Thái Mi chạy đến một
dãy hành lang dài với nhiều phòng nghỉ của khách. Phía sau cô không có
ba người đàn ông đuổi theo nhưng chưa hẳn là không bị họ tìm đến. Cô
nhanh chân thì chạm phải hai người đàn ông đang đi tới. Giật mình khi
nhìn thấy hai người đàn ông vừa chạm phải nhưng cô cũng nở nụ cười nhẹ
nhỏm ngay sau đó.
Nhìn thấy Thái Mi, hai người đàn ông này tỏ thái độ ngạc nhiên: “Hà Thái Mi?”
Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, ánh mắt Thái Mi lóe lên tia hoãng loạn sợ
hãi, cô nói nhanh không ngừng: “Đại, đại nhân bị kẻ thù tấn công, chúng
tôi không phải đối thủ, đại nhân kêu tôi đi tìm các anh đến tri viện.”
“Cô nói sao, đại nhân bị kẻ thù tấn công? Nhưng ai dám tấn công đại nhân chứ?” Một người mặt chợt biến, vội lên tiếng hỏi.
“Đã nói là kẻ thù tấn công rồi mà!” Thái Mi núm chặt lấy cổ áo của người
đứng đối diện, gương mặt hốt hoảng xen vào sự uy hiếp: “Các anh còn
không mau đi cứu đại nhân, muốn đại nhân bị kẻ thù giết chết để các anh
ngồi lên ghế của đại nhân sao?”
Hai người đàn ông sau hồi bất ngờ vì nhận được tin khẩn của Thái Mi, hai người vội bỏ chạy, chạy ngược
lại hướng chạy của Thái Mi nhầm ứng cứu cho vị đại nhân của họ. Mắc lừa
rồi, Thái Mi hé rộng môi cười vì hai người đó ngu ngốc trúng kế dễ dàng. Thái Mi đã trốn khỏi tổ chức suốt hai năm nay, lệnh truy nã cô đã được
công bố rộng khắp trong sự hiểu biết của họ. Vậy mà nhìn thấy cô, vẻ mặt hốt hoảng đã đánh lừa được họ, họ lo cho mạng sống của đại nhân nên đã
quên mất lệnh truy nã đó. Cười trí trá một hồi Thái Mi vội bỏ chạy, vì
ngay sau đó không phải là ba người mà là năm người, không, cũng có thể
là đông hơn nữa sẽ chạy đuổi tìm cô. Cô chạy vào một ngã rẽ bên cạnh,
chạy ngang qua được hai phòng đầu thì phía sau bên con hẻm cô đã đi qua
có tiếng bước chân đuổi tới. Thôi rồi, bọn họ đã kéo tới nhanh hơn cô dự tính, làm sao đây, trốn chạy mãi cũng không phải là cách tốt.
Bên cạnh là một căn phòng, Thái Mi mở cửa chạy vào và đóng ngay cánh cửa
khóa trái lại. Cô quay nhanh người, giật mình ngay khi đối diện với một
đôi mắt đen láy lạnh lùng vô cảm của một người thanh niên đang ngồi trên ghế sofa, anh ta đang cầm trên tay một sấp giấy, như đang xem gì đó và
dừng lại vì sự xuất hiện của Thái Mi.
Tô Chí Khanh, một trong
nhóm sáu người của Hạo nhân. Tô Chí Khanh chính là người đi đầu, là
người luôn nhìn Thái Mi từ trên thang máy đi xuống. Vừa nhìn thấy Thái
Mi anh ta nhận ngay Thái Mi chính là cô gái lần đó. Tô Chí Khanh ngồi im nhìn Thái Mi, không bất ngờ vì sự thình lình xuất hiện, cũng không tò
mò hỏi xem vì chuyện gì. Anh ta ngồi nhìn cô, lạnh lùng đến vô cảm giác. Đối diện với anh ta, Thái Mi cảm thấy như rơi vào một thế giới đầy sự
chết chóc, mùi máu người và cả mùi thuốc súng, đôi mắt của anh ta phát
ra tia nộ khí. Anh ta không nói gì mà chỉ nhìn, khiến tim cô đập mạnh
đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô ta chỉ trốn đâu đó
trong các căn phòng này, trước khi người của Trang gia kéo đến, các
người phải tìm cho bằng được con nhóc đó.” Là giọng nói của đại nhân từ
ngoài vọng vào. Bọn họ đã sơ xuất một lần để Thái Mi chạy thoát ngay
trước mặt, nếu lần này lại rơi vào tay bọn họ, thì dù cô là người mà bọn họ cần, bọn họ cũng không tha mạng sống cho cô, chắc chắn cô sẽ đón
nhận một cái chết rất thê thảm. Bọn họ sẽ kéo vào đây tìm cô, cô cần
phải có một gốc nào đó để trốn. Nhưng đôi mắt sâu láy lạnh lùng của
người đang ngồi phía trước cứ dán mắt nhìn cô, cô không dám thêm bước
nữa tiến vào trong. Đứng vịn lưng ngay cánh cửa, tim Thái Mi đập thình
thịch, nên chạy vào trong tìm chỗ nấp hay mở cửa chạy ra ngoài. Đường
nào cũng không được, trong ngoài đều tạo cho cô cảm giác run người. Có
tiếng động của cánh cửa, là bọn họ đang dùng cách của họ để mở khóa cửa. Thái Mi tái dần sắc mặt, cô nhìn lại Tô Chí Khanh, anh ta vẫn nhìn cô,
thật đáng sợ. Quyết định dứt khoát, Thái Mi chạy vào trong, chạy ngay
qua ánh mắt sâu lạnh đang nhìn cô, cô trốn vào tủ quần áo và đóng chặt
cửa tủ lại. Tô Chí Khanh ngồi im nhìn theo cô mà không có sự thay đổi
nét mặt gì khi có người tự ý trốn vào phòng mình. Đôi mắt sâu lạnh vô
cảm dường như không có chuyện gì có thể thay đổi được.
