Cùng khoảng một thời gian, cả Thái Mi và người phụ nữ Ả Rập đều lao người về phía khẩu súng. Tuy vị trí Thái Mi gần với khẩu súng hơn nhưng vì cô
đang khắp người đau nhức nên động tác sẽ chậm hơn nhiều so với đối
phương. Hiểu rõ điều này, người phụ nữ Ả Rập tâm đắc phóng tới nhặt ngay khẩu súng lên tay. Ánh mắt bà ta sáng lên tia cười tự đắc quay sang vốn định bày ra tia cười chế nhạo Thái Mi. Nhưng khi bà ta vừa quay người
lại, thứ ánh sáng từ phía đối diện bay nhanh về phía bà. Dù thân thủ bà
ta nhanh đến mức nào cũng không nhanh bằng con dao Thái Mi phóng tới.
Đứng ngây người một chỗ, người phụ nữ Ả Rập chậm rãi cúi đầu nhìn xuống con
dao đang cấm vào bên ngực, dòng máu đỏ tươi không nôn vội mà chậm rãi
lan rộng. Khẩu súng trên tay bà ta rơi xuống, cả kinh ngẩng mặt nhìn
Thái Mi đang đứng nhìn bà tươi cười tâm đắc. Bà ta lại đi thua một con
nhãi ranh, không thể nào.
Thái Mi nhoẻn môi cười khi thấy người
phụ nữ ngã lăn ra nền nhà. Cô vừa rồi là cố tình chịu một đòn đá của bà
ta cũng chỉ để dở một chút mưu mẹo này. Cô đã không phải là đối thủ của
bà ta thì dù có súng trong tay, khi với phạm vi gần thế này cô càng
không phải là đối thủ. Nhưng nếu để đối phương tập trung vào thứ gì đó,
đó sẽ có cơ hội cho cô ra tay. Tuy tài phóng dao của cô không lợi hại
như Lý Hạo Nhân, nhưng một khi con dao trên tay cô đã phóng ra, dù không chuẩn sát vào ngay tim đối phương, nhưng lệch một chút cô vẫn có thừa
khả năng đó.
Thái Mi cơ thể đau nhức bước tới gần người phụ nữ Ả Rập, cô cúi người nhặt lấy khẩu súng của Chí Khanh trao cho cô. Nếu có
thể an toàn thoát khỏi đây, nếu có duyên còn gặp lại Chí Khanh cô sẽ trả lại khẩu súng này cho anh ta.
Ngồi xuống đối diện với Thừa Ân
đang ngồi khóc trong cơn sợ hãi, Thái Mi khẽ cười tươi, sau khi tháo
miếng băng keo dán miệng Thừa Ân, cô vừa cởi trói cho Thừa Ân vừa nói:
“Cậu lấy đâu ra nước mắt nhiều vậy chứ?”
Sợi dây trói vừa được
cởi ra, Thừa Ân như chỉ trong đợi được điều này, cô liền giang rộng đôi
cánh tay ôm chặt lấy Thái Mi. Chỉ có như thế này cô mới có thể giải
phóng được sự sợ hãi và vui mừng trong lòng. Cô sợ hãi không chỉ riêng
vì cô bị bắt mà vừa rồi nhìn Thái Mi xém chút mất mạng bởi người phụ nữ Ả Rập. Cô vui mừng vì không phải cô đã được cứu vì thật may mắn là Thái
Mi đã an toàn.
Thái Mi cong môi cười vỗ nhẹ trên bờ vai đang không ngừng run rẫy của Thừa Ân: “Tớ xin lỗi vì đã không thể đến sớm hơn!”
“Cậu ngốc lắm! Tại sao cậu không dẫn người đi cùng, tại sao lại một mình lao vào nguy hiểm. Cậu dù muốn cứu tớ cũng phải biết tự bảo vệ bản thân
mình chứ?” Thừa Ân đẩy Thái Mi ra, trên gương mặt đầy nước mắt nhìn Thái Mi thầm oán trách.
Thái Mi tươi cười, cô đưa tay lao nước mắt
trên mặt Thừa Ân. Điều mà Thái Mi phục Thừa Ân nhất chính là nước mắt.
