Hạo Nhân cùng đoàn người chạy hết tốc độ đến khi ra khỏi khu rừng thì mặt trời đã lặn, bóng tối mờ nhạt bao trùm cả mặt biển rộng lớn. Chấn rung không còn, mặt đất lại trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có.
“Thuyền đâu cả rồi?” Nhìn bờ biển trãi dài không còn sự tồn tại của loài cua dừa, nhưng điều mà Hạo Nhân bận tâm chính là những chiếc thuyền bơm hơi bọn họ khi lên bờ đã kéo vào nơi an toàn không bị biển trôi dạt. Nhưng lúc này, Hạo Nhân nhìn tới lại không có lấy một chiếc.
Jushtin từ phía bờ biển chạy ngược về báo cáo với Hạo Nhân: “Lý ngũ thiếu, tôi phát hiện nơi cất thuyền có nhiều dấu chân trần hướng ra bãi biển. Có lẽ đám thổ dân đã thả thuyền của chúng ta trôi ra biển.”
Lâm mặt đỏ bừng, vung nấm đấm vào không khí: “Mẹ kiếp, bọn chúng muốn cắt đứt con đường thoát thân của chúng ta.”
Chris quay sang hỏi ý kiến của Hạo Nhân: “Lý ngũ thiếu, chúng ta quay lại chứ?”
Ban đầu Hạo Nhân dự tính dùng thuyền bơi dọc theo bờ biển, tìm qua nửa hòn đảo bên kia để tìm đến Huy Vũ và Thái Mi. Lũ cá mập nếu kéo tới, tuy chúng nguy hiểm nhưng tính mạng của Huy Vũ và Thái Mi quan trọng hơn bất cứ điều gì. Nhưng đến thuyền bơm hơi cũng không còn, Hạo Nhân chỉ còn một cách duy nhất, anh ta hằng giọng: “Quay lại chỗ cũ, lấy thân cây làm cầu.”
Trong khi bên nửa hòn đảo này, đám người Hạo Nhân tức tốc quay lại vị trí cũ thì ở nửa hòn đảo bên kia, Huy Vũ một thân một mình đi lại trong chốn rừng sâu. Lối đường mòn lúc này không còn thẳng tấp dễ đi như lúc đẩu, bởi sau trận chấn động vừa rồi đã khiến những cành cây khô rơi rớt ảnh hưởng việc đi lại của hắn luôn gặp trở ngại.
Chiếc balo Huy Vũ giật lấy từ Chris được đeo sau lưng, một tay hắn cầm lấy ngọn đuốc thắp sáng lối đi, một tay cầm lấy khẩu súng thận trong với mỗi bước chân. Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc là ánh mắt cảnh giác đảo mắt tìm kiếm.
Huy Vũ cảm thấy dưới chân vừa đạp phải thứ gì đó, hắn liền dừng lại, dịch bước chân sang bên thì thấy khẩu súng lục mà trước kia hắn đã từng đưa Thái Mi tự vệ. Nhặt lấy khẩu súng rồi đưa mắt nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ cây cối xum xuê, hắn không nhìn thấy Thái Mi. Gần vị trí hắn đứng không có vết máu, chứng tỏ Thái Mi không gặp phải thú dữ. Lối đường mòn chỉ có một hướng, Thái Mi không thể đi lạc, nhưng cô không ngốc đến mức đi ngược lại hướng ra bờ đảo. Hai hàng lông mày rậm của Huy Vũ nhíu chặt vào nhau, có khả năng rất lớn Thái Mi đã rơi vào tay bọn thổ dân.
Như thể chuyện này Huy Vũ đã đoán được trước, nhưng khi xác định chắc chắn bọn thổ dân đã bắt Thái Mi đi, cơ thể Huy Vũ trở nên căng cứng, khẩu súng của Thái Mi bị hắn siết chặt như muốn gãy nát. Huy Vũ lập tức chạy nhanh về phía trước, tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm Thái Mi.
“Đừng buông tay!”
