Bịch… Nedast Rappu bị ném mạnh nằm dài trên nền đất sa mạc. Khắp người ông
ngoại trừ ê ẩm cũng chỉ là nóng rát do bị cát nóng bám vào. Đập vào mắt
ông rãi rác xung quanh đều là những xác chết nằm vất vưởng trên vũng máu thắm sâu vào lòng cát. Ông nhíu mày, cố nhìn rõ một lượt khắp các xác
chết, không có xác chết của năm mươi người Long gia, tất cả xác chết đều là người của ông. Lại đưa mắt nhìn đám người đang đứng gần đó, mọi
người xung quanh hầu như đều dừng hoạt động chỉ để nhìn vào ông, bất ngờ có, tò mò có, thích thú có, xem thường có. Nhưng hầu như chỉ có thích
thú và xem thường là chiếm đa số. Vì ở nơi này, hầu như mọi công nhân
lao động chẳng mấy ai ưa thích gì một kẻ độc ác chuyên bốc lột trên sức
lao động của người khác như ông ta.
Nedast Rappu cảm thấy xấu hổ, ông nhìn thấy đám thuộc hạ của ông đang đứng gần đó, chưa kịp đứng lên
ông đã lớn giọng ra lệnh: “Các người còn đứng ngay ra đó, không mau vào
trong giết hết đám người Long gia cho tôi.”
Đáp trả lời ra lệnh
của Nedast Rappu cũng chỉ là bầu không khí im lặng vốn có. Công nhân lao động im lặng không nói gì nhưng ngay cả đám thuộc hạ của ông ta cũng
không ai lên tiếng hay có hành động nào theo ý muốn của ông ta.
Nedast Rappu trong lòng thấp thỏm, ông ta đứng lên, nhìn đám thuộc hạ: “Các
người đều bị điếc sao, không nghe lệnh tôi, các người muốn tạo phản?”
Lời của Nedast Rappu vừa dứt, ngoại trừ đám công nhân lao động không biết
gì thì tất cả thuộc hạ đứng gần đó đều đồng loạt hướng người về một phía cúi đầu cung kính: “Long thiếu gia, Lý ngũ thiếu!”
Lời chào đồng thanh mang âm hưởng mạnh mẽ đầy dứt khoát vang ra, Nedast Rappu không
tin vào mắt khi chứng kiến cảnh tượng đại lễ nghiêm trang đầy khí phách
của đám thuộc hạ đang đứng xung quanh. Ông cả kinh lập tức xoay người
nhìn Huy Vũ và Hạo Nhân vừa mới từ bên trong bước ra. Mà năm người thuộc hạ còn lại bên trong của ông đang nghiêm túc có trật tự đi theo sau Huy Vũ và Hạo Nhân.
Huy Vũ cất giọng âm trầm: “Thuộc hạ của tôi vì sao phải nghe lời ông?”
Nedast Rappu nhìn Huy Vũ với vẻ mặt nghi ngờ: “Ý cậu là gì?” Những người đang
đứng phía sau ông vốn là những người ông âm thầm đào tạo trong suốt hai
năm, sau đó ông đã dùng họ để thay thế vào đám thuộc hạ của Long gia
nhằm đợi đám người Huy Vũ kéo đến sẽ dễ dàng hành động. Nhưng tại sao
Long Huy Vũ lại nói đó là người của hắn?
Khóe môi Hạo Nhân nhếch lên tia cười: “Nhóm người ông lén lút bỏ tiền đào tạo suốt hai năm tất cả đều là người của Long gia.”
“Không thể nào, sao có thể chứ?” Nedast Rappu như không tin vào những gì ông
nghe thấy. Ông nhớ rõ khi mua ba trăm người về đào tạo tất cả đều là
những người lượm lặt ở khắp nơi, Long gia làm sao biết đến chuyện này mà dù có biết cũng không thể sắp đặt chu toàn tất cả ba trăm người.