Bình thường Thừa Ân là một người phụ nữ tài giỏi trong việc làm ăn giao
lưu. Nhưng một khi tâm trạng có chút dao động, thì than ôi thứ nước mắt
tồn trữ không biết chứa từ đâu mà lại tuôn trào như mưa không ngừng.
“Thừa Ân, cậu hiểu rõ tớ không thích nhất là nhìn thấy nước mắt của cậu. Bây
giờ chúng ta không thể ở lại đây lâu, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây
ngay trước khi đám người bắt cậu kéo tới.” Thái Mi lên tiếng nhắc nhở,
đây không phải là nơi để hai người ngồi nói chuyện.
Vừa rồi khi
Thái Mi lẻn vào khu ổ chuột này không mấy thuận lợi. Ngoại trừ những
người dân cùng cực đang sinh hoạt bình thường thì còn có rất nhiều người mang dáng vẻ bí ẩn mập mờ rãi rác khắp nơi. Chỉ cần nơi đây có động,
bọn họ mà kéo tới thì đừng nói là cứu người cả mạng của cô cũng khó giữ
được. Đang lúc chưa ai phát hiện, cô nên đưa Thừa Ân mau chóng thoát
khỏi đây.
Thừa Ân lao nước mắt đứng lên đi cùng với Thái Mi ra
ngoài. Bên ngoài vẫn hai xác chết đang nằm trên hai vũng máu đỏ tươi,
Thừa Ân dù kinh hãi nhưng vào thời điểm nguy hiểm rình rập này cô không
cho phép mình yếu đuối. Nắm chặt hơn vào bàn tay của Thái Mi, cô cắn
răng chạy ngang qua hai xác chết, chạy ngang qua sự sợ hãi của bản thân
để biến bản thân trở nên cứng rắn và mạnh mẽ hơn.
“Lùi lại.” Thái Mi lập tức kéo Thừa Ân lùi nhanh về phía sau kịp thời tránh được viên
đạn đang bay tới. Bàn tay đưa lên, khẩu súng trên tay nhả ra viên đạn
bắn vào ngực người đàn ông phía trước. Hai hồi súng lại vang ra, Thái Mi kéo Thừa Ân núp về phía sau các thùng gỗ bên cạnh. Thái Mi trầm mặc,
bọn họ đã phát hiện việc Thừa Ân được cứu thoát. Cơ hội thoát khỏi khu ổ chuột này càng trở nên mong manh.
Thừa Ân không dám ló đầu ra
ngoài nhìn những người đang bắn tới, những viên đạn không ngừng bắn về
phía các thùng gỗ, cô và Thái Mi không còn đường lui. Quay mặt sang nhìn Thái Mi, Thừa Ân lo lắng hỏi: “Thái Mi, chúng ta phải làm sao đây?”
Im lặng tính toán, Thái Mi mang gương mặt thận trọng nhìn Thừa Ân: “Cậu ở lại đây.”
“Còn cậu?” Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng, Thừa Ân liền nắm chặt
tay Thái Mi. Bảo cô ở lại đây, một mình Thái Mi ra ngoài mạo hiểm, cô
tuyệt đối không để Thái Mi liều mạng.
Thái Mi nắm lại bàn tay đang nắm lấy tay mình của Thừa Ân: “Phải xử lí hết những người này tớ và cậu mới thoát ra ngoài được.”
“Nhưng mà…” Thừa Ân vừa lên tiếng liền bị lời nói của Thái Mi cắt ngang:
“Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Một là bất động đợi họ đến
giết, hai là chủ động tìm một con đường sống. Tớ không phải là người
chịu thua số phận. Cậu yên tâm, tớ tự biết lo liệu.”
Thái Mi khẽ
cười lập tức rút tay ra khỏi bàn tay của Thừa Ân, cô xoay người lén đưa
đầu ra ngoài nhìn về phía vị trí đứng bắn của đám người phía trước. Bọn
họ có tới năm người đứng khoảng cách với nhau, vừa nhìn thấy đầu Thái Mi ló ra bọn họ nhanh tay chuyển hướng súng bắn tới. Thái Mi thu nhanh đầu vào trong, im lặng tính toán.
