“Ngươi có đấy.”Lông mày của mẹ nhướng lên và mẹ nhìn chằm chằm vào hắn“Con không có.”Hắn không biết nên cười hay khóc."Ngươi có.""Con thực sự không."Ba một tiếng, mẹ dùng tay vỗ vào bàn một cái, mở to mắt nhìn hắn và nói không chút nghi ngờ:"ngươi có!"“con có.”Hắn gật đầu nhanh chóng.Mẹ vỗ về cuối giường cười nói:"Thôi con ngồi xuống nói chuyện với mẹ đi".Hắn thở dài bất lực và ngồi xuống.
Mẹ trách móc với vẻ không hài lòng:"Ngươi còn nhỏ như vậy, có việc gì mà phải thở dài.
"Hắn không biết tại sao hắn lại thở dài, và hắn ngồi trên giường với bộ dáng ngoan ngoãn, đợi nửa ngày mới thấy mẹ mở miệng nói chuyện:“Nói đi, ngươi có chuyện gì vậy? Nói đi, hai chúng ta đã quen nhau mười mấy năm rồi? Có chuyejn gì mà ngươi không thể nói với ta chứ?Mẹ liếc nhìn hắn một cái rồi vỗ tay nói:“Hôm nay ngươi đừng coi ta là mẹ ngươi, ngươi cứ nghĩ rằng ta là một người bạn chí cốt của ngươi là được.
"Hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt biểu tình quái lạ, cười khinh bỉ:“Mẹ, mẹ đã không còn trẻ rồi, ta đã lớn như này rồi, mẹ còn chơi trò giả làm bạn tốt với ta sau.
"Mẹ đỏ bừng mặt với những lời hắn nói, mẹ đưa tay ra và tát vào đầu hắn.
Hắn ôm đầu, đau buồn nói:"Mẹ, mẹ lại đánh con, bạn chí cốt của con chưa bao giờ đánh con."Mẹ hắn rõ ràng là phản ứng theo bản năng, sau khi đánh nhau, bà có chút hối hận, bà xoa đầu hắn và nói nhỏ:"Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Ta quen rồi, mẹ không cố ý."“Thói quen củamẹ không tốt lắm.”Hắn cười khổ.Hài người bế tắc không nói gì trong một chốc lát, mẹ đột nhiên đứng dậy, cười nói:“Ngươi… mặt đối mặt đi, chắc là ngươi còn ngượng ngùng không nói, ta biết, ta biết ngươi sĩ hiện hão, như vậy đi, ngươi lại đây "Nói xong, nàng ngồi xích lại bên, đặt hai tay lên vai hắn rồi đè hắn xuống giường.Ta sửng sốt, vội vàng đứng dậy hỏi:"Mẹ làm sao vậy?"“Nằm xuống và đừng cử động.”Mẹ cảnh báo.Hắn ngoan ngoãn nằm trên giường của ba mẹ, nhìn thấy mặt mẹ hắn có chút ngại ngùng mà tim hắn đập thình thịch, chẳng lẽ là mẹ vì giảm bớt nhu cầu sinh lý của ta, sẽ làm ra cái phục vụ đặc thù gì chú? Cái tình tiết máu chó này của truyện 18+ lại xảy ra trên người ta hay sao?...Không thể nào.Hắn hồi hộp nhìn mẹ và chờ đợi, mẹ bước nhanh sang phía bên kia giường và nằm bên cạnh hắn.Sau khi nàng nằm xuống, trong lòng càng ngày càng lo lắng, không khỏi hỏi:"Mẹ, ngươi định làm gì?"Mẹ nằm ngửa trên giường nói:"Làm như ta, đừng nhìn ta làm gì cả."Hắn ngập ngừng rồi nằm bẹp xuống giường như nàng, nhìn thẳng lên trần nhà.
Đột nhiên, tay trái của mẹ chạm vào tay phải của hắn và nhẹ nhàng nắm lấy.
Tim hắn đập mạnh, đôi bàn tay của mẹ rất êm ái, nhẹ nhàng thanh tú như ngọc bích, trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt, dường như nàng cũng có chút hồi hộp."Mẹ ...!mẹ ...!mẹ muốn làm gì?""Trên Internet nói, nếu ngươi không nhìn vào người khác, sẽ thuận lợi hơn trong giao tiếp.
Nào, bây giờ ngươi có thể nói chuyện với mẹ, xem ngươi đang gặp vấn đề gì.
"Hóa ra là như vậy, hắn cảm thấy nực cười với những gì mình vừa nghĩ, nhưng cũng có chút thất vọng."Nói đi ...!trong lòng ngươi có gì?""Trong lòng ngươi có lời gì muốn nói, nhưng là không dám nói ra, thì lúc này có thể nói cho ta."“Muốn nói nhưng không dám nói?”Hắn tự lẩm bẩm vài câu, chợt nhớ ra:“Nếu con nói mẹ tức giận thì đứng có đánh con.
""Ta làm sao có thể đánh ngươi, ngươi xem mẹ ngươi là cái gì, hổ cái sao? Đừng lo lắng.""Vậy thì con sẽ nói ra sự thật.
Tiếng hát của ngươi thực sự rất khó nghe.
Mỗi lần ngươi đến quán karaoke, nó giống như hiện trường của thảm họa.
Con thực sự không muốn hát với ngươi.
"“Ngươi ~!”Mẹ đột nhiên ngồi dậy nhìn ta chằm chằm:“Ngươi ngứa người nên muốn tìm đánh à?Hắn thấy nàng giơ cánh tay lên, nàng sắp đánh, vì vậy hắn vội vàng che đầu lại và nói:"Mẹ đã nói là sẽ không đánh ta."Mẹ sửng sốt, bàn tay đang giơ lên của mẹ đơ ra trong không khí, hồi lâu mẹ mới buông nó ra và cố nặn ra một nụ cười:"Ta sẽ không đánh ngươi.
Nếu nói không đánh ngươi, ta sẽ không đánh ngươi."Đúng lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, ba hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong không khỏi giật mình, bai rối hỏi:"Hai người ...!đang làm gì vậy?"Mẹ nhìn chằm chằm hai mắt và nói lớn: "Hai chúng ta đều đang tham vấn tâm lý, đừng quấy rầy, đi ra ngoài nhanh lên "Ba sợ hãi rụt cổ lại, lùi lại và đóng sầm cửa lại..