Cánh cửa
mở ra, bước vào đầu tiên là đại nhân, hai người trung niên và hai người
đàn ông bị Thái Mi gạt khi nãy theo sau. Năm người đảo mắt nhìn xung
quanh, nhìn thấy Tô Chí Khanh đang ngồi nhìn họ, họ không quan tâm. Chỉ
là một khách thuê phòng không là gì để họ phải nễ nang.
Không qua ý kiến của Tô Chí Khanh, vị đại nhân ra lệnh: “Lục soát toàn bộ, kể cả dưới gầm giường.”
Lập tức bốn người đàn ông làm theo lệnh của đại nhân. Họ chia nhau ra lục
soát, không màng bận tâm đến Tô Chí Khanh đang ngồi trong phòng mà lục
soát hất tung mọi thứ trong phòng. Ánh mắt Tô Chí Khanh từ lạnh lùng vô
cảm bỗng chốc lóe lên tà khí, nhưng anh ta vẫn ngồi im không có biểu
hiện ngăn cản. Người được gọi là đại nhân đứng im tại một vị trí đưa mắt nhìn xung quanh thăm dò, ông dừng đôi mắt tìm kiếm ngay chính tủ quần
áo mà Thái Mi đã vào trốn.
“Tủ quần áo!” Đại nhân cất giọng khàn khàn ra lệnh cho người của ông ta lục tìm trong tủ. Bốn người dừng lại
khi đang tìm kiếm những vị trí khác rồi đi về phía tủ. Một người đưa tay định mở cánh cửa tủ thì gọng nói nhẹ nhàng không phẩn nộ nhưng lạnh
lùng từ miệng Tô Chí Khanh vang ra: “Muốn chết sao?”
Lập tức
người đàn ông đó dừng lại ngay khi bàn tay ông ta chạm vào tay cầm cửa.
Cả năm người đưa mắt nhìn về phía Tô Chí Khanh. Họ đã lục trước những
phòng khác, những vị khách trong phòng đều sợ hãi la hét hay cũng run
đến không thốt thành lời. Nhưng người thanh niên này từ đầu khi thấy họ
xông vào không hề có một biểu hiện khác thường nào, không run sợ, không
tức giận mà chỉ có đôi mắt sâu lạnh. Dáng vẻ bình thản như không có gì
xảy ra của Tô Chí Khanh tạo cảm giác phòng thủ cho năm người đàn ông.
“Tôi muốn tìm người!” Muốn chết sao? Câu nói đó như một thánh chỉ sẽ giết
ngay năm người nếu cánh cửa tủ đó mở ra, mà thánh chỉ là một mệnh lệnh
không ai có thể phản bác. Qua tà khí từ Tô Chí Khanh lan tỏa khắp xung
quanh căn phòng rộng lớn, vị đại nhân đoán được Tô Chí Khanh là một nhân vật tầm cỡ trong giới Hắc Bạch đạo. Nhận thấy điều này, ông ta mới nhẹ
giọng phân trần.
“Nhắc lại lần cuối, muốn sống thì biến ngay
khỏi đây.” Câu nói lạnh lùng của Tô Chí Khanh như một lời ra lệnh tuyệt
đối hơn cả sự đe dọa đến năm người.
Vị đại nhân đã kiêng nễ lắm
rồi. Dù sao thì ông cũng là đại nhân của bốn người đàn ông đứng phía
trước, nói năng không xem ông ra gì, muốn lấy mạng ông, chỉ với một
thằng nhóc trẻ tuổi này thôi sao? Ánh mắt phẩn nộ lóe trong tia nhìn của ông.