Thấy bàn tay của Thái Mi đưa lên trên không trung không ngừng mò mẩm tìm kiếm thứ gì đó. Huy Vũ bất giác nắm lấy tay cô: “Thái Mi!”
Cảm giác bàn tay đang được nắm giữ, Thái Mi hai mắt nhắm ghì với đôi hàng lông mày nhíu chặt vội giữ chặt lấy bàn tay Huy Vũ, miệng cô khẽ thì thào: “Anh đừng buông tay!”
“Em chỉ không sợ khi luôn có anh bên cạnh.”
Huy Vũ nhíu mày, hắn không biết Thái Mi đang mơ thấy gì, chỉ thấy mồ hôi ướt khắp trên gương mặt trắng bệch của cô. Dù hắn đã thúc vào vai cô nhiều lần, gọi tên cô nhiều lần nhưng cô vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, thậm chí là đang rất sợ hãi.
Thái Mi giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt cô là gương mặt của anh trai đang nhìn cô mỉm cười. Đôi mắt Thái Mi bổng nhiên cay xè nước mắt, cô giang rộng đôi tay ôm chầm lấy anh trai, khẽ thì thào lên tiếng: “Anh đây rồi, may quá!”
Hình ảnh anh trai rơi xuống vực lại tái hiện trong giấc mơ khiến nỗi sợ hãi của Thái Mi không có cách nào kìm chế, thân thể cô không ngừng run rẫy. Đúng vậy, trong tiềm thức của Thái Mi, là anh trai đã tuột khỏi tay của cô rồi rơi xuống vực thẫm. Không hiểu vì sao bây giờ anh trai lại hiện ra trước mắt, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh trai, nỗi sợ hãi bất an đều nhanh chóng vụt tan mất.
“Trên thế gian này, chẳng có gì phải sợ hãi cả, anh đã nói rồi mà!”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng cùng với cái ôm ấm áp của anh trai khiến trái tim đang phập phồng sợ hãi nhanh chóng ổn định lại. Thái Mi ngẩng đầu nhìn anh trai, đập vào mắt cô là một gương mặt lạnh lùng, một ánh mắt mang tia cười đang chăm chú nhìn cô.
Như không thể tin vào mắt mình, Thái Mi vội hét toáng lên: “Đại Ác Ma!”
“Đại Ác Ma!” Đôi mắt Thái Mi đột nhiên mở ra, ánh mắt kinh ngạc khi trước mắt cô không có bóng dáng của Huy Vũ. Sau vài giây định thần, Thái Mi cảm thấy đầu ốc quay cuồng, tay chân rã rời. Thì ra chỉ là giấc mơ, nhưng vì sao cô lại mơ thấy anh trai năm xưa lại chính là Long Huy Vũ?
Đang lúc tò mò về một giấc mơ kì lạ, Thái Mi lại nhận thấy cơ thể mềm nhũn mệt rã rời, bụng cô đói đến mức tưởng như da bụng và da lưng dính chặt vào nhau, cổ họng khô rát thèm có được một ngụm nước.
Thái Mi cần uống nước, cô cần phải có thứ gì đó bỏ vào bụng. Thái Mi vừa cử động tay chân liền cảm thấy cơ thể có điều bất thường, hai tay và hai chân của cô dường như không thể di chuyển. Cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai cổ tay bị trói chặt, được buộc bởi một sợi dâynối dài vào gốc cây bên cạnh. Hai chân của cô cũng bị trói chặt vào nhau.
Mặt của Thái Mi tối sầm, cô nhớ vừa rồi cô luôn bám sát đám Huy Vũ, tại sao bây giờ lại… Ngay khi Thái Mi chưa biết chuyện gì đang xảy ra với cô thì phía trước lại vang đến tai thứ âm thanh hỗn tạp. Thái Mi đưa mắt nhìn tới, thì thấy một đám nam nữ trần chuồng đang kẻ ngồi xem cổ vũ, người đứng nhảy múa vây quanh ngọn lửa, vô cùng nhọn nhịp và sôi nổi.