“Long thiếu gia, Lý ngũ thiếu!” Nedast Rappu đưa mắt nhìn về phía người vừa
lên tiếng. Đó là Trung, anh ta đang cúi đầu chào Huy Vũ và Hạo Nhân, là
thuộc hạ của Long gia vốn đã bị ông nhốt ở sâu dưới hầm mỏ, sao bây giờ
lại có mặt ở đây. Nhìn dáng vẻ khỏe mạnh, quần áo tươm tất của Trung
hoàn toàn không giống với người bị nhốt, bị bỏ đói một ngày. Chuyện này
thật ra là thế nào?
Sau khi hành lễ với Huy Vũ và Hạo Nhân, Trung quay sang nhìn Nedast Rappu, anh ta nhẹ cong môi cười: “Nhìn thấy tôi ở đây, ông là đang thất vọng hay sợ hãi.”
“Ông ta chưa chết?”
Dương Nhẫn cùng vài thuộc hạ từ xa đi tới, nhìn thấy mọi người đang đứng đông vui anh ta liền lên tiếng chen ngang.
Nedast Rappu nghe
xong liền xoay người sang bên nhìn về phía người đang đi tới, ông kinh
hãi trợn trừng hai con mắt, cất giọng không thành lời: “Dương… Dương
Nhẫn…” Vụ nổ vừa rồi chẳng phải đã giết chết cậu ta, tại sao, tại sao
lại?
Đoàn… Ngay khi Nedast Rappu ngập ngừng sợ hãi trong lời nói
thì bên tai ông nghe thấy một tiếng súng, bả vai bên trái của ông nhói
lên cơn đau dữ dội. Ông vội đưa bàn tay lên ôm lấy vết thương đang túa
máu ra ngoài.
Khẩu súng trên tay Trung hướng về phía Nedast
Rappu, anh ta cất giọng lạnh lùng: “Tên của Dương lục thiếu để cho ông
gọi sao?” Nếu không phải vì đợi lệnh, anh ta thật muốn để viên đạn vừa
rồi cấm vào đầu lão già này chứ không phải là bên vai đó.
Nedast
Rappu sắc mặt tái trắng, vết thương đạn bắn trên vai khiến ông không
đứng vững nhưng ông vẫn gắn gượng mà nhìn Dương Nhẫn: “Chẳng phải cậu đã chết trong vụ nổ vừa rồi?”
Dương Nhẫn nhún vai: “Ông nhìn tôi
thế này giống với người vừa bước ra từ vụ nổ sao?” Quần áo anh ta đang
mặc trên người cả một vết bẩn cũng không có.
Vừa rồi Dương Nhẫn
cùng hai thuộc hạ đi cùng được một thuộc hạ của Nedast Rappu dẫn đi tham quan. Người dẫn đường đưa ba người Dương Nhẫn dạo quanh một vòng sau đó đưa anh ta đến một khu hầm mỏ bỏ hoang vì đã khai thác cạn kiệt. Vốn
dồn Dương Nhẫn vào đường cùng tạo ra một vụ nổ sập hầm ngoài ý muốn để
qua mặt Long gia. Nhưng mọi kế hoạch của Nedast Rappu đều nằm gọn trong
đầu đám người Huy Vũ. Bọn người cài đặt thuốc nổ đều là người của Long
gia, Dương Nhẫn chỉ vờ không biết lại dẫn dắt cả đám thuộc hạ của Nedast Rappu vào hầm mỏ cho nổ tung tất cả, còn anh ta thì đứng bên ngoài
chiêm ngưỡng.
Hạo Nhân đột ngột lên tiếng: “Ông còn chưa hiểu tình hình?”
Nedast Rappu sắc mặt càng tệ hơn do mất máu và cơn đau thấu xương, ông sầm
mặt: “Tôi muốn biết tại sao tôi thất bại. Tại sao người của tôi đều trở
thành người của Long gia?” Đám thuộc hạ mà ông bỏ tiền đào tạo suốt hai
năm liền cùng với những kế hoạch mà ông đã khôn khéo sắp đặt, ông không
tin ông đã để lộ sơ hở nào lại để Long gia dễ dàng khống chế và tri phối tất cả.
Hạo Nhân mỉm cười: “Thế nên mới nói ông quá ngốc nghếch! Thế giới này đã quá loạn, nhưng tôi tin rằng Diêm Vương sẽ không tiếc
gì vài câu giải thích, ông hãy xuống đó mà hỏi ông ta.” Nụ cười nhã
nhặn, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại là mệnh lệnh tuyệt tình.
