi ta mượn danh nghĩa sư phụ ra để làm mánh lới sao?”
Đại bá lắc đầu nói: “Ý của tôi không phải như vậy! Chẳng qua tôi thấy Đỗ nương tử chỉ làm được phần hình, không làm được phần thần, không lĩnh hội được tinh túy của nước sốt.”
Đỗ nương tử nắm chặt tay, khó tin mà nhìn người nam nhân trước mắt này, không phải là ông ấy nói nặng với nàng, mà ông đã nói trúng tim đen của nàng, khi sư phụ giao bình nước sốt cho nàng, đã từng nói: “Uyển Thanh à, chờ đến lúc con lĩnh hội được tinh túy của nước sốt này, cũng là lúc con có tư cách kế thừa y bát của vi sư.”
Nàng đã nghiên cứu ròng rã ba năm, rốt cuộc đã làm ra mùi vị mà mình hài lòng, nàng không tin mình không thành công, nhất định là cái ông què này nói chuyện bậy bạ.
“Tốt, nếu ngươi nói ta làm không đúng, không bằng ngươi nói cho ta biết, ngươi nghĩ rằng nước sốt này có tinh túy gì?”
Đại bá không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có dư nước sốt không? Cho tôi mượn dùng một chút!”
Đỗ nương tử liếc mắt với hạ nhân, hạ nhân liền đi vào phòng bếp ôm nửa bình nước sốt còn lại tới.
Đại bá không nói hai lời, ôm bình nước sốt đi vào phòng bếp của mình.
Du Uyển thấy ông cầm một cái bình lạ, hỏi: “Muốn nấu nữa ạ?”
Đại bá nói: “Để ta tự mình làm.”
Du Uyển với Du Phong trao đổi ánh mắt, lần lượt đi ra ngoài.
Đỗ nương tử cũng đoán được ông sẽ đi tới phòng bếp, còn tưởng làm đồ ăn gì phức tạp, nhưng không ngờ chỉ là một bát mì sợi nhạt nhẽo, không dùng dầu thực vật đắt đỏ, mà chỉ dùng mỡ heo, cùng với trứng luộc, vài miếng hành lá, một muỗng nước dùng, chính là toàn bộ gia vị của bát mì này.
Mùi kho của Đỗ nương tử mang theo cỗ mùi nồng đậm, nhưng trái ngược với nó thì bát mì này lại thơm nhẹ nhàng,  cảm giác không còn cao cấp như món kho, mà giống như lúc đi ngang qua một nhà dân nào đó, lơ đãng nghe được mùi thơm này.
Đỗ nương tử bỗng nhiên nhớ tới cái bếp lò bóng nhẫy ở thôn của nàng, đã hơn mười năm rồi nàng chưa quay về đó.
Đại bá đặt chén mì sợi trước mặt nàng.
Đỗ nương tử ngửi thấy mùi hành lá và mỡ heo như xông vào mũi, từ lúc rời khỏi thôn quê của mình, nàng chưa bao giờ ăn lại món này: “Ngươi có biết nước sốt của sư phụ ta đáng giá bao nhiêu tiền không? Ngươi lại dám làm ra món ăn như vậy?”
“Ăn đi.” Đại bá đưa đũa cho nàng ta.
Đỗ nương tử nhíu mày, nàng cũng không làm khó ông mà gắp một đũa lên nếm.
Nhưng mì vừa vào miệng thì toàn thân nàng liền cứng lại.
Các Ngự trù cũng đồng loạt nhìn về phía nàng, chỉ thấy Đỗ nương tử vừa nãy không coi ai ra gì, lúc này lại bưng một tô mì sợi, mắt đỏ hết lên.
Mọi người đều sợ ngây người.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Đỗ nương tử nói: “Là...”
Đại bá hít sâu một hơi, thay nàng nói ra: “Là nhớ mong.”
Bảo Thần Trù nhớ nhi tử bị mất tích, nỗi nhớ mong buồn bực vì thê tử mất, lúc này ông mới làm ra loại nước sốt này, ông không làm nước sốt này vì những thịnh yến phồn hoa, mà chỉ là một nhà bình thường không thể bình thường hơn.
Đỗ nương tử thần sắc lạnh xuống, chuyện nàng để ý nhất chính là thân thế của mình, vì muốn thoát khỏi nó mà nàng đã đoạn tuyệt cả quá khứ của mình, trong nội tâm nàng chỉ có khát vọng, không có lo lắng.
Một người không còn gì vướng mắc, không đoán được những cơ khổ của Bảo Thần Trù.
Đại bá cũng không nói gì, cũng không đỏ mặt tía tai đi tranh chấp một cái kết quả, hắn khom người với các Ngự trù, cầm lấy quải trượng, khập khễnh đi ra ngoài.