Một bàn chân vun vút lao nhanh về phía sau gáy của Tô Chí
Khanh. Tô Chí Khanh quay lại đưa tay chụp lấy bàn chân đang giáng tới
trên không trung ngay trước mặt mình. Là người đàn ông đang đứng cạnh tủ tức giận vì đại nhân của mình bị xem thường nên đã vun chân đá tới Chí
Khanh. Đường đá nhanh mạnh bất ngờ của ông không nhanh bằng cảm giác và
phản xạ quay người chụp lấy bàn chân ông của Chí Khanh. Chí Khanh xoay
nhẹ cổ tay đang cầm bàn chân ông ta, chỉ nghe một tiếng rắc do xương
gảy, ông ta ngã xuống nền nhà mặt nhăn đau đớn ôm lấy bàn chân lỏng lẽo
giờ đã quay ngược sang bên. Sức mạnh từ bàn tay của Chí Khanh như sắt
thép, chỉ trong một giây xoay tay đã có thể bẻ gãy xương người. Vị đại
nhân và ba người đàn ông đang đứng cạnh tủ quần áo dần thay đổi sắc mặt, nhìn Chí Khanh với ánh mắt không run sợ mà lại hết sức cẩn thận. Người
này không đơn giản, phải đề phòng và không nên ra tay đơn lẻ như thế sẽ
bất lợi. Cả bốn người không nhìn nhau nhưng thực tại trước mắt chỉ còn
lấy đông lấn ít. Bốn người xông lên, đồng loạt chân đá, tay đấm về phía
Chí Khanh. Bốn người đều võ công không tầm thường, nhưng chẳng khác nào
chim sẻ đấu với đại bàng. Bọn họ là chim sẻ, Chí Khanh là đại bàng. Mỗi
đường đánh nhanh dứt khoát không rối loạn của Chí Khanh đều đấm vào
những vùng chí mạng của bốn người. Nhưng đây là địa bàn của Trang gia,
Chí Khanh không nên tùy tiện lấy máu người khác tại đây nên mới nương
tay với bốn người.
“Dừng tay lại!”Cánh tay của một người đàn ông khác đã bị Chí Khanh bẻ gãy ngay sau khi giọng nói dịu dàng nhưng cứng
rắn của một cô gái vang ra.
Chí Khanh dừng tay, gương mặt anh ta không có chút biểu hiện mệt mỏi nào sau khi ra tay với bốn người, còn
bốn người, ngoại trừ vị đại nhân có võ công cao hơn thuộc hạ nên mới
tránh khỏi bị gảy tay gảy chân. Tay ông ta ôm lồng ngực, chứng tỏ ngực
của ông đã bị trọng thương. Sự xuất hiện bất ngờ của cô gái đã cứu sống
mạng của năm người.
Chí Khanh quay lại nhìn về phía cánh cửa.
Trang Thừa Ân đang cùng vệ sĩ nhà hàng, đúng hơn là người của Trang gia
đang đứng ngay cửa. Có đến bốn người vệ sĩ đang chĩa súng về phía Chí
Khanh và năm người đàn ông.
Chí Khanh lướt mắt nhìn qua rồi lại
đi tới chiếc ghế sofa ngồi điềm tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:
“Nếu biết khách sạn của Trang gia cũng có đạo tặc tấn công thì tôi đã
không tin tưởng thuê phòng.”
Đạo tặc. Chí Khanh chẳng biết năm
người đàn ông này là người như thế nào trong giới đạo nào. Lời nói của
Chí Khanh chỉ muốn ám chỉ khách sạn của Trang gia dù sang trọng và an
ninh đến đâu cũng không quản được sự lộng hành của khách thuê phòng, thế lực của Trang gia cũng chỉ là cái hư danh được người đời truyền miệng.
Khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười khinh rẻ.
Khi Chí Khanh vào thuê phòng, nhìn tà khí từ nhóm sáu người của Chí Khanh toát ra Thừa Ân đã có ý đề phòng. Nhưng những ngày vừa qua, sáu người không có biểu
hiện gì khác thường nên cô không bận tâm đến. Lần này cô không thể không bận tâm đến anh ta, anh ta quá lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn không thương
tình. Nhìn thấy năm người tả tơi bầm dập cơ thể, người gãy tay người gãy chân, còn anh ta thì thản nhiên như không. Cô nhíu mày ra lệnh: “Đưa
năm vị khách này đến bệnh viện điều trị. Cho người canh phòng, không
được để họ bỏ trốn.”
“Muốn giam cầm tôi, cô nghĩ tôi là ai chứ?”
Nghe Thừa Ân ra lệnh thuộc hạ của cô canh phòng giam giữ, vị đại nhân
tức giận, với địa vị của ông mà phải bị giam giữ ư? Làm gì có chuyện đó, Thừa Ân chỉ là một cô gái mà dám lên mặt với ông sao?
Vẫn giọng nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn của Thừa Ân: “Ông là ai tôi chưa hỏi đến.
Đây là địa bàn của Trang gia, ông dám đến gây rối, chúng tôi đủ lý do để bắt giữ ông.”