Thừa Ân đứng cạnh nhìn Thái Mi,
vừa rồi khi bị truy bắt, cô vốn dĩ là lấy điện thoại liên lạc đến người
của cô nhưng không may cô đánh rơi điện thoại.
Đường cùng trong
lúc hoảng loạn cô liền liên lạc đến Thái Mi thông qua chiếc nhẫn Thái Mi đã làm tặng cô. Cô không muốn Thái Mi mạo hiểm vì cô nhưng lúc này đã
không còn là vấn đề mạo hiểm nữa mà là sự sống với cái chết. Không nhớ
rõ Hà Thái Mi đã bao lần cứu mạng cô, nhưng lần này thực chất cơ hội
thoát thân e là không có.
Không nghe thấy tiếng súng, Thái Mi
biết bọn họ đang tiến về phía cô. Siết chặt bàn tay thành nắm đấm, Thái
Mi bất chấp lao người nhanh ra khỏi các thùng gỗ chắn đạn, vừa nhìn thấy bóng dáng Thái Mi năm người lập tức nhấn còi. Thái Mi lộn vòng tránh
đạn, cô chạy nhanh về phía sau một thân cây to cao ẩn núp. Đạn bay về
phía thân cây liên tục, Thái Mi đột ngột bước ra, cô đưa cánh tay có đeo chiếc vòng kim loại về phía trước, từ trong vòng đeo tay sợi dây mỏng
được chế từ hợp kim phóng ra đâm thẳng vào ngực người đàn ông đứng gần
nhất.
Vừa nghe thấy tiếng la của người bạn, bốn người theo phản
xạ đưa mắt nhìn sợi dây đang đâm vào ngực người bạn một cách dứt khoát,
họ không biết sợi dây mảnh mai này là như thế nào lại có một sức mạnh
đâm người như vậy. Tất cả chỉ là nhanh chóng, ngay khi sợi dây cấm vào
ngực người đàn ông, Thái Mi không thu dây ngược lại mượn lực kéo từ sợi
dây bay thẳng về phía người đàn ông. Đang lúc lao người tới gần, Thái Mi nhấn còi, hai viên đạn bay ra kết thúc hai mạng sống của hai người đứng cạnh. Nghe thấy tiếng súng như nhắc nhở, hai người đàn ông còn lại đưa
súng bắn về phía Thái Mi, nhưng vì lực kéo Thái Mi quá nhanh khiến hai
người không xác định được vị trí thế nên luôn bắn trật.
Vừa đến
gần người đàn ông đã chết do bị sợi dây đâm thủng ngực, Thái Mi thu dây
phản ứng nhanh trốn ra sau người đàn ông này, dùng ông ta làm bia đở
đạn. Bàn tay cầm súng đưa ra, chỉ hai viên đạn xử lí gọn gàng hai người
đàn ông còn lại.
Thái Mi hất xác chết đang giữ chặt phía trước
sang bên, cô nhìn năm xác chết đang nằm xung quanh. Cứ tưởng rời khỏi tổ chức là rời khỏi cảnh bắn giết. Xem ra cuộc đời của cô đã gắn liền với
máu người, muốn trốn tránh cũng không thể.
Nhìn thấy những người
phía trước đã được Thái Mi giải quyết sạch sẽ, Thừa Ân liền chạy về phía Thái Mi. Cô không ngờ Thái Mi lại lợi hại vậy, cô không dám nhìn phía
dưới, cô sợ máu người.
Thái Mi nắm tay Thừa Ân kéo đi: “Đi thôi, bọn họ không phải chỉ có nhiêu đây.”
Nghe thấy có tiếng súng, người dân trong khu ổ chuột không ai dám ló mặt ra
ngoài, tất cả các căn nhà đổ nát hoang tàn hầu như đều đóng chặt cửa.
Thái Mi cùng Thừa Ân vừa bước ra khỏi con hẻm, một nhóm người có đến hơn hai mươi người đứng thành hai hàng ngang trật tự hướng mũi súng về phía hai người Thái Mi. Thừa Ân sợ hãi đôi chân mềm nhũn run rẫy không chút sức
lực, lần này thực sự là chết chắc.
“Cậu sợ gì, bọn họ không giết
chúng ta.” Thái Mi cất súng vào lại trong người, không những không sợ
hãi trước hai hàng súng phía trước ngược lại còn tỏ ra rất bình tĩnh.