Rõ ràng là bóng lưng của người bị tật, nhưng rơi vào trong mắt các Ngư trù lại cao lớn vĩ đại như vậy.
“Chờ chút.”
Trương ngự trù gọi ông lại.
Đại bá dừng bước chân, động tác xoay người hơi khập khiễng.
TRương ngự trù nói: “Ngươi làm món ăn trước đó gọi là gì?”
Đại bá cười cười: “A Uyển nhà ta nói, là luosifen.” (là bún ốc đó!)
Phòng của các Ngự trù ngồi cách đại đường một gian sương phòng, đám người xem náo nhiệt bên ngoài thấy Đỗ nương tử thần sắc không cam lòng vọt vào, sau đó lại thấy Du đầu bếp bị các Ngự trù gọi vào.
Về sau Du đầu bếp lại quay về phòng bếp làm một món khác.
Nhìn tới, có lẽ là các Ngự trù đã dao động, kêu ông ta phải làm sao bộc lộ tài năng thật sự.
Loại tình huống này thường là thất bại.
Đám người ở ngoài đứng xem kịch vui.
Không bao lâu sau, Du đầu bếp đi ra, trên mặt không hề mang theo sự mừng rỡ chiến thắng, mọi người đoán có lẽ đã thua!
Nhưng sau khi ông đi ra, thì sau lưng truyền đến tiếng khóc kiềm nén của một nữ nhân.
Đám người lại một phen sững sờ.
Tình huống này là như thế nào?
Nhan Như Ngọc lòng nóng như lửa đốt đi xuống, nói với Lệ Chi: “Ngươi đi xem kết quả như thế nào? Vì sao Đỗ nương tử còn ở bên trong?”
“Dạ.” Lệ Chi đáp ứng ngay, đang muốn tiến lên tìm hiểu thực hư, thì thấy Đỗ nương tử đẩy cửa đi ra.
Hốc mắt nàng vẫn còn hồng hồng, đáy mắt vẫn còn vương nước mắt.
Ai cũng há mồm mà nhìn nàng.
“Ta thua.” Nàng nói.
Đại đường đột nhiên yên tĩnh, Nhan Như Ngọc biến sắc nói: “Đỗ nương tử.”
Đỗ nương tử nhìn về hướng đại bá rời đi, thành kính khom người, đây là sự khẳng định cùng kính trọng xuất phát từ nội tâm đối với một vị đại sư.
Nhan Như Ngọc bất khả tư nghị nói: “Đỗ nương tử ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Ngự trù tuyên bố nàng thua không đáng sợ, đáng sợ là tự nhận thua, kể từ đó, Nhan Như Ngọc nàng muốn thay đổi cục diện cũng không có khả năng!
“Đỗ nương tử ngươi...” Nhan Như Ngọc tức đến mức hô hấp cũng hỗn loạn.
Đỗ nương tử quay đầu nhìn nàng một cái.
Ánh mắt lạnh lùng này khiến Nhan Như Ngọc cảm thấy lạ lẫm.
Đỗ nương tử nhẹ nhàng nói ra: “Đa tạ Nhan tiểu thư đã xuất thủ tương trợ, ta với ngươi quen biết nhau, cũng vừa là thầy vừa là bạn, ta cực kỳ cảm kích đoạn tình nghĩa này.”
Nhan Như Ngọc lúc trước ngẫu nhiên gặp Đỗ nương tử là trong một trận mưa to, xe ngựa của Đỗ nương tử bị lún xuống bùn, không trùng hợp còn bị người ta trêu ghẹo, người kia thân phận cũng không đơn giản, chính là nhi tử của quan bản xứ, là Nhan Như Ngọc thay Đỗ nương tử hóa giải nguy cơ.
Vì báo ân, nên Đỗ nương tử mới theo Nhan Như Ngọc vào Kinh.
Có thể dọc đường này, nàng đối với Nhan Như Ngọc vô cùng dốc lòng, đối với yêu cầu đến từ Nhan Như Ngọc nàng cũng không cự tuyệt cái nào, cũng có thể coi như nàng không còn nợ chuyện gì.
“Ta nghĩ muốn cáo từ với Nhan tiểu thư.” Nàng nói.
“Ngươi muốn đi đâu?” Nhan Như Ngọc hỏi.
Đỗ nương tử trả lời: “Trước quay về thôn nhìn thử.”
“Thôn...Tử?” Nhan Như Ngọc kinh động, không phải Đỗ nương tử xuất thân từ đại hộ nhân gia sao? Ăn mặc chi phí của nàng, quy củ cấp bậc lễ nghĩa, so với thiên kim của phủ Tướng quân như mình còn coi trọng hơn ba phần, làm sao... thế nào lại là một thôn cô?