Năm người đàn ông được bốn người vệ sĩ nhà hàng
chĩa súng vào họ và dẫn đi. Bất lực và không còn sức phản kháng, năm
người với những khúc xương bị gãy đau đớn lê lết đi theo. Họ vừa ra khỏi cửa thì Lý Hạo Nhân và một người nữa có gương mặt nóng bổng nhưng dễ
cộc tính là Thẫm Thế Phong bước vào. Hạo Nhân nhận ra người được gọi là
đại nhân và hai người đàn ông theo cùng. Hạo Nhân và Thế Phong nhìn
quanh trong phòng, đồ dạc bị lục loại và đổ vỡ do đánh nhau va chạm,
khắp phòng hỗn độn như một bãi rác không hơn không kém. Hai người nhìn
thấy chỉ mỗi Thừa Ân đang đứng, còn Chí Khanh đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa. Hạo Nhân và Thế Phong thắc mắc nhìn nhau.
Khi Hạo Nhân
định mở miệng hỏi Chí Khanh đã xảy ra chuyện gì thì cánh cửa tủ quần áo
mở bậc tung ra, một giọng nói lanh lảnh hứng thú nhiệt huyết vang ra:
“Anh lợi hại quá!”
Mọi người quay lại nhìn thì thấy Thái Mi từ
trong tủ quần áo nhảy ra, cô vui tươi hưng phấn thích thú vô cùng khi
ngồi núp trong tủ quần áo nhìn rõ những đường đánh hạ thủ dứt gọn của
Chí Khanh. Ánh mắt cô lóe sáng tia khâm phục nhìn Chí Khanh một cách
ngưỡng mộ. Chí Khanh không có biểu hiện khác lạ nào, vẫn ánh mặt sâu
lạnh, anh ta không màng bận tâm đến lời khen của Thái Mi đến anh ta. Hạo Nhân vừa nhìn thấy Thái Mi thì môi anh ta nhếch lên nụ cười chịu thua.
Thế Phong bất ngờ nhìn Thái Mi với ánh mắt khâm phục pha trộn sự thương
hại. Phòng của Chí Khanh mà cô gái này dám vào còn chui vào cả tủ quần
áo của Chí Khanh. Phải nói cô ta vô tư hay vì cô ta không biết sợ là gì, nhưng tại sao Chí Khanh lại để cô ta trốn trong tủ quần áo của cậu ta,
đồ vật của cậu ta đâu ai có thể tùy tiện động vào. Nhưng điều mà Thế
Phong có thể đoán là kết cục trước mắt, cô gái này sẽ rất thê thảm dưới
một Tô Chí Khanh lạnh lùng vô cảm.
Thừa Ân thì hiện lên ánh mắt
hình viên đạn đâm chiêu tròng tròng vào Thái Mi với biểu ý không hài
lòng với những việc mà Thái Mi vừa mới gây ra.
Thái Mi không bận tâm đến ánh mắt của mỗi người nhìn mình, cô chỉ chú tâm vào Chí Khanh, thán phục võ nghệ cao siêu của Chí Khanh mà quên mất Chí Khanh là một nhân
vật bí ẩn nhưng nguy hiểm. Cô đi tới gần đối diện nơi Chí Khanh ngồi.
“Tôi chưa từng thấy ai lợi hại như anh. Cả đại nhân võ nghệ mà tôi tưởng là
cao thủ bậc nhất vậy mà bị anh đánh gục dễ dàng. Tôi vui quá, chưa từng
thấy những người đó thê thảm đến mức này. Xem như anh vừa giúp tôi trả
thù bọn họ.” Một loạt lời khen không vấp từ nào của Thái Mi tuôn ra, ánh mắt cô tươi sáng trước ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Chí Khanh.
Chưa từng ai dám trước mặt Chí Khanh nói những lời đó. Bất giác Hạo Nhân và
Thế Phong tỏ ra ánh mắt thương hại cô. Liếc nhìn thấy ánh mắt vô cảm đầy tà khi của Chí Khanh, Thừa Ân biết được cô bạn của mình vì quá nông nổi đã vô tình tự rước họa vào thân. Phải đánh tan sự phẫn nộ trong lòng
Chí Khanh, Thừa Ân phải cứu bạn của mình. Dù sao Thừa Ân cũng là con gái rượu của Trang gia, muốn động đến cô kẻ đó phải có thế lực lớn ngang
tầm thế giới. Thừa Ân đi tới đứng gần với Thái Mi: “Thái Mi! Những người đó là ai vậy?”
“Chuyện đó tớ nói sao?” Vì quá phấn khích cứ luôn chú tâm đến Chí Khanh nên quên mất cô chính là nguyên nhân của sự rối
loạn nơi đây. Khách sạn Paradise có tiếng là an ninh không xảy ra bất kì xung đột nào từ khách thuê phòng cho đến nhân viên khách sạn. Nhưng lần này có đánh nhau, chắc chắn không ít nhiều gì phải mang tai tiếng. Thái Mi sau khi nghĩ đến điều này, bất giác cô thấy có lỗi với Thừa Ân, cô
gượng cười và nói nhỏ nhẹ: “Tớ nhớ cậu, muốn đến thăm cậu. Không ngờ là
những người đó có mặt ở đây.”