Tại sao Thái Mi lại cất súng, Thừa Ân không hiểu lời ý trong câu nói của
Thái Mi, bèn lên tiếng hỏi: “Sao cậu nghĩ bọn họ không giết chúng ta?”
Thái Mi cong môi cười: “Nếu muốn giết đã không bắt cậu đến đây. Hai hàng
người chĩa súng đứng đó làm gì, chẳng phải nên bắn chúng ta chết sao.
Bất động thế này cũng chỉ muốn chúng ta buông tay chịu trói. Đã không
thể thoát thân vào lúc này thì chỉ còn có thể là ngoan ngoãn chịu trói.
Bọn họ đang cần mạng sống của cậu, tuy tớ không biết mục đích bọn họ
nhắm vào cậu là gì, nhưng lúc này tạm thời chúng ta an toàn.”
Nghe Thái Mi phân tích, Thừa Ân ngẫm nghĩ một hồi, sắp xếp lại những chuyện
đã xảy ra, đúng thật bọn họ chỉ bắt nhốt cô, không dám làm gì cô. Trong
phút chốc, cơn sợ hãi trong lòng cũng chậm rãi tan biến, chỉ cần lúc này không chết, có thể sẽ có cơ hội để cô và Thái Mi thoát thân.
Hàng loạt tiếng súng bất chợt vang ra liên hồi. Thái Mi cả kinh nhìn hai dãy người phía trước lần lượt một vài người ngã xuống đất. Phía sau hai dãy người Ả Rập, một đám người Trung Quốc và Mỹ mặc vét đen chạy tới không
ngừng bắn súng về phía đám người Ả Rập.
Đám người Ả Rập sau khi
bị tấn công bất ngờ liền xoay người bắn trả đối phương. Tình hình trước
mắt chỉ vài giây ngắn ngủi đã trở nên hỗn loạn.
Thái Mi chưa
biết chuyện gì đang xảy ra nhưng với tình hình hỗn loạn này chính là cơ
hội để cô đưa Thừa Ân thoát khỏi đây. Ngay khi Thái Mi và Thừa Ân định
rời đi thì lại một tóp bốn người đàn ông mặc vét khác chạy về phía cô.
Ba người đứng bắn ỉm trợ bảo toàn mạng sống cho nhóm người họ. Một người Mỹ cung kính cúi đầu trước Thái Mi: “Hà tiểu thư, Tô nhị thiếu lệnh
chúng tôi bảo vệ cô.”
Nghe nói đến Chí Khanh, Thái Mi vui
mừng ra mặt, liền nói: “Các anh là thuộc hạ của Long gia?” Cô không ngờ
vào tình thế cấp bách này, lại là Chí Khanh bảo vệ cô. Chí Khanh dù
không thể theo bảo vệ cô nhưng anh ta vẫn tìm mọi cách để cô được an
toàn. Tấm chân tình này, sự quan tâm này thật khiến cô như muốn lao tới
ôm lấy Chí Khanh. Chỉ là lúc này không có anh ta ở cạnh, sự vui mừng
cũng chỉ có thể cất giữ trong lòng, cô quay sang nắm tay Thừa Ân cười
nói: “Chúng ta an toàn rồi.”
“Ừ ừ…’ Thừa Ân vui mừng hớn hở, nước mắt nãy giờ dù sợ hãi vẫn không khóc nay vì vui mừng mà lại tuôn trào dòng lệ.
“Hà tiểu thư, mau đi thôi.” Người Mỹ lên tiếng nhắc nhở, đám người bọn họ
kéo tới đây không đông, bọn họ phải mau chóng rời khỏi đây ngay.
Bốn người Long gia, hai trước hai sau đứng vây lấy hai người Thái Mi, ra
tay bắn ngay những kẻ có ý định tới gần hay bắn về phía họ. Người Ả Rập
khá đông, thuộc hạ của Long gia ít ỏi không phải đối thủ, nhiều người
lần lượt ngã xuống. Một trong bốn người theo bảo vệ Thái Mi và Thừa Ân
cũng lãnh phải một viên đạn mà chết. Ba người còn lại một người bị
thương ngay cánh tay vẫn sống chết bảo vệ Thái Mi đến cùng.