Trung
đứng cạnh với khẩu súng vẫn hướng về phía Nedast Rappu, chỉ một ngón
nhấn còi, một âm thanh sắc lạnh vang ra, màng tang Nedast Rappu bay ra
vệt máu đỏ thắm. Ông ta liền ngã xuống nền đất, hai con mắt trợn trừng
nhìn về phía Huy Vũ. Hơn hai năm ông tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, đến cuối cùng ông lại trở thành kẻ thua cuộc. Ông không phục, có chết
ông cũng không phục.
Đôi mắt Nedast Rappu mở to nhìn chằm chằm
vào Huy Vũ, dù ông ta có chết, cũng phải khắc họa kẻ đã dẫn dắt ông tới
bước đường tự hủy diệt này.
Đáp trả lại ánh mắt hận thù của xác
chết nằm bất động trên mặt đất của Nedast Rappu, Huy Vũ không hề tránh
né, ngược lại còn nhìn thẳng vào ánh mắt đó. Muốn tung hoành trên thương trường không phải chỉ cần có sức mạnh mà phải cần đến cái đầu. Một kẻ
thông minh trong ngu ngốc như Nedast Rappu dám đối đầu với Long gia, ông ta còn thua kém xa bọn họ.
Mọi chuyện thực chất phải bắt nguồn
từ ba năm trước, đó chính là thời điểm Long gia đặt một chân vào Ghawar. Long gia chỉ chuyên về sản xuất vũ khí không biết gì về dầu mỏ, nhưng
vì muốn thôn tính thị trường trên thế giới, mà ngành dầu mỏ lại là
chuyên ngành chủ chốt. Sau khi lập kế thôn tính một nửa quyền hành và
lợi nhuận ở Ghawar, Long gia ngoài việc đưa người vào hổ trợ thì không
tiến hành thêm bất kì hành động khác thường nào.
Nhưng thực chất, những người mà Long gia đưa vào đều là những người đã được học qua về
những lĩnh vực liên quan đến dầu mỏ. Chỉ với một điều, âm thầm học hỏi
kinh nghiệm thực tế. Và cũng chính là đợi thời cơ thuận lợi để giành
trọn một Ghawar thống nhất về tay bọn họ. Nhưng vương quốc Ả Rập giàu
mạnh không phải là nước dễ bắt nạt, chính vì vậy mà Long gia mới bỏ ba
năm thời gian đợi thời cơ mới chính thức đưa tay với nắm Ghawar.
Hai năm trước Nedast Rappu đào tạo ba trăm người nhằm về sau đối phó với
người của Long gia. Nhưng ông lại không biết rằng ba trăm người đó đều
do Long gia sắp đặt cài vào. Cùng với việc ông giao dịch mua vũ khí từ
Chu gia tất cả cũng chỉ là ngụy tạo tên tuổi.
Vũ khí mà Nedast
Rappu lén lút mua để hổ trợ người của ông tuy nói là được mua từ Chu gia nhưng tất cả đều bị sắp đặt, tất cả số hàng mà ông mua đều từ Long gia
bán ra. Ông ta yểm tiền trong mỏ dầu, đi mua vũ khí của Long gia để rèn
luyện vào chính người của Long gia. Nếu vừa rồi khi ông ta còn sống mà
biết tin này, có lẽ không cần viên đạn xuyên màng tang của Trung ông
cũng đã tức oái máu mà chết.
Nedast Rappu cho rằng nhốt được
Trung dưới hầm mỏ, thủ tiêu hết đám người Long gia trong mỏ và thay vào
số người ông đào tạo để qua mặt ba người Huy Vũ khi họ đến đây. Nhưng
thực chất tất cả mọi kế hoạch đều không như những gì thuộc hạ ông tình
báo. Trung vốn không bị bắt nhốt, đám người Long gia chẳng ai bị giết
chết, đám người ông ta đào tào giả vờ giả vịt trung thành ông suốt hai
năm đều là kế hoạch được chỉ thị từ Long gia.
Còn một điều vẫn
chưa nhắc đến, số lượng dầu thô hàng tháng Nedast Rappu bán sang Nga đều nằm trong sự sắp xếp của Long gia. Long gia và Ả Rập Saudi hai bên
quyền lực và lợi nhuận trong Ghawar ngang ngửa nhau.