Đang phân trần để giải thích rõ với Thừa Ân thì Thừa Ân cắt ngang lời nói: “Nhìn màng hình tớ thấy hết rồi!”
Nghe như Thừa Ân không trách mình, Thái Mi phấn khởi trở lại. Mới sụ mặt đó
mà lại phấn khởi nhanh chóng thì người đó chỉ có thể là Thái Mi. Cô cười tươi hân hoan người bạn hiểu chuyện như Thừa Ân: “Thừa Ân, cám ơn cậu
đã thông cảm cho tớ!”
“Tớ thì không sao, nhưng…” Thừa Ân không
nói thêm mà đưa mắt nhìn tới Chí Khanh. Cô là bạn của Thái Mi, chuyện
nhỏ này cô không bận tâm. Nhưng người mà cô đang nhìn tới không phải là
nhân vật tầm thường, ánh mắt anh ta sâu lạnh đến mức tạo cảm giác khiếp
sợ đến người đối diện. Thái Mi vào phòng anh ta, làm rối loạn cả phòng
anh ta, khi nãy anh ta ra tay đánh người vì danh dự không cho người tùy
tiện lục soát phòng mình chứ không phải muốn giúp Thái Mi. Nhìn vào ánh
mắt vô cảm đó, Thừa Ân có thể đoán được phần nào.
Thái Mi nhìn
sang Chí Khanh, anh ta không nhìn cô, ánh mắt anh ta sậu lạnh. Không
hiểu có phải vì anh ta đã đánh năm người đó giúp cô nên cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Ánh mắt Thái Mi sáng lên nụ cười tươi vui, nếu Thừa Ân sợ anh ta thì cô không sợ: “Anh ta không đáng sợ như cậu nghĩ đâu,
chẳng phải anh ta vừa ra tay giúp tớ.”
Chí Khanh hơi cao mày khi
nghe thấy câu nói của Thái Mi. Hạo Nhân và Thế Phong sững sốt khi nghe
Thái Mi nói Chí Khanh không phải là dạng người đáng sợ. Trên đời này
chắc chỉ có mỗi Thái Mi là người con gái duy nhất nói Chí Khanh là người không đáng sợ. Không biết là cô bị chạm một dây thần kinh nào đó hay vì cô quá ngây thơ. Hai người nhìn nhau cười hứng thú, họ muốn xem biểu
hiện của Chí Khanh.
Thừa Ân nghe Thái Mi nói liền hỏi: “Ra tay giúp cậu sao, giúp khi nào chứ?”
“Tại sao cô nghĩ cậu ấy giúp cô?” Hạo Nhân từ khi bước vào đến giờ vẫn im lặng, lúc này cũng chịu mở miệng.
Thái Mi cứ mãi nhìn về Chí Khanh, một đại cao thủ mà cô vô cùng ngưỡng mộ
nên sự xuất hiện của Hạo Nhân và Thế Phong cô không nhìn thấy. Nghe thấy câu hỏi cô mới bất giác biết rằng trong phòng này còn có ai khác. Quay
sang nhìn thấy Hạo Nhân, Thái Mi tay chỉ tới và thốt lên với vẻ bất ngờ: “Là anh?”
Hạo Nhân cười thay cho câu trả lời. Thế Phong thắc mắc không biết Hạo Nhân và Thái Mi đã gặp nhau khi nào, Hạo Nhân đến Hồng
Kông cùng thời gian với cậu kia mà: “Hai người biết nhau, từ khi nào
chứ?”
Thừa Ân cũng không biết là Thái Mi quen biết với anh ta từ
khi nào? Có chuyện gì hay người bạn nào mà Thái Mi không kể cho cô nghe? Chí Khanh đang nhìn một phía biết được Hạo Nhân và Thái Mi quen biết
nhau, anh ta thay đổi ánh mắt quay sang nhìn hai người, khóe mắt anh ta
lóe lên sự tò mò.
Thái Mi sáng lên nụ cười rạng ngời đi tới đứng gần với Hạo Nhân: “Lúc đó anh đã giúp tôi, không, đúng hơn là anh giải
quay để cứu tôi?”
Hạo Nhân trầm tĩnh phân trần: “Những người đó
cũng có suy nghĩ như cô nên đã đổ lỗi cho tôi. Tôi chỉ tránh cú đấm của
cô, không có điểm nào chứng minh là tôi giúp cô.”
“Anh cố tình
dịch chuyển nửa thân người, nửa thân còn lại cố định vị trí…” Khóe môi
nhếch thành nụ cười tươi vui, Thái Mi tiếp tục nói: “Anh muốn tôi dùng
cơ thể của anh làm trụ cột để bám chặt lấy tạo thế phản đòn bất ngờ đá
ngã đối phương.” Nụ cười cô mở rộng hơn, câu nói đầy nhiệt huyết: “Nhờ
có anh mà tôi mới có thể đánh ngã đại nhân, điều mà tôi khao khát trong
nhiều năm qua nhưng không làm được.”
Hạo Nhân tối sầm mặt lại,
khi đó cô xem cơ thể anh ta là trụ cột sao? Một người điển trai phong độ đầy kiêu hãnh như anh ta mà cô chỉ xem như trụ cột? Thật quá tàn nhẫn
với anh ta rồi.
Thế Phong nghe xong bật cười ha hả: “Cơ thể cậu là trụ cột… Haha… Cậu chỉ là một khúc gổ mục thôi.”
Thế Phong ôm bụng cười ngạo nghễ. Bịch. Một vật gì đó đập mạnh vào chân Thế Phong, anh ta đau hơn cả bị điện chích, vội đưa chân lên hai bàn tay ôm lấy nơi bị đau. Thái Mi đứng đối diện với Hạo Nhân tiện thể đã đá vào
chân Thế Phong. Dám cười nhạo người đã giúp cô sao? Cô hất mặt nhìn sang bên, hai tay khoanh vòng vào nhau như chẳng bận tâm đến Thế Phong.
Thế Phong thả chân xuống, tức giận nhìn Thái Mi bằng giọng điệu quát tháo: “Sao cô lại đá chân tôi?”
Xoay người lại, Thái Mi với giọng điệu chua ngoa nhìn thẳng vào mắt Thế
Phong: “Là một khúc gổ mục vẫn tốt hơn là kẻ chỉ biết đứng cười ha hả.”
“Cô…” Gương mặt Thế Phong hiện rõ sự tức giận, cô đang xem thường anh ta,
chưa một ai dám xem thường anh ta cả, cô thật đáng chết.
“Cô vẫn
chưa trả lời tôi.” Một người thì nóng tính, một người thì ngang bướng.
Không biết phải thế nào mới có thể hạ hỏa được hai người. Hạo Nhân đành
phải lẩn sang đề tài khác. Thế Phong trừng mắt như đổ lửa nhìn Thái Mi.
Thái Mi cười trí trá với Thế Phong như thể cô đắc ý với cơn giận của anh ta. Đúng thật là cô chẳng xem Thế Phong là gì. Thái Mi nhìn sang Hạo Nhân,
cô đổi sang nụ cười tươi vui: Anh ta là bạn anh?”
“Ai?” Hạo Nhân nhướng mày, không biết người cô ta ám chỉ là ai?
Thái Mi chòm người tới gần thỏ thẻ lời nói chỉ đủ để mỗi mình Hạo Nhân nghe
được: “Là cái người mặt vô cảm với đôi mắt lạnh lùng đang ngồi tỏa đầy
thần khí sát thân ấy đấy.”
Người mà cô nói đến còn ai khác là Chí Khanh nữa. Hạo Nhân thừa nhận lời Thái Mi nói là đúng, từ trước đến nay Chí Khanh đều với gương mặt lạnh im đó. Anh ta nhìn quen rồi nên không
để ý đến bốn chữ như Thái Mi nói “thần khí sát thân”. Hạo Nhân đưa mắt
nhìn Chí Khanh, ánh mắt sâu lạnh của Chí Khanh đang nhìn Thái Mi chầm
chầm. Đúng thật là thần khí sát thân đang lan tỏa xung quanh Chí Khanh.
Không nhịn được cười, Hạo Nhân cất lên tiếng cười như chưa từng được
cười. Chí Khanh liếc mắt nhìn nụ cười của Hạo Nhân, rõ ràng cô gái đó đã nói xấu gì về anh ta cho Hạo Nhân nghe nên Hạo Nhân mới nhìn anh rồi
cười khoái chí đến thế. Thế Phong và Thừa Ân đưa ánh mắt tò mò, thật
chẳng hiểu là Thái Mi đã nói gì vui mà anh ta cười mãi không thôi. Cả
Thái Mi là người đã chính miệng nói với Hạo Nhân còn không hiểu được Hạo Nhân cười vì điều gì. Cô cao mày thắc mắc, tên này bị điên rồi sao,
cười mãi như thế, có gì vui chứ? Là vì Thái Mi không hiểu Chí Khanh,
không biết những người này là người như thế nào. Câu nói vô tình của
Thái Mi có thể dễ dàng làm cô bị mất mạng nhưng ngược lại đã giúp Hạo
Nhân có được một trận cười vỡ bụng.
“Cậu dẹp đi cái nụ cười quái gở đó được rồi.” Giọng nói lạnh lùng không mang tà khí từ miệng Chí Khanh vang ra.
Dù Hạo Nhân không muốn cười nữa cũng phải cười thêm một lần đã đời. Ánh
mắt Chí Khanh lóe lên tia tức giận bất lực ngồi nghe giọng cười của Hạo
Nhân.
“Cậu cười gì vậy?” Không thể kìm nén được sự tò mò, Thế Phong đứng cạnh đành phải thốt lời hỏi tới.
Thừa Ân còn tò mò hơn, cô đi tới kéo Thái Mi sang bên và thỏ thẻ: “Cậu đã nói gì vậy?”
Ngay cả Thái Mi cũng đang thắc mắc thì ai có thể hiểu được anh ta đang cười
vì điều gì. Cô lắc đầu thay cho câu trả lời không biết.
Nhịn
được cơn cười tức bụng, Hạo Nhân nhìn Thái Mi và trả lời cho câu hỏi ban nãy của cô: “Cậu ấy là anh em còn hơn cả anh em ruột của tôi!”
Thì ra là vậy. Vậy nên dù Hạo Nhân có cười điên đảo với Chí Khanh thì anh
ta cũng không ra tay, nếu là người khác có lẽ đã bị Chí Khanh lấy mạng
vì nụ cười đó rồi.
Không thấy Thái Mi nói gì, Hạo Nhân lên tiếng nhắc nhở: “Trả lời tôi đi, đừng đặt câu hỏi nào khác nữa.”
Thái Mi quay lại nhìn Chí Khanh đang ngồi, một loạt nói rạch toạc những sự
việc đã diễn ra, cô không ngừng suy luận: “Khi tôi bước vào cửa đúng
thật là tôi đã bị đôi mắt sâu lạnh của anh làm cho run sợ. Tôi nghĩ nếu
tôi muốn vào trong trốn chắc chắn anh sẽ lấy mạng tôi, vì ánh mắt anh đã nói lên điều đó. Nhưng tôi đã chạy vào trốn mà không xin ý kiến anh.
Anh không có biểu hiện khác thường và anh đã ra tay đánh với đám người
của đại nhân khi họ chuẩn bị mở cửa tủ bắt tôi. Là anh muốn cứu tôi nên
anh mới ra tay.”
Quay mặt sang nhìn Thừa Ân, Thái Mi tiếp tục
nói với ngữ điệu đều đều: “Như cậu đã nói phòng anh ta anh ta không cho
phép ai động vào, đánh bọn họ là vì trừng phạt bọn họ. Nhưng nếu vì tự
trọng thì anh ta đã ra tay ngay từ khi bọn họ ra tay lục soát ở vị trí
đầu tiên chứ không phải là đúng ngay khi tìm đến tủ quần áo… Tôi nói
đúng chứ?” Vừa dứt lời, Thái Mi quay mặt sang nhìn thẳng vào Chí Khanh
như đắc ý suy luận của cô là chính xác.
Chí Khanh không có biểu
hiện khác thường, anh ta nhìn cô với khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Hạo Nhân và Thế Phong nhìn Chí Khanh, ánh mắt họ lóe lên sự tò mò. Chí
Khanh mà họ quen biết suốt nhiều năm qua là người không phải để ai muốn
làm gì thì làm trước mắt, những điều mà cậu ta trái mắt cậu ta sẽ giải
quyết ngay. Cho Thái Mi vào trốn trong tủ quần áo rồi lại để im cho bọn
họ lục soát thì đây không phải là tính cách của cậu ta. Hạo Nhân và Thế
Phong thừa nhận lời Thái Mi nói là đúng, nhưng thực chất ngay lúc này cả hai người đều không hiểu được Chí Khanh đang suy nghĩ gì.
“Cô
tin suy luận của cô là đúng, thế nên cô không sợ tôi?” Chí Khanh đến
ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng vô cảm như gương mặt đó.
Thái Mi trả lời không suy nghĩ: “Người ra tay cứu tôi thì không có gì phải đáng sợ!”
“Vậy cô dám đi cùng tôi không?” Vẫn là giọng nói lạnh lùng từ Chí Khanh vang ra.
Thái Mi to tròn hai mắt nhìn Chí Khanh, ánh mắt cô lóe lên tia thắc mắc: “Đi đâu?”
Chí Khanh trầm giọng: “Nếu cô không sợ tôi thì chẳng có lí do gì để cô từ chối!”
Thừa Ân vốn đã ác cảm ngay từ đầu với nhóm sáu người này. Không phải là cô
nghĩ xấu họ, mà ở họ phát ra tà khí chết chóc, cô luôn thận trọng trong
mọi nhất cử nhất động của họ. Con người lạnh lùng đáng sợ nhất đang ngồi ngay trước mắt cô chắc chắn là người đứng đầu, là một người nguy hiểm.
Anh ta muốn đưa Thái Mi đi đâu? Cô không thể không lo cho sự an nguy cho cô bạn của mình, liền nói: “Đương nhiên là Thái Mi sẽ không đi!”
Tia nhìn lạnh lẽo của Chí Khanh như phát đạn bắn vào mắt Thừa Ân, trong
phút chốc ánh mắt Thừa Ân rõ lên sự run sợ, cô tránh ánh nhìn đó bằng
cách nhìn sang Thái Mi, nói bằng giọng điệu quan tâm: “Tớ không muốn cậu đi cùng với anh ta!”