Lom khom ngồi dậy, Thái Mi tựa mình vào gốc cây, cô nhìn thấy những người đàn ông chỉ dùng một vật gì đó có hình bầu che đi phần nhạy cảm của cơ thể. Còn phụ nữ thì không khác gì, họ mặc váy cỏ và để bộ ngực trần phơi bày với những món đồ trang sức đeo ở cổ che lấp xuống. Trên mũi, môi dưới và hai bên tai được đeo bằng những chiếc khuyên được làm bằng đá thô sơ. Hai bên mặt tô vẽ lên ba đường xọc ngang xen kẽ là trắng, vàng và đen.
Phía sau nơi đoàn người đang tiệc tùng nhảy múa là một ngôi làng tạm bợ, được dựng lên chủ yếu là lá mía và thân cọ. Thái Mi cảm thấy những thổ dân da đỏ này sống hoang dã như thời đồ đá, họ gần gũi với thiên nhiên và sống chủ yếu bằng săn bắt và hái lượm. Cô có suy nghĩ này là vì cô nhìn thấy những công cụ hầu như chỉ là dao và dáo. Xung quanh không có lấy một con gà hay con chó, vậy đồng nghĩa với việc bọn họ vẫn chưa biết đến chăn nuôi là gì.
Sau hồi nhận định, Thái Mi mới biết bản thân mình đã bị bắt nhốt. Thái Mi cảm thấy trong cái rủi lại có cái may, khi biết mình đã bị trúng độc, cảm giác xung quanh quay cuồng cùng với tứ chi tê cứng, cô còn tưởng là cô sẽ chết. Bây giờ thì đầu ốc cô tĩnh táo vô cùng, xem ra con nhện độc đó chỉ khiến cô hôn mê trong chốc lát. Thái Mi đảo mắt nhìn địa thế xung quanh, không biết đám Huy Vũ đã biết lạc mất cô rồi chưa. Nhưng nếu biết rồi, liệu Huy Vũ sẽ mạo hiểm quay lại rừng để cứu cô chứ?
Thái Mi lắc đầu tự chấn tĩnh bản thân, người khác thì cô không biết nhưng về Huy Vũ, cô rất hiểu rõ về hắn. Hắn sẽ nễ mặt Chí Khanh mà cứu cô, nhưng sẽ không thể vì một mình cô mà khiến cả đoàn người mạo hiểm.
Cũng may trói cô lại chỉ là dây thừng, không thể gây khó khăn được với cô. Tâm trạng của Thái Mi giảm bớt một phần hoang mang. Bây giờ chỉ cần đợi đám thổ dân này ngủ hết, cô sẽ cắt dây trói trốn đi.
Đám thổ dân đang nhảy múa bổng chốc dừng lại, Thái Mi không hiểu bọn họ đang nói gì với nhau, cô liền nhìn theo hướng nhìn của họ. Thì thấy bốn người đàn ông vác trên vai tám thi thể từ bên ngoài làng đi vào và ném về phía đám người đang tụ tập nhảy múa. Ngay sau đó là sự hò reo phấn khởi, như thể bọn họ rất vui mừng khi nhìn thấy những thi thể này.
Thái Mi nhận ra tám thi thể đó đều là người của Long gia, nhưng cô không biết bọn họ vác người chết về làng để làm gì? Nghĩ đến đây, Thái Mi mới chợt nhớ đến vấn đề của bản thân cô. Đám thổ dân bắt cô, tại sao không giết cô mà lại trói cô ở một góc để làm gì?
Tế sống? Nhìn ngôi làng mộc mạc thế này chắc hẳn bộ tộc này chưa biết đến vấn đề tín ngưỡng. Vậy nên việc moi tim hay tế sống cô là điều không thể xảy ra.
Cưới cô làm vợ? Thái Mi lắc đầu, càng không phải. Những người đàn ông này có vẻ rất cưng chiều phụ nữ nơi đây, còn cô bị trói ở đây chẳng ai màng nhìn đến. Chỉ nghĩ đến việc đám Huy Vũ giết nhiều người của bọn họ như vậy, bọn họ hận thù cô không hết, không giết cô thì thôi làm gì có việc bắt cô về làm vợ.
Khẳng định hai lí do trên đều không hợp tình hợp lí, Thái Mi đang không biết vì sao bọn họ chưa chịu ra tay với cô thì hai con mắt như tá hỏa nhìn chọc chọc vào hiện cảnh trước mắt.
Đám thổ dân đặt một thi thể gối đầu trên một tảng đá bằng phẳng. Một người đàn ông đang cầm trên tay một chiếc rìu đá dùng hết sức chặt mạnh xuống cổ của thi thể đó. Chiếc đầu lập tức rơi xuống nền đất lăn long lóc trong tiếng vỗ tay hò reo của đám thổ dân xung quanh.
Thái Mi mặt trắng bệch nhưng cô vẫn muốn xem tiếp họ sẽ làm những gì. Chiếc đầu người được một người khác nhặt lấy, hắn ta ôm chiếc đầu người vào lòng như ôm một thứ quý báo, rất háo hức và phấn chấn. Hắn không rời đi nơi khác mà đứng nhìn một thi thể khác được đặt vào vị trí chặt đầu, hắn là đang chờ đợi tiếp tục nhặt lấy cái đầu tiếp theo.
Trong đầu Thái Mi lập tức nhớ đến những chiếc đầu người được cấm trên các thân cây tre và được chất cao như hình núi mà cô và đám Huy Vũ đã từng thấy qua. Có lẽ những đầu người này sẽ được người đàn ông kia mang đi treo trưng bày ở nơi đó.
Hai nắm tay của Thái Mi siết chặt kìm hãm sự sợ hãi trong lòng, phải chăng số phận của cô rồi cũng sẽ giống với những thi thể kia. Cơn sợ hãi vẫn không ngừng gia tăng thì phần thi thể không đầu kia được hai người phụ nữ vây lấy xé toạc quần áo ra. Đập vào mắt Thái Mi là nửa phần thân thể với làn da tái trắng và căng cứng do đã chết khá lâu. Hai người phụ nữ bước sang bên nhường vị trí cho hai người đàn ông ngồi vào, họ dùng con dao bằng đá đã được mài nhẵn, một cách rất chuyên nghiệp gọt đi phần thịt ươn cứng thành nhiều lát mỏng rồi ném vào một cái rỗ được đan bằng thân cọ. Những người phụ nữ cầm sẵn những thân cây cấm xuyên qua miếng thịt rồi mang đến ngọn lửa mà nướng.
Cơ thể Thái Mi trở nên mềm nhũn như không xương sống, cảm giác buồn nôn dâng lên tận não. Cô đã từng nghe qua có nhiều bộ tộc thổ dân thích ăn thịt người, nhưng cô không biết thời đại này vẫn còn những tập tục man rợ này.
Đầu Thái Mi lập tức nổ tung, cô dường như đoán được nguyên nhân vì sao đám người này vẫn chưa chịu giết cô. Phải chăng bọn họ muốn giữ cô lại, đợi ăn hết số thịt kia rồi mới mang cô đi nướng?
Đoàn… Thái Mi vừa mới rơi vào tình trạng sợ hãi tột cùng thì một tiếng súng vang ra rét tai khiến Thái Mi giật nảy người tưởng như cô chết đến nơi.
Nhưng rất nhanh Thái Mi liền định thần trở lại, tiếng súng vang ra chỉ nói lên một điều, là Huy Vũ đến cứu cô. Thái Mi vui mừng chuyển tầm nhìn về nơi phát ra tiếng súng thì không thấy một bóng dáng thuộc hạ Long gia nào, càng không thấy sự hiện diện của Long Huy Vũ. Ngay trung tâm tầm nhìn của cô là một tên thổ dân đang hướng họng súng bắn chỉ thiên. Dường như hắn ta rất kinh ngạc và sợ hãi nên vội ném khẩu súng xuống bên cạnh những khẩu súng khác. Có thể những khẩu súng này là do đám thổ dân vì hiếu kì về thứ đã bắn chết người của bọn họ nên mới mang về tìm hiểu.