Việc Nedast
Rappu lén lút dấu hàng bán lấy tiền bỏ túi riêng chính là quy phạm hợp
đồng. Chưa tính tới việc ông ta đào tạo người nhầm hãm hại đối tác, bày
mưu giết hại ba vị thiếu gia của Long gia. Chỉ với bấy nhiêu đây lý do
cũng đủ đám người Huy Vũ mang đi chất vấn chính quyền nhà nước Ả Rập
Saudi.
Huy Vũ đột ngột lên tiếng: “Chí Khanh chưa đến?” Lẽ ra
Chí Khanh và Thế Phong đã đến đây từ lâu, sao giờ cả hai vẫn chưa thấy
mặt. Hai người vốn làm việc rất nhanh gọn, bọn họ không phải người biết
phí phạm thời gian.
“Thế Phong vừa liên lạc, mọi việc đều tiến
hành theo kế hoạch. Hai người chỉ còn cách đây không xa.” Dương Nhẫn
quay sang nhìn Huy Vũ trả lời.
Hạo Nhân nhìn những xác chết xung quanh: “Dọn dẹp tất cả.” Trung lập tức vâng dạ ngay sau đó cùng một số
thuộc hạ di rời những xác chết.
Đám công nhân đứng bất động một
chỗ không dám lên tiếng. Cả đám người thân hình mảnh mai yếu đuối mang
vẻ mặt sợ hãi khi chứng kiến toàn cảnh đám người Nedast Rappu bị giết
chết trong khoảng thời gian ngắn. Bọn họ từ lâu chỉ biết làm nhiệm vụ
đào mỏ và khai thác dầu, bọn họ không biết nội tình bên trong lại diễn
ra cuộc ẩu đả tranh giành này. Nghe đồn người của Long gia đều tuyệt
tình tàn nhẫn, một khi ra tay sẽ không để một ai sống xót. Đám người
Nedast Rappu chết hết cả, bây giờ có phải đến lượt bọn họ. Cảm nhận có
đôi mắt lạnh lẽo đang dò xét bọn họ, cả đám càng sợ hãi vội tránh ánh
nhìn, vì đối diện với con người nguy hiểm trước mắt, ai nấy cũng cảm
thấy mình sắp phải chết đến nơi.
Huy Vũ đưa mắt nhìn quanh, cất
giọng lạnh nhạt: “Thời gian làm việc được sắp xếp lại theo đúng giờ giấc của công nhân. Số tiền Nedast Rappu không trả các người trong nhiều
tháng sẽ được tri trả đầy đủ. Thưởng cho mỗi công nhân ba tháng tiền
lương. Hôm nay và ngày mai mọi người được nghỉ, tiền lương sáng mai đến
đây nhận.”
Trong khoảng một năm thời gian Nedast Rappu yểm hàng
bán sang Nga, ông ta đã tăng cường thời gian làm việc cũng như không trả tiền lương cho mọi người. Tất cả đều được Trung báo lại cho đám người
Huy Vũ. Long gia làm việc có nguyên tắc của Long gia, đặc biệt việc
ngược đãi thuộc hạ là chưa từng xảy ra đối với gia tộc của họ. Nếu không vì im lặng đợi thời cơ thì Nedast Rappu chắc hẳn đã không còn mạng sống từ lâu.
Đám công nhân nghe xong sửng sờ hồi lâu vẫn không tin
vào những gì bọn họ nghe thấy. Cả đám đưa mắt nhìn nhau, ngoại trừ ánh
mắt nghi ngờ truyền đạt cho nhau bọn họ hoàn toàn không mang thêm tia
biểu cảm nào khác. Trên đời này làm gì có chuyện tốt lành như thế đến
với bọn họ chứ?
Trung sầm mặt nhìn đám công nhân: “Các người còn không mau cám ơn Long thiếu gia?”
Một người đàn ông đại diện đám công nhân, ông cố gắng lấy can đảm, nhìn
Trung rụt rè: “Không phải chúng tôi cũng sẽ bị giết sao?”
Trung cau mày: “Ai nói các người sẽ bị giết?”
Dương Nhẫn nhếch môi cười: “Xác động vật sau khi bị phân hủy sẽ tái tạo thành dầu mỏ, nhưng đó phải qua một thời gian khá dài. Xác của các người
không có công dụng đó, Long gia chúng tôi không cần.”
Mọi công dân đều đổ mắt nhìn về phía Dương Nhẫn, nghĩa là bọn họ sẽ không bị giết sao?
Thấy mọi người vẫn bày ra ánh mắt ngờ vực đối với ba vị thiếu gia, Trung lên tiếng: “Lão đại và bảy vị thiếu gia của chúng tôi từ xưa đến nay không
ngược đãi thuộc hạ. Những ai lập công hay làm sai quy định đều được
thưởng phạt công bằng. Nếu các người tận trung với Long gia, tôi khẳng
định với các người cuộc sống khổ cực không bằng xúc vật do Nedast Rappu
tạo ra sẽ không còn nữa.”
“Thật thế chứ? Long gia sẽ bảo vệ công
nhân chúng ta sao? Long gia nói một là một, cậu không biết sao? Hoan hô, hoan hô. Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.”
Những
lời bàn tán nhanh chóng vang ra, những sự nghi ngờ nhanh chóng được giải đáp. Đúng vậy, Long gia từ khi khai lập đến nay đều làm việc dựa theo
chữ tín và danh dự, bọn họ nói một không đổi thành hai. Đó chính là một
phần nguyên nhân khiến Long gia ngày càng lớn mạnh. Sự vui mừng phấn
khởi ngập tràn trên gương mặt hốc hác của đám người tiều tụy. Bọn họ
dường như quên mất sự mệt mỏi của bản thân, bọn họ không những từ đây về sau được đối đãi như bao người lao động khác lại còn được nhận một số
tiền mà tưởng chừng cả đời bọn họ không thể nào có được. Gia đình bọn họ đói rã ruột từ lâu chỉ biết trong chờ đồng lương ít ỏi từ họ. Ba vị
thiếu gia của Long gia vừa đến chẳng khác nào là vị sứ giả của Thượng Đế phái đến.
Cả đám công nhân đồng loạt quỳ xuống, trước ba người
Huy Vũ đang đứng bên trên, tất cả bọn họ đồng thanh tuyên đọc: “Tôi công nhận Allah là thượng đế duy nhất, ngoài ra không có ai khác cả và tôi
công nhận Muhammad là vị sứ giả cuối cùng của Ngài.” Ngay sau đó bọn họ
gập đầu tôn kính ba người Huy Vũ.
Hạo Nhân tỏ vẻ hiếu kì: “Bọn họ đang nói gì?”
Trung khom người trước Hạo Nhân, cung kính giải thích: “Đó là câu tuyên đọc
Kalimah Sahadah. Bọn họ cho rằng tam vị thiếu gia đến đây chính là những vị sứ giả do Thượng Đế phái xuống cứu giúp bọn họ.”Nói rồi anh ta quay
sang nhìn Huy Vũ: “Long thiếu gia, bọn họ sùng bái tam vị thiếu gia như
bậc thần thánh.”
Huy Vũ nhíu mày: “Bảo bọn họ đứng lên và giải
tán.” Hắn không phải nhân từ, hắn chỉ thấy không thuận mắt với việc
Nedast Rappu bốc lột sức lao động của con người. Tôn sùng hắn là thần
thánh, đây mới chính là điều hắn không thuận mắt. Chi trả lương cho công nhân là đúng quy tắc, hắn không tiếc rẻ gì chút tiền ít ỏi đó, huống
chi một khi hắn chính thức nắm trọn Ghawar trong tay, hắn rất cần những
công nhân có kinh nghiệm như những người này. Thế nên hắn mới giữ lại,
nếu là vô ích hắn tuyệt đối sẽ không để mắt đến.
“Long thiếu gia
không thích ồn ào, các người hãy mau giải tán.” Trung lạnh giọng lớn
tiếng trước đám người cứ quỳ gối dập đầu không ngừng. Mọi người vâng
vâng dạ dạ, hết lời cảm kích trước ba người Huy Vũ rồi cũng lần lượt
đứng lên rời đi.