Đỗ nương tử lấy ra bọc quần áo, cả người như trút được gánh nặng, nàng hướng Nhan Như Ngọc khom người: “Nhan tiểu thư, cáo từ.”
Nhan Như Ngọc trợn tròn mắt, Đỗ nương tử thế nhưng là vương bài trong tay nàng, nàng còn cần sử dụng nàng ta ở nhiều địa phương, nàng ta cứ vung tay rời đi như vậy, nàng phải làm sao bây giờ?
“Chờ chút! Ngươi... ngươi không đi gặp sư phụ sao?”
Đỗ nương tử chầm chậm thở dài: “Hổ thẹn, ta lúc này sao có tư cách đi gặp lão nhân gia.”
Nói xong cũng không dây dưa với Nhan Như Ngọc nữa, lúc mọi người đang nhìn soi mói, thần sắc nàng đạm nhiên rời khỏi Thiên Hương lâu.
Đỗ nương tử đột nhiên rời đi là chuyện Nhan Như Ngọc tuyệt đối không ngờ tới, thi đấu thua không nói, Đỗ nương tử còn rời đi, sớm biết nàng đã không khuyên Đỗ nương tử đi tham gia tỷ thí, nàng tức giận đến mức ngực cũng đau.
Đỗ nương tử rời đi không bao lâu, người Du gia cũng lên xe ngựa Tần gia.
Tần gia cảm thấy bất ngờ vô cùng, lúc hắn cầu hôn tức phụ cũng không hề lo được lo mất như lúc này.
Hắn cho rằng thua là chuyện không hề bất ngờ, người Du gia liên tục tạo ra kinh hỉ cho hắn, đương nhiên hắn biết họ liều mạng như vậy không phải vì mình, nhưng lợi ích thì không thể thiếu hắn nha, hắn vẫn khó tránh khỏi kích động.
“Ta đã nghĩ rồi, coi như ngày mai không thắng được Bảo Thần Trù, thì ta cũng không hạ giá đậu hũ thối nữa! Các ngươi yên tâm đi, kết quả như thế nào cũng không còn quan trọng nữa! Tần gia ta không quan tâm!”
Nhưng người Du gia đi thi đấu không phải vì sinh ý.
Du Uyển mỉm cười nhìn Tần gia, Tần gia lập tức hiểu được tâm tư của nàng, chỉ cảm thấy lồng ngực như có một ngọn lửa cháy rừng rực, bao nhiêu năm rồi hắn chưa có lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào như thế này, hắn dường như cảm thấy mình quay về cái năm đi khắp nơi xông xáo, gặp phải trắc trở bốn phía nhưng chưa bao giờ nói từ bỏ.
Hắn che ngực cảm khái nói: “Các ngươi... các ngươi thực sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn!”
“Đại bá cũng khiến con phải lau mắt mà nhìn!” Du Uyển quay đầu, nhìn đại bá nói.
Đại bá sau khi thắng Đỗ nương tử, liền một mực im lặng tới giờ.
Du Uyển cong khóe môi: “Hôm nay đại bá thật đẹp trai.”
Sau khi thắng Đỗ nương tử, thật sự giống như được nâng lên cấp bậc soái ca nam thần.
“Đại bá, chờ đến lúc chân của bá khỏi, ngày nào bá cũng sẽ đẹp trai như vậy!”
“Khục!” Khuôn mặt lạnh lẽo ông kìm nén cả đêm nay lập tức bị câu này của Du Uyển phá hỏng, ông gãi gãi lỗ tai, ngây ngô đỏ mặt.
Tần gia đưa đoàn người Du gia về thôn Liên Hoa, trong lúc trận đấu đang diễn ra, tiểu Lục tử đã tới bẩm báo là hắn đã đưa Du tam phu nhân cùng hai vị công tử quay về thôn.
Hôm nay về muộn hơn hôm qua một chút, trong nhà đã tắt đèn, Du Uyển nhảy xuống xe ngựa, quay lại tạm biệt Tần gia rồi mới đi về phòng.
Khương thị với Tiểu Thiết Đản đã ngủ, Du Uyển di chuyển nhẹ nhàng, tắm rửa, thay y phục rồi rón rén đi về giường.
Chăn mền đã được trải ra, bên trong còn phình lên một cục.
Nhất định là Tiểu Thiết Đản.
Đã sáu tuổi còn bò lên giường của tỷ tỷ, thật là không biết xấu hổ mà.
Du Uyển vừa bực mình vừa buồn cười, kéo chăn mền ra chui vào, tay trong chăn lần mò.
Một đứa, hai đứa, ba đứa?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui