Huy Vũ để lại Thái Mi ngồi mê man dưới gốc cây, hắn cầm lấy bốn quả địa lôi chạy về phía trước không xa thì ngồi xuống. Dùng một con dao gâm liên tục và vội vàng xới tung mảnh đất bên dưới. Ngay khi đào xuống một hố đất nhỏ nhất định, hắn lập tức đặt quả địa lôi xuống, sau đó dùng đất lấp lại. Hắn làm tương tự như vậy với ba quả địa lôi còn lại được chôn ở ba vị trí gần đó.
Lùi bước chân về lại phía sau vài bước, Huy Vũ nhìn vị trí của những quả địa lôi này, chỉ cần đám thổ dân đuổi theo vết máu của Thái Mi đến đây, chân của bọn họ khó tránh khỏi mà đạp phải. Với bốn quả địa lôi đã được kích hoạt, chỉ cần một quả nổ, những quả khác sẽ bị ảnh hưởng di chuyền mà nổ cùng lúc, đám thổ dân đuổi tới sẽ không ai được toàn mạng.
Huy Vũ quay lại gom hết tất cả những thứ vừa đổ ra vào lại túi balo, hắn cõng Thái Mi nhanh chóng chạy thẳng về phía trước.
“Huy Vũ!” Bị Huy Vũ cõng chạy nhanh, vết thương không ngừng nhói lên những cơn đau xé thịt khiến Thái Mi đang trong cơn mê man dần thức tỉnh. Nhìn một bên mặt của Huy Vũ ướt đẫm mồ hôi vì chạy mệt, Thái Mi khẽ thì thào rên lên thành tiếng: “Đau!”
Nghe thấy tiếng rên than của Thái Mi, Huy Vũ không dừng chân mà vẫn tiếp tục chạy, hắn lên tiếng: “Tôi biết, nhưng em phải ráng chịu đựng.”
Đến một địa hình khá an toàn và cách khá xa với nơi đặt địa lôi, Huy Vũ mới thả Thái Mi ngồi xuống, Thái Mi không chút sức lực cơ thể như không xương sống tựa lưng vào tảng đá bên cạnh. Thấy Huy Vũ đổ mọi thứ trong túi balo xuống đất, hắn cầm lấy chai nước nhanh chóng mở nắm chai đưa về phía miệng của cô: “Uống đi!”
Thấy có nước sạch, Thái Mi vui mừng nhưng khi cô vừa nhích người định lấy bình nước thì vết thương lại nhói lên khiến cô không thể động đậy. Huy Vũ nhíu mày, hắn đưa miệng chai nước đặt vào miệng Thái Mi, hắn hơi nghiêng thân bình để nước có thể chảy từ từ vào miệng cô mà không phải bị sặc. Nước vào miệng quá chậm, Thái Mi lại đang rất khát, cô đưa tay đẩy bình nước nghiêng cao hơn để nước chảy vào miệng cô nhanh hơn. Nào ngờ nước vào miệng quá nhanh khiến cô bị sặc nước không ngừng ho sặc sụi.
“Từ từ thôi!” Huy Vũ lấy chai nước đặt sang bên, hắn đưa tay vuốt ngực giúp cô thông suốt hơi thở.
Thật ra vết thương này đối với một sát thủ từng trãi như Thái Mi không phải là nghiêm trọng. Chỉ vì trước đó cô vừa mệt, vừa đói khát nên vết thương nhỏ này nhanh chóng hạ gục được cô. Có nước vào người khiến tinh thần Thái Mi tĩnh táo hơn hẳn.
Thái Mi đưa mắt nhìn Huy Vũ, cố kìm chế cơn đau, cô mở miệng hỏi: “Anh vì sao phải quay lại cứu tôi?”
Trầm mặc một lúc, Huy Vũ đưa tay mò tìm cuộn vải băng và thuốc thoa trị thương, hắn cất giọng âm trầm: “Cô tưởng người đến cứu cô là Chí Khanh?”
Thái Mi không suy nghĩ liền gật đầu: “Nhưng tôi biết Chí Khanh không có trên hòn đảo này, chỉ là tôi không ngờ anh sẽ quay lại cứu tôi. Đám Hạo Nhân đâu rồi, sao chỉ có mình anh tìm đến?”
“Tôi bảo bọn họ ra bờ đảo trước.” Huy Vũ vừa nói vừa cầm lấy con dao nhắm vào vị trí lỗ thủng của tên bắn rồi cắt rời mảnh áo sau lưng của Thái Mi ra thành hai mảnh.
“Anh đang làm gì vậy?” Thái Mi lập tức phản ứng vội đưa tay đẩy người Huy Vũ ra nhưng liền bị tay hắn giữ chặt, tiếp đến là giọng nói thì thào của hắn vang ra bên tai: “Đừng cử động, tôi giúp em lấy mũi tên ra.”
Thái Mi từng nhớ rằng Huy Vũ đã một lần băng vết thương trên tay cô, tuy đó chỉ là kiểu băng đơn giản nhưng hắn lại rất thành thạo. Nghĩ đến việc Huy Vũ nhiều lần vào sinh ra tử, việc băng vết thương đối với hắn là chuyện quá mức dễ dàng và chuyên nghiệp. Dù sao thì trên đảo cũng không có bác sĩ, có một người biết cách chăm sóc vết thương của cô vẫn tốt hơn là cứ để mặc mũi tên cấm trên lưng.
Vừa lúc Thái Mi định giao toàn quyền vết thương của cô cho Huy Vũ giải quyết thì hắn liền dịch người khỏi cơ thể của cô. Ngay khi Thái Mi chưa biết hắn đang muốn làm gì thì hai mảnh áo từ phía sau lưngliền bị hắn tuột thẳng ra khỏi hai cánh tay và cơ thể của cô dứt khoác ném sang một bên. Bỗng chốc Thái Mi cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cô lập tức đưa hai cánh tay che ngang lấy phần ngực. Mặt cô vừa đỏ ửng vì ngượng ngùng vừa tức giận trừng mắt với Huy Vũ: “Vết thương chỉ ở sau lưng, anh xé luôn áo của tôi để làm gì?”
Huy Vũ không có vẻ tức giận, hắn nhìn Thái Mi với ánh mắt lạnh lùng vốn có: “Áo của cô gây vướng bận, tôi không thể băng vết thương.”
Thái Mi nhíu mày: “Nhưng tôi không thể… cứ như thế này mà ở trước mặt anh.”
Huy Vũ trầm giọng: “Đối với cô điều đó quan trọng hơn hay tính mạng quan trọng hơn. Cô muốn để tôi nhìn thấy hay muốn đám thổ dân đó phơi bày cơ thể cô trước mắt bọn họ?” Hắn vừa nói vừa chiếu tia nhìn sắc lạnh vào mắt Thái Mi.
Thái Mi lập tức sởn gai ốc, cô tất nhiên là không muốn lại rơi vào tay của đám thổ dân, mạng sống chính mình, ai lại dám vỗ ngực nói là không cần. Nhưng Thái Mi biết rõ khi ở trước mặt Huy Vũ ngang ngạnh với hắn là dại dột, cô liền co đầu rút cổ, miệng khẽ thì thào thành tiếng nhỏ: “Tôi… đương nhiên là muốn sống, nhưng anh hứa là không được cố tình nhìn.”
Lời nói vừa dứt Thái Mi như thể không biết là cô đang nói gì. Giữa cố tình và vô tình nhìn thấy, đâu cũng là nhìn thấy, liệu nó có khác nhau ở điểm nào? Thái Mi càng nghĩ càng không thông suốt.
Thấy Thái Mi nghe lời, ngoan ngoãn chịu ngồi im, Huy Vũ rất hài lòng, hắn vừa mở miệng định nói gì đó thì đáy mắt lạnh lùng lại ánh lên tia ngạc nhiên hiếm thấy. Hai hàng lông mày của Huy Vũ nhướng lên hết cỡ, ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú như không dám tin vào thứ đang tồn tại trước mắt. Sợi dây chuyền bạch kim mang viên pha lê tím đang nằm trên cổ của Thái Mi đã trở thành điểm nhìn trung tâm của Huy Vũ.
Thái Mi đang cúi mặt ngượng ngùng, khi không thấy Huy Vũ có hành động gì, cô mới hiếu kì ngẩng đầu nhìn hắn. Đầu Thái Mi lại một lần nữa phát cuồng khi thấy Huy Vũ cứ nhìn chăm chăm vào ngực của cô. Tuy cô có mặt áo lót và hai cánh tay che lại, nhưng việc bị hắn nhìn thế này không thể không khiến cô nổi điên.
Chát… Thái Mi không suy nghĩ nhiều liền vung tay tát một cái thật mạnh vào bên mặt Huy Vũ, mặt đỏ tía tai cô muốn giết hắn ngay tức khắc liền lên tiêng quát: “Chẳng phải tôi đã nói anh không được nhìn.”
Cái tát của Thái Mi không là gì đối với người như Huy Vũ, nhưng vì bất ngờ khiến mặt của hắn bị đánh quay sang bên. Huy Vũ như không có cảm giác đau đớn, ánh mắt hắn vẫn hiện rõ tia kinh ngạc và ngờ vực.
Không thấy Huy Vũ có phản ứng gì với việc bị ăn tát, Thái Mi mặt vẫn hừng hừng vì tức giận nhưng cũng cảm thấy Huy Vũ hôm nay khác hẵn với mọi ngày. Thân thủ của hắn hơn hẳn cô, sẽ không dễ dàng bị cô tát vào mặt, mà dù có bị đánh, hắn nhất định sẽ không để yên cho cô. Im lặng thế này phải chăng là cô sắp phải đón nhận cơn thịnh nộ từ hắn. Thái Mi giật nảy mình khi Huy Vũ chậm rãi quay mặt lại nhìn cô khiến cô sợ chết khiếp vội nói nhanh: “Tôi chỉ không muốn anh nhìn, anh có cần…” “phải nhìn tôi bằng ánh mắt này không?” Nửa câu cúi Thái Mi chuyển sang vấn đề khác, cô hạ giọng hết cỡ khi thấy Huy Vũ không có ý ra tay mà chỉ nhìn cô với ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
Nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng hỗn tạp đủ loại xúc cảm của Huy Vũ, Thái Mi không hiểu hắn hôm nay đang bị làm sao, chỉ thấy sâu trong ánh mắt đó là sự hiện diện duy nhất gương mặt của cô. Ánh nhìn của Huy Vũ khác thường, thôi thúc con tim cô nhói lên cảm giác cuộn trào đến khó diễn tả thành lời.
Thái Mi không còn cảm giác sợ hãi mà trở nên hiếu kì, cô như quên mất bản thân không mặc áo, đưa tay vẫy vẫy trước mắt Huy Vũ: “Anh bị làm sao vậy, có phải đã bị trúng độc rồi không?”
Huy Vũ hơi nheo mắt, hắn dời mắt nhìn sang nơi khác, tâm trạng của hắn nhanh chóng ổn định lại. Hắn quay lại nhìn Thái Mi với ánh mắt vô cảm vốn có: “Tôi sẽ nhổ tên ra, em hãy chuẩn bị tinh thần.”
Không còn thấy sự khác thường trong đôi mắt của Huy Vũ, Thái Mi cũng dần ổn định lại tâm trạng mặc dù cô vẫn còn hiếu kì vào ánh nhìn kì lạ vừa rồi của hắn.
“Sẽ đau đó, em hãy ôm chặt lấy tôi.” Thấy Thái Mi gật đầu, Huy Vũ kéo cô sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cúi mặt nhìn xuống tấm lưng trần trắng mịn lại bị một mũi tên cấm vào khiến vết thương sưng tấy và đỏ ửng, ánh mắt Huy Vũ lóe lên tia chết chóc nhưng động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Hai cánh tay của Huy Vũ vòng ra sau lưng, một tay hắn ôm lấy thắt lưng của Thái Mi, tay còn lại định nắm lấy mũi tên trên lưng cô.
Nhưng tay của Huy Vũ lại dừng tay ngay khi chưa kịp chạm vào mũi tên, bàn tay đang ôm thắt lưng Thái Mi khẽ vuốt ve: “Cắn vào vai tôi.”
Hai cánh tay của Thái Mi đang ôm chặt lấy cơ thể Huy Vũ, hai mắt cô nhắm ghì chuẩn bị tinh thần thì lời nói của Huy Vũ lọt vào tai khiến cô vô cùng kinh ngạc. Huy Vũ lại mở miệng, lời nói rất nhỏ như đang thỏ thẻ bên tai cô: “Cắn vào vai tôi, nếu không em sẽ cắn lưỡi.”
May mắn là đầu mũi tên của đám thổ dân được mài bằng đá có thân bầu đầu nhọn nên sẽ dễ dàng rút ra. Nhưng hắn không có thuốc gây tê, nếu liều lĩnh rút tên chỉ e cơ thể Thái Mi không chịu nỗi cơn đau sẽ cắn nhằm phải lưỡi. Thế nên hắn mới muốn cô cắn vào vai hắn, để cô trút tất cả sự đau đớn của bản thân vào người hắn. Hắn muốn sẽ chia nỗi đau cùng Thái Mi.
“Nhưng anh sẽ đau.” Huy Vũ không còn mặc áo khoác véc mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đang mồ hôi ướt dính chặt vào người. Nhìn vào bờ vai to lớn của Huy Vũ đang ngay trước mắt, Thái Mi hiểu tâm ý của hắn, nhưng mà như vậy chẳng phải…
Huy Vũ liền tiếp lời: “Không sao, cắn đi. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Cảm nhận bàn tay của Huy Vũ không ngừng vuốt ve an ủi, Thái Mi tuy không muốn nhưng vào tình huống không còn sự lựa chọn, cô chậm rãi há miệng ngậm lấy bờ vai của hắn.
Bàn tay của Huy Vũ cẩn thận nắm lấy cạnh mũi tên, cảm giác toàn thân Thái Mi căng cứng, hai cánh tay mảnh mai của cô siết chặt lấy người hắn. Huy Vũ nhíu mày lập tức nhấn giọng: “Cắn mạnh vào!”
Lời Huy Vũ vừa dứt, hai hàm răng của Thái Mi lập tức cắn mạnh vào vai Huy Vũ. Mặt Huy Vũ vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng, một tay hắn ôm chặt thắt lưng ép sát người Thái Mi vào cơ thể hắn, một tay đang nắm thân tên liền rút mạnh ra.
Uhm… Thái Mi rên lên thành tiếng, răng cô nghiến chặt lấy bờ vai của Huy Vũ đến túa máu, cô đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Mũi tên vừa được rút ra khỏi lưng của Thái Mi thì một dòng máu đỏ tươi cũng theo đó bắn ra. Huy Vũ nhanh tay nhặt lấy chiếc áo vừa bị xé của Thái Mi đưa lên bịt lấy miệng vết thương cầm máu.
Cảm giác da thịt bị cắt đau đớn đến rất nhanh rồi dần dần dịu lại, Thái Mi mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi như tắm, cô từ từ nhả miệng khỏi bờ vai của Huy Vũ. Thái Mi nhìn những dấu răng của cô còn lưu lại trên áo và trên da thịt của Huy Vũ, vết máu đỏ thẵm rướm ướt cả vùng vai rộng lớn. Tuy vừa rồi cô đau hơn cả bị đạn bắn nhưng cô vẫn biết được cô cắn vào vai Huy Vũ mạnh đến mức nào, vậy mà hắn không một chút rên than vẫn giúp cô lấy mũi tên ra bằng được.
Cảm thấy máu đã ngừng chảy, Huy Vũ mở nắp lọ thuốc bột đổ vào miệng vết thương, Thái Mi lập tức rùng mình. Huy Vũ buông Thái Mi ra, hắn lấy cuộn vải băng với thao tác chuyên nghiệp, tỉ mỉ và nhẹ nhàng băng quanh miệng vết thương.
Tuy Thái Mi có hơi ngượng ngùng khi bàn tay của Huy Vũ đưa vải băng quấn ngang ngực, nhưng cô lại cảm thấy Huy Vũ chỉ giúp cô băng vết thương chứ không có ý nhìn ngó cơ thể cô.
“Loại thuốc bột này có công dụng cầm máu và giảm đau rất hiệu quả.” Sau khi kết thúc phần băng vết thương, Huy Vũ liền cởi lấy chiếc áo sơ mi trắng hắn đang mặc trên người sang mặc vào người Thái Mi. Hắn gài từng khuy một từ trên xuống dưới sau đó ngẩng đầu nhìn Thái Mi cũng đang nhìn hắn chăm chú. Thấy sắc mặt Thái Mi nhợt nhạt, hắn đưa ngón tay lên lao đi vết máu của hắn đang còn dính trên môi của Thái Mi: “Còn sợ không?”
Thái Mi lắc đầu: “Chẳng phải là có anh ở đây sao?” Đúng vậy, ngay khi nhìn thấy người đến cứu cô là Huy Vũ, tuy hắn chỉ đến một mình nhưng vẫn khiến cô rất yên lòng, cảm giác sợ hãi không còn tồn tại mà chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối.
Khóe môi Huy Vũ khẽ nhếch thành tia cười, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng lại ánh lên tia dịu dàng. Hắn tiến sát mặt gần hơn với mặt của Thái Mi, dùng đầu lưỡi của hắn lím đi vết máu dính trên bờ môi của cô. Vết máu vừa được lím sạch, Huy Vũ lập tức phủ môi của hắn lên môi của Thái Mi: “Lần này, em tuyệt đối phải luôn bên cạnh tôi.”
Trước đây vì bị Thái Mi cự tuyệt trước mặt mọi người, bản tính Huy Vũ là người ngạo mạn, chính vì vậy hắn mới có chút tự ái mà không bắt ép Thái Mi phải luôn bên cạnh hắn, nên mới dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay. Trong khoảng thời gian chạy đi tìm kiếm Thái Mi, Huy Vũ đã tự hứa với lòng, nếu sau này cô còn cự tuyệt sự bảo vệ từ hắn, hắn tuyệt đối không cho phép. Cho dù có khóa chặt cô vào hắn, cũng không cho phép cô rời xa hắn.
“Tôi biết rồi!” Bị môi của Huy Vũ phủ kín che lấp không khí, Thái Mi khó khăn mới nhếch lên thành lời.
Bùm… Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang ra liên hồi, mặt đất bổng rung mạnh. Thái Mi tối sầm mặt liền rời khỏi nụ hôn của Huy Vũ quay mặt nhìn về phía phát ra ngọn lửa lớn: “Là mìn nổ?”
“Đi thôi!” Huy Vũ không màng đưa mắt nhìn tới, hắn ngồi xoay người lại rồi cỏng Thái Mi trên lưng. Huy Vũ đưa Thái Mi đi về con đường ngược lại với nơi có đám cháy. Ngồi trên lưng Huy Vũ, Thái Mi mở miệng hỏi: “Là anh cài địa lôi?”
“Đám Hạo Nhân đang tìm kiếm chúng ta, nếu nhìn thấy đám cháy bọn họ sẽ biết đường tìm đến. Tôi đưa em rời khỏi nơi này, dân số thổ dân trên đảo không phải là số ít.” Huy Vũ trầm giọng giải thích. Tuy hắn lệnh đám Hạo Nhân tiếp tục chạy ra bờ đảo, nhưng việc bọn họ trái lệnh và đuổi theo phía sau như thế nào hắn đều biết hết. Nếu đám Hạo Nhân đã muốn tìm hắn, thì việc phá cây làm cầu bắt ngang dẫn lối không hề khó đối với họ. Với năng lực của Hạo Nhân và ba người Chris thì sớm muộn cũng sẽ tìm đến hắn. Vấn đề hiện tại là hắn phải tìm một nơi an toàn để lẫn tránh đám thổ dân.