Ba
người Mỹ theo bảo vệ cùng với Thái Mi và Thừa Ân vừa bắn vừa lùi về sau, từng chút một thoát ra khỏi khu ổ chuột. Bên ngoài còn có một vài người của Long gia đang đứng, khẩu đại pháo trên vai người đàn ông nhắm về
phía khu ổ chuột. Ngay khi năm người Thái Mi chạy vòng ra sau lưng bọn
họ, thì tóp người còn lại của Long gia vốn theo sau yểm trợ nay cũng còn vài người ít ỏi chạy ra.
“Hà tiểu thư, lên xe thôi!”
Hà
Thái Mi cùng với Thừa Ân không ngồi cùng xe với đám người Long gia mà
ngồi vào chiếc Cadillac cô giấu sau bụi cây. Ngay khi chuẩn bị ngồi vào
xe, cô như chợt nhớ ra điều gì liền nhìn về phía người Mỹ đứng cạnh:
“Anh muốn nổ tung nơi đây. Bên trong còn nhiều người dân vô tội.” Khẩu
đại pháo mà người đàn ông kia đang vác trên vai có hỏa lực không tầm
thường, chỉ cần bắn ra một vài phát chẳng phải những người dân bên trong cũng bị vạ lây.
Người Mỹ đứng cạnh nghe Thái Mi hỏi liền cung
kính trả lời: “Tô nhị thiếu lệnh chúng tôi giết ngay những ai gây hại
tiểu thư. Bảo vệ sự an toàn của cô chính là trách nhiệm chúng tôi, những người khác chúng tôi không bận tâm.”
Thừa Ân nghe ra cảm thấy
lạnh người, bọn họ quá tuyệt tình và tàn nhẫn, cô không muốn những người dân vô tội lại có thể chết chỉ vì sự an toàn của cô và Thái Mi. Cô đã
không đồng tình đương nhiên sẽ lên tiếng ngăn cản: “Nhưng những người
dân đó không đáng phải chết, các anh…”
Lời nói chưa dứt đã nghe
thấy tiếng súng bắn kịch liệt ở phía trước. Đám người Ả Rập từ bên trong khu ổ chuột đã đuổi ra đến bên ngoài đang tiến về phía đám người Thái
Mi.
“Hà tiểu thư, mời cô nhanh chóng lên xe.” Người Mỹ nôn vội thúc giục, sau đó quay lại ra lệnh : “Bắn!”
Ngay sau chữ bắn vừa thoát ra khỏi miệng cũng chính là lúc quả bom thoát ra khỏi nồng khẩu đại pháo.
Bùm, một tiếng nổ vang ra, chỉ thấy một chấn động lớn rung chuyển, đám người Ả Rập cơ thể liền lúc bị quăng lên cao. Khói bụi mịt mù lan tỏa, phía
trước không thể nhìn thấy gì chỉ có thể hình dung thi thể của đám người Ả Rập đã hoàn toàn lẫn lộn vào nhau.
Thừa Ân kinh hãi nhắm chặt mắt không dám nhìn tình cảnh trước mắt. Thái Mi mở cửa xe, đẩy Thừa Ân ngồi vào trong: “Ngồi vào xe.”
Ngay khi Thừa Ân ngồi vào xe Thái Mi cũng nhanh chóng đi vòng sang bên ngồi
vào trong. Chiếc xe vụt nhanh về phía trước. Long gia tàn nhẫn nhưng đây mới đúng là tác phong làm việc của bọn họ, thương hại người khác chính
là tự kết liễu bản thân. Muốn sinh tồn chỉ có thể tuyệt tình. Thừa Ân
không hiểu điều này nhưng người từng trong cuộc nhiều lần vào sinh ra tử như cô thì lại quá hiểu rõ điều này.
Trước khi ngồi lên xe đuổi
theo xe của Thái Mi, đám người Long gia còn không quên ban tặng vào khu ổ chuột thêm một quả bom. Tô nhị thiếu Tô Chí Khanh có lệnh giết, thì tất cả những kẻ muốn gây hại Hà Thái Mi lần này không một ai được toàn mạng bước ra ngoài.