Tiếng súng chỉ thiên khiến mọi người xung quanh trở nên thất thần hoang mang, có một vài người vì sợ hãi quay người bỏ chạy nhưng khi không thấy có sự bất ổn nào khác liền rụt rè vừa lo sợ vừa hiếu kì quay lại xem. Một tên thổ dân khác có vẻ gan lì nhất liền bước đến nhặt lấy khẩu súng, hắn ta cầm lấy khẩu súng một cách thận trọng nhìn ngó kĩ lưỡng. Khi không thấy có điều bất ổn, hắn ta liền vỗ ngực xưng oai, há miệng phát ra một tràng cười sảng khoái. Thình lình người đàn ông này hướng họng súng về phía dân làng, hắn ta hướng tới đâu người làng sợ hãi thụt lùi tới đó, điều này khiến cho một kẻ ngạo mạng như hắn phải đắc ý khoan khoáy.
Hẳn là người đàn ông này rất tự hào về tính cách bạo gan của hắn ngay trước mặt người làng. Họng súng lập tức do chính tay hắn quay đầu hướng vào đầu của chính hắn. Thái Mi cảm thấy người đàn ông này vênh váo vô cùng, ngón tay của ông ta mò mẫm thế nào lại lọt vào ngay còi nhấn.
Đoàn… Ngón tay vừa nhấn còi, tiếng súng vừa phát, viên đạn vừa bay ra, một vệt máu tươi quăng ra là một lỗ đạn nằm ngay trên trán người đàn ông. Khẩu súng vẫn còn cầm chặt trên tay, ông ta ngã ngữa người ra chết tức tưởi. Người làng sợ hãi nhảy dựng cả lên.
Thái Mi không nhịn được liền bật cười phì thành tiếng cho sự ngu ngốc nông nổi của tên thổ dân nông nổi và xấu số kia. Nhưng cô lập tức nín bặt nụ cười, hai con mắt khôn ngoan nhắm ghì trong tíc tắc. Đám thổ dân đang hoang mang không biết vì sao người đàn ông kia lại chết, trong khi vừa rồi vẫn rất khỏe mạnh, thì tiếng cười của Thái Mi khiến bọn họ đồng loạt quay mặt nhìn về phía cô.
Thấy Thái Mi vẫn còn đang mê man bất tĩnh, đám thổ dân không có thời gian để tâm đến cô, bọn họ bận tâm hơn về người vừa mới chết và về thứ khúc cây màu đen kì lạ biết giết người.
Không thấy có động tĩnh khác thường ngoài những thứ tiếng nói kì lạ, Thái Mi he hé con mắt nhìn về phía trước, đám thổ dân đang ném những khẩu súng vào một hố đất, sao đó dùng đất nhanh chóng lấp lại. Thái Mi cảm thấy cô cần phải trốn khỏi nơi này càng sớm càng tốt, ở lại đây thêm một phút là tính mạng của cô càng nguy kịch thêm một chút.
Khu rừng vốn tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng và thú vật không ngừng hòa thanh vang ra. Dưới ánh sáng loe lói của ngọn đuốc đang cầm trên tay, gương mặt Huy Vũ lạnh lùng với mỗi bước chân mạnh mẽ chạy nhanh về phía trước.
Hai hàng lông mày của Huy Vũ hơi chau lại, hắn lập tức nhảy người lộn một vòng sang bên kịp thời tránh né đòn móng vuốt sắc bén của một con báo có bộ lông màu đen như mực vừa từ trên thân cây tấn công xuống hắn.
Bị hụt mất con mồi, con báo đen không có vẻ tức giận ngược lại còn tỏ thái độ hung hăng, nó lập tức xoay người lao thẳng về phía Huy Vũ với mười đầu móng vuốt và hàm răng nanh sắc nhọn sẵn sàng xé nát Huy Vũ ngay khi nó vồ lấy.