Thái Mi nhìn Thừa Ân rồi nhìn lại Chí
Khanh, Chí Khanh không hề nhìn cô như không cần biết cô có nhận lời đi
hay không đi. Trầm ngân một lát Thái Mi gật đầu: “Tôi đi!”
Thừa
Ân kinh ngạc trước sự đồng ý của Thái Mi, cô đúng là đã có một cô bạn bị chạm phải dây thần kinh nào rồi. Nhận lời đi cùng anh ta ư, thật không
còn lời nào nói nổi với Thái Mi nữa. Chí Khanh quay sang nhìn Thái Mi,
anh ta nhếch môi cười như hài lòng với lời đồng ý của Thái Mi, một cô
gái can đảm và thông minh, anh ta thích người như thế. Ngay cả Hạo Nhân
và Thế Phong còn phải phục bởi tính cách thích mạo hiểm của Thái Mi, cô
ta lì hơn những gì hai người suy đoán.
“Anh dẫn tôi đi ăn đúng
không? Tôi đói bụng rồi, ăn bít tết nhé?” Như chẳng bận tâm đến ánh nhìn của mọi người, Thái Mi quay sang nhìn Chí Khanh cười hì, cô đói bụng
rồi.
Chí Khanh bỏ đi và để lại một câu nói lạnh lùng: “Tôi muốn khi trở về căn phòng này phải ngăn nắp trở lại.”
Thừa Ân biết câu nói đó là dành cho cô. Đó là điều tất nhiên, cô sẽ cho
người đến thu dọn căn phòng này. Hạo Nhân và Thế Phong liếc nhìn theo
Chí Khanh với ánh mắt hiếu kì. Chí Khanh muốn đưa cố gái đó đi đâu, cả
hai người đều đặt câu hỏi tò mò. Thái Mi đi theo Chí Khanh, gương mặt
rạng ngời khi nghĩ tới món bít tết và ánh mắt cô lóe lên tia tin tưởng
tuyệt đối. Thái Mi làm việc luôn theo linh cảm và lí trí, linh cảm nói
với cô, Chí Khanh không xấu thì anh ta không phải là người xấu, mặc dù
sát khí không ngừng phát tỏa xung quanh anh ta.
Thừa Ân vội nắm
lấy tay Thái Mi khi Thái Mi đi ngang qua cô. Cô lo cho Thái Mi, cái
người có ánh mắt lạnh lùng đó cô không muốn Thái Mi đi cùng.
Gương mặt Thừa Ân lộ rõ sự lo lắng bất an: “Đừng đi!”
Thấy Thừa Ân lo cho mình, Thái Mi cười nói: “Chỉ là đi ăn thôi mà!”
“Anh ta không nói là dẫn cậu đi ăn, chỉ hỏi một câu là cậu dám đi cùng anh ta không?”
“Muốn ra tay với tớ thì không cần phải lòng vòng dở trò. Lẽ nào anh ta cứu tớ để hại tớ sao? Nở rộng nụ cười trên môi, Thái Mi rút tay ra khỏi tay
Thừa Ân rồi phấn khởi bước chân đuổi theo Chí Khanh đã đi xa. Thừa Ân lo lắng nhưng hiểu rõ Thái Mi đã muốn đi dù cô có nói gì cũng không ngăn
cản được. Cô biết Thái Mi làm việc gì đều có chừng mực, nhưng người mà
Thái Mi đi cùng là một nhân vật bí ẩn và nguy hiểm. Ngay cả thế lực của
Trang gia trong suốt ba ngày qua không ngừng điều tra về sáu người thanh niên này, nhưng kết quả điều tra đều dậm chân tại chỗ, là con số không.
“Cậu nghĩ Chí Khanh đưa cô ta đi đâu?”
Đó chính là câu
hỏi mà Thừa Ân đang tìm lời giải đáp. Cô không đoán đươc anh ta đưa Thái Mi đi đâu, nhưng hai người đang đứng trước mặt cô là bạn của anh ta, có lẽ hai người này biết. Cô quay sang nhìn hai người nói chuyện, mong tìm được câu trả lời cho cô.
“Tớ cũng đang thấy lạ. Cậu ấy đưa cô
gái đó đi đâu và có dụng ý gì thì có trời mới đoán được.” Hạo Nhân nở nụ cười lạnh nhạt với Thế Phong.
Hai người nói chuyện với nhau cứ
như không bận tâm đến sự có mặt của Thừa Ân, hay đúng hơn là không có sự đề phòng gì đến Trang gia. Trong phút chốc Thừa Ân cảm thấy mình bị xem thường, ánh mắt cô đùng đùng phát tia giận dữ trừng mắt nhìn Hạo Nhân
và Thế Phong. Nhìn thấy Thừa Ân đang nhìn mình trừng trừng như muốn ăn
tươi nuốt sống, Hạo Nhân và Thế Phong nhìn nhau cười rồi bỏ đi ra khỏi
phòng. Trong mắt hai người Thừa Ân chỉ như một con mèo không hơn